Đọc truyện Bạch long chi ước hệ liệt – Chương 10: ở lại
Lương Khất bị siết, giật mình tỉnh táo. Y vội chống tay, ưỡn người, lưng y hơi ngã ra sau, cổ ngưỡng lên, tóc theo cổ hất lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Lương Khất ý đồ mượn lực Hoàng Hoa mà đứng dậy.
Ánh trời chiều ám hoàng len lỏi tia tim tím vàng vàng, ánh vào tấm màn rèm kiệu, lấp lánh ẩn hiện trên vai gầy của Lương Khất. Hoàng Hoa nhìn khuôn mặt ngượng ngùng đỏ bừng kia như thấy một màn kinh diễm, cái mặt già nua cũng đỏ bừng.
Lương Khất lúng túng vội dời người ngồi tựa vách đối diện. Tuy nói kiệu rộng lớn, nhưng vóc người Hoàng Hoa cao to cũng chiếm diện tích không ít. Lương Khất cố thu mình trong một phạm vi nhỏ nhất, sợ chỉ cần duỗi chút chân cũng sẽ đụng đến tên gia hỏa kia.
Cả một đường cả hai đều lúng túng im lặng.
Cho đến cổng của Lương gia thì trời cũng đã tối hẳn.
Sau khi đi qua hậu viện, Lương Khất dẫn Hoàng Hoa đến phòng của Lương Quân Nhất.
Lương phủ rộng lớn nhưng gia nhân cực ít. Lương Khất qua loa giải thích vì sức khỏe của gia mẫu không tốt, nên gia phụ đã điều một nửa số hạ nhân đi theo về quê để tiện bề chăm sóc người. Còn một nửa ở lại chăm sóc đệ đệ và trông coi nhà cửa.
Hoàng Hoa không phải người đa tâm, cũng không để ý chuyện nhà người ta nên không thắc mắc sâu.
Thật ra, Lương Khất sợ lại phát sinh như vụ Hải đại phu,nên y đã đuổi bớt hạ nhân. Trong phủ hiện tại, chỉ để lại một vài người trung thành biết kín miệng, tất cả đều được điều ở viện xa. Khi y lên triều, thì bọn họ sẽ đến chăm sóc Lương Quân Nhất.
Lương Khất đẩy cửa phòng Lương Quân Nhất ra, đưa tay hàm ý mời Hoàng Hoa vào. Hoàng Hoa bước vào cửa, hơi khịt mũi hắt xì một cái. Hắn ngượng ngùng xoa xoa mũi, mùi thuốc đông y khá nồng. Bằng hữu của hắn nằm trên giường. Cơ thể Lương Quân Nhất thẳng tấp, mặt tái nhợt, tiều tụy. Hoàng Hoa đau lòng, chỉ không lâu trước đây người trên giường còn sinh long hoạt hổ, giờ chỉ có thể nằm im chậm chạp thở thể hiện mình đang còn sống.
Trong lúc Hoàng Hoa đang buồn rầu cảm thán nhân sinh huynh đệ, thì Lương Khất tự tay tiếp nhận một thùng gỗ nước nhỏ từ tay một hạ nhân. Y bước đến ngồi bên cạnh giường Lương Quân Nhất.
Hoàng Hoa trong lòng hơi mạc danh kỳ diệu một chút. Lương Khất vậy mà tự tay lấy khăn nhúng nước, vắt nước, lau mặt cho Lương Quân Nhất. Rồi như thuần thục lật mền, vén tay áo của đệ đệ mình nhấc lên từ tốn lau.
Động tác cứ thế lặp lại: nhúng nước, vắt nước, cẩn trọng lau người cho Lương Quân Nhất.
“Mấy hạ nhân cả ngày cực nhọc chăm sóc Quân Nhất. Ta thân huynh trưởng cũng chỉ có thể khi về nhà tranh thủ chiếu cố đệ ấy một tí.”
“A… Ngươi xem ra không phải là lòng dạ sắt đá.” Vốn muốn cảm khái một phen nhưng lời nói ra lại độc địa. Hoàng Hoa thật muốn cắn nát đầu lưỡi của mình. Quả đúng Lương Khất vừa nghe vậy, tay cầm khăn siết chặt, gằn từng chữ một: “Ta không độc ác đến mức vì một chức danh hư vinh mà đẩy đệ đệ ruột đến tử lộ.”
“Ta… là buột miệng… xin lỗi.” Hoàng Hoa vội ấp úng quay mặt đi chỗ khác tránh ánh mắt oán ghét của Lương Khất. Hắn biết mình ngu rồi, tự tìm điểm âm cho mình.
“Để ta giúp ngươi.” Hoàng Hoa vội sửa sai bằng cách giựt lấy cái khăn trên tay Lương Khất, hắn qua loa quẹt quẹt lên người Lương Nhất hòng kiếm cơ sửa sai.
Lương Khất thấy thế, tay nhu nhu huyệt thái dương, lòng thầm mắng tên gia hỏa này thật sự là chưa lớn nổi mà.
“Đêm nay ngươi ở lại đây đi.” Lương Khất vừa thâu khăn lại từ tay Hoàng Hoa vừa bâng quơ nói: “Trời cũng đã tối. Từ phủ ta về đến phủ ngươi phải đánh một vòng lớn. Chi bằng cứ ở lại đây một đêm, cùng ta thảo luận một số vấn đề đê điều hiện tại, sáng mai cùng ta lên triều cho tiện.”
Hoàng Hoa nghe mà thụ sủng nhược kinh. Mặt già hung dữ mắt trợn một cái lộ vẻ kinh ngạc rồi trong lòng bắn pháo hoa mừng rỡ. Vẻ mặt bên ngoài lại bất đắc dĩ đáp ứng.
“A được. Dù gì cũng trễ, mai cùng nhau lên triều.”
Lương Khất đắc ý, trong lòng thầm rủa thân đệ đệ có ngon tối nay xằng bậy thử coi.
Đêm trăng, hai vành tóc mai hơi chạm vào nhau.
Lương Khất cúi đầu nhìn vào sơ đồ trị thủy sáng nay vừa chỉnh lý. Mái tóc dài rũ xuống. Vài sợi xuyên nhẹ qua cổ áo, rủ nhẹ xuống xương quai xanh xinh đẹp. Vì ở nhà, Lương Khất thay một bộ thường y thoải mái. Y cũng phân phó cho hạ nhân đưa cho Hoàng Hoa một bộ y phục rộng rãi. Nhưng người Hoàng Hoa vốn cao lớn, nên vạt áo mở rộng, cổ áo lộ rõ cả cơ ngực căng chắc bên trong. Tóc hắn buộc cao qua loa nên vẫn còn nhiều sợi rũ xuống.
Hai mái đầu gần như dí sát vào bản sơ đồ tìm tòi nghiên cứu, không mảy may để ý đến những sợi tóc len lén xen kẽ quấn quýt nhau.
Hoàng Hoa liếc mắt nhìn theo ngón tay mảnh khảnh thon dài của người đối diện đang chỉ vài địa điểm trọng yếu trên bản đồ. Hắn khắc chế bản thân chuyên tâm vào cái điểm chết người trên xương quai xanh kia. Cư nhiên có một nốt ruồi son nho nhỏ. Cái nốt ruồi son nhỏ đập vào mặt hắn thành một hạt lệ chí huyết diễm tình. Hoàng Hoa, hầu kết trượt một cái.
Lương Khất ngẩng đầu nhìn hắn, Hoàng Hoa chột dạ. Lương Khất tay cầm chén trà đưa qua.
“Ngươi khát? Đừng khách sáo.”
“Cảm tạ.”
Tiếp nhận ly trà nhỏ trong tay Lương Khất. Ngón tay thô kệch của Hoàng Hoa vô tri chạm vào ngón tay mảnh mai của Lương Khất. Cảm thụ làn da mịn mịn mềm mềm mát mát của người kia, Hoàng Hoa cảm thấy cái lớp da thô dày của mình ngưa ngứa rồi.
Lương Khất khép sơ đồ lại, tay cầm một chén trà nhỏ đưa lên miệng hớp cạn.
“Cũng đã khuya rồi, ta cũng phải để Hoàng Thám Hoa nghỉ ngơi nữa.”
Nói rồi dẫn Hoàng Hoa đến thư phòng cách vách phòng đệ đệ mình. Lương Khất là cố ý a. Y chắc tên đệ đệ khốn khiếp của mình không thể làm càn khi tên hồ bằng hữu cẩu của tên đệ ấy ở đây được. Loạn luân không phải là chuyện đùa. Loạn luân với một âm hồn là chuyên kinh thiên diệt nghĩa, hoang đường yêu quỷ a.
Hoàng Hoa cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ hơi luyến tiếc rời đi. Lúc hắn đóng cửa phòng, trong mắt còn một chút lưu luyến bóng lưng người phía trước. Hắn cảm thấy hôm nay tam quan của mình phải suy xét lại.
Hoàng đế ngoạn thần tử, kẻ huynh trưởng tai tiếng lại một mực chăm sóc đệ đệ. Quan trọng là hắn càng ngày lại càng cảm thấy Lương Khất không còn đáng ghét. Sự tiếp xúc cả ngày hôm nay cũng hơn sự gặp gỡ qua loa mấy năm nay của hắn và y. Cứ suy nghĩ suy nghĩ, gã thô kệch Hoàng Hoa cũng từ từ bình ổn hô hấp ngủ say, tiếng ngáy cũng vang lên khe khẽ.
Thanh niên đơn thuần Hoàng Hoa ngủ thật ngon.
Nói Hoàng Hoa đơn thuần là thật. Vì mặc dù ăn chơi trác táng với đám huynh đệ tốt Lương Nhất, lầu xanh kỹ viện khắp chốn kinh thành, ngoạn biết bao hoa thanh tú nữ. Nhưng thật sự một mảnh tình vắt vai còn chưa có. Huống chi hôm nay, lần đầu tiếp xúc với cái người mà hắn tâm tâm niệm niệm vừa đáng ghét vừa đáng yêu kia, lại có một xúc cảm hoàn toàn khác hẳn.
Cái eo tinh tế, làn da mềm mại.
Bàn tay chỉ cần xiết nhẹ một cái. Cái eo ấy như nằm trọn trong lòng bàn tay hắn, bị phủ đầy bởi lớp da thô kệch của hắn. Sờ lên một chút, lớp da mịn non như em bé kia, hẳn phải là hai hạt anh đào đỏ hồng. Nếu hắn nắn nắn một chút, có phải y cũng sẽ mẫn cảm mà rên rỉ, mặt đỏ rồi thấp giọng chửi bới như tiếng muỗi kêu, kiêu ngạo mà kiều diễm.
Nơi tư mật kia đỏ hồng, như đóa cúc phập phồng mở ra đóng vào. Tiếng rên rỉ ngày càng như mật ngọt, hút hắn đến cương phồng. Nơi nam tính hùng dũng muốn bật dậy, nhưng lại bị ngón chân mềm mại nào đó chặn lại, đẩy đẩy ép nó xuống.
Hùng tính của Hoàng Hoa rất mạnh mẽ, bất chấp ngoại lực vẫn vươn cao, vươn xa, bật khỏi lưng quần.
Theo bản năng hắn đưa tay sờ sờ muốn xoa dịu nó. Nhưng lại bắt được ngón chân kia, mát mịn, hắn không khỏi tham lam, cầm lấy bàn chân ấy chà sát lên nam căn đầy uy dũng của mình. Bàn chân kia như muốn phản kháng, nhưng lực tay của kẻ quanh năm tập võ rất mạnh. Nên chủ nhân bàn chân mềm mại kia giằng co một lúc, đành bất lực bỏ mặc buông tha. Hoàng Hoa đắc ý, hắc hắc hai tiếng xuyên qua đám râu rậm, sau đó là tiếng thở dốc. Hơi thở mang mùi hương Cẩm Lan phà nhẹ vào cổ hắn. Nơi đầu miệng hắn có hạt nhỏ cựa quậy, theo bản năng hắn muốn há miệng cắn, nhưng lại hụt. Hắn khó chịu, tức giận hơi ngưỡng cổ há miệng quyết truy đuổi hạt nhỏ, sướt qua một tí xém tí là hắn có thể ăn hạt nhỏ kia.
“A!”
“Ư~”
Tiếng rên khe khẽ cố ức chế, Hoàng Hoa chắc chủ nhân của hạt nhỏ kia đang nhẫn nhịn, cố kiềm chế tiếng rên, nhưng bản năng âm thanh ngọt mị đó cũng thoát khỏi cổ họng.
“Ưm~”
Tiếng rên ngày càng gấp gáp, khiến tiếng thở của Hoàng Hoa càng dồn dập. Tay hắn cử động nhanh hơn, bàn chân kia càng sát nhanh hơn. Hoàng Hoa thở dốc mạnh mẽ, hắn mơ màng thấy một khuôn mặt đỏ bừng, Lương Khất vẻ mặt đê mê đầy xấu hổ, toàn thân lõa lồ đang ngồi chồm hổm trên đùi hắn. Một chân y đang bị hắn nắm lấy, bàn chân cạ xát vật uy dũng của mình. Chân còn lại cảu y đang để bên hông hắn, ngón chân bấu chặt vào khăn giường. Hai bàn tay trắng trẻo đang không ngừng tuốt lên xuống vật nhỏ xinh đẹp của bản thân.
Hoàng Hoa chưa bao giờ nghĩ khuôn mặt luôn nhìn hắn lạnh lùng, giọng nói đầy gai nhọn kia lại có thể phát ra tiếng rên rỉ đầy kiều mỹ.
Trên người Lương Khất như bị bao bọc bởi một tầng nước mỏng. Xương quai xanh nhuốm đầy mồ hôi. Từng giọt, từng giọt lắc lư vung vẩy, theo nhịp điệu của người kia. Một màn kinh diễm, hắn trợn mắt, nhìn thấy Lương Khất ngưỡng cỗ, ưỡn cong lưng, hai bàn tay siết chặt vật giữa thân, bắn ra từng đợt thủy dịch về phía mình. Hoàng Hoa như không khắc chế được cũng “A!” một tiếng thật lớn. Nam tính hùng dũng khuất phục trước diễm lệ mỹ sắc mà phóng thích hùng tinh về phía đối phương. Sau đó hắn thõa mãn nằm vật xuống giường.
Mộng xuân thật là thích.
Mộng xuân thật là sướng.
Nhất là đối tượng lại yêu mỹ đến thế.
Hoàng Hoa mơ mơ màng màng nhếch miệng cong một độ cong lớn thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.