Đọc truyện Bạch long chi ước hệ liệt – Chương 4: nhậm chức
Gà gáy canh ba.
Biệt viện im lặng.
Trời vẫn tối đen.
Gà gáy canh tư.
Sắc trời tờ mờ sáng.
Gió sương thổi qua từng khe cửa. Lương Khất trở mình, y thấy trên người thập phần lạnh lẽo. Cơn ác mộng đêm qua khiến y mệt mỏi, cả người như không thể nhức thân lê khỏi giường. Nhưng Lương Khất y vẫn nhớ hôm nay phải vào triều sớm nhậm chức.
Cố gắng mở mắt, tâm của Lương Khất như một trận cuồng phong thổi qua. Mắt y không còn chùng xuống nữa, mà là mở căng to, đến nỗi gân mắt muốn bắn cả tia máu nhỏ, mồ hôi chảy dọc sống lưng.
Lương Khất đang nằm trên giường đệ đệ mình. Y nằm cạnh một thi thể biết thở nhưng lạnh lẽo và ngay ngắn.
Lương Khất mất một lúc sau bình tĩnh lại nhìn lại bản thân mình: y phục xộc xệch vương vãi dưới sàn, tay y đang nắm chặt lấy bàn tay trái của Lương Quân Nhất.
Đưa hai bàn tay đang nắm chặt nhau lên, Lương Khất nhìn chúng chăm chú, rồi y kinh hoàng nhận ra đó dường như không phải là cơn ác mộng. Dấu vảy Bạch Long đang hiện rõ trên tay đệ y. Lương Khất hất mạnh cánh tay lạnh lẽo của Lương Nhất ra.
Lương Khất hai tay nắm chặt lấy tấm chăn nhàu nhĩ, nắm đến muốn xé tung tấm chăn.
Tại sao?
Đó chỉ là một cơ thể lạnh lẽo, hô hấp nhẹ nhàng như có như không, như một cổ thi thể lại có thể hạ nhục y như vậy. Lương Khất tự vấn, y phẫn uất, nước mắt muốn tuôn trào, nhưng chỉ dừng lại ở khóe mi.
“Quân Nhất, có lẽ ngươi nên chết đi. Đừng ám ta nữa…” Lương Khất giọng gằn mạnh, hai tay bóp chặt lấy cổ của Lương Nhất. Mắt y long lên sòng sọc, ghì xiết, đầu y bỗng oang lên những tiếng vọng.
Chỉ cần Lương Quân Nhất chết thật thì sẽ không còn ai có thể cản trở y, không còn ai có thể uy hiếp Lương Khất y. Chỉ cần cái xác này chết thật, còn cái oan hồn vất vưởng kia y nhất định sẽ gọi thầy pháp đến thu gom phần hồn phách tán của hắn, triệt để triệt tiêu.
Y chắc chắn sẽ không để hắn lộng hành.
“Ặc! Ặc!…” Lương Khất hết hồn giật bắn mình, hai tay buông ra khi cơ thể Lương Nhất đột ngột phản ứng. Lương Khất hoảng sợ, run rẩy, vội thu lấy y phục dưới sàn tung cửa bỏ chạy.
Xuyên qua hành lang, nắng sớm trải dài chuyển động vội vã theo bóng Lương Khất in dưới nền đất. Rồi chiếc bóng đột ngột dừng lại. Lương Khất sững sờ, y như lại có thể chạy đến bên bờ hồ.
Hồ sen nở rộ tháng năm rực rỡ. Nơi chôn vùi một Trạng Nguyên tương lai thành một cỗ thi thể biết thở. Lương Khất hoảng sợ, lùi một bước, bóng y trải dài trên mặt hồ, nhếch nhác. Thật bẩn.
Hít một hơi sâu. Nhìn mặt hồ vẫn tĩnh lặng, Lương Khất chỉnh trang lại cổ áo, khoác lên trường bào đang nhàu nhĩ trên tay. Xoay người bước đi thật nhanh về hướng phòng mình.
Về đến phòng, Lương Khất vội vã kêu hạ nhân mang nước tới rửa mặt, rồi vội vã thay y phục. Lúc cởi áo, nhìn những vết xanh đỏ ẩn hiện trên làn da trắng tái của mình đang dần tự động tan biến hòa vào da thịt, Lương Khất nhíu mày thật chặt. Răng cắn vào môi, khiến nó muốn rách ra. Cảm giác đau khiến y thanh tĩnh.
Lương Khất thắt chặt đai lưng nhất có thể, kéo cổ áo thật cao nhất có thể. Y phải che đi dấu vết của tên đệ đệ yêu ma kia gây ra. Che thật kỹ, dù cho nó có tự động tan biến.
Thay xong y phục tân quan, chỉnh trang lại tóc, Lương Khất cảm thấy tâm mình đã dần hồi phục.
Lương Khất bước ra cửa, hai tay nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng. Y gọi hạ nhân kêu kiệu gia, rồi một mạch thẳng đến hoàng cung không màng giờ giấc còn quá sớm.
Kiệu gia vội vã, đường đi có chỗ xốc xếch khiến Lương Khất ngồi cảm thấy khó chịu. Trải qua một đêm kịch liệt đầy hoang đường, lần đầu biết được tình dục chân chính khiến lưng, eo y đau nhức. Nhất là vùng cấm địa kia lúc ngồi xuống đã dâng lên một trận tê tái. Lương Khất bất giác xấu hổ.
“Khốn khiếp!”
Lương Khất buột miệng chửi. Rồi lại lẩm bẩm trong đầu hàng loạt câu từ khiếm nhã, khốn nạt nhất mà trước giờ thư sinh học thức như y chưa bao giờ nghĩ đến.
…
Hoàng cung tráng lệ.
Lương Khất cảm thấy choáng ngợp.
Trước cửa Long Cư Điện tráng lệ lại đầy khí tức uy nghiêm khiến một tân quan như y cảm thấy áp lực, bất giác siết chặt tay.
Lương Khất cứ tưởng mình đến sớm, thật không ngờ đã có vài người đến trước mình. Chắc hẳn là những thí sinh đã đậu đến nhậm chức, cũng bồn chồn lo lắng nên đến sớm như y.
Lương Khất đứng một chỗ tách biêt, không chủ động bắt chuyện với ai. Hai tay y nắm chặt vạt áo dài, thỉnh thoảng đi qua đi lại gần như thành vòng tròn tại chỗ mình. Y nhìn về phía hàng thị vệ đang nghiêm trang canh giữ hai bên hành lang điện. Lương Khất nghĩ có phải bọn họ đều từ một khuôn tượng đúc ra.
Chính giữa cánh cổng cung điện nặng nề đang được hai gã thái giám gắng sức đẩy ra. Lương Khất cảm thấy tim mình đập nhanh một nhịp.
Chốn quan trường khắc nghiệt.
Lương Khất hiểu rõ điều này. Y càng không muốn như phụ thân y, quá cầu bình an mà dậm chân tại chỗ. Lôi kéo người khác về phía mình hẳn là một điều lợi, nhưng kết bè kết phái trong cung lại là điều cấm kỵ. Lương Khất đang mải miết theo dòng suy nghĩ với những mưu toan của mình thì “Bộp!” – Một cái vỗ vai nhẹ đã khiến Lương Khất giật mình sợ hãi. Chẳng lẽ âm hồn Lương Nhất theo y đến tận hoàng cung.
“Trạng Nguyên gia!!! Đến giờ vào triều rồi!!!”
Một thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ, thanh mi mục tú nhìn y nhẹ nhàng mỉm cười nhắc nhở. Lương Khất cảm thấy trên đời này quả có mỹ thiếu niên. Một mỹ thiếu niên xinh đẹp, dịu dàng. Y bất giác hưởng thụ ngắm nhìn. Nhưng nhìn đến trang phục người kia vận là phục quan Bảng nhãn, Lương Khất cảm thấy có gì đó ray rức đến khó chịu.
Nếu như Lương Quân Nhất không… thì danh vị ấy có lẽ là do y đảm nhiệm.
Nhìn lại bộ triều phục trên người, Lương Khất cảm thấy đôi phần nhẹ nhõm. Tâm ước bao năm cuối cùng đã thành hiện thực.
Hoàng Đế tại vị trên cao. Lúc ngài chấm thi Lương Khất một khắc cũng không dám nhìn. Cũng như bão thí sinh khác y sợ uy nghiêm long nhãn, chỉ chăm chú vào đề bài mà chuyên tâm làm. Giờ đây, khi đứng dưới ngọa triều cảm thấy Hoàng Đế trẻ tuổi chưa đến nhi lập chi niên, long nhan tuấn tú. Khuôn mặt góc cạnh sáng sủa, toàn thân khí tức nam nhân mạnh mẽ. Chất giọng cất lên trầm khàn thu hút. Sắc lệnh đưa ra quả quyết, thực có cảm giác là một đấng minh quân đáng để tận trung.
Ngày đầu thượng triều, sau khi được phong chức, Lương Khất và thanh niên Bảng nhãn kia được Thái công công đưa đến Bộ nội vụ. Nhưng vì có việc mà vị công công ấy chỉ có thể nhếch mép cười khổ chỉ đường cho hai tên tân quan nhỏ nhoi tự mò theo hướng dẫn qua loa của gã. Trước khi đi, Lương Khất không quên dúi vào tay áo Thái công công mấy lượng bạc, một cách kín đáo. Thái công công miệng treo cả mang tai, tận tận tình tình mà chỉ đường.
Hoàng cung thật rộng lớn, uy nghiêm và lạnh lẽo. Trước giờ Lương Khất không có bạn, cũng không tự mình có thể kết giao bạn bè như đệ đệ của y. Lương Khất rất muốn mở miệng giao kết, nhưng cứ đắn đo suy nghĩ phải nói gì trước, thì đã nghe người thiếu niên ấy lên tiếng.
“Tiểu đệ là Đình Vân, nghe danh Lương Trạng Nguyên đã lâu không ngờ lại có thể hôm nay cùng đứng nơi hoàng triều này.”
“Danh sao?! Ha ha… Vân đệ thật biết nói đùa.” Lương Khất muốn cười to, nhưng y chỉ có thể bình thản, cười khách sáo. Cái danh mà tên Bảng Nhãn này gọi chẳng phải chỉ là cái hư danh đại công tử vô dụng họ Lương sao. Nhưng chưa kịp tiếp lời trò chuyện, thì y đã tối sầm mặt lại. Một bóng dáng cao to có thể tính là quen thuộc, giọng nói đầy mỉa mai vang tới.
“Tin đồn đại công tử Lương gia vì tranh chức Trạng Nguyên mà hãm hại đệ đệ mình nổi khắp kinh thành. Nên ai mà không biết đến danh của huynh chứ, Lương Trạng Nguyên a?”
Từ xa thanh niên vận phục quan Thám Hoa, tướng tá vạm vỡ, một thân cao lớn. Khuôn mặt nam tính góc cạnh, nhưng trên đó vẫn nổi bật đôi lông mày ánh kiếm gắt gao châu lại, hàm râu rậm đen bao phủ khắp cằm khiến khuôn mặt thanh niên trong dữ tợn. Kẻ đến mang khí tức cực kỳ dọa người. Hắn đang vừa đi tới vừa nói, rồi dừng trước mặt Lương Khất, hắn nhìn Lương Khất nhếch mép đầy khinh bỉ.
Hoàng Hoa công tử nổi tiếng ăn chơi này cũng là một trong những huynh đệ thân thiết của Lương Quân Nhất. Nhưng thật không ngờ hắn lại có thể đậu được đến Thám Hoa. Xem ra bạn bè của đệ đệ y cũng là ngọa hổ tàng long. Còn thiếu niên mỹ nam Bảng Nhãn kia thì Lương Khất chưa từng nghe đến, chắc không phải người kinh thành.
“Hoa công tử không nên nghe lời đồn bậy. Đệ đệ ta vận khí không tốt mới kết giao với đám hồ bằng hảo cẩu. Bị bọn họ lôi kéo hắn đi tiệc rượu, khiến hắn đêm khuya về trúng gió mới không may ngã hồ. Người làm ca như ta được hoàng thượng giao phó thay đệ đệ gánh vác chức Trạng Nguyên báo hoàng ân. Nếu Hoa huynh không phục có thể lên khiếu cáo với hoàng thượng.” Đáp trả gay gắt, Lương Khất không coi tên Thám Hoa này để trong mắt.
Bình sinh Lương Khất khinh thường những kẻ ăn chơi trác táng, dựa uy thế gia đình mà làm càn. Đệ đệ y cũng nằm trong số đó, nói chi là bạn của đệ đệ y.
“Không có lửa làm sao có khói!!! Quân Nhất là đệ đệ ngươi, nhưng ai trong kinh thành này không biết trước giờ ngươi vốn cùng hắn bất hòa!!!”
Hoàng Hoa nổi giận, tay nắm chặt lấy cổ áo Lương Khất mà kéo giật lên. Lương Khất vốn người không cao to, cơ thể thiên gầy không cường tráng như đệ đệ mình. Nên bị Hoàng Hoa kéo giật bất thình lình chân nhón như không thể chạm đất.
Hoàng Hoa vốn nóng tính nhưng lại không thể cãi lại được lý luận của Lương Khất, nên đành ngậm miệng ôm tức tối. Hắn với Lương Quân Nhất là huynh đệ tốt, vốn tự tin có thể người huynh đệ tài ba này chắc chắn đỗ đạt quan trạng. Tối hôm đó vừa cùng Lương Nhất đi uống rượu hoa ăn mừng, thì sáng đã nghe hung tin. Nay nhìn Lương Khất vận trang phục Trạng Nguyên, Hoàng Hoa thật không tin Lương Quân Nhất chỉ đơn giản là trúng gió mà liệt giường.
“Hoa hiền đệ chẳng phải cũng nên cảm tạ đệ đệ ta sao?”
Hoàng Hoa nhíu mày.
“Nếu không phải chức Trạng Nguyên trống. Hoàng thượng phải nâng cấp thứ vị các thí sinh, thì chắc ngươi cũng không thể đứng đây vận trang phục Thám Hoa.”
Lương Khất ánh mắt điềm tĩnh, nghiêng người về phía Hoàng Hoa, ghé sát tai hắn mà nhếch mép thì thầm. Lời nói nhỏ nhẹ, âm lượng như trầm bổng, có cái gì đó xoáy sâu vào tai Hoàng Hoa. Một mùi hương nhẹ tỏa ra như mê muội từ khuôn miệng ấy, từ hàm răng bạch ngọc ấy. Am thanh như làn khói quấn lấy Hoàng Hoa khiến hắn một phút như chìm trong ảo ảnh.
Có phải hắn vừa ngửi được một thoáng hương Cẩm Lan?
Hoàng Hoa giật mình, toát mồ hôi. Hắn đẩy mạnh Lương Khất ra khiến bản thân gã cũng hơi mất thăng bằng xém ngã ra sau. Hoàng Hoa không ngờ giọng nói của Lương Khất lại xoáy sâu vào cái gai trong lòng của hắn.
“Hoa huynh bớt nóng, đó cũng là tin đồn. Đệ đệ của Lương huynh bị vậy chẳng phải huynh ấy là người đau lòng nhất sao?” Đình Vân đỡ Lương Khất dậy, nhìn Hoàng Hoa mà ra lời can ngăn.
“Mà hai vị không định đến Bộ Nội vụ báo danh à?” Đình Vân tựa tiếu phi tiếu nhẹ giọng nhắc nhở.
“Vân Bảng Nhãn nói đúng. Phòng Nội Bộ ở phía trước. Nếu các vị tam, nhất phẩm thấy hai chúng ta to tiếng với nhau sẽ không hay đâu.” Lương Khất phủi tay áo, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Hoàng Hoa như nhắc nhở. Hoàng Hoa hừ mũi, hắn cũng biết dù gì cả ba đều là tân quan, nếu có điều tiếng sẽ hại về sau.
Lương Khất xoay người đi trước, Đình Vân cũng xoay người đi theo cho kịp bước. Cả một hành lang dài để lại Hoàng Hoa mặt đen, tâm mi nhíu chặt, tay nắm thành quyền. Hắn nhìn phía trước hai bóng hình đang nói chuyện thập phần ăn ý kia, hắn dẫm chân, hất tay áo rồi cũng theo sau.
Hành lang trải dài, đường đến Bộ Nội Vụ tuy không còn xa, nhưng tựa như sâu thăm thẳm, hắn càng đi càng nhanh, bước chân càng dẫm mạnh, lòng hắn khó chịu. Hoàng Hoa hắn hôm nay thập phần khó chịu.
Tâm trạng cực kỳ rối loạn. Mùi hương Cẩm Lan cứ nhè nhẹ, nhè nhẹ, rồi lại gay gắt dần trong khoang mũi. Hắn xoa xoa mũi nghĩ mình thật điên rồi.