Đọc truyện Bách Thủ Thư Sinh – Chương 44: Sát thần tại website TruyenChu.Vip
Vũ Tịnh ngơ ngẩn nhìn Ngự Thần Y trong khi đao của gã đã bị Tuấn Luận tước lấy quẳng xuống sàn gạch. Thấy vẻ ngơ ngác của Vũ
Tịnh, Ngự Thần Y nhíu mày:
– Nam Hiệp không nhận ra lão phu à?
Tuấn Luận lắc đầu:
– Y không thể nào nhận được lão huynh đâu.
Tuấn Luận vừa nói vừa điểm vào tịnh huyệt của Vũ Tịnh rồi lòn tay xuống cằm gã gỡ luôn chiếc mặt nạ da người.
Ngự Thần Y trố mắt nhìn khuôn mặt lạ hoắc mà lão chẳng thể nào nhận ra.
– Y… Sao lại như vậy chứ?
Tuấn Luận hỏi:
– Các hạ nghe lệnh ai đến đây vậy?
Gã nhìn Tuấn Luận rồi nhăn mặt há miệng cắn mạnh vào lưỡi mình. Máu phún
ra từ cửa miệng gã. Y ngoẻo đầu qua bên trong tư thế chết đứng.
Lâm Tứ nói:
– Hạ huynh … Chúng ta phải rời khỏi đây thôi.
Ngự Thần Y vuốt râu, cau mày nhăn mặt nói:
– Lạ quá… Gã này không phải là Nam Hiệp sao lại có thanh đao của Nam Hiệp Vũ Tịnh nhỉ?
Tuấn Luận nói với Ngự Thần Y:
– Ngự huynh không cần suy nghĩ nữa … Thế nào cũng có lời giải trình thôi.
Người này không phải là Nam Hiệp thì tốt lắm rồi. Tuấn Luận không tin tất cả
những đại hiệp trên chốn võ lâm một khắc, một thời lại tự bán mình.
Băng Lệ bước đến nói với Tuấn Luận:
– Hạ huynh … Muội…
Lâm Tứ nhìn Băng Lệ buông tiếng thở dài. Y nhăn nhó nói với Tuấn Luận:
– Hạ đại ca …
Tuấn Luận khoát tay:
– Huynh biết đệ định nói gì.
Chàng quay lại Băng Lệ:
– Huynh sẽ tìm đến muội.
Chàng quay lại khẽ gật đầu với Ngự Thần Y. Lão vuốt râu đáp lời Tuấn Luận cung bằng một cái gật đầu.
Tuấn Luận nói:
– Tuấn Luận thỉnh nhờ lão huynh đưa mọi người về Ngũ đài sơn.
– Lão đệ cứ yên tâm… Ngự Thần Y lão huynh không phải là tay xoàng trong giới võ lâm đâu – Lão huynh và mọi người bảo trọng.
Tuấn Luận quay bước bỏ ra cửa. Băng Lệ gọi theo:
– Hạ đại cạ. Chàng dừng bước nhìn lại nàng, miệng điểm một nụ cười khích
lệ rồi lắc vai thi triển khinh công thoát qua cửa sổ. Băng Lệ bật khóc.
Lâm Tứ đến bên nàng:
– Tô tỷ tỷ đùng khóc… Khóc hoài thế này
thì chẳng bao lâu đôi mắt đẹp của tỷ cung không còn. Nhan sắc của tỷ giờ chỉ còn có mỗi đôi mắt đẹp đó thôi.
Băng Lệ chẳng nghe Lâm Tứ
nói gì. Nàng mơ hồ để tâm tưởng mình dõi theo Tuấn Luận, mặc nhiên cho
những dòng lệ tuôn trào ra khoé mắt.
Ngự Thần Y bước đến bên nàng:
– Tô cô nương hãy tin lão phu. Hạ lão đệ của lão đệ không phải là người
bội nghĩa vong tình. Chúng ta mau thu xếp rời khỏi đây. Nhất định lão
phu tin hạ lão đệ sẽ đến Ngũ đài sơn. Nhất định y sẽ đến Ngũ đài sơn.
– Băng Lệ linh cảm… linh cảm.. Lâm Tứ nhăn nhó nói:
– Hây … Phàm nhưng người đang yêu thì hay có linh cảm gở … Tỷ tỷ đừng bao giờ linh cảm nữa có được không?
Mặc dù nói vậy nhưng ngay cả Lâm Tứ cũng có sự linh cảm bất ổn khi nghĩ đến Hạ Tuấn Luận.
° ° °
Lâm Qui háo hức bước vào “Dạ nguyệt mộng lâu”. Y
không háo hức sao được khi biết mình sắp gặp lại Mộng Diệp Tình, trang
giai nhân mà gã tơ tưởng trong giấc mộng mỗi khi chợp mắt.
Vẫn Hà Cẩm Tú bước ra đón Lâm Qui. Hắn cười khẩy với nàng, với vẻ mặt khinh khỉnh. Y kiêu hãnh nói:
– Diệp Tình đâu?
Cẩm Tú nhìn gã nói:
– Cung chủ không có ở đây.
Lâm Qui cất giọng nạt ngang:
– Sao lại không có ở đây chứ? … Lâm Thiếu gia đây mà lại không có nàng ở đây sao được?
– Cung chủ lệnh cho Cẩm Tú tiếp Lâm công tử.
Lâm Qui cau mày gay gắt nói:
– Nàng mà tiếp Lâm thiếu gia được ư?
Cẩm Tú vẫn giữ giọng từ tốn ôn nhu, chẳng màng gì đến thái độ trưởng thượng kẻ cả của Lâm Qui.
– Đây là lệnh của Cung chủ … Nếu như Lâm công tử cảm thấy Cẩm Tú không
xứng đáng bồi tiếp người thì lui bước. Cẩm Tú tuyệt nhiên không dám ép
công tử.
Lâm Qui gắt giọng nói – Nàng thật là chẳng biết gì cả.. Lúc này nàng biết ta là ai không?
Cẩm Tú nhún nhường đáp lời Lâm Qui:
– Cẩm Tú biết Lâm công tử giờ đã là nghĩa tử của Cửu Thiên Tuế. Đã là
nghĩa tử của Cửu Thiên Tuế tất Lâm công tử đã có danh có chức có quyền.
Lâm Qui cướp lời Cẩm Tú:
– Bổn thiếu gia giờ còn hơn những gì nàng vừa nói nữa. Mau cho ta biết
Mộng Diệp Tình đang ở đâu … Ta muốn cho nàng ấy biết những tin vui.
Cẩm Tú miễn cưỡng lắc đầu:
– Cung chủ không tiếp công tử đâu.
Lâm Qui hừ nhạt một tiếng:
– Sao lại không tiếp bổn thiếu gia chứ?
Cẩm Tú ôn nhu đáp lời gã:
– Nếu Lâm công tử trước đây thì Cung chủ sẵn sàng bồi tiếp người. Nhưng
bây giờ Lâm công tử đã Lâm thiếu gia của phủ Thiên Tuế, chính vì thế mà
Cung chủ không muốn tiếp người.
Lâm Qui hừ nhạt một tiếng:
– Đáng ra Diệp Tình nghe bổn thiếu gia được ân sủng của Cửu Thiên Tuế
phải mừng mới đúng. Chứ sao lại không bồi tiếp Lâm Qui chứ? Nàng hãy đưa Lâm thiếu gia gặp Diệp Tình đi, rồi nàng sẽ thấy Diệp Tình vui như thế
nào.
Cẩm Tú lắc đầu:
– Cẩm Tú không dám cãi lệnh Cung chủ.
Lâm Qui thét lên:
– Ngươi dám cản Lâm Qui nầy ư? Nàng biết bổn thiếu gia đem đến cho Diệp Tình thứ gì không?
Khẽ lắc đầu, Cẩm Tú nói:
– Cẩm Tú không cần biết đến chuyện đó.
Hừ nhạt một tiếng, Lâm Qui lòn tay vào áo ngực lấy chiếc tráp đựng Thập
nhị Thần châu. Y chìa chiếc tráp ngọc đến trước mặt Cẩm Tú, mở nắp ra.
Ánh hào quang trong tráp loá lên làm chói mắt Cẩm Tú, buộc nàng phải
nhíu mày.
Lâm Qui đóng nấp chiếc tráp ngọc châu khinh khỉnh nói:
– Nàng thấy rồi chứ?
Cẩm Tú nhìn Lâm Qui. Nàng lắc đầu:
– Cho dù Lâm công tử có đem đến ngọc tỷ của đương kim hoàng thượng thì
Cẩm Tú cũng không thể đưa công tử đến gặp Cung chủ. Chỉ khi nào có lệnh
của người Cẩm Tú mới cho công tử đi gặp Cung chủ.
– Đến ngay cả Thần châu, báu vật mà cả võ lâm này ai cũng thèm khát thế mà nàng vẫn dửng dưng ư?
– Phần của Cẩm Tú là nô nữ của Cung chủ. Nô nữ thì phải biết giữ phận mình, không thể nào vượt qua phận mà Cung chủ đã ban.
Lâm Qui giận đến tím mặt. Y xuống giọng từ tốn, ôn nhu nói:
– Cẩm Tú … Nàng hẳn biết Lâm thiếu gia của nàng mấy ngày qua rất nhớ
Cung thủ của nàng chứ? Nàng đang làm ta phát điên, phát cuồng lên đây.
Cẩm Tú nhìn Lâm Qui.
Gã giả lả nói:
– Lâm thiếu gia của nàng còn rất nhiều điều hệ trọng muốn nói với Cung chủ nữa. Mau đưa ta đi gặp Cung chủ.
Cẩm Tú miễn cưỡng nói:
– Thôi được … Cẩm Tú mời Lâm công tử.
Lâm Qui phấn khích, cười khẩy một tiếng rồi nói:
– Nàng biết điều với Lâm thiếu gia, sau này ta sẽ ban thưởng trọng hậu cho nàng.
Y nói dứt câu sửa lại trang phục, cho dù bộ trang phục của hắn đã rất
thẳng nếp vừa vặn. Y mỉm cười, chấp tay sau lưng rảo bước theo Cẩm Tú.
Lâm Qui vừa đi vừa nghĩ thầm:
– Sau khi nàng nghe được thân phận thật của Lâm Qui thì hẳn nàng còn giật mình ngơ ngác nữa đấy.
Cẩm Tú dẫn Lâm Qui vào gian biệt phòng mà chẳng có Diệp Tình trong đó.
Gã ngơ ngác nói:
– Sao nàng dẫn Lâm thiếu gia đến đây? Lâm thiếu gia muốn gặp Diệp Tình kìa.
Cẩm Tú bưng bầu rượu chuốc ra chiếc chén ngọc:
– Cẩm Tú phải thực hiện chức trách của một nô nữ trước đã.
Lâm Qui sụ mặt xuống, lắc đầu nói:
– Ta chỉ muốn gặp Diệp Tình thôi … Nàng chẳng hiểu ý ta gì cả.
– Rượu này là của Cung chủ tự tay chưng cất để tiếp đãi Lâm công tử. Nếu
như Lâm công tử không dùng thì đã không để tâm đến sự khó nhọc của Cung
chủ.
Lâm Qui ngồi xuống ghế nhìn Cẩm Tú:
– Nàng nói thật đấy chứ?
– Tại sao công tử lại hỏi câu đó? Hay công tử hoài nghi Cung chủ của Cẩm
Tú. Nếu như công tử hoài nghi Cung chủ thì đừng nên gặp người hay hơn.
Lâm Qui lắc đầu khoát tay:
– Không… không… Lâm thiếu gia làm gì có ý hoài nghi tình của Mộng Diệp Tình. Lâm Qui chỉ nôn nao quá đấy thôi.
Bưng chén rượu đầy, Cẩm Tú từ tốn nói:
– Cẩm Tú thay Cung chủ mời Lâm thiếu gia.
Đón lấy chén rượu đầy từ tay nàng, Lâm Qui nói:
– Ta uống cạn số rượu này, nàng sẽ dẫn ta đi gặp Diệp Tình chứ?
Cẩm Tú nhìn thẳng vào mắt Lâm Qui:
– Gặp được Cung chủ hay không là do Lâm công tử quyết định.
– Tất nhiên Lâm thiết gia đến đây cốt để gặp Diệp Tình mà … Nếu không muốn gặp Diệp Tình thì Lâm thiếu gia đến đây làm gì.
Gã nói dứt câu, dốc chén trút rượu vào miệng mình. Gã đặt chén xuống bàn, chắt lưỡi nói:
– Đúng là hảo tửu của Diệp Tình. Chỉ có Diệp Tình mới có thể cất được những thứ hảo tửu ngon như thế này.
Cẩm Tú lại chuốc rượu vào chén Lâm Qui…
– Mời Lâm công tử.
Bưng chén rượu, Lâm Qui hỏi:
– Nàng không uống với Lâm thiếu gia ư?
Cẩm Tú lắc đầu, buông một câu thật nhạt nhẽo:
– Không…
– Tại sao?
– Hảo tửu của Cung chủ chưng cất chỉ dành riêng cho Lâm thiếu gia mà thôi.
Không một người nào được thưởng thức hảo tửu mà Cung chủ dành riêng cho Lâm công tử.
Lâm Qui dốc chén đổ rượu vào miệng. Hắn chép lưỡi rồi vỗ đùi:
– Hay … Rất hay … Rượu của Diệp Tình tự tay chưng cất thì chỉ có Lâm
Qui mới uống được mà thôi. Không một người thứ hai được uống thứ hảo tửu này.
Hay … Rất là hay.
Gã gật đầu nhìn lén Cẩm Tú.
– Chuốc nữa cho bổn thiếu gia.
– Bây giờ công tử hẳn đã vui vẻ rồi chứ?
Cẩm Tú vừa nói vừa chuốc rượu ra chén. Lâm Qui nhìn rượu trong chén:
– Nghe nàng nói Lâm ai thiếu gia vui vẻ rồi, nhưng sự vui vẻ của ta chưa trọn vẹn nếu như không gặp được Diệp Tình.
Cẩm Tú mỉm cười:
– Thiếu gia sẽ gặp được Cung chủ sau khi dùng hết số rượu này.
– Ta sẽ sớm dùng hết số rượu do chính tay Diệp Tình chưng cất mà.
Cẩm Tú lại chuốc rượu vào chén Lâm Qui Nàng vừa rót đầy chén thì gã lại uống cạn rồi nói:
– Chuốc chén rượu cho ta nữa.
– Công tử đã bắt đầu cao hứng rồi đó.
– Lâm thiếu gia rất cao hứng và còn nôn nóng nữa.
Cẩm Tú chuốc rượu vào chén Lâm Qui. Nàng vừa chuốc rượu vừa hỏi:
– Lâm thiếu gia cao hứng và nôn nóng gì?
– Cao hứng vì Lâm thiếu gia của nàng đang được uống hảo tửu của Mộng Diệp Tình tự tay chưng cất cho ta. Nôn nóng vì ta muốn mau sớm gặp lại nàng.
– Nàng là ai?
Lâm Qui nhướng mày nhìn Cẩm Tú:
– Còn ai nữa ngoài Mộng Diệp Tình.
Y nói xong bưng chén rượu dốc vào miệng mình. Đến chén rượu này thì Lâm
Qui cảm thấy nóng bừng trong đan điền. Cùng với cảm giác đó, y cảm thấy
trong lòng mình có sự nao nao diệu kỳ. Mắt Lâm Qui đang mờ dần mà y
tưởng là do men rượu tạo ra.
Y lè nhè nói:
– Cẩm Tú …
Giờ thì Lâm thiếu gia muốn gặp ngay Diệp Tình rồi đó. Mau đưa Lâm thiếu
gia đi gặp nàng… Ta không thể nào chờ đợi lâu hơn nữa.
Cẩm Tú từ tốn nói:
– Cung chủ muốn bồi tiếp công tử thật chu đáo trước khi người gặp Cung chủ.
Cẩm Tú vỗ tay một cái.
Hai ả a hoàn bình nhật hàng ngày bước vào. Lâm Qui nhìn hai nàng đó lè nhè nói:
– Diệp Tình Cung chủ đâu?
Hai ả a hoàn khúm núm nói:
– Chúng nô tỳ được phép Cung chủ đến hầu tiếp Lâm thiếu gia.
Lâm Qui khoát tay, lè nhè nói:
– Lâm thiếu gia đâu cần hai nàng … Ta chỉ cần Diệp Tình thôi.
Mặc cho Lâm Qui nói, nhưng hai ả cung nữ vẫn bước đến hai bên gã áp người vào gã. Nàng đứng bên phải Lâm Qui nói:
– Lâm Công tử … Tiểu Bạch không phải nữ nhân sao?
Nàng đứng bên trái, áp sát người vào vai Lâm Qui:
– Sương Sương cũng là nữ nhân vậy? … Chàng không thích sao?
Lâm Qui nheo mày. Y gằn giọng nói:
– Hai nàng muốn gì nơi Lâm thiếu gia?
Tiểu Bạch và Sương Sương đồng bá lấy cổ Lâm Qui. Cả hai cùng nói:
– Chàng biết chúng thiếp muốn gì nơi chàng mà.
Cả Tiểu Bạch lẫn Sương Sương vừa nói vừa dùng tay ve vuốt Lâm Qui. Gã bưng chén rượu đưa lên miệng uống mà chẳng hề có hành động phản ứng gì trước hành động của hai người đó. Lâm Qui đặt chén xuống bàn thì Cẩm Tú lại
chuốc rượu vào chén hắn.
Mặc dù không có biểu lộ gì ra mặt nhưng
trong lòng Lâm Qui vẫn trồi lên cảm giác nao nao bởi sự vuốt ve, âu yếm
của Tiểu Bạch và Sương Sương. Gã giang rộng hai tay, nhìn lên Cẩm Tú
bằng ánh mắt đục ngầu với những đường gân máu đỏ ửng bởi lửa dục đã bắt
đầu bừng cháy.
Y hỏi Cẩm Tú:
– Cẩm Tú … Nàng buộc Lâm
thiếu gia phải rơi vào tình cảnh này, nếu như Diệp Tình biết được thì
sao? Nàng sẽ nói với Diệp Tình như thế nào?
Cẩm Tú nhìn vào mắt Lâm Qui từ tốn nói:
– Chắc chắn cung chủ sẽ không nói gì đâu. Nhưng Cẩm Tú muốn hỏi Lâm Thiếu gia, chỉ xin Thiếu gia trả lời thật lòng cho Cẩm Tú biết. Thiếu gia trả lời xong, Cẩm Tú Sẽ bẩm báo ngay với Cung chủ.
Lâm Qui hất mặt nói:
– Nàng cứ hỏi … Lâm Qui sẽ trả lời nàng ngay thôi.
Cẩm Tú nghiệm giọng nói:
– Nếu như Tiểu Thuận Cửu Thiên Tuế biết thì Lâm thiếu gia sẽ tính sao.
Lâm Qui buông luôn một câu:
– Lão làm sao mà biết được chứ?
– Cửu Thiên Tuế sẽ biết Lâm công tử lấy Thập nhị Thần châu đem trao cho Hương chủ Hương cung.
– Đợi đến khi lão biết thì Lâm thiếu gia và Diệp Tình đã đi xa rồi. Với
Thập nhị Thần châu, một khi Diệp Tình phát hiện được bí mật trong đó thì không còn sợ gì Tiểu Thuận Cửu Thiên Tuế nữa.
– Công tử không sợ Cửu Thiên Tuế à?
– Sợ thì ta có sợ nhưng ta không nghĩ lão có thể lấy mạng Lâm Qui này.
– Cửu Thiên Tuế sẽ nổi trận lôi đình khi biết Lâm công tử phản bội người.
Mà người lại đang đối xử rất hậu hĩ với công tử.
Lâm Qui chỉ bầu rượu:
– Chuốc rượu … Chuốc rượu cho bổn công tử.
Cẩm Tú chuốc rượu vào chén gã. Trong khi nàng chuốc rượu thì Tiểu Bạch và
Sương Sương vẫn vuốt ve mơn trớn y. Trong vòng tay của hai nàng, Lâm Qui cảm thấy sảng khoái tột cùng bởi sự mơn trớn của họ.
Gã dốc chén rượu vào miệng rồi nói:
– Diệp Tình quả là hiểu ý của bổn thiếu gia.
Y nhìn lại Cẩm Tú nhướng mày hỏi:
– Nàng còn muốn hỏi gì nữa không?
Cẩm Tú nhìn gã, mỉm cười nói:
– Sao Lâm công tử lại không sợ Lão Thiên Tuế phẫn nộ?
Y cười khẩy nói:
– Nàng có biết người ta phạm tội bất hiếu nhất là tội gì không?
– Vô ngã vô tự.
– Đúng … Không có con nối dõi đấy. Cửu Thiên Tuế là một thái giám thì
làm gì có con nữa. Lão chỉ còn mỗi một giọt máu duy nhất là Lâm Qui thôi … Cho dù lão có giận đến mấy thì cũng chẳng dám làm gì Lâm thiếu gia
đâu … Bởi vì thiếu gia là giọt máu duy nhất của lão … Giọt máu duy
nhất của lão… Sau này lão chết thì cả cơ nghiệp của lão sẽ thuộc về
Lâm thiếu gia.
Lâm Qui nói xong dựa lưng vào người Tiểu Bạch và
Sương Sương, ngửa mặt cất tràng tiếu ngạo đắc ý vô cùng. Gã cười dứt
tràng tiếu ngạo đó thì hai mí mắt cũng nặng trĩu xuống không thề nào
nhướng lên nổi nữa.
Hắn dựa luôn vào vùng đan điền của Tiểu Bạch, nhìn Cẩm Tú cố nhướng mày nói:
– Cẩm Tú … Trong rượu có gì?
Cẩm Tú mỉm cười nói:
– Trong rượu là mê hồn hương dùng để đưa Lâm thiếu gia đến gặp Mộng Diệp Tình Cung chủ.
– Vậy ư… Diệp Tình bày nhiều trò hay quá.
Hắn mỉm cười rồi chui tọt vào giấc mộng sớm gặp lại Diệp Tình.
° ° °
Cửa gian biệt phòng của Diệp Tình từ từ dịch mở.
Đang nằm duỗi dài trên tràng kỷ cho bốn gã mỹ nam tử xoa bóp, Diệp Tình phải nhổm người ngồi lên. Nàng chưa biết vì sao cửa biệt lại tự dưng mở ra
như vậy thì bỗng bốn gã mỹ nam tử đồng loạt thối bộ về sau mà chẳng đợi
lệnh của Diệp Tình.
Diệp Tình cau mày:
– Các ngươi làm gì vậy?
Nàng còn thắc mắc bởi hành động của bốn gã đó thì Tiểu Thuần Cửu Thiên Tuế trong bộ trường bào, tay cầm chiếc tráp bước vào.
Chạm mặt Tiểu Thuận Cửu Thiên Tuế, Diệp Tình ngồi bật lên. Nàng buột miệng nói:
– Hóa ra là lão.
Tiểu Thuận Cửu Thiên Tuế nhìn Diệp Tình. Gã thản nhiên đặt chiếc tráp lên án thư rồi mở nấp. Hào quang từ trong tráp phát ra soi sáng cả gian biệt
phòng.
Ánh hào quang kia lấn át cả bốn chiếc chân đèn.
Diệp Tình nhìn vầng hào quang từ trong chiếc tráp tỏa ra đằng ánh mắt thèm
thuồng. Diệp Tình từ từ ngồi thẳng lên. Tiểu Thuận nhìn nàng. Hai người
đối mặt với nhau.
Diệp Tình từ tốn nói:
– Cửu Thiên Tuế đến đây làm gì?
Tiểu Thuận buông một câu thật lạnh lùng:
– Hợp nhất Thập nhị Thần châu.
Cửu Thiên Tuế Tiểu Thuận vừa nói vừa lột bỏ trường bào chức phận quan
triều. Bên trong là bộ trường y xám xịt vốn là y trang của Vô Địch Song
Hoàn Lương Trung Liệt.
Diệp Tình đứng lên. Nàng khoanh tay trước ngực định nhãn nhìn thẳng vào mặt Cửu Thiên Tuế.
– Cửu Thiên Tuế đã biết Diệp Tình là ai?
Tiểu Thuận gật đầu. Y lấy trong ống tay áo trường bão xám xịt ra tấm lịnh
bài thẩy đến dưới chân Diệp Tình. Nhìn tấm lịnh bài đó, đôi chân này của Diệp Tình thoạt nhíu lại:
– Cung chủ Địa Tuyệt Cung cũng là tôn giá.
– Không sai.
– Thì ra tôn giá cho bốn gã mỹ nam tử này theo hầu Diệp Tình để biết Diệp Tình là ai. Tôn giá hẳn biết rất rành về Diệp Tình.
– Còn hơn thế nữa.
Cửu Thiên Tuế nói xong, đưa tay vuốt mặt mình. Ngay lập tức lão đã đổi thành bộ mặt của lão tổng quản Trừu Khả Hỷ.
Một lần nữa Diệp Tình lại không khỏi sững sờ trước sự thay đổi dung diện của Cửu Thiên Tuế. Nàng buột miệng nói:
– Tôn giá lại là người khác … Thảo nào tôn giá lại biết rành từng cá tính của những cao thủ trong võ lâm giang hồ.
Diệp Tình bước đến một bộ.
Cửu Thiên Tuế khẽ giũ tay áo. Ngay lập tức Tiểu Bạch và Sương Sương xuất
hiện. Hai người đó bưng giá kiếm vào đặt trước mặt Diệp Tình.
Diệp Tình nhíu mày:
– Hai người …
Cửu Thiên Tuế nói:
– Họ là người của bổn toạ.
Tiểu Bạch và Sương Sương lui bước đứng sau lưng Cửu Thiên Tuế.
Diệp Tình buông tiếng thở dài. Nàng cười khẩy một tiếng:
– Hay lắm. Xem như tôn giá đã đi trước bổn cung một bước. Bổn cung không phải là kẻ tranh đoạt với tôn giá.
– Nhưng bổn tọa vẫn chờ nàng như bổn tọa đã từng chờ Thiên Kiếm Nhạc Quân Vĩ.
– Tôn giá đã từng chờ thân phụ.
Cửu Thiên Tuế gật đầu:
– Đúng. Trên đỉnh Thiên Sơn bổn tọa đã chờ Nhạc Quân Vĩ, nhưng y đã không đến mà người đến lại là Thượng Quan Nghi.
Diệp Tình mỉm cười nói:
– Điều đó không liên can đến Diệp Tình.
– Sai rồi … Quân Vĩ để lại di huấn cho cô nương.
Thốt ra câu nói này, giọng của Cửu Thiên Tuế đi qua âm vực the thé nghe thật chói tai.
Diệp Tình nghe giọng nói của Cửu Thiên Tuế, mặt bất giác sa sầm.
– Tôn giá biết nhiều quá.
– Cô nương sẽ thực hiện di huấn đó của Nhạc Quân Vĩ chứ?
– Đúng …
Chỉ chiếc tráp trên án thư, Cửu Thiên Tuế nghiêm giọng nói:
– Trong chiếc tráp kia là mười một viên thần châu truyền thuyết, cô nương có một viên. Nếu … tất cả thuộc về cô nương và ngược lại. Với bổn tọa thì Diệp Tình cô nương hẳn không nên sử dụng đến “Tàn kiếm” mà phải
dùng đến kiếm pháp đích thực của họ Nhạc.
Diệp Tình cười khanh khách:
– Tôn giá không cần cảnh báo Diệp Tình điều đó… khi tôn giá xuất hiện ở đây thì Diệp Tình đã biết mình chẳng thể nào dùng đến Tàn kiếm với một
người như Cửu Thiên Tuế Tiểu Thuận.
Phàm nghe bất cứ ai ám chỉ
mình là thái giám thì Cửu Thiên Tuế sẽ nổi trận lôi đình phẫn nộ nhưng
nghe Diệp Tình buông ra câu nói đó thì mặt Cửu Thiên Tuế vẫn trơ trơ như đá lạnh:
– Tất cả những gì của bổn tọa hẳn cô nương đã biết.
– Đã biết và rất rành nữa.
– Thế cô nương có đồng ý với cuộc phó hội này không? Bổn tọa luôn luôn để dành sự công bằng cho Tứ Kiếm Nhạc Quân Vĩ.
– Đã là sự công bằng thì Diệp Tình phải nhận lời tôn giá thôi. Có muốn
không nhận cũng không được – Cô nương là người có chí khí không như thân phụ của cô trước kia.
Buông một tiếng thở dài:
– Tôn giá bây giờ đứng hàng thứ mấy trong Bách Biện tàn thư của Hạ Tuấn Luận?
Câu nói này của nàng khiến mặt Tiểu Thuận ngỡ như chảy dài xuống với những nét bất nhẫn. Gã ngập ngừng một lúc rồi nói:
– Thứ ba.
Diệp Tình ngửa mặt cười. Nàng vừa cười vừa nói:
– Thứ ba ư … Trên đời này bất cứ thứ gì cũng có thể thay đổi cả.
Nàng mỉm cười nhìn lại Tiểu Thuận:
– Nếu có sự thay đổi thì một ngày nào đó kiếm cũng có thể độc tôn mà.
Nàng nhìn thẳng vào mắt Tiểu Thuận – Tôn giá chờ Diệp Tình một chút – Bổn tọa chờ.
Diệp Tình quay bước lại tràng kỷ. Nàng thả những tấm rèm lụa xuống.
Khi những tắm rèm được vén lên thì Diệp Tình đã vận thêm vào người chiếc áo ngọc trai, phát những ánh hào quang rực rỡ, tô điểm thêm cho nhan sắc
và cơ thể nàng.
Xuất hiện trở lại trong bộ cánh lộng lẫy đó thì ngay cả Cửu Thiên Tuế cũng phải buột miệng thốt:
– Quả là tuyệt sắc giai nhân. Thảo nào những danh kiếm không chết dưới tay cô nương.
– Trong những danh kiếm đó có một người mà Diệp Tình phải trao tình.
– Bổn tọa biết người đó là ai.
Diệp Tình mỉm cười:
– Rất tiếc Tôn giá không dụng kiếm.
– Bổn tọa dùng hoàn. Cho dù bổn tọa có dùng kiếm thì cũng không bao giờ giống với Trung Nguyên Nhất Kiếm Triệu Nguyên Khôi.
Diệp Tình gằn giọng nói:
– Chắc chắn trên đời này chẳng một nam nhân nào giống với dâm tặc Lương Trung Liệt.
Những thớ thịt trên mặt Cửu Thiên Tuế giật nẩy hẳn lên khi lời nói của Diệp
Tình đập vào thính nhĩ lão. Lời nói đó của nàng cứ như có mũi kiếm vô
hình đâm thẳng vào tim lão.
Cửu Thiên Tuế thét lên một tiếng eo éo. Ngay lập tức đôi ma hoàn xuất hiện trên tay lão.
Rét …
Âm thanh xé gió nghe buốt cả cột sống phát ra. Cặp ma hoàn kết thành một
lưỡi kéo hướng thẳng đến vùng yết hầu của Diệp Tình. Nàng hơi chao người lòn qua đôi ma hoàn đó. Thanh trường kiếm của Nhạc Quán Vĩ đặt trên giá kiếm đã nằm gọn trong ngọc thủ của nàng.
Những bông hoa kiếm
xuất hiện rồi một đường thẳng tấp như kẻ chỉ thoát ra từ vùng hoa kiếm
đó điểm tới yết hầu Cửu Thiên Tuế. Vừa xuất thủ chiêu kiếm đó, Diệp Tình vừa nói:
– Chiêu kiếm này Diệp Tình dành cho lão đây.
Sự biến nhanh không thể tưởng. Cuộc đấu của hai người có lẽ chỉ có thể diễn tả nói một câu “Nhanh như chớp giật”.
Cạch.. Mũi kiếm của Diệp Tình điểm trúng yết hầu Cửu Thiên Tuế những tưởng đâu nó sẽ xuyên thủng qua cổ gã, nhưng lại không ngờ nó oằn hẳn lại như thể đâm vào một khối đá.
Diệp Tình sững sờ bởi hiện tượng quá lạ đó. Nàng buột tiếng nói:
– Lão đã luyện thành Kim càng bất hoại.
Lời còn đọng trên miệng Diệp Tình thì Cửu Thiên Tuế đã bẻ gãy lưỡi kiếm của nàng, rồi nhanh chóng điểm vào tịnh huyệt. Diệp Tình đứng sững ra như
thể trời trồng.
Lắc hữu thủ, Cửu Thiên Tuế đã thu hồi đôi ma hoàn:
– Kiếm của nàng đã vượt hơn cả Thiên Kiếm Nhạc Quân Vĩ, người mà Vạn Sự
Thông xếp vào hàng thứ tư trong binh khí phổ. Có được một ái nữ như
nàng, Nhạc Quân Vĩ đúng là có phúc nhưng rất tiếc cái phúc của gã không
còn.
Diệp Tình mím môi rồi mỉm cười nói:
– Lão dâm tặc định hành xử ta như thế nào?
Cửu Thiên Tuế ve cằm nhìn Diệp Tình:
– Bẻ gãy Tàn kiếm.
Diệp Tình biến sắc:
– Không! Lão không được làm vậy … Thà lão dâm tặc giết ta còn hơn.
– Trưởng tôn như bổn tọa thì chẳng bao giờ giết hậu nhân. Chỉ cần bẻ gãy tàn kiếm của cô nương là đủ rồi.
Diễm Tình biến sắc rống lên:
– Ta không muốn như vậy … Ta không muốn như vậy… Ta thà chết chứ không thể để mất nhan sắc của ta đâu.
Nàng nói dứt câu dồn công lực công phá bế huyệt.
Đôi mắt tuyệt đẹp của Diệp Tình đứng tròng, rồi máu từ hai cánh mũi rịn ra.
Nàng từ từ quị hai chân rồi gục xuống trước mũi giầy Cửu Thiên Tuế.
Nhìn xác Diệp Tình, Cửu Thiên Tuế nói:
– Bổn tọa khâm phục ngươi đó … Một kiếm thủ chân chính.
Lão cúi xuống nhặt lấy viên thần châu trên chiếc áo ngọc trai của Diệp Tình bỏ vào trong tráp. Rồi mới nhả từ trong miệng ra viên thần châu khác
cho luôn vào tráp ngọc. Nhìn tráp ngọc, Cửu Thiên Tuế nói:
– Nhạc Quân Vĩ.. Ngươi đã vì tráp ngọc này mà bất kể thủ đoạn với ta. Nay con gái của ngươi cũng chết bởi tráp ngọc Thần châu.
Y cười khẩy một tiếng rồi nhìn lại Tiểu Bạch và Sương Sương gằn giọng nói:
– Hãy cho tên súc sinh vô đạo kia được thưởng lãm trang giai nhân tuyệt sắc mà hắn tôn thờ.
Đầu nặng chình chịch, nhưng khứu giác của Lâm Qui vẫn ngửi được mùi xạ
hương quen thuộc của Mộng Diệp Tình. Gã cố nhướng hai mi mắt nặng chình
chịch như thể có hai quả thái sơn kéo ghì xuống. Cuối cùng rồi Lâm Qui
vẫn mở được mắt.
Đập ngay vào mắt gã là làn da trắng ngần như
bông bưởi, làn da mà hắn đã từng đêm mộng tưởng được ve vuốt, âu yếm.
Làn da của Mộng Diệp Tình. Mặc dù đầu vẫn nặng chình chịch nhưng Lâm Qui vẫn nhận ra thân thể với tất cả những đường cong gợi cảm mà hắn thèm
khát đến độ phải tưởng tượng hàng đêm và mộng tưởng về nó.
Lâm Qui trở mình, từ từ đặt tay lên vùng nhũ hoa của Diệp Tình. Hắn khẽ nói:
– Diệp Tình… Nàng cứ hay bỡn cợt với huynh.
Hắn thốt dứt câu thì cảm nhận bàn tay mình lạnh giá. Thân thể kia thường
ngày rất êm, rất ấm mà y luôn ngỡ đó là tấm màn nhung êm ả. Thế nhưng y
chẳng nhận được ra sự ấm áp hôm nào, mà thay vào đó là thứ cảm giác giá
băng.
Thứ cảm giác rờn rợn, hơi lạnh toát ra từ những xác chết.
Lâm Qui khẽ gọi:
– Diệp Tình.
Diệp Tình vẫn nằm bất động.
Lâm Qui lại nói:
– Nàng đừng bỡn cợt ta mà … Đừng bỡn cợt ta mà.
Lâm Qui vừa nói vừa chỏi tay nhỏm ngồi lên. Bây giờ đến khuôn mặt của Diệp
Tình đập vào mắt gã. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng hôm nào chẳng còn nữa,
mà thay vào đó là một lớp da xanh tái, nhờn nhợt khiến gã phát hốt hoảng thét lên:
– A …
Gã lăn xuống tràng kỷ và chỉ chực muốn
đào thoát nhưng một giọng nói trầm trầm cất lên thỉnh thoảng lại pha âm
vực the thé. Giọng nói mà mỗi lần Lâm Qui nghe đến thì hồn siêu phách
lạc:
– Ngươi sợ ư?
Lâm Qui nhìn lại nơi phát ra giọng nói
kia. Và con người mà hắn chẳng bao giờ muốn gặp đang ngồi chễm chệ trên
chiếc ngai Minh chủ sơn son thếp vàng.
Hồn vía tản mát, Lâm Qui quì móp xuống hành lễ.
– Lâm nhi bái kiến lão nhân gia.
– Lời nói đó của ngươi ư?
– Dạ … Con không biết gia gia đến đây.
– Một gã thái giám như bổn tọa thì sao có được một đứa con như ngươi.
Lâm Qui đập đầu xuống sân gạch:
– Gia gia… Lâm nhi chẳng bao giờ nghĩ như vậy đâu.
Gã vừa nói vừa khóc ròng.
Cửu Thiên Tuế từ tốn chậm rãi nói:
– Bổn tọa tin ngươi.
– Gia gia … Xin gia gia hãy tin con.
– Bổn toa tin ngươi … Nhưng ngươi phải trả lời cho bổn tọa mấy câu hỏi sau đây.
– Lâm Nhi sẽ trả lời thành thật.
– Ngươi phải nhớ hai chữ thành thật. Bất cứ sự xảo trá trong cuộc đời
cuối cùng cũng không tồn tại. Còn chăng là sự thành thật của ngươi mà
thôi.
– Dạ Lâm nhi biết.
Tiểu Thuận chậm rãi đứng lên. Lão chấp tay sau lưng. Tiến đến đứng ngay trên đầu Lâm Qui… Mồ hôi tuôn
dầm ra ướt đẫm cả trang phục Lâm Qui, tim lại đập thình thịch tưởng
chừng như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
Mặc dù quỳ dưới sàn biệt
phòng trên cả tay và chân nhưng tứ chi của Lâm Qui cứ nhũn ra và chỉ
chực quỵ xuống mà thôi Tiểu Thuận Cửu Thiên Tuế chậm rãi hỏi:
– Phải chăng con đã chấp nhận biến thành nô tình cho Hương Cung chủ Mộng Diệp Tình?
Lâm Qui ngẩng mặt nhìn lên. Chạm áo đôi mắt đầy uy quang của Cửu Thiên Tuế
hồn vía hắn càng bấn loạn hơn nữa, gã vừa khóc vừa gật đầu.
– Đúng à … Con đã nhận làm nô tình cho Diệp Tình.
– Đã là nô tình sao con còn sợ thể pháp của Diệp Tình?
Lâm Qui bối rối nói:
– Lúc này, Diệp Tình đã chết … Nàng đã chết rồi …
– Đúng … Cô ta chết bởi tay bổn tọa đó.
Tiểu Thuận Cửu Thiên Tuế trở bộ chấp tay sau lưng, quay lưng lại Lâm Qui.
Y nghiêm giọng nói:
– Trong tâm ngươi có thật xem ta là cha của ngươi không?
Lâm Qui nghe Tiểu Thuận hỏi câu này, thật sự bối rối vô cùng. Y cứ ấm ứ trong miệng một lúc mới tìm được câu đáp lời:
– Lâm nhi quá đột ngột chưa quen lắm, nhưng… nhưng sau này Lâm Qui sẽ
không dám vi phạm nữa … Nhất nhất Lâm Qui sẽ xem gia gia như cha ạ.
Tiểu Thuận ngửa mặt cười khanh khách.
Nghe Cửu Thiên Tuế cười, Lâm Qui những tưởng màng nhĩ mình rách toạc bởi một mũi kiếm vô hình đang châm sâu vào tận óc. Y muốn ôm thính nhĩ, nhưng
lại chẳng dám, vì hành động đó có thể khiến Tiểu Thuận Cửu Thiên Tuế
phẫn nộ.
Lâm Qui nhăn mặt chịu đựng, lí nhí nói:
– Gia gia … Lâm nhi biết tội của mình.
Vờ như chẳng nghe gã nói gì, Tiểu Thuận Cửu Thiên Tuế chậm rãi nói:
– Hồi đó, khi mới nhập nội để nuôi hoài bão đoạt Thập nhị Thần châu, thì
bổn tọa cũng đã từng giống như ngươi dập đầu trước mũi giầy lão công
công Chu Tần. Ngươi cũng có chút nào giống bổn tọa đó chứ?
Lâm Qui nghe lão nói càng dập đầu mạnh hơn nữa.
Tiểu Thuận hỏi tiếp:
– Ngươi mang chiếc tráp Thập nhị Thần châu mà bổn tọa giao cho ngươi giữ đến đây làm gì?
– Dạ … dạ … Lâm Qui có tội với gia gia.
– Trả lời bổn tọa bằng sự thành thật đi nào.
– Dạ … Lâm Qui đem đến tặng lại cho Mộng Diệp Tình.
– Ngươi đúng là một đứa trẻ ngoan rất thành thật.
Buông một tiếng thờ dài, Cửu Thiên Tuế Tiểu Thuận nói tiếp:
– Ngươi có biết trong những tội trọng mà kẻ làm người khi chết phải mang là gì không?
– Dạ… Không có người nối dõi tông đường.
Tiểu Thuận từ từ quay lại nhìn xuống Lâm Qui:
– Nói rất đúng. Nhưng nếu có con mà đứa con ấy làm ô uế thanh danh, làm nhục chí dòng tộc thì có lẽ không nên còn hơn.
Lời nói này của Cửu Thiên Tuế được thốt ra bằng chất giọng lạnh như băng
hà, và tiềm ẩn sự chết chóc khiến xương sống Lâm Qui lạnh ngắt. Lưỡi gã
như thụt vào trong không thể nói được lời nào nữa.
Cửu Thiên Tuế nhìn gã hỏi:
– Ngươi đã nói với bổn tọa không gì nhỉ?
– Nếu Lâm Qui phản bội thì chết không thấy mặt trời, sống không chốn dung thây.
– Hay lắm … Ngươi vẫn còn nhớ … và lại rất ư thành thật nữa.
– Gia gia. Xin gia gia tha cho Lâm Nhi lần nầy Tiểu Thuận Cửu Thiên Tuế lắc đầu:
– Bổn tọa cũng có ý tha cho ngươi đó.
Lâm Qui cuống quít nói:
– Lâm Nhi dập đầu đội ân gia gia.
Gã vừa toan hành lễ thì Tiểu Thuận cản lại:
– Ngươi đừng vội vã … Bổn tọa đúng là sẽ giữ lại người, bởi vì ngươi là giọt máu duy nhất của bổn toạ, nhưng bổn tọa nghĩ không nên giữ ngươi
nữa.
Lâm Qui mở to mắt hết cỡ nhìn Cửu Thiên Tuế:
– Gia gia …
– Bổn tọa phải giết ngươi vì ngươi quá thành thật … Sự thành thật của
ngươi khiến tâm của bổn tọa như thể đang bị hình xử bởi muôn vàn cực
hình khủng khiếp nhất. Và để không bị những cực hình kia đầy đoạ thì bổn tọa chỉ còn mỗi một chuyện phải làm với ngươi.
Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, Cửu Thiên Tuế gằn giọng nói:
– Bổn tọa phải giết ngươi.
Lời phán này của Cửu Thiên Tuế chẳng khác nào sét đánh vào thính nhĩ Lâm
Qui. Lời nói kia của Cửu Thiên Tuế chẳng khác nào phán quyết sau cùng
đối với Lâm Qui.
Mặt gã biến sắc tái nhợt, Lâm Qui nói:
– Gia gia nỡ xuống tay sát tử Lâm Qui sao? … Lâm Qui là giọt máu duy nhất của gia gia mà …
Tiểu Thuận ve cằm nhìn xuống Lâm Qui. Hai người đời nhãn với nhau. Nước mắt
trào ra tuôn xuống ướt đẫm má Lâm Qui. Cửu Thiên Tuế lắc đầu:
– Bổn tọa không có giọt máu nào giống ngươi cả. Nếu người có là giọt máu của bổn tọa thì bổn tọa cũng sẽ tự hủy nó.
– Gia gia … xin đừng giết Lâm Qui mà … Gia gia biết rồi đó. Hãy để
Lâm Qui sống đặng còn nối dõi cho gia gia… Nếu con mất đi thì còn ai
nối dõi cho gia gia nữa.
Gã nói xong thì bật khóc thổn thức.
Cửu Thiên Tuế nhìn gã rồi chợt ngửa mặt cười khùng khục Tràng tiếng ngạo
của lão nghe như tiếng nấc cục liên hồi mà không thể nào kìm chế được.
Cắt ngang tràng cười quái gở. Tiểu Thuận Cửu Thiên Tuế nhướng mày nói:
– Bổn tọa chẳng hề có giọt máu nào rơi rớt trên đường để tụ lại qua thể
xác của ngươi cả … Đúng là … Ngươi là đứa con của kỷ lâu nên đâu thể mang vóc dáng của một mãnh long vẫy vùng trong chốn trời đất. Chính vì
lẽ đó bổn tọa buộc ngươi chết.
– Gia gia … Cái tội vô hậu vô tự nặng lắm gia gia biết không?
– Ta chẳng còn nghĩ đến chuyện đó nữa.
Cửu Thiên Tuế nói dứt câu quay lưng chậm rãi bước ra cửa. Lâm Qui bò dưới sàn gạch nói với theo y:
– Gia gia… Nếu gia gia giết Lâm Qui thì người sẽ ân hận cả cuộc đời
này, cho dù người có là võ lâm Minh chủ hay cái gì nữa. Tất cả những dứa con của gia gia sẽ chết bởi tay gia gia.
– Ta thà như vậy còn hơn có đứa con như ngươi.
Không nhìn lại Lâm Qui nhưng Cửu Thiên Tuế giũ mạnh đôi song thủ. Lão vừa xuất thủ vừa nói:
– Kẻ nô tình phải đi với tình.
Lâm Qui rống lên một tiếng:
– Ngươi sẽ hối hận Gã đổ sầm tới trước đầu ném xuống sàn gạch, trong khi
đôi ma hoàn quay vòng lại nhẹ nhàng đáp vào tay Cửu Thiên Tuế. Lão chỉ
hơi dừng chân ngay ngưỡng cửa rồi lại tiếp tục bỏ đi.