Bạch long chi ước hệ liệt

Chương 9: viếng thăm


Đọc truyện Bạch long chi ước hệ liệt – Chương 9: viếng thăm

Lương Khất giật mình, người hơi ngã ra sau, mắt trợn to, miệng muốn hét lên theo quán tính.
“Suỵt!”
Một bàn tay to lớn, lòng bàn tay có vết thô chai, rõ ràng là bàn tay của người từng luyện võ cầm kiếm, bịt lấy miệng y.
Lương Khất hoảng hốt. Y trợn mắt, há miệng muốn hét lên, nhưng nghe thấy giọng nó khàn khàn có chút áp bách nhưng cũng khá quen thuộc.
Lương Khất ngước lên nhìn, trong lòng tự thở phào một hơi.

Khuôn mặt to lớn đầy góc cạnh, Lương Khất thấp hơn tên kia cả cái đầu. Khi y ngước lên chỉ có thể đập vào mắt là chiếc cằm đầy râu, sau đó là chiếc mũi cao thẳng tắp của người nọ cùng đôi mày nhíu chặt. Tên mắt ưng trừng lớn này không phải tên Hoàng Hoa đáng ghét kia thì còn là ai.
Lương Khất lấy tay mình nắm lấy bàn tay đang đang bịt miệng của mình có ý đồ gỡ xuống. Lương Khất thấy bàn tay to lớn kia có một chút run, nhưng sau đó thì không còn, mà tự thả lỏng buông miệng y ra, chắc là y nhằm.
Hoàng Hoa nhíu mày nhìn Lương Khất một cái, mặt lạnh mày chau, nội tâm cuộn trào. Hắn đang ngàn vạn lần muốn tự chửi bới chính mình: “Con mẹ nó, môi của y có phải là phiến hoa không, sao có thể mềm mịn như thế?” Hoàng Hoa luyến tiếc buông tay, mà đôi mắt thì cứ dính sát vào cái môi đang mấp máy kia, thật muốn hung hăng bóp nhéo mấy cái.
Hoàng Hoa hắn lại tiếp tục rủa mình lần thứ hai…
Lương Khất rùng mình. Bản năng thức thời né ra khỏi lồng ngực vạm vỡ của tên Thám Hoa nọ, tránh ánh mắt hung tợn muốn giết người kia. Lương Khất tự an ủi bản thân: Tên đó không phải ngày một ngày hai ghét mình.
Cả hai mắt to trừng mắt nhỏ…
Hoàng Hoa sau khi nhíu nhíu mày nhìn về hướng mái đình kia, rồi quay người bước đi.
Hai bước.
Quay đầu lại. Lương Khất vẫn còn mơ mơ màng màng đứng đó.
“Tên ngốc kia coi xuân cung đồ muốn hỏng đầu rồi sao?”

Gằn giọng áp chế cơn bực bội trong lòng, Hoàng Hoa bước nhanh tới.
Hai bước.
Một tay giật lấy đống tài liệu trong tay Lương Khất, tay kia nắm lấy cổ tay của Lương Khất giật mạnh, vừa kéo người vừa lầm bầm trách mắng.
“Còn không biết đi. Muốn ở đây tìm đường chết?”
Lương Khất giật mình, vội vã bước ngắn bước dài theo hắn.

Đằng sau tiếng hô hấp vẫn dồn dập, gió vẫn lay động. Hai bóng cơ thể người giao triền quấn quýt không muốn tách ra, cả hai cứ như thể một khi cái bóng kia rời đi thì chiếc bóng còn lại sẽ tan biến mất.
Sau khi đi được một đoạn xa, bảng chữ “Điện Thủy Các” vàng chóe ẩn hiện trên tấm biển son xa gần, Lương Khất như hồi tỉnh. Y nhíu mày, nhìn cổ tay mình bị nắm trọn trong lòng bàn tay to lớn kia thì trăm mối cảm xúc: Hắn là đang giúp đỡ mình sao?
Người phía trước một đường không nói tiếng nào, cứ thế dắt tay Lương Khất đi thẳng đến đúng nơi y muốn đến. Tay trong tay cứ gắt gao, khiến cổ tay Lương Khất bất giác đau, lúc nãy y còn trong kinh hãi giờ hồi thần cảm thấy hơi ngượng ngùng. Lương Khất khẽ nhúc nhích tay, muốn rụt lại nhưng bàn tay kia như biết ý càng siết chặt hơn. Cho đến khi tấm biển kia ngày càng rõ, ngày càng gần đến mắt y.
“Hoàng Thám Hoa… đa tạ!” Lương Khất lên tiếng phá vỡ cục diện im lặng ngượng ngùng này.
Hai tiếng “Thám Hoa” đầy xa cách đi kèm với giọng điệu không mặn không nhạt nhưng khuôn mặt hơi ửng đỏ không biết vì ngượng ngùng hay vì đi gấp. Mà trong giọng nói có kèm thêm sự đứt quãng của hơi thở mệt nhọc. Đôi mắt phượng còn nhiễm một tầng hơi nước do mồ hôi từ trên trán chảy xuống của Lương Khất, đủ biết người này bình thường thanh y công tử không vận động thể chất, chỉ biết ngồi kiệu, có chân không dùng.
Hoàng Thám Hoa hất mạnh buông tay Lương Khất ra. Hai mắt trừng trừng mở lớn nhìn Lương Khất. Mà ánh mắt kia cũng tiện thể nhìn xuyên qua từng giọt mồ hôi lăn trên trán y. Từng giọt chảy dọc xuống chiếc cổ thanh mảnh, bị chặn bởi lớp cổ áo dày không cần thiết kia. Nội tâm thanh niên đơn thuần hai mươi mốt cái xuân xanh, trên khuôn mặt đầy râu già chát của Hoàng Hoa Thám Hoa lần thứ ba tự ngược mình cực mạnh: “Con mẹ nó đừng có trưng bộ mặt tiểu miêu bất mãn đó với lão tử.”
“Hừ, ngươi hằng ngày không vận động mới đi được mấy bước đã thở hồng hộc như tiểu cẩu.” Hoàng Hoa không hổ miệng lưỡi cay nghiệt lòng dạ tiểu quỷ (nhóc con). Trong lòng mắng người ta tiểu miêu, ngoài mặt chửi tiểu cẩu, đại não tự bảo tối về phải soi gương uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.
Lương Khất bị hắn trừng suốt có chút bực bội. Bao nhiêu từ cảm thán, một chút ít thiện cảm về đối phương bởi một chữ cẩu bay đi sạch, âm thêm vài trăm tấn chán ghét. Trong lòng thầm mắng tám đời tổ tông của đám bằng hồ cửu cẩu của Lương Quân Nhấ. Y tự thương cho thân huynh trưởng, có đệ đệ không biết kết giao bạn bè.
“Cái kia… cái người trong đình kia, ngươi nhìn thấy rõ chứ? Chỗ đó đích thị là hậu cung phải không?”
 Lương Khất sau khi thỏa mãn mắng chửi người trước mặt trong đầu, thì tự động bỏ qua hiềm khích. Dù gì, coi như trừ bỏ cái miệng xấu, thì Hoàng Hoa đã cứu hắn một cái mạng. Lương Khất xoay xoay cổ tay, liếc nhìn người kia rồi hỏi.

Hoàng Hoa nhếch nhếch một bên lông mày, miệng khinh khỉnh, giọng đầy nhạo báng: “Biết rõ hậu cung, mà ngươi còn đi vào. Thích coi xuân cung đồ sống?”
Lương Khất thanh niên cổ hủ gia giáo, bùm một cái đỏ mặt, lần này thật sự lắp bắp: “Ta… ta là lạc đường…”
“Tên thần tử không biết xấu hổ kia thật uổng một thân tài tử, một bụng kinh thư lại đi mê hoặc long nhãn.” Giọng nói đầy bất mãn, pha lẫn tức giận của Hoàng Hoa khiến cho Lương Khất nhíu mày.
Đình Vân hắn tốt xấu cũng là một Bảng Nhãn. Tương lai đầy hứa hẹn, sao có thể làm việc trái đạo đức, phi lễ nghĩa như vậy.
“Hoàng đế ban ngày tuyên dâm, ngoạn loạn thần tử. Việc này, nếu để kẻ khác biết được, nghĩ nghĩ cái mạng nhỏ của bọn tân tiểu quan ta và ngươi có được yên không?”
 Bất giác rùng mình sợ hãi, Lương Khất ngước lên nhìn vẻ mặt hung dữ còn đang tràn đầy tức giận của tên kia rồi ngập ngừng nói.
“Chúng ta… hẳn lúc đó sẽ không bị ai thấy chứ…?”
“Không biết. Tuy lúc đó không thấy thị vệ xung quanh. Nhưng để bảo đảm an toàn của hoàng thượng, thì cho dù là bên trong hậu cung, ảnh vệ cũng không thể không có một ai chứ?”
Hoàng Hoa đưa tay sờ cái cằm đầy râu, mắt ưng chán ghét đưa ra phán đoán. Hắn không tin hoàng đế cao cao tại thượng lại không sợ bị hành thích. Nên nhớ lúc đạt cao trào cũng là lúc tính phòng bị của đàn ông yếu ớt nhất. Hắn cười lạnh, ảnh vệ của hoàng cung cũng rất là cao thủ đi, hắn là người luyện võ cũng không thể phát hiện được khí tức của bọn họ.
Mãi suy nghĩ, bất giác liếc về phía con người đang căng chặt cơ thể, mặt lúc xanh lúc trắng, chắc chắn đang nghĩ đến tình huống xấu nhất kia. Hoàng Hoa nhếch môi, khóe miệng hơi cong, nhưng hàm râu dày che đi tiếu ý trên khuôn mặt dữ của hắn. Hắn hơi cúi người, hướng về phía Lương Khất vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ kia, thầm thì vào tai Lương Khất: “Ngươi sợ hoàng thượng diệt khẩu sao?”
Hơi thở ấm áp phà vào vành tai của Lương Khất khiến y rùng mình. Da lông nổi lên muốn biểu tình, thật quá mức dọa người đi. Bả vai Lương Khất bất giác run nhẹ, môi mím chặt, hai mắt mở căng, nghẹn không biết đáp trả. Sợ hãi thật sự khiến y không để ý đến giọng điệu Hoàng Hoa đầy vẻ cợt đùa.
“Râu ngươi chọt mặt ta đau.” Lương Khất lấy tay ghét bỏ đẩy mặt đầy râu của Hoàng Hoa ra.
Hoàng Hoa bị một màn chán ghét kia thì kinh ngạc, xấu hổ, ý cười tắt ngúm giận dữ chửi đổng.
“Còn không phải sợ run người, bày đặt ra oai cho gia xem.”
“Hừ! Ngươi ít lên mặt. Dù gì ngươi cùng thân đệ đệ của ta tuổi không kém là bao nhiêu, theo lý ngươi nên đối xử tôn kính với trưởng bối một chút.”
“Ngươi…”

Hoàng Hoa nghẹn họng muốn phản kháng, thì bị Lương Khất phủ một đòn đủ độc.
“À, trông mặt Hoàng Thám Hoa thế kia tự trông là trưởng bối của ta cũng không trách.”
“Hừ, ta mới hai mươi cũng là ngươi lớn tuổi miệng lưỡi cay nghiệt. Biết thế lúc nãy ta mặc kệ ngươi.” Hoàng Hoa vừa nói, vừa tức giận đập đống tài liệu vào ngực Lương Khất: “Tốt nhất ngươi nên biết giữ mồm miệng, không thì hai cái mạng nhỏ của chúng ta không thoát nổi đâu.”
“Ngươi yên tâm, ta cũng cân nhắc. Hoàng thượng tai mắt nhiều, chắc chắn sẽ biết chúng ta đã xem người diễn…” Lương Khất tự động bỏ qua cụm từ nhạy cảm kia tiếp tục nói: “Chỉ cần chúng ta giữ tốt mồm miệng, người cũng không có cớ gì triệt hại hai vị tân quan mới nhậm chức đâu.”
“Ngươi biết là tốt.” Nói xong Hoàng Hoa một mạch rẽ đi hướng khác, bỏ lại Lương Khất ngơ ngác nhìn theo, rồi cũng một mạch bước nhanh tới Điện Thủy Các trước mắt.
Cho dù khá mạnh miệng trấn an bản thân không nghĩ đến tình huống xấu, nhưng dạo này đầu óc luôn căng thẳng, tự bản thân cũng tiêu cực hơn. Cả một ngày Lương Khất dường như không thể tập trung vào công việc. Y bị một viên quan khiển trách liên tục, y chỉ biết ôm mặt nhận sai, sau đó cố gắng quăng hết mấy thứ kinh thiên động địa kia ra sau đầu chuyên tâm làm việc.
Cho đến khi trời chập tối, rốt cuộc cũng chỉnh lý xong đống tài liệu trị thủy kia. Lương Khất bái chào các vị viên quan khác rồi thu dọn ra về.
Lúc làm việc, rõ ràng còn lo lắng việc hoàng thượng có diệt khẩu mình hay không. Nhưng khi sắp đến lúc về nhà thì Lương Khất càng khẩn trương lo sợ hơn. Chẳng lẽ mỗi ngày y đều phải tự dâng bản thân cho đệ đệ y “ăn”.
Mặc dù y đã tranh thủ lúc không có nhà, kêu gia đinh mời pháp sư đến trấn áp âm hồn của Lương Quân Nhất, nhưng lần nào cũng là bọn lừa gạt buôn thần. Mỗi lần như vậy, buổi tối Lương Khất càng bị tên đệ đệ kia trừng trị thừa sống thiếu chết, khiến y không còn có ý tưởng dại dột kia nữa.
Lương Khất cũng từng tìm cách kêu gọi lão Bạch y kia, nhưng càng vô vọng hơn.
Mắt thấy cổng lớn đến gần, bước chân của Lương Khất càng nặng nề, càng chậm chạp.
“Bước chân ngươi thật ngắn. Cứ đi như vậy đến khi nào ngươi mới tới được đại môn.”
Giọng điệu đầy bất mãn quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu. Trước mặt Lương Khất một bờ ngực rộng lớn chắn ngang tầm mắt y, khiến y giật mình theo phản xạ ngẩng đầu lên. Đỉnh đầu Lương Khất đụng cốp vào hàm râu dày đen và cái cằm cứng rắn.
Hoàng Hoa bị một phen đau thì ôm cằm, nhíu mày oán trách. Đầu người gì mà cứng như đá y như tính tình của y vậy.
“Xin lỗi do ngươi bất ngờ đứng chắn trước ta…”
Lương Khất một phen áy náy. Cái hàm râu chắn nên đầu của Lương Khất không bị đau cho lắm, nhưng Hoàng Hoa là đang nói chuyện bất ngờ bị đầu đụng, xém nữa hắn cắn trúng lưỡi.
“Hừ, còn không tại ngươi bước lâu, ta đứng nhìn mà phát bực.”
“Ngươi nhìn ta chi?” Lương Khất ngốc lăng hỏi.

“Đợi ngươi.”
Lương Khất lại ngốc ngốc lăng lăng, nhíu nhíu mày.
“Ta muốn đến tệ phủ thăm Quân Nhất. Dù gì ta với hắn cũng là huynh đệ tốt. Từ lúc hắn gặp chuyện ta bận rộn việc nhậm chức còn chưa có đến thăm.” Hoàng Hoa đánh gãy sự nghi hoặc của Lương Khất bằng lý do không thể chính đáng hơn được nữa.
“Ngươi muốn đến thăm đệ đệ ta?” Giọng Lương Khất cất cao đầy ngạc nhiên.
“Không muốn ta đến thăm hắn?” Hoàng Hoa bất mãn, nhếch nhếch đuôi mày rồi tiến sát ép người như ép hỏi cung: “Hắn, hẳn là chưa bị người nào đó hành cho chết đi?”
“Sao có thể thế được?!!!” Lương Khất mở to đôi mắt bất mãn trừng về phía Hoàng Hoa. Không hiểu sao Hoàng Hoa lại thấy được ẩn ẩn một bộ dáng tủi thân của người trước mặt.
“Vậy chứ thái độ của ngươi hiện tại là sao?” Hoàng Hoa híp mắt đánh giá người dưới mí mắt, một cảm xúc phức tạp xẹt qua trong lòng.
“Ta chỉ ngạc nhiên thôi. Từ khi Quân Nhất bệnh đến nay, đám bằng hữu của đệ ấy cũng chẳng mấy ai đến thăm. Ngươi có lòng như vậy ta thật cao hứng thay đệ đệ mình.”
Hoàng Hoa thấy một bộ dáng phấn khích như vậy của Lương Khất không khỏi hồ nghi mắt mình.
Hoàng Hoa không biết trong lòng Lương Khất đang reo hò cỡ nào. Bản thân còn tự giác dán mác người tốt cho Hoàng Hoa. Y còn đang tính toán xem cách nào dụ Hoàng Hoa ngụ lại qua đêm. Có bằng hữu tốt của Lương Quân Nhất ở đây chắc tên đệ đệ khốn khiếp đó phải kiêng dè, không thể làm càn với y được.
“A… kiệu gia của ta còn chưa tới, ngươi đợi một lát.” Lương Khất ngoài mặt lúng túng, trong đầu trăm mối suy tính.
“Vậy ngồi kiệu của ta cho tiện, dù gì kiệu của ta cũng lớn. Giờ cũng chập tối biết đợi đến khi nào.”
“Cũng… cũng được, vậy phiền Hoàng Thám Hoa.” Lương Khất sực nhớ, vì không muốn về nhà sớm đối diện với vị đệ đệ kia mà hắn luôn dặn kiệu gia đến trễ nên đành bối rối nhận lời.
Hai người bước cao bước thấp lên kiệu. Hoàng Hoa thấy Lương Khất chật vật lên kiệu thì mới nhớ do mình thể trạng cao to, chân dài bước rộng, nên kiệu cũng to chắc chắn, ván bước cũng đóng cao hơn kiệu thường. Hoàng Hoa bất giác, tay lần nữa nắm lấy tay của Lương Khất kéo y lên. Sức lực Hoàng Hoa mạnh, khiến Lương Khất bị kéo vào kiệu mà mất đà ngã vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Hoàng Hoa cũng bị mất đà mà ngã dựa ra sau vách kiệu, một tay vẫn nắm chặt bàn tay kia, tay còn lại đặt ở vùng eo nhạy cảm của Lương Khất.
Ngực áp ngực, má Lương Khất còn áp ở cổ hắn.
Hoàng Hoa triệt để đả bại. Hắn không ngừng áp chế nhịp tim đập không kiểm soát của mình. Hoàng hoa da mặt hắn căng cứng. Trong một thoáng đó, hắn thật muốn giữ chặt người trong lòng tận hưởng cái vai gầy nhỏ bé. Cái eo thon thon bị lớp quan phục che khuất mà chỉ khi chân chính chạm vào mới biết nó nhỏ nhắn tinh tế thế nào.
Hương Cẩn Lan thoang thoảng tản ra từ người Lương Khất, nhẹ nhàng nhưng lại diễm lệ. Từng sợi hương len lỏi vào từng tấc da, xen kẽ đi vào từng lỗ chân lông của Hoàng Hoa khiến hắn mơ mơ hồ hồ. Bất giác tay hắn đã siết chặt cái eo tinh tế kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.