Đọc truyện Bách Thủ Thư Sinh – Chương 25: Tàn kiếm tại website TruyenChu.Vip
Hà Cẩm Tú chậm rãi bước đến trước mặt Tuấn Luận. Nàng nhún nhường xá chàng rồi nói:
– Hạ công tử, Cung chủ thỉnh mời công tử đến “Bách Hoa lâu”.
Dốc chén rượu trút vào miệng, Tuấn Luận nhướng mày nhìn nàng. Chàng từ tốn nói:
– Cô nương về báo lại với cung chủ, Hạ Tuấn Luận không có cái thú đến Kỹ viện “Bách Hoa lâu”.
– Hạ công tử được cung chủ thỉnh mời không thể không nhận lời.
Đặt chén rượu xuống bàn, Tuấn Luận nhìn Cẩm Tú hỏi:
– Tại sao cung chủ của cô nương lại thích áp đặt người khác vậy chứ. Cái
người ta không muốn thì bắt buộc người khác phải chịu theo ý mình. Tại
hạ đã đến công đường Mạc đại nhân đã quá đủ rồi. Về nói với chủ của cô
nương, Tuấn Luận không nhận lời. Khi nào có nhã hứng tự tại hạ sẽ tìm
đến Hương cung.
Cẩm Tú vẫn không bỏ đi khi Tuấn Luận nói dứt câu. Chàng cau mày nhìn:
– Sao … cô nương còn đứng đó. Cô nương có thể rời bỏ Hương cung kia mà
nếu như sợ Cung chủ hành xử, cõi giang hồ mênh mông đâu thiếu chỗ cho cô nương trú chân.
Cẩm Tú lắc đầu:
– Cẩm Tú rất cảm kích Hạ
công tử đã cho lời khuyên này. Và cũng không bao giờ quên Hạ công tử đã
cứu mạng Cẩm Tú một lần, nhưng Cẩm Tú không thể rời Hương cung.
– Cô nương cần gì ở Hương cung chứ?
– Là một nô nữ, Cẩm Tú không có quyền phản bội lại chủ nhân của mình.
Tuấn Luận lắc đầu:
– Cô nương quá trung thành. Sự trung thành của cô nương có khi lại biến cô nương thành một kẻ ngu ngốc và thiển cận.
– Cẩm Tú chấp nhận.
H Tuấn Luận khoát tay:
– Tại hạ đã hết lời cô nương có thể ra về.
Tuấn Luận vừa nói vừa dưng bầu rượu chuốc ra chén. Cẩm Tú chờ chàng chuốc rượu xong mới nói:
– Nếu công tử không nhận lời thỉnh mời của cung chủ thì Cẩm Tú sẽ bị hành xử. Nhưng Cẩm Tú có bị gì thì cũng không sao nhưng chỉ sợ cung chủ sẽ
không bỏ qua cho Băng Lệ cô nương.
Mặt Tuấn Luận đanh lại. Chàng nhìn lên Cẩm Tú:
– Thôi được, tại hạ sẽ đến “Bách Hoa lâu”. Nhưng tại hạ thật không thích kiểu thỉnh mời quái gở của chủ nhân Hương cung đâu?
– Cẩm Tú không dám bàn luận.
– Cô nương về đi. Tại hạ sẽ đến.
– Cẩm Tú chờ Hạ công tử bên ngoài.
Tuấn Luận khoát tay:
– Không phải chờ tại hạ.
Cẩm Tú nhạt nhẽo đáp lời Tuấn Luận:
– Đó là lịnh của cung chủ. Cẩm Tú không được trái lịnh người.
Tuấn Luận nhìn lên Cẩm Tú gắt giọng nói:
– Cả cuộc đời của bà cô nương chỉ có mỗi một Cung chủ Hương cung thôi sao, chứ không còn điều gì khác.
Cẩm Tú buông tiếng thở dài rồi gật đầu:
– Đúng …
– Nếu Hương cung chủ biểu Hà cô nương chết thì cô nương có chết không?
Những tưởng đâu Cẩm Tú sẽ lắc đầu nhưng không nàng lại khảng khái gật đầu:
– Nếu chết vì Hương cung chủ Cẩm Tú sẽ sẵn sàng chết.
Mặt Tuấn Luận đanh hắn lại.
Chàng lập lại lời nói của Cẩm Tú:
– Hà cô nương sẵn sàng chết vì Hương cung chủ.
– Điều đó cũng thưa thể trả được cái ân của cung chủ.
Tuấn Luận buông tiếng thở dài. Chàng từ ngồi xuống bưng lấy chén rượu dốc
vào miệng. Đặt chén rượu xuống bàn Tuấn Luận nhìn Cẩm Tú nói:
–
Tại hạ chưa từng thấy một nô nữ nào trung thành như Hà cô nương, nhưng
sự trung thành của Hà cô nương lại trở thành hành động mù quáng, hồ đồ.
Cẩm Tú miễn cưỡng đáp lời Tuấn Luận:
– Hạ công tử muốn nói sao cũng được. Miễn Cung chủ được toại nguyện bất
cứ việc gì Hà Cẩm Tú này có thịt nát xương tan cũng không oán trách.
Tuấn Luận mím môi chau mày nhìn Cẩm Tú Chàng lắc đầu hỏi:
– Cung chủ Hương cung Mộng Diệp Tình đã ban phát cho Hà cô nương những gì mà cô nương lại cố giữ lòng trung thành như vậy.
Hà Cẩm Tú lắc đầu:
– Cung chủ chẳng ban phát gì cho Cẩm Tú cả.
– Thế sao cô nương lại quá trung thành với Mộng Diệp Tình.
Cẩm Tú nhìn xuống Nàng từ tốn nói:
– Trước đây song đường của Cẩm Tú đã thọ ân sâu của Chủ nhân Hương cung.
Nếu không có chủ nhân Hương cung thì cha mẹ của Cẩm Tú đã chết từ lâu
rồi. Đâu còn có Cẩm Tú trên cõi đời này. Trước khi song đường viên mãn
đã di huấn lại phải phò trợ Hương cung đến hơi thở cuối cùng.
Tuấn Luận lắc đầu:
– Đời trước thọ ân đời sau phải trả.
Chàng bưng bầu rượu tu luôn một hơi dài rồi nói:
– Được. Tại hạ sẽ theo cô nương.
Tuấn Luận rời bàn cùng với Cẩm Tú bước ra ngoài tửu điếm. Chàng nhìn cổ kiệu sơn son thếp vàng đặt sẵn bên ngoài. Chỉ cổ kiệu, Tuấn Luận nói:
– Cỗ kiệu đó, Mộng Cung chủ đưa đến đến đón tại hạ?
Cẩm Tú gật đầu:
– Mời công tử.
Tuấn Luận lắc đầu:
– Không! Tại hạ không thích đi kiệu … Cô nương hãy lên kiệu mà đi.
– Thôi được. Hạ công tử không đi thì Cẩm Tú sẽ đi cùng với công tử. Từ nơi này đến “Bách Hoa lâu” cũng không bao xa.
Nàng nói xong cùng với Tuấn Luận song hành bước đi. Chiếc kiệu sơn son thếp
vàng do sáu gã đại lực phu kiệu khiên đì theo sau Tuấn Luận và Cẩm Tú.
Cẩm Tú nói:
– Cẩm Tú ngờ ngợ Hạ công tử không thích cung chủ của Cẩm Tú.
– Không thích cũng không đúng. Thích thì cũng sai.
Nàng chau mày:
– Thế công tử đối với Cung chủ như thế nào?
– Hai kẻ xa lạ. Cung cách của cung chủ của cô nương không hợp với tại hạ.
Nhìn qua Cẩm Tú, Tuấn Luận nói:
– Song đường của Hà cô nương đã thọ ân gì với Mộng Diệp Tình.
Cẩm Tú lưỡng lự một lúc rồi nói:
– Song thân của Cẩm Tú chẳng thọ ân vì với Mộng Diệp Tình cung chủ cả nhưng lại thọ ân với Nhị vị lão nhân gia.
– Hóa ra là vậy. Ân nghĩa của đời trước sao cô nương buộc phải trả cho đời sau. Di huấn của nhị vị bá bá không cái sửa được à.
– Song thân di huấn, Cẩm Tú phận làm con không được để song đường oán trách nơi suối vàng.
Tuấn Luận lắc đầu:
– Ân nghĩa không phân minh thường kéo theo đầy oan nghiệt. Nếu như sau
này Hà cô nương lập gia thất có hậu nhân đừng để di huấn lại như song
thân của cô nương.
Chàng nói dứt câu lầm lủi bước đi chẳng màng nói chuyện đến Hà Cẩm Tú.
Sự im lặng nhanh chóng trở thành khoảng cách phân đôi giữa hai người.
Bất thình lình từ hướng đối diện bang chủ Cái Bang Khấu Mục cùng năm vị
trưởng lão Cái Bang bước đến chặn đường Tuấn Luận và Hà Cẩm Tú.
Cái Bang bang chủ nhìn Tuấn Luận dõng dạc nói:
– Hạ công tử … Hãy trao báu vật mà Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên cho bổn Bang chủ.
Tuấn luận nheo mày:
– Khẩu bang chủ từ bỏ môn qui Cái Bang từ lúc nào mà chuyển qua nghề cướp cạn vậy?
– Đừng nói nhiều lời. Nếu như ngươi không trao thì đừng hòng đi được.
Tuấn Luận mỉm cười nói:
– Bang chủ nói thì hay nhưng không biết có làm được không?
Tuấn Luận dấn đến một bộ từ tốn nói:
– Tại hạ cảnh báo cho bang chủ biết, sau lưng Hạ Tuấn Luận lúc nào cũng
có quái nhân phò trợ đấy. Mà vị quái nhân này được Vạn Sự Thông xếp vào
hàng thứ ba trong binh khí phổ.
Mặt của Khấu Mục sa sầm:
– Ngươi nói đến Kinh Vô Thường.
– Hóa ra bang chủ cũng biết Kinh Vô Thường. Đúng Kinh Vô Thường chính là
quái nhân phò trợ tại hạ đó. Tại hạ không bao giờ muốn nhúng tay vào máu của đồng loại nhưng với Kinh Vô Thường thì khác. Không biết những tuyệt chiêu đã cẩu bổng của Khấu bang chủ có nhanh bằng ngọn khoái đao vô ảnh của Kinh huynh không?
Tuấn Luận quay sang Cẩm Tú:
– Hà cô nương! Chúng ta đi tiếp thôi.
Tuấn Luận dợm bước thì Khấu Mục và năm vị trưởng lão đồng loạt giáng gậy
chặn ngang đường. Khấu Mục toan lên tiếng thì nghe tiếng tằng hắng khô
khốc sau lưng mình.
Tiếng tằng hắng đó buộc lão phải quay đầu nhìn lại. Tất nhiên Khấu Mục nhận ra ngay bộ mặt băng giá của Kinh Vô Thường.
Họ Khấu ra tay hiệu cho các vị trưởng lão đồng loạt thu hồi đả cẩu bổng. Y nhìn Kinh Vô Thường như thể một tên thuộc hạ đang đợi lịnh của chủ
nhân.
Vô Thường nói:
– Không một ai dược đụng đến Hạ Tuấn Luận một khi chưa bước qua ngọn khoái đao hay xác chết của Kinh Vớ Thường.
Khấu Mục ngơ ngác trước câu nói khẳng khái của Kinh Vô Thường. Y buột miệng hỏi:
– Kinh tôn giá sao lại binh vực Cho Hạ Tuấn Luận. Gã đâu có quan hệ gì
với tôn giá. Hiện tại y lại đang giữ báu vật Thiên Ma cổ bảo.
–
Kinh mỗ không cần biết gì cả … Tuấn Luận là của Kinh mỗ. Ta chỉ biết
có bấy nhiêu thôi. Khấu bang chủ muốn giết Tuấn Luận phải bước qua xác
Kinh Vô Thường.
Khấu Mục sa sầm mặt nhưng chẳng thốt được lời nào.
Tuấn Luận ôm quyền xá Kinh Vô Thường:
– Đa tạ Kinh huynh.
– Ngươi chẳng cần phải đa tạ Kinh mỗ. Bởi ta hiện tại là cái bóng phía
sau ngươi nhưng một ngày nào đó chiếc bóng Kinh Vô Thường sẽ trùm lên
đầu Hạ Tuấn Luận.
– Tại hạ mong đến ngày đó.
Tuấn Luận nói dứt câu tiếp tục rảo bước đi. Khi chàng đi ngang qua Khấu Mục bang chủ
và năm vị trưởng lão Cái Bang, những người đó cứ như đã biến thành phỗng chẳng có phản ứng gì mặc dù mới đây họ còn hăm hở đòi lấy mạng chàng để đoạt vật báu Thiên Ma cổ bảo.
Cẩm Tú nhìn qua Tuấn Luận hỏi:
– Kinh Vô Thường là một đao thủ có máu lạnh, một khi y xuất thủ đao pháp
tối thượng thì chưa một ai thoát chết khỏi đao pháp của y cả. Y lại chưa từng giúp ai.
Tuấn Luận cướp lời nàng:
– Hà cô nương nghĩ và thắc mắc sao Kinh Vô Thường lại phò trợ tại hạ.
Đúng không?
Cẩm Tú gật đầu:
– Điều đó quá là chuyện lạ trên võ lâm. Chuyện này nếu lan ra ngoài hẳn không một người nào tin được.
– Nhưng rồi chẳng bao lâu nữa thiên hạ sẽ biết tin này thôi. Cái bang sẽ phao tin này ra khắp bốn phương tám hướng.
– Hẳn có lẽ Kinh Vô Thường đội ân công tử nên mới âm thầm phò trợ.
Nhìn sang Cẩm Tú, Tuấn Luận lắc đầu:
– Tại hạ và Kinh Vô Thường chẳng có ân nghĩa gì cả.
– Thế sao y lại chẳng lẽ …
Tuấn Luận cướp lời nàng:
– Đừng nghĩ Kinh Vô Thường cũng giống như cô nương. Trên đời chẳng có
người nào giống người nào đâu. Có thể sau này tại hạ sẽ là vật tế thần
cho ngọn khoái đao của Kinh Vô Thường.
Nói xong Tuấn Luận lại im
lặng lầm lủi đi. Hai người đến toà Bách Hoa lầu thì từ trong có hai ả
cung nữ hối hả bước ra nghinh tiếp. Tuấn Luận cau mày nói với họ:
– Hai cô nương không cần phải nghinh đón trọng lễ. Hãy đưa tại hạ đến gặp Cung chủ của nhị vị.
Hai ả cung nữ nhìn Cẩm Tú.
Cẩm Tú khẽ gật đầu.
Nàng quay lại nói với Tuấn Luận:
– Hạ công tử. Phàm Bách Hoa lâu không bao giờ vắng lặng như thế này.
Nhưng hôm này để nghinh tiếp Hạ công tử, cung chủ đã lịnh cho Bách Hoa lâu
đóng cửa để nghinh tiếp người. Hạ công tử sẽ được thết đãi như một bậc
công hầu tại Bách Hoa lâu.
– Hà cô nương không nói ra thì tại hạ
cũng biết. Cung chủ Mộng Diệp Tinh sẽ tiếp đãi trọng hậu tại hạ. Nhưng
rất tiếc, sở thích của tại hạ lại không phải là Bách Hoa lâu.
Chàng nhìn lại hai nàng cung nữ:
– Mau đưa tại hạ đến tham kiến cung chủ của nhị vị cô nương.
Cẩm Tú nhìn hai người đó khẽ gật đầu.
Hai ả cung nữ nhún nhường nói:
– Mời công tử theo chúng tôi.
Tuấn Luận nhìn lại Cẩm Tú:
– Hẳn cung chủ của cô nương sẽ đón tại hạ tại Hương cung chứ không phải trong Bách Hoa lâu.
– Cung chủ sẽ đón công tử tại Hương cung.
Tuấn Luận rảo bước theo hai nàng cung nữ. Họ đưa Tuấn Luận vào Bách Hoa lâu.
Tuấn Luận có cảm tưởng như mình lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh với những
bầy tiên nữ trong những bộ cách trắng toát phơi hai bờ vai nõn nà như
muốn khoe trước mắt chàng. Tuấn Luận chấp tay sau lưng, chẳng màng đến
khung cảnh bồng lai đó. Vẻ mặt phẳng thật lạnh lùng và trơ ra như trét
sáp. Chính bộ mặt lạnh lùng như trét sáp của Tuấn Luận bất giác khiến
các nàng cung nữ của Bách Hoa lâu phải ngượng nghịu. Họ không ngượng sao được khi muốn phơi bày vẻ đẹp mà tạo hóa đã ban tặng nhưng chỉ nhận
được sự thờ ơ. Họ bất giác ngượng ngùng khi Tuấn Luận bước ngang qua mặt họ.
Hai ả cung nữ đưa chàng đến gian biệt lầu nằm giữa khu hoa viên, rồi dừng bước, nói:
– Cung chủ đang chờ công tử trong biệt lầu.
Tuấn Luận khẽ gật đầu:
– Tại hạ sẽ vào tham kiến cung chủ, đa tạ nhị vị cô nương đã dẫn đường.
Tuấn Luận vừa đẩy cửa thì mùi xạ hương thơm ngào ngạt từ trong biệt lầu phả
ra xông vào mũi chàng. Mùi xạ hương thơm nồng nặc nhưng đối với nam nhân đỏ là thứ mùi thơm quyến rũ, gợi tình mà bất cứ ai bắt gặp cũng khó giữ được tâm mình trong sạch. Đứng tần ngần một lúc ngay ngưỡng cửa biệt
lâu, như thể để quen với mùi thơm ngào ngạt của biệt lầu, Tuấn Luận mới
chậm rãi tiến vào.
Trong biệt lầu vắng lạnh chỉ có những chân đèn bằng đồng vô tri vô giác đứng dọc hai bên hành lang.
Tiếng của Mộng Diệp Tình thỏ thẻ cất lên từ phía dãy rèm lụa trắng xoã xuống như một chiếc lều:
– Diệp Tình chỉ sợ Hạ huynh không đến.
Tuấn Luận đứng lại nhìn vế phía lều lụa. Chàng từ tốn đáp lời Diệp Tình:
– Tại hạ đến theo ý của cung chủ.
– Theo ý của Diệp Tình chứ tuyệt nhiên huynh không có ý đến sao?
Lắc đầu Tuấn Luận buông một câu thật lạnh lùng; – Không.
Sau câu trả lời của Tuấn Luận không gian biệt lầu những tưởng như bị cô đặc lại bởi sự im lặng.
Mãi một lúc sau, Diệp Tình mới nói:
– Huynh đúng là một nam nhân kỳ lạ.
– Tại hạ không lạ như Cung chủ nghĩ đâu.
– Không lạ ư.
– Với cung chủ tại hạ là kẻ kỳ lạ nhưng với người khác tại hạ là kẻ rất bình thường.
Tuấn Luận thả bước tiến thẳng đến lều lụa. Chàng chỉ dừng bước khi thấy bóng người trong lều lụa. Tất nhiên bóng người đó thính là cung chủ Hương
cung Mộng Diệp Tình. Tuấn Luận đã biết Diệp Tình nhưng phải dừng bước
bởi vì nhận ra nàng nằm duỗi dài trong lều lụa mà trên người không có
lấy một mảnh vải che thân. Mặc dù đã có những mành lụa mỏng phủ xuống,
nhưng dưới ánh sáng của những chân đèn vẫn có thể nhìn thấy thân thể
nàng. Đúng ra, chiếc bóng của nàng hiện qua làn lụa mỏng là một cách gọi mời bất cứ ai chiêm ngưỡng nó, cho dù đã từng chiếm hữu được nó rồi.
Làm sao người nào lại có thể dằn được dục tình khi thấy những đường nét
lúc ẩn, lúc hiện vừa sinh động vừa bí ẩn. Sự sinh động và bí ẩn khiến
người ta phải tò mò và một khi tò mò thì phải chiếm hữu nó chứ đừng nói
đến bản chất của nam nhân là sự chiếm đoạt nữ nhân.
Tuấn Luận vẫn đứng chấp tay sau lưng trong khi trong lều lụa. Diệp Tình chỏi tay hơi
ngồi lên trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, bộ dáng của nàng càng khiêu
khích hơn.
Nàng chậm rãi nói:
– Hạ công tử có biết vì sao Diệp Tình cho huynh là người kỳ lạ không?
Tuấn Luận thản nhiên đáp lời nàng:
– Mỗi người có một ý mà tại hạ thì không phải là kẻ đi lùng những ý niệm thầm kín trong đầu người khác.
Nàng bật ra tiếng cười thật trong rồi nói:
– Đúng! Huynh nói rất đúng, nhưng phải tự biết nhìn thấy nơi bản thân
mình chứ. Cũng như Diệp Tình biết nhìn thấy nơi mình có những gì đó.
– Tại hạ thì khác nàng.
– Tất nhiên huynh khác Diệp Tình rất nhiều.
– Hẳn nàng thấy Tuấn Luận kỳ lạ không giống như những gã nam nhân khác đã từng được chiêm ngưỡng vẻ đẹp kiêu sa đài các của nàng.
– Huynh
cứ như đọc được ý của Diệp Tình vậy. Theo huynh thì Mộng Diệp Tình có
đẹp không? Đẹp như Tô Băng Lệ hay hơn Tô Băng Lệ hoặc kém nàng ta.
Tuấn Luận nhếch môi cười mỉm:
– Cung chủ và Tô Băng Lệ đều là những trang giai nhân tuyệt sắc của trung thổ, nhưng mỗi người đều có vẻ đẹp riêng. Nếu hai người đẹp như nhau
thì e rằng không thể có chuyện đó được. Hoặc chỉ có tiếng giấc mơ hoang
đường mà thôi.Tại hạ không dám mạo phạm so sánh vẻ đẹp của hai người.
– Nhưng trong mỗi người phải có cái đẹp riêng chứ. Đối với giai nhân thì
Diệp Tình đẹp hơn Tô Băng Lệ hay Tô Băng Lệ đẹp hơn Diệp Tình.
Tuấn Luận mỉm cười:
– Theo ý của tại hạ, đối với nam nhân có lẽ nàng có sức quyến rũ hơn Tô
Băng Lệ đó. Nếu không có sức quyến rũ thì hẳn Dương Tùng và Nghị Bất
Vọng không bán mạng cho nàng vì chữ tình. Và Tuần phủ Dương châu Mạc
Dương Can cũng không bán vương pháp cho sắc đẹp kiêu sa đài các.
Lời còn đọng trên miệng Tuấn Luận thì Diệp Tình cất tràng cười khanh khách. Tiếng cười của nàng nghe thật thanh tao khiến người khác phải nghỉ đến
tiếng cười của mỹ nhân “Bao Tự” chỉ cười để ban tặng cho đấng quân
vương.
Nghe nàng cất lên tiếng cười đó, Tuấn Luận phải cau mày.
Tuấn Luận buột miệng hỏi:
– Tại hạ nói sai sao cung chủ cười.
Nàng nghe chàng hỏi câu này lại cười tiếp sau khi vừa cất dứt tràng tiếu ngạo thứ nhất.
Tuấn Luận buông tiếng thở ra lắc đầu:
– Nếu cung chủ thấy Tuấn Luận đáng cười như vậy, thì tại hạ mạn phép cáo từ.
Nghe Tuấn Luận thật ra câu này, Diệp Tình liền cắt ngay tràng tiếu ngạo
thanh tao của mình. Sự im lặng nhanh chóng phủ trùm lên hai người Diệp
Tình lên tiếng:
– Lạ thường thật.
Cánh tay trần của nàng thò ra từ từ vén rèm lụa rồi lại rút vào, rèm lụa lại buông xuống. Diệp Tình nói tiếp:
– Huynh vẫn nhìn về phía Diệp Tình đấy ư?
– Chẳng có gì để tại hạ ngại ngùng cả.
– Diệp Tình lấy làm lạ, sao Tử địa Thiên Ma cổ báo không làm huynh e sợ,
thế mà tiếng cười của Diệp Tình lại khiến huynh hốt hoảng. Huynh sợ Diệp Tình ư?
Tuấn Luận lắc đầu:
– Nếu sợ cung chủ thì tại hạ chẳng đến đây. Tại hạ ra về bởi vì không thích nghe tiếng cười của Cung chủ thôi.
– Thế thì Diệp Tình sẽ không cười nữạ. Tuấn Luận buông một câu bằng chất giọng thật nhạt nhẽo:
– Có gì mà người ta không thích Cung chủ đừng bức ép người ta phải chịu theo ý của người.
Chàng quay mặt nhìn về phía chân đèn đặt bên hông lều lụa. Tuấn Luận nghiệm giọng nói:
– Những lời khách sáo tại hạ và cung chủ đã đối đáp rồi. Giờ hãy nói lời
thật, Cung chủ cho dời tại hạ đến đây với mục đích gì. Hẳn cung chủ muốn tại hạ trao lại báu vật Thiên Ma cổ bảo mà Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo
Thiên đã trao cho tại hạ. Nếu cung chủ dời tại hạ đến với mục đích đó
thì cung chủ hãy tập cho mình sự thất vọng đi.
– Không chỉ riêng
Diệp Tình muốn lấy báu vật của Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên đâu. Tất
cả võ lâm ai cũng muốn có báu vật Thập nhị Thần châu cả.
Diệp Tình không phủ nhận mục đích của mình. Và mục đích của Diệp Tình thì hắn huynh đã biết rồi.
– Tại hạ đã biết.
– Diệp Tình thỉnh mời huynh đến đây với một mục đích khác nữa.
Tuấn Luận cướp lời nàng:
– Mục đích của cung chủ hẳn cũng là báu vật của Đẳng Ngạo Thiên.
– Sẽ không phải là báu vật Thiên Ma cổ bảo nếu như huynh chứng minh được
huynh là người có bản lĩnh đứng hàng thứ nhất trong Bách điện tàn thư.
Đôi chân mày Tuấn Luận cau lại:
– Tại sao nàng biết điều đó?
– Cải biên Binh khí phổ của Vạn Sự Thông là Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn
Luận. Hiện tại huynh đã minh chứng mình là kẻ đứng hàng thứ nhất trong
Bách điển tàn thư trên cả Nhứt điếu, Nhị hoàn, Tam đao, nhưng còn thiếu
nhân vật thứ tư.
– Tứ kiếm.
– Đúng. Khi Tứ kiếm chứng nghiệm bản lĩnh của huynh thì huynh mới có thể tự cho mình cái quyền đứng trên bốn người đó.
– Tứ kiếm đã không đến.
– Tứ kiếm sẽ đến, nếu như Huynh bước qua cửa ải Mộng Diệp Tình.
Tuấn Luận nghiêm giọng nói:
– Cửa ải đó như thế nào?
– Thể xác và nhan sắc của Mộng Diệp Tình. Nếu huynh sợ hãi nhan sắc và thể pháp của Diệp Tình thì đâu đáng gặp mặt Tứ kiếm.
– Ta không muốn mình trở thành kẻ dung tục thôi.
– Dung tục ư? Thế nào là dung tục, và thế nào là không dung tục. Chỉ có
sự tồn tại hay sự diệt vong mà thôi chứ chẳng có thứ gì dung tục cả. Chỉ có cái xấu và cái đẹp luôn ở bên nhau chứ chẳng có gì dung tục cả.
Tuấn Luận suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Tại hạ chấp nhận cửa ải của nàng – Kiếm rất vô tình đó.
– Nếu không vô tình thì Vạn Sự Thông hẳn không xếp kiếm đứng hàng thứ tư trong binh khí phổ.
– Chàng hãy bước đến nhìn xem Diệp Tình đẹp như thế nào. Còn nếu như
chàng sợ hãi thì có thể rời khỏi đây và đừng bao giờ nghĩ rằng mình hơn
Tứ kiếm.
Mặt Tuấn Luận đanh lại. Chàng chậm rãi bước đến lều lụa
thản nhiên vén rèm lụa. Rèm lụa được vén lên, ánh sáng từ các chân đến
soi rõ thể pháp của Mộng Diệp Tình. Mặc dù Tuấn Luận đã biết Diệp Tình
chẳng hề vận trang phục và đang ngồi trong một tư thế khiêu gợi dục tình nơi mình, nhưng khi vén rèm lụa nhìn vào cơ thể nàng, tim của Tuấn Luận vẫn đập như trống trận.
Không có bút mực nào, hay một họa nhân
nào có thể tả hết sức quyến rú mê hồn từ cơ thể của Cung chủ Hương cung
tỏa ra. Trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, nàng phơi toàn bộ thân mình ra
dưới mắt Tuấn Luận. Trong khi mặt lại điểm xuyến những nét thật nhu hòa
quyến rũ.
Nếu tượng đá bắt gặp thể xác của giai nhân trong tư thế này hẳn cũng phải chảy thành nước để được khỏa lấp lên tấm thân ngà
ngọc kia. Tất cả đập vào mắt Tuấn Luận để kết tạo thành một đợt sóng
thần có thể dìm bất cứ đi vào vực xoáy dục tình.
Tuấn Luận đứng
nhìn Diệp Tình. Nàng không hề e thẹn như những thiếu nữ loã thể trước
mặt nam nhân mà lại rất tự tin vào sức đẹp quyến rũ của mình.
Nàng đã biết mình có sức quyến rũ như thế nào. Nàng biết nam nhẫn phải rơi
vào trạng thái gì khi chiêm ngưỡng vẻ đẹp bất phàm siêu tục của nàng.
Đôi nhũ hoa như hai ngọn hỏa diệm sơn đang tuôn trào hơi nóng hầm hập sức
nóng của sự quyến rũ để mời chào kẻ chinh phục và chiếm hữu. Lần xuống
dưới là vùng bình nguyên phẳng lỳ đầy sức sống gợi mời mà người chiêm
ngưỡng nó hẳn sẽ phải gục đầu tôn sùng và thành bái nếu được sở hữu.
Theo làn da trắng ngần là đến khoảng đài sen bí ấn. Nơi mà tất cả mọi gã nam nhân đều muốn đến cho dù có phải bỏ cả sinh mạng mình để được chiếm hữu nó.
Diệp Tình nhìn Tuấn Luận:
– Diệp Tình đẹp chứ?
Tuấn Luận nhìn nàng; – Đẹp lắm …
– Tất cả đều thuộc về chàng đó.
– Tại hạ được quyền sỡ hữu những nét đẹp bất phàm của tạo hóa ư?
Nàng gật đầu:
– Nhưng huynh sẽ không sở hữu nó, nếu huynh là kẻ nhút nhát và sợ hãi.
Hoặc hơn thế nữa huynh chỉ có thể mà một nam nhân đã biến thái.
Tuấn Luận nheo mày:
– Cung chủ muốn ta phải làm gì để chứng minh ta không phải là kẻ nhút nhát hay là gã biến thái trong mắt nàng?
– Thân thể Diệp Tình đã trao hiến sao huynh không thử đặt tay vào để biết sự trao tặng đó như thế nào.
Tuấn Luận chau mày:
– Nàng biết chinh phục nam nhân.
– Nhưng không phải nam nhân nào cùng được Diệp Tình trao gởi, ngoại trừ
Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận. Nhưng Diệp Tình sẽ phải thất vọng khi
kiểm chứng người mình tâm phục khẩu phục.
– Tại hạ không làm nàng thất vọng đâu.
Tuấn Luận nói xong thản nhiên ngồi xuống tràng kỹ. Chàng đặt tay lên đôi nhũ hoa của Diệp Tình. Nàng từ tử khép hờ hai mí mắt với vẻ mời gọi chàng
hãy làm chủ thể xác của nàng.
Thần quang của Tuấn Luận vẫn nhìn
chằm chằm vào mặt Diệp Tình cứ như muốn thâu tóm lấy những nét gợi mời
hiện ra trên khuôn mặt trái xoan gợi tình.
Diệp Tình thều thào nói:
– Chàng hãy đi tìm những vùng thuộc về chàng.
Tuấn Luận nghiêm mặt. Bàn tay của chàng chậm chạp lần từ vùng đồi hoa xuống
vùng bình nguyên phẳng lì. Diệp Tình như thể cảm thận được cảm giác diệu tuyệt mà bấy lâu nay phải đi tìm miệt mài. Khi cảm giác đó đến thì cơ
thể nàng bất giác nóng bừng như đang bị nung trên bếp than hồng. Cùng
với hơi nóng hầm hập đó, thể pháp Diệp Tình run nhẹ theo bàn tay của
Tuấn Luận.
Hai cánh môi của nàng hé mở như một nụ hoa anh đào
đang xoè cánh để chực đón chú ong mật mà nó đã thèm khát lâu ngày. Nàng
nhỏ nhẻ nói:
– Tất cả phải đều thuộc về chàng.
Lời nói kia vừa dứt trên môi Diệp Tình thì Tuấn Luận cũng rút tay lại. Chàng lấy tấm chăn đắp lên người Diệp Tình:
– Tại hạ không muốn sở hữu những gì nàng trao tặng mà chỉ muốn gặp Tàn kiếm.
Diệp Tình mở to hai mắt hết cỡ tưởng chừng như đôi con ngươi có thể lọt ra ngoài. Tất cả sự ngỡ ngàng đều hiện lên mặt nàng.
Nàng buột miệng hỏi:
– Tại sao?
– Đừng nghĩ tại hạ là kẻ biến thái, chì vì trong mắt của tại hạ, Cung chủ không phải là người tại hạ chinh phục và chiếm hữu.
Diệp Tình chói tay nhỏm lên:
– Tuấn Luận … Chàng …
– Hãy cho tại hạ biết Tàn kiếm đang ở đâu?
Diệp Tình vỗ tay một tiếng.
Ngay lập tức một gã kiếm thủ vận võ phục bước vào. Nàng nhìn Tuấn Luận rồi chỉ gã kiếm thủ đó:
– Hạ huynh biết người kiếm thủ đó chứ?
Tuấn Luận nhìn gã kiếm thủ kia. Chàng nheo mày:
– Phải chăng y là Trung nguyên Nhứt kiếm Tào Án Phi?
– Ngoài cái danh Trung Nguyên Nhứt kiếm ra Tào Án Phi còn chiếm luôn cả bảng Thám Hoa Kiếm đạo nữa đó.
Diệp Tình nhìn Tào Án Phi nói:
– Tào huynh sẽ được đấu với Tàn kiếm. Người mà Vạn Sự Thông xếp hàng thứ tư trong Binh khí phổ của y. Huynh có hứng thú không?
Án Phi gật đầu:
– Rất hứng thú.
Hắn vừa nói vừa định nhãn nhìn Tuấn Luận ngỡ như đã nhận ra chàng chính là Tàn kiếm.
Tuấn Luận lắc đầu nói:
– Tại hạ không phải là Tàn kiếm.
Diệp Tình mỉm cười liếc Tuấn Luận. Nàng vỗ tay một cái nữa.
Hai ả a hoàn khiêng ra giá kiếm. Trên giá kiếm là một thanh trường kiếm có
chiếc chuôi năm ngọn. Tuấn Luận thấy thanh trường kiếm đó buột miệng
nói:
– Đây là vật bất ly thân của Thiên Kiếm Nhạc Quân Vĩ.
– Kiến văn của huynh quả là quảng bác, thảo nào lại cố ý cải sửa Binh khí phổ của Vạn Sự Thông.
Nàng nói dứt câu nhìn lại Tào Án Phi:
– Tào huynh … Nếu huynh xuất thủ mà Tàn kiếm không xuất hiện xem như
huynh sẽ được sở hữu thể pháp của Mộng Diệp Tình và Hương cung.
Án Phi nhìn Diệp Tình:
– Nàng chắc như vậy chứ?
Diệp Tình mở chiếc chăn mà Tuấn Luận đắp lên người nàng.
Thấy nàng hành động như vậy Tuấn Luận phải cau mày. Chàng nghĩ thầm:
– “Mộng Diệp Tình không biết hổ thẹn khi phơi thân thể trước mặt nam nhân sao”.
Án Phỉ như thể bị thể pháp của Diệp Tình hút lấy tầm mắt. Hắn cứ ngây người ra chiêm ngưỡng. Diệp Tình mỉm cười:
– Diệp Tình sẽ thuộc về huynh nếu như huynh đánh rơi thanh trường kiếm
kia khỏi giá kiếm. Ngược lại, huynh sẽ chết … Mà không được hối tiếc
hay căm hận Hương cung.
– Án Phi hành sự không bao giờ biết hối tiếc.
Y nhìn lại Tuấn Luận lần nữa.
Chạm vào ánh mắt của Tào Án Phi, Tuấn Luận phải lắc đầu:
– Tại hạ không phải là Tàn kiếm.
– Tàn kiếm hành tung bất định xuất quỷ nhập thần, nghe tiếng nhưng không
bao giờ thấy mặt. Nhưng phong thái của ngươi đúng là Tàn kiếm. Ngươi
phải lộ chân diện trước Tào mỗ thôi, vì Tào mỗ là người đi tìm ngươi.
Nếu người không lộ diện chân tướng thì Diệp Tinh sẽ thuộc về Tào Án Phi.
Tào Án Phi vừa nói vừa đặt tay vào đốc kiếm. Mắt y định nhãn nhìn Tuấn
Luận. Y thét lớn một tiếng. Một tia chớp bạc vụt thoát ra chém xá đến
giá kiếm.
Ánh chớp bạc đó nhanh, nhưng vẫn chậm hơn so với khinh
pháp của Mộng Diệp Tình. Nàng từ trong lều vải, cất mình lướt ra như
cánh chim sắc, khi tay chạm vào đốc thanh kiếm của Nhạc Quân Vĩ rồi mà
chiêu kiếm của Tào Án Phi mới đi được nửa. Lưỡi kiếm được rút ra thì
kiếm của Tào Án Phi còn cách nàng nửa giang tay. Khi mũi lưỡi kiếm của
Án Phi trọn chiêu chém xuống giá kiếm thì lại tra vào đúng vỏ kiếm của
nàng, còn lưỡi kiếm của Diệp Tình thì xuyên qua vùng chấn tâm của họ
Tào.
Tào Án Phi đứng phổng ra giương mắt nhìn Diệp Tình. Đôi mắt
của gã thất thần dần cho đến khi chẳng còn chút uy quang trong ánh mắt
mà đọng trong đó là thể pháp loã lồ của Diệp Tình thôi.
Tào Án Phi rùng mình thều thào nói:
– Nàng chính là Tàn kiếm.
Hắn nói dứt câu ngã ngửa ra sau đập ót xuống sàn gạch. Tứ chi nẩy lên vài
cái như thể muốn xua chút hồn si mê khỏi cái xác không còn sức giữ được
hồn.
Diệp Tình giật mạnh trường kiếm về. Lưỡi kiếm của nàng mặc
dù đâm xuyên qua trái tim của Tào Án Phi nhưng khi rút về lại chẳng đọng chút máu nào.
Nàng trút thanh kiếm của Án Phi ra khỏi võ kiếm
của mình, rồi tra kiếm lại, cẩn thận đặt lên giá kiếm, quay lại tràng kỷ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Diệp Tình nằm duỗi dãi trên tràng kỹ giống như tư thế ban đầu. Nàng nhìn Tuấn Luận:
– Giờ thì Hạ huynh đã biết Tứ kiếm là ai.
Tuấn Luận nhìn nàng – Tại hạ quá bất ngờ.
– Kiếm của Diệp Tình như thế nào?
– Ý kiếm để đạt được ý kiếm thì không phải kiếm thủ nào cũng đạt được.
Nàng buông một tiếng thở dài:
– Mặc dù Diệp Tình đã luyện đến cảnh giới kiếm ý có thể khiển được kiếm, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Hạ huynh.
– Sao nàng biết?
– Tàn kiếm còn không vượt được qua Hạ huynh thì ý kiếm sao có thể thắng được đôi bản thủ của Bách Thủ Thư Sinh.
Nàng nhìn chàng.
Tuấn Luận từ tốn đáp lời nàng:
– Bây giờ tại hạ mới hiểu được sự nguy hiểm của Tàn kiếm như thế nào. Đã
có lúc Tuấn Luận có cảm tưởng kiếm đã đặt vào yết hầu tại hạ.
Nàng chỏi tay ngồi nhỏm lên:
– Mặc dù chàng thắng Diệp Tình nhưng chưa thể đi đến đích của chàng đâu.
– Tại hạ tự biết điều đó. Với sức quyến rũ của nhan sắc nàng chính là tàn kiếm, thì sự quyến rũ của Thập nhị Thần châu còn như thế nào nữa.