Đọc truyện Bạch long chi ước hệ liệt – Chương 5: hải đại phu
Trời đã sập tối.
Hoàng cung rộng lớn, im lìm bốn phía, thỉnh thoảng lại nghe tiếng bước chân đều đặn bước đều của hàng thị vệ đi tuần.
Ánh sáng từ những dãy lồng đèn phập phồng lúc chớp lúc nhoáng, tựa như đua theo nhịp điệu của gió.
Cánh cửa Bộ Nội vụ vẫn mở. Bên trong đèn đuốc sáng rực. Thỉnh thoảng bị gió thổi tắt, lại được hai tiểu thái giám thay nhau châm lại, quyết không để một ngọn nào tắt. Những bóng áo quan ẩn ẩn mờ nhạt trên lớp giấy cửa sổ lại đua nhau chạy loạn, thỉnh thoảng vang lên tiếng gọi nhau í ới:
“Sai!!! Chỗ này sai rồi!!!”
“Nhanh!!! Cái sơ đồ kia khi nào chú (ghi chú) xong?!!”
“Trời, nhanh lên!!!”
…
Bộ Nội vụ lúc nào cũng náo nhiệt như vậy.
Lương Khất nhíu mày, một tay cầm chặt cán bút khoanh tròn số liệu vừa phát hiện sai, tay kia xoa xoa tâm mi. Y thật không ngờ ngày đầu nhậm chức lại quá nhiều việc như thế. Cho dù công việc của y chỉ là tìm hiểu một số tư liệu cũ để quen việc, nhưng khi đọc kỹ lại phát hiện ra sai sót. Lương Khất vội báo cáo với cấp trên thì được cấp trên quăng cho thêm một mớ số liệu khác để rà soát lại. Việc này kéo theo cả Đình Vân và tên Hoàng Hoa kia vào cùng.
À… Đình Vân thì không nói, vị tiểu đồng nghiệp này luôn vui vẻ không so đo, nhưng còn tên Hoàng Hoa kia thì nhìn y như kẻ thù. Lương Khất cũng đâu có muốn ôm việc, nên mặc kệ ánh mắt đầy lực sát thương kia.
Thật là một ngày mệt mỏi, đến nỗi bản thân y cũng không muốn ăn gì. Sau khi tạm ổn số liệu là bữa cơm nhạt nhẽo giữa các tân quan và quan cũ. Các tân quan sẽ vừa ăn vừa tán gẫu về chức vụ mình đảm nhiệm đồng thời thỉnh giáo các vị cựu thần.
Hoa viên trước cửa Bộ Nội vụ không tệ.
Sơn giả cao to choáng ngợp, một bộ dáng cao vút, hùng vĩ, song lại bị những dây leo quấn quanh như hàng trăm con rắn nhỏ và dài. Những dây leo đầy màu sắc lượn lờ uốn éo, chui vào từng ngóc ngách liếp láp không chừa một chút khe hở. Bên dưới sơn giả là một hồ nước không lớn, chỉ có cá nhỏ bơi lượn dưới những tán bèo trôi nổi. Một chiếc bàn dài được xếp đầy những món mỹ vị thập sắc. Các viên quan ngồi cùng nhau, thứ tự như theo một quy chế có sẵn, được phân định theo cấp bậc phẩm hàm.
Thức ăn Ngự Thiện Phòng phong phú đa dạng, nhưng Lương Khất cũng không thể nuốt trôi mỹ vị ấy. Lương Khất tuy không muốn làm một tảng băng cô lập nhưng bản tính ít giao tiếp, lại chưa từng ngồi ăn như vậy với nhiều người, nên vẫn khiến y không quen. Vì thế y hình thành một bộ dáng lãnh đạm, bình thản nhấp rượu. Cũng may ngồi đối diện y là vị mỹ thiếu niên Bảng Nhãn kia, tuy đa phần là người ta bắt chuyện với y.
Lương Khất, y – người ta hỏi sẽ trả lời, không dư thừa câu chữ. Thỉnh thoảng y cũng không tiếc nở một nụ cười nhẹ với đối phương. Tay chậm rãi khoáy muỗng trong bát, nếm ít canh, nhai ít cơm, nhưng trong tâm Lương Khất lại quá mức mệt mỏi, thật chỉ muốn về phủ nghỉ ngơi.
“Tiểu đệ là năm nay mười bảy tuổi, người biên giới Linh Châu…”
Đình Vân vừa cười, vừa cầm chén rượu nhỏ đưa về phía Lương Khất như mời mà nói. Giọng nói trầm bổng, nhẹ nhàng như có như không. Như một lời giới thiệu bâng quơ lại như một hồi nhớ nhung nơi xuất xứ xa xôi của mình.
Lương Khất nhìn thiếu niên khuôn mặt vẫn còn đọng nét trẻ con ngây ngô, ánh mắt to tròn luôn ngậm ý cười kia mà cảm thán. Y nâng tay đưa chén rượu hướng về Đình Vân như đáp lại lời mời, trong nói vẫn là kinh ngạc không thôi.
Lương Khất cảm thán, thật không ngờ nơi biên giới khô cằn chiến sự liên miên, tuy giờ đã hòa bình, nhưng vẫn là nơi không yên ổn, vốn tưởng chỉ tạo ra được bọn võ biền không ngờ lại có một Đình Vân tuổi trẻ tuấn mỹ tài hoa.
Đình Vân nhấp một ngụm rượu nhỏ, nở một nụ cười dịu dàng. Thiếu niên cũng không giấu diếm xuất thân của mình. Một thư sinh sống nơi biên thành không dễ dàng. Thân sinh mất khi giặc tấn thành, huynh cả hy sinh trên chiến trường. Một thư sinh tay yếu văn nhược, có thể sống sót qua chiến tranh, lại một lòng cầu học thật không dễ dàng gì.
“Cũng may thánh thượng anh minh đã đuổi bọn man di bình định biên giới, giúp cuộc sống Linh Châu dần ổn định phát triển. Nhứng năm gần đây ngài lại thúc đẩy thi cử cả nước không phân biệt vùng miền, nên tiểu đệ mới có cơ hội thi học. Hy vọng có thể báo đáp ân thánh.”
Một thiếu niên dịu dàng như nước, sinh trưởng ở chốn biên hoang lại nhiệt tình kết giao khiến Lương Khất cảm thấy bồi hồi. Y giống như nhìn thấy trước mắt hình ảnh đơn độc của y lúc thiếu thời. Một thiếu niên cô độc trong thư phòng tăm tối bất ngờ mở cửa bước ra biệt viện, lại bị đấm chìm trong nắng và nụ cười của vị mỹ nam kia.
Bữa ăn cũng nhẹ nhàng trôi qua. Lương Khất một lúc đã quên đi khó chịu hoang đường đêm qua, quên đi sự ngượng ngập giao tiếp của bản thân. Y dần bình thản trò chuyện với người bạn đầu tiên mình kết giao.
Lương Khất nghĩ quan trường như chiến trường, thật phải trân trọng khoảng khắc vô ưu trước mắt.
Kết thúc bữa ăn giao lưu, Lương Khất vui vẻ cáo từ Đình Vân cũng như các vị quan khác. Nhưng y tiếc cũng không cho tên Hoàng Hoa kia một cái gật đầu chào, vì gã từ đầu đến cuối bữa cứ nhìn y chăm chăm, đôi mắt sát ý lạnh lẽo. Đình Vân thì cười cười ý vị thâm trường, nghiêng đầu, nhẹ giọng vào tai Lương Khất: “Huynh sao lại kết thù trên quan trường sớm vậy?”
Lương Khất cười khổ không biết trả lời sao chỉ có thể vái tay chào tạm biệt. Lương Khất rời đi, Hoàng Hoa vẫn đứng đó nhíu mày. Hắn hừ mạnh một tiếng, cố ý khiến cho Lương Khất nghe được sự bất mãn của mình.
Lương Khất mặc kệ. Kêu kiệu gia đã chờ sẵn ngoài điện rồi hồi phủ.
Đường về càng gần, Lương Khất lại bắt đầu căng thẳng.
Phòng Lương Khất phải qua biệt viện nơi đệ y ở.
Lương Khất đi thật nhanh, muốn mau chóng tranh xa nơi căn phòng của đệ đệ mình, căn phòng luôn thắp đèn.
Bản thân chỉ muốn tránh xa căn phòng đó, và sẽ xem mọi chuyện tối qua thực chỉ là một giấc mơ. Âm hồn Lương Nhất trong căn phòng ấy chỉ là tưởng tượng hoang đường của y. Nhưng dường như có cái gì đó như lực hấp dẫn quấn lấy chân Lương Khất, níu kéo, thúc giục, lại đùn đầy y, khiến chân y lại tự động bước đến phòng đệ ấy.
Là hiệu ứng của vảy Bạch Long quá lớn sao?
Lương Khất không thoát được sự ràng buộc của đệ đệ y sao?
Tay Lương Khất cũng tự động đẩy cửa phòng.
Nhìn thấy đệ đệ y vẫn nằm ngay ngắn trên giường, gương mặt vẫn không huyết sắc, cứ như một thi thể lạnh lẽo biết hô hấp. Lương Khất cười gằn, dù cố cách mấy y vẫn không thể chống lại sự lôi kéo kia.
“Có phải vảy Bạch Long xui khiến ta đến đây?”
“Quân Nhất, hôm nay ta đã thay đệ lên triều nhậm chức.” Lương Khất thật chậm bước lại gần bên giường của đệ đệ. Người vẫn nằm yên tĩnh, hô hấp nhợt nhạt.
“Dù hiện chỉ là tứ phẩm nhưng ta sẽ thay đệ từng bước bước đến quan vị nhất phẩm. À, tên huynh đệ chí giao của đệ, Hoàng Hoa cũng đỗ Thám Hoa phong ngũ phẩm. Ta thật không ngờ một kẻ tính tình không ra gì như đệ lại có một tên huynh đệ tốt đến vậy. Tốt đến mức vừa nhìn thấy ta đã muốn giết ta.. Ha Ha…” Lương Khất không ngờ y lại có ngày kể chuyện trên trời dưới đất thế này với đệ đệ mình. Nhưng chỉ có một mình Lương Khất nói, đệ y chỉ có thể nằm im mà lắng nghe.
“Đại công tử, người vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi sao?”
Một giọng nói khàn đục vang lên, lại không đợi người bên trong trả lời đã từ ngoài cửa tiến vào.
Hải đại phu tay bê chậu nước, mở cửa phòng bước vào. Hải đại phu, dáng người gã không cao, nhưng cơ thể rắn chắc, có phần vạm vỡ, tuy chưa đến bốn mươi nhưng khuôn mặt cũng có vài nếp nhăn. Gã là đại phu có tiếng được phụ thân Lương Khất mời về chăm sóc chữa trị riêng cho Lương Quân Nhất.
Hải đại phu cúi đầu chào lễ với Lương Khất. Lương Khất gật đầu chào lại, rồi đứng tránh một bên biết ý để Hải đại phu tiến đến rồi ngồi xuống cạnh giường Lương Nhất. Gã vén tay áo đệ đệ hắn nhẹ nhàng bắt mạch.
“Nhị công tử thật tội nghiệp, mới mấy hôm trước thân hình còn vạm vỡ, cánh tay săn chắc, nhưng giờ trông cậu ấy chỉ như một cành khô.” Vửa nói gã lại vừa đưa tay vuốt nhẹ từ khuỷu tay đến cổ tay, lực đạo như có như không.
“Ngươi cứ chăm sóc đệ ấy, ta về phòng nghỉ ngơi.”
Lương Khất nói xong xoay người bước đi. Y cảm thấy khó chịu khi nhìn gã Hải đại phu. Gã đang từ tốn lau chùi cơ thể Lương Nhất, lại cứ như gã đang cố tình vuốt ve đệ ấy vậy, có lẽ y suy nghĩ nhiều quá.
“Ta cứ tưởng ngài đến đây để lại làm điều ấy chứ?” Hải đại phu dừng lau. Lương Khất dừng bước. Y quay lại, nhíu mày nhìn tên đại phu đang nhếch mép nhìn mình cười đầy khó hiểu.
“Ý ông là gì?”
“Ngày thường ngài với đệ đệ luôn khắc khẩu như lửa với nước. Nhưng thật không ngờ, khi đệ đệ mình lâm bệnh ngài lại có thể giở trò đồi bại ngay trước mặt đệ đệ mình như thế.”
Hải đại phu lời nói không đầu không đuôi ngụ ý sâu xa. Gã đứng dậy, tiến dần tới Lương Khất. Lương Khất cơ bản lùi dần về phía sau, da gà tầng lớp nổi lên. Y cảm thấy cơ thể lạnh ngắc, tâm trí hoảng sợ, chuyện này là sao?
Lương Khất cơ hồ bất động bởi chất vấn của gã đại phu. Hôm qua y thực đã bị đệ đệ cường bạo, Hải đại phu đã thấy sao? Nhưng đó chỉ là âm hồn của Lương Quân Nhất, rõ ràng không ai thấy được…
Tiến dần về phía Lương Khất, Hải đại phu cảm thấy đắc ý. Bất ngờ, gã đưa tay lên ấn mạnh thứ ở dưới hạ bộ của Lương Khất, thứ được che khuất dưới lớp quan phục dày dặn.
“Hôm qua, chẳng phải đại thiếu gia cậu đã một mình tự thỏa mãn trước mặt đệ đệ của mình sao? Tiếc rằng đệ đệ của cậu chỉ có thể nằm yên một chỗ. Chỗ này của cậu đã thật sự thiếu thốn quá rồi?”
“A!!!”
Lương Khất kêu lên một tiếng. Bàn tay của Hải đại phu như có lực hút, ấn vào đỉnh huyệt của Lương Khất. Chất vải quan phục dày, khiến sự đụng chạm thô ráp làm Lương Khất đau.
“Đúng là chất giọng dâm đãng này. Hôm qua cậu một mình tự sờ mó, rên rỉ, đã khiến ta ở bên ngoài sung sướng đến mức có thể một trận xuất ra.”
Hải đại phu gừng càng già càng cay, gã đắc ý khi bắt được điểm mẫn cảm của vị đại thiếu gia cao ngạo. Gã thật không ngờ, vị đại thiếu gia trước giờ chưa bước chân xuân hoa kỹ viện, lại có ham muốn với chính đệ đệ của mình.
Đêm qua, gã vốn đến xem tình hình nhị công tử, nhưng chưa kịp bước vô phòng đã nghe được một vài tiếng động dâm mỹ. Gã nhìn lén qua khe cửa hẹp. Một hình ảnh đầy dâm loạn, ban đầu gã cảm thấy thật bệnh hoạn, nhưng càng nghe tiếng rên rỉ, càng nhìn thấy bàn tay tự vuốt ve mơn trớn cơ thể kia khiến gã đã dựng lên từ lúc nào. Gã nhìn thấy bên dưới lớp y phục thanh lãnh kia là làn da trắng nõn, đường cong nơi eo nhỏ xinh đẹp khiêu mỹ cực kỳ. Gã thèm khát cơ thể thiếu niên ấy. Nên đêm nay khi vừa thấy vị đại công tử băng cao thanh lãnh ấy đến, một màn dâm đãng đêm qua lại hiện ra trước mắt, khiến gã nhộn nhạo trong người. Gã cố gắng bình tĩnh, nhưng càng tiến gần người kia bản thân gã càng cảm thấy khó khống chế. Có gì đó nhàn nhạt, thoang thoảng thoáng qua từng kẽ lông trên lưng gã.
Gã không không chế được bộ vị bên dưới rồi.
Bản thân Hải đại phu thê thiếp đầy đàn, nhưng chưa bao giờ chạm vào đàn ông. Tuy vậy những ngón nghề bấm huyệt của gã cũng đã khiến cho các vị phu nhân của gã mỗi đêm phải rên lên sung sướng, thì làm cho hạ bộ một thiếu niên kích động không phải việc khó.
Bàn tay thô ráp của Hải đại phu lần vào bên trong vạt áo, hạ dần xuống một bên không ngừng vuốt ve bên ngoài hạ bộ cảu Lương Khất. Tay kia của gã cũng luồn qua eo Lương Khất mà không ngừng sờ mò thứ bán cương của y.
Hải đại phu khàn giọng: “Có phải cậu cũng muốn được đệ đệ mình làm như vậy không?” Lương Khất một phút cảm thấy mê mẩn, rồi giật mình đẩy mạnh Hải đại phu ra, nhưng không được. Y không ngờ gã đại phu này lại khỏe đến thế. Hông Lương Khất bị gã kiềm chặt, khiến y rít lên trong từng kẻ răng: “Điên rồ!!! Ngươi đang nói quàng xiên gì đó!!! Bỏ ta ra!!!”
“À… Ta tưởng cậu sẽ sung sướng tận hưởng chứ? Đại thiếu gia, cậu thật là dâm đãng nha, cái đó của cậu quả thật có phản ứng rồi kìa. Chi bằng hãy để ta giúp cậu thỏa mãn, còn hơn là cái xác vô hồn kia…” Hải đại phu vừa nói, vừa ma xát nhanh hơn khiến vật vốn ngủ yên của Lương Khất càng lúc càng cương cứng.
Thiếu niên hô hấp dồn dập, mồ hôi lạnh túa ra, mắt bắt đầu mơ mơ hồ hồ.
Hải đại phu biết mình đang ở thế chủ động.