Bách Thủ Thư Sinh

Chương 26: Vị nghĩa vị thân


Đọc truyện Bách Thủ Thư Sinh – Chương 26: Vị nghĩa vị thân tại website TruyenChu.Vip

Lâm Tứ vừa bưng bầu rượu năm cân vừa hí hửng bước
chân sáo về phía cửa đông. Y thấy cỗ xe độc mã, mặt càng phấn khích hơn
vội vội vàng vàng bước đến cổ xe đó. Nhìn lên ghế xà ích, Lâm Tứ nói với Tuấn Luận:

– Hạ đại ca xem Lâm đệ đem thứ gì về đây?

Y vừa nói vừa giơ cao bầu rượu năm cân, cao hứng nói:

– Trung Nguyên nhất tửu, Thiện nữ nhi hồng đó.

Lâm Tứ vừa nói leo lên ghế xà ích. Y nhướng mày nói:

– Đại ca biết Lâm Tứ sao có ngân lượng mua được vò rượu đặc biệt này không?

Nhìn sang Lâm Tứ, Tuấn Luận từ tốn nói:

– Nếu huynh đoán không lầm thì đệ đã đến gian thủy xá bên dòng Dương Tử.

Y tròn mắt nhìn Tuấn Luận:

– Sao huynh biết?

– Bởi vì Lâm đệ dám mua vò rượu Trung Nguyên nhất tửu Thiện nữ nhi hồng
hẳn phải có rất nhiều ngân lượng. Một khi Lâm đệ muốn khoản đãi huynh vò rượu này thì hẳn viên Thần châu Minh chỉ đã không còn trong túi Lâm đệ.

Lâm Tứ reo lên:

– Ha … Phải nói người sinh Lâm Tứ ra là song đường, nhưng người hiểu ruột gan, tâm tưởng Lâm Tứ lại chính là Hạ đại ca.

Tuấn Luận mỉm cười trong khi Lâm Tứ khui nấp vô rượu. Chàng hỏi Lâm Tứ:

– Song đường của Lâm đệ là ai?

Lâm Tứ nghe Tuấn Luận hỏi, quay sang trố mắt nhìn chàng:

– Ô … Huynh giờ còn hỏi Lâm đệ nữa. Nói song đường thì song đường chứ,
đệ từ trước đến giờ nào có biết song đường của mình là ai đâu.

– Thế Lâm đệ không có ý đi tìm thân thế và lai lịch của mình à?

Lâm Tứ ngượng ngập một lúc rồi lắc đầu:

– Quả thật đệ không có ý đó.

Buông một tiếng thở dài, Tuấn Luận nhướng mày:

– Huynh uống trước nhé.

– Tất nhiên rồi. Đệ đâu dám uống trước khi có mặt Hạ huynh.

Tuấn Luận cười khẩy, rồi dốc bầu rượu tu luôn một hơi dài. Chàng trao lại vò rượu qua tay Lâm Tứ:

– Đến lượt đệ.

Lâm Tứ giả lả cười rồi tu luôn một ngụm. Y vội đặt bầu rượu xuống bên quay ngang ho sặc một tiếng.

Y nhăn nhó quay lại nhìn Tuất Luận gượng gạo nói:

– Huynh biết vì sao Lâm đệ ho không?

– Vì sao?

– Vì Hạ đại ca hỏi Lâm đệ một câu không thể trả lời được. Câu hỏi của
huynh cứ như chen ngang cuống họng Lâm đệ, nên khi đệ uống rượu thì phải ho sặc đó.

Tuấn Luận nheo mày:

– Câu hỏi của huynh sao lại chẹn ngang cổ họng để được chứ? Hay huynh đã xúc phạm Lâm đệ?


Lâm Tứ lắc đầu, khoát tay như thể có bầy ruồi đêm vô hình bất ngờ xuất hiện bâu vào mặt y:

– Không không Hạ đại ca đầu có xúc phạm gì đệ. Không có xúc phạm gì đệ
cả. Thật ra Lâm đệ cũng chẳng biết tìm song thân của mình từ đâu nữa.
Với lại khi đệ sinh ra thì đã bị bỏ rơi ngoài cửa kỹ lầu rồi.

Y gãi đầu:

– Cha mẹ sinh ra đã không muốn nhìn lại bỏ rơi, nếu như đệ cố công tìm
kiếm lai lịch thân thế của mình thì không chừng chỉ làm phiền cho song
đường mà thôi.

Nghe Lâm Tứ nói câu này, lòng Tuất Luận bất giác nặng trĩu một nỗi ưu hoài.

Chàng nghĩ thầm:

– “Nếu ta còn có mẫu thân thì Lâm đệ đúng là cô nhi bất hạnh. Tại sao lại có những đấng sinh thành lại nỡ đem con quẳng đi. Họ không nghĩ đến cất nhục thâm tình sao”.

Ý niệm đó khiến Tuấn Luận nhìn sang Lâm Tứ.

Lâm Tứ nhìn Tuấn Luận:

– Ơ … Đệ chỉ nói theo ý của mình thôi.

– Đệ nói đúng.

Chàng khẽ gật đầu:

– Đệ nói đúng… Tại sao chúng ta phải đi tìm nguồn cội đã bị chối bỏ?

Tuấn Luận bưng bầu rượu dốc vào miệng tu ừng ực. Thấy chàng uống rượu, Lâm
Tứ phải nhăn mặt. Khi Tuấn Luận đặt bầu rượu xuống bên cạnh thì mặt
chàng đã khoác vẻ ưu hoài nhưng chai lì pha trộn sự bất nhẫn lạnh lùng.

Thấy vẻ mặt của Tuấn Luận bất giác Lâm Tứ cũng chạnh lòng. Y cầm lấy bầu rượu nhỏ nhẻ nói:

– Đại ca uống thêm đi.

Nhìn Lâm Tứ, Tuấn Luận nói:

– Đệ sẽ không đi tìm thân thế và lai lịch của mình nữa à?

Lâm Tứ gật đầu:

– Không. Đệ đã chấp nhận mình là một cô nhi. Cô nhi là có gì tội đâu.

Tuấn Luận choàng tay qua vai Lâm Tứ:

– Ta và đệ là hai gã cô nhi. Chúng ta mãi mãi là những cô nhi trên cõi nhân sinh này.

Tuấn Luận đặt bầu rượu vào tay Lâm Tứ:

– Uống mừng cho những gã cô nhi không cần đến nguồn cội.

Lâm Tứ phấn khích bưng bầu rượu dốc một hơi dài. Lần này xem ra gã uống rất ngon không phải bị sặc như lần trước. Gã nhìn lại Tuấn Luận hí hửng
nói:

– Đại ca biết đệ bán viên ngọc đó được bao nhiêu không?

Tuấn Luận lắc đầu mỉm cười:

– Huynh không cần biết.

Rặn nụ cười giả lả, Lâm Tứ nói:

– Viên thần châu đó đệ bán dược tới trăm lạng đây.


Y tháo chiếc túi gấm đeo bên hông:

– Số ngân lượng đó đây. Đại ca cứ lấy mà dùng.

Tuấn Luận lắc đầu:

– Không! Đệ hãy giữ lấy để làm lộ phí trong cuộc hành trình này.

Lâm Tứ tròn mắt nhìn Tuấn Luận:

– Đệ phải rời Dương Châu ư?

– Đúng Đệ sẽ phải rời Dương Châu cùng với mỹ nữ Tô Băng Lệ.

– Ơ … Sao lại là đệ mà không phải là huynh?

– Bởi vì huynh tin vào đệ.

Lâm Tứ vuốt má:

– Hê … Đệ hỏi huynh điều này nhé.

– Đệ cứ hỏi.

– Tại sao huynh lo lắng cho Tô Băng Lệ? Phải chăng huynh đã …

Tuấn Luận cướp lời Lâm Tứ:

– Sai rồi …Chắc chắn đệ đã hiểu sai về huynh. Vì sao huynh lo cho Tô cô nương ư … Chẳng qua Tô cô nương đáng được thương hơn những người
khác.

Lâm Tứ tủm tỉm cười.

Tuấn Luận cau mày khi nụ cười của gã đập vào mắt chàng. Chàng khẽ lắc đầu:

– Đệ hãy tin vào huynh đi. Tất cả huynh làm đối với Tô cô nương chỉ là sự thương hại. Hay đúng hơn là vì Tuyết Nghi và Đình Khan.

– Cứ cho là như vậy. Nhưng huynh có biết không, chính vì sự thương hại của huynh mà đã gây ra sự đau khổ cho người khác. Đệ biết huynh chẳng bao giờ
muốn đem đau khổ cho một người nào.

– Đệ muốn nói đến ai?

– Sử Thứ Dân.

– Huynh biết người này.

Lâm Tứ nhướng mày nhìn Tuấn Luận. Y chậm rãi thuật lại chuyện tình cờ mình biết Sử Thứ Dân. Nhún vai, Lâm Tứ nói:

– Y là một thư sinh yếu đuối và nhu nhược.

– Kẻ nặng tình thường yếu đuối như vậy đó. Nhưng huynh sẽ gặp y nói cho y hiểu về Tô Băng Lệ.

– Được vậy thì hay quá.

Lâm Tứ nói xong bưng bầu rượu tu một hơi dài. Y trao lại bầu rượu nho Tuấn Luận:

– Đại ca… Đệ sẽ đưa Tô Băng Lệ đi đâu?

Tuấn Luận lấy trong thắt lưng ra một miếng mộc bài đặt vào tay Lâm Tứ:

– Đệ tạm thời đưa Tô cô nương đến thảo trang của “Ngự thần y” tọa lạc
trên Ngũ đài sơn. Đưa miếng Mộc bài này ra thì Ngự thần y tự khắc biết
phải làm gì để giúp Tô Băng Lệ cô nương.


Lâm Tứ gật đầu. Y nhìn Tuấn Luận nói:

– Hình như huynh không đi cùng với Lâm Tứ và Tô cô nương?

– Đệ quên rồi sao? Huynh phải ở lại để gặp Sử công tử. Nếu y hiểu ra mọi nhẽ thì sẽ lên đường đến Ngũ đài sơn sau.

Nói đến đây thì Tuấn Luận thấy Băng Lệ và Tuyết Nhi, Đình Khan từ trong Dương Châu trấn tiến ra. Chàng vỗ vai Lâm Tứ:

– Đệ bảo trọng… anh hùng cứu mỹ nhân đó.

– Ơ …

Lâm Tứ quay mặt nhìn về phía Tô Băng Lệ đang rảo bước tiến về cỗ xe. Khi Băng Lệ đến, y ôm quyền:

– Tiểu đệ họ Lâm. Tục danh là Tứ, thay mặt Hạ đại ca đón cô nương. Phải không Hạ huynh?

Không nghe tiếng Tuấn Luận đáp lời mình, Lâm Tứ bất giác quay lại nhưng chẳng còn thấy Tuấn Luận đâu cả, mặc dù mới đây Tuấn Luận còn ngồi bên cạnh
y.

Y buột miệng thốt:

– Y …

Y lúng túng nhìn lại Băng Lệ, Tuyết Nhi và Đình Khan nói:

– Hạ đại ca để Lâm Tứ tiểu đệ chờ ở đây đón tỷ tỷ. Đệ sẽ đưa tỷ tỷ và
Tuyết Nhi cùng với Đình Khan đến gặp Ngự thần y trên Ngũ đài sơn.

Y chìa miếng mộc bài ra trước mặt Băng Lệ:

– Tín vật của Hạ huynh đây.

Băng Lệ nhìn Lâm Tứ:

– Hạ đại ca không đi cùng vôi Băng Lệ và Lâm Tứ ư?

Lâm Tứ lắc đầu:

– Không … Hạ đại ca có chuyện không đi cùng với Lâm tỷ tỷ và Tô tỷ tỷ.

Nàng bâng quơ nói:

– Hạ đại ca không đi cùng…

Lâm Tứ gật đầu. Y giả lả cười rồi nói:

– Đại ca ở lại đây để phân giải hiểu lầm giữa Sử công tử và Tô tỷ tỷ.

Mặt hoa của Băng Lệ bất giác sa sầm khi nghe Lâm Tứ thốt ra câu nói này.

Nàng buông tiếng thở dài miễn cưỡng nói:

– Hạ huynh gặp Sử Thứ Dân để làm gì?

Lâm Tứ vừa cười vừa nói:

– Ậy… Chuyện đó chỉ có Hạ đại ca và Tô tỷ tỷ biết thôi chứ Lâm Tứ làm sao biết được. Tỷ tỷ! Chúng ta lên đường thôi.

Băng Lệ nghiêm mặt. Nàng nói với Lâm Tứ:

– Lâm Tứ. Băng Lệ sẽ không đi cùng với Lâm Tứ … Mà sẽ gởi Tuyết Nhi và Đình Khan đi.

Lâm Tứ tròn mắt nhìn nàng; – Chỉ có … Chỉ có Tuyết Nhi và Đình Khan đi với Lâm Tứ thôi sao?

Băng Lệ gật đầu:

– Nhưng Hạ huynh nói phải đưa Tô tỷ tỷ cùng đi đến Ngũ đài sơn.

– Không cần thiết đâu… Với lại chuyện giữa Băng Lệ và Thứ Dân chưa minh bạch Băng Lệ không muốn rời Dương Châu trong sự âm thầm.

Lâm Tứ lắc đầu:

– Ấy … Nếu Tô tỷ tỷ không đi thì Lâm Tứ này kẹt quá. Chẳng biết nói sao với Hạ đại ca.

– Băng Lệ sẽ nói dùm Lâm Tứ.

– Thật là khó cho đệ.


Nàng nghiêm giọng nói:

– Lâm Tứ … Thật ra Hạ huynh vì Tuyết Nhi và Đình Khan nên mới nghĩ đến
Tô Băng Lệ. Tuyết Nhi và Đình Khan quan trọng hơn Băng Lệ rất nhiều.

Nàng quay lại Tuyết Nhi, Đình Khan:

– Tuyết Nhi, Đình Khan. Hai em sẽ đi theo Lâm Tứ tiểu ca. Nhớ ngoan ngoãn vâng lời tiểu ca.

Tuyết Nhi bịn rịn nói:

– Tỷ Tỷ không đi cùng với Tuyết Nhi sao?

Nàng vuốt tóc Tuyết Nhi:

– Rồi tỷ sẽ gặp hai em sau.

Quay sang Đình Khan nói:

– Đình Khan phải ngoan ngoãn đó.

Đình Khan nhìn Tuyết Nhi rồi ngẩng lên nhìn Lâm Tứ đang ngồi trên ghế xà ích. Y khẳng khái hỏi:

– Đi với Lâm đại ca có gì vui hông?

Lâm Tứ nhướng mày gật đầu:

– Tất nhiên là vui rồi. Nếu đi với Lâm Tứ mà Đình Khan đệ đệ không vui
thì chẳng còn đi đâu vui hơn nữa. Lâm tiểu ca có nhiều trò vui cho Đình
Khan.

Y toét miệng cười gật đầu, rồi nói:

– Tiểu ca có thể cho Đình Khan giữ dây cương ngựa chứ?

– Nếu Đình Khan làm được vậy thì hay quá. Nào lên đi.

Đình Khan leo lên ngồi vào ghế xà ích, trong khi Tuyết Nhi vẫn không muốn rời Băng Lệ.

Lâm Tứ nhìn xuống Tuyết Nhi:

– Muội muội lên đi chứ? Hai người sẽ cùng ta làm một chuyến du sơn đến
Ngũ đài sơn. Lâm tiểu ca hứa sẽ không để cho Đình Khan và Tuyết Nhi thất vọng đâu. Riu ríu sống trong sự bảo bọc của Tô tỷ tỷ mãi thì biết bao
giờ mới đủ lông đủ cánh. Bắt chước Tiểu ca nè …

Đình Khan nhìn Lâm Tứ cười.

Tuyết Nhi ôm chầm lấy Băng Lệ:

– Tỷ sẽ đến tìm muội nhé.

Băng Lệ gật đầu:

– Tỷ sẽ tìm muội và Đình Khan.

Nàng đỡ Tuyết Nhi lên cỗ xe Lâm Tứ nói:

– Lúc lọt lòng huynh đã không có cha lẫn mẹ, thế mà bây giờ đây có thể tự mình bươn chảy trên chốn giang hồ rồi.

Y vỗ vai Tuyết Nhi:

– Bắt chước Tiểu ca nè.

Y nhìn xuống Băng Lệ:

– Tô tỷ tỷ ở lại bảo trọng.

Băng Lệ gật đầu, rồi nói:

– Lâm đệ và tuyết Nhi cùng Đình Khan lên đường may mắn.

– Nhất định sẽ may mắn rồi.

Lâm Tứ khẽ gật đầu rồi ra roi đánh vào mông con Hắc Long câu. Nó rùng mình, trổ nước kiệu kéo cỗ xe băng đi. Băng Lệ nhìn theo cỗ xe cho đến khi
bóng tối nuốt chửng lấy nó. Nàng buông tiếng thở dài nói:

– Tuyết Nhi. Đình Khan, tỷ mong hai em sẽ mãi mãi được bình an.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.