Bách Khoa Yêu Thương

Chương 7: Thối tha ma bắt


Đọc truyện Bách Khoa Yêu Thương – Chương 7: Thối tha ma bắt

A Đỏ ngẫm nghĩ một hồi, nhớ tới câu ba dạy, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, liền liều lĩnh phanh gấp rồi gọi với.

-“Nhạn, Nhạn ơi, qua đây Nhạn ơi.”

A Nhạn thấy bạn liền tung tăng chạy ra đó, Đỏ hôm nay lại đi xe mới a, màu vàng choé. Xe của Đỏ đẹp ơi là đẹp, cả đoạn đường này không có cái nào đẹp như vậy cả.

-“A Đỏ gọi ta a?”

-“Ừ, tui đưa Nhạn về ký túc xá…mau mau lên tui còn có hẹn với bạn gái nữa…”

-“Ơ không cần đâu, ngươi có hẹn thì cứ đi đi, ta cuốc bộ cũng được a.”

-“A a ê ê cái gì, ở đây không như vùng sâu vùng xa các bà, lắm kẻ gian lắm, rồi nó bắt nó thịt cho thì khổ.”

-“Hả? Người thành phố ăn thịt đồng loại a?”

Nhạn sốc, há hốc hỏi lại.

Đỏ nhân cơ hội kéo con bé vào xe, đóng cửa rồi ghé qua giúp Nhạn thắt dây an toàn, lúc đó mặt hai đứa gần gần, Nhạn thậm chí còn nghe thấy cả hơi thở của Đỏ nữa, bất chợt tim đập nhanh lắm lắm.

Thực ra nếu là nữ nhân thì Đỏ cũng đẹp a, đường nét trên khuôn mặt rất chuẩn.

Nếu tóc dài hơn một chút chắc A Đỏ chính là tiểu cô nương xinh đẹp nhất trên đời ý, con gái ở bản cũng chẳng sánh bằng.

Ngay cả A Nhạn chắc cũng thua luôn đó.

-“Bà cười cái gì thế?”

Có người hỏi, có người bặm môi lắc đầu, lanh lợi lấp liếm.

-“Không có gì, đi xe mới của ngươi thích quá đi mất, nó êm ru, nó sướng cái mông ghê a.”

Nhạn ngây thơ nhận xét, Đỏ nghe suýt thì sặc. Nhưng được A Nhạn khen cứ thích thích cái tai kiểu gì không biết, cảm xúc lạ lùng lắm. Đỏ hưng phấn quá, chắng rẽ về hướng kí túc xá nữa mà quay đầu đưa Nhạn đi chơi linh tinh.

Lượn loanh quanh một lát thì gặp hàng thịt xiên nướng, Nhạn thèm ghê a, buột miệng tâm sự với bạn cùng bàn. Bạn kể ra cũng tốt tính, dừng xe xuống mua cho cái cục bông hồng đó, hai đứa vừa ăn vừa cười khúc kha khúc khích.


-“Cảm ơn ngươi, chơi với ngươi thật vui, A Mạnh nhà ta không thích ăn mấy thứ này đâu, hắn nói ăn nhiều đồ dầu mỡ không tốt cho cơ cho múi.”

Nhạn chỉ vô tình tâm sự thôi, không ngờ mặt Đỏ ken kìn kịt, ngay lập tức quăng luôn xiên thịt trên tay vào thùng rác.

-“Sao không ăn nữa a?”

-“Không hợp khẩu vị.”

-“Vừa lúc nãy còn kêu ngon mà.”

-“Giờ hết ngon rồi.”

A Đỏ bực bực à, lôi Nhạn trở lại xe rồi lao vun vút. Cơ với chả múi, có cái gì to tát mà suốt ngày nhắc, báu lắm à?

Có đem bán cơ mua xe, mua nhà, mua túi hiệu được không?

A Nhạn đúng là cái đồ cổ lỗ sĩ chẳng biết gì sất, con mắt thẩm mỹ kém.Quá kém.

Dám chê hắn xấu à.

Ghét.

Tức tức thành ra phóng tốc độ hơi cao, lúc hạ hoả quay sang mới phát hiện Nhạn đang bị ói, nước mắt nước mũi tèm nhem. Đỏ thương quá, mở mui xe cho thoáng, vừa xoa lưng vừa ngọt giọng an ủi. Nhạn kể ra cũng dễ tính bỏ xừ đi được, nịnh tý là hết giận, lại tươi cười ríu rít.

Hai đứa rôm rôm rả rả, lang thang loanh quanh hết các nẻo đường, mãi mười rưỡi về tới ký túc xá mới cùng nhau giật mình nhớ ra Đỏ quên hẹn bạn gái. Nhạn xin lỗi rối rít, Đỏ bảo không sao, nhưng sau đó cũng nhanh chóng tìm nàng tạ tội.

Nàng chắc giận hắn lắm, thôi thì mình là đàn ông, xuống nước dỗ dành trước vậy. Suy tính đủ đường, cũng chẳng bao giờ ngờ lại đến đúng lúc nàng đang tiếp khách mới.

Vẫn biết mấy em gái này hot, giới đại gia thì đông đúc, đâu đến lượt hắn xơi hàng nguyên tem. Cái quan trọng ở kỹ thuật tốt thôi, đó là quan điểm mọi khi của Đỏ.

Tuy nhiên chẳng hiểu sao hôm nay hắn lại mất hứng, cứ thấy bẩn bẩn kiểu gì ấy, chẳng muốn đụng tới, cũng chẳng có tâm trạng ra giá cao giành giật như mọi khi.

Hắn về nhà.


Ba hắn xuống bếp uống nước, thấy cái mặt thằng quý tử liền hất hàm hỏi thăm.

-“Gớm, sớm nhỉ? Dạo này yếu rồi à?”

-“Ba thật…”

Ấm ức lắm mà cũng chỉ lủng bủng vậy thôi chứ không dám cãi nửa lời. Ba hắn, ông nội hắn đều là côn đồ nức tiếng, cơ thể bệ vệ hoành tráng lắm, lơ mơ là bị bẻ răng chứ không đùa được đâu.

Công nhận, ngẫm mới thấy trước giờ bản thân sống hèn vãi chưởng. Đáng nhẽ phải chịu khó đi tập chứ, con trai cái nhà này hắn cao nhất, đắp thêm chút cơ bắp có phải đếch ai bắt nạt được không.

Thật ngốc nghếch mà, dại khờ quá đi.

A Đỏ lầm lì bỏ lên phòng. Trong đầu hắn bắt đầu khao khát có cơ, có cơ rồi, cho A Nhạn xem, cho Nhạn sáng mắt luôn.

Mà không biết giờ này Nhạn đang làm gì nhỉ? Đi ngủ chưa? Hay nhắn tin với Nhạn tý cho vui? Ơ nhưng số của Nhạn là bao nhiêu nhờ? Quên chưa hỏi, trong danh sách lớp cũng không có, chán quá đi.

Thế là mai đi học mới được gặp Nhạn rồi, đêm ấy chẳng hiểu sao có người mất ngủ. Sáng hôm sau dậy từ sáu giờ phóng xe tới trường, mà khổ, được buổi làm học sinh nghiêm túc thì mãi bạn cùng bàn mới thèm vác mặt tới.

-“Bà làm gì mà trông cái mặt thất thểu ghê thế?”

-“Đêm qua thầy Hải bị lên cơn co giật a…Như phải tới bệnh viện gấp, Như là em họ thầy đấy, giờ ta mới biết. Xong Duyên lôi ta dậy đi cùng, nhưng Như nhất quyết không cho vào, hai đứa đó cãi nhau ầm ĩ cả lên, rồi Duyên nó cứ ở lì ngoài cổng bệnh viện khóc, tới tận bốn giờ sáng mới bỏ cuộc đi về…ta buồn ngủ chết mất…”

Tâm sự xong thì mắt lim da lim dim, cũng may thầy ốm rồi nên thành giờ tự học. A Nhạn gà gà ngủ gật xừ nó mất, A Đỏ ngồi bên cạnh ngây ngốc ngắm nghía.Muốn cấu cho một cái ấy, nhưng lại sợ nó đau.

Vũ sang lớp chơi từ bao giờ, nhìn cái cảnh đó, cười rất chi là đểu.

Có người bực bực trả đũa, thản nhiên bảo rằng Như đang ở bệnh viện đấy, vào từ tối qua rồi. Đỏ lấp la lấp lửng hại Vũ sợ tái mặt, vội vã bỏ học phi vào với “bạn cũ”.

Nó đang ngồi thất thểu ở cái ghế đá ngoài hành lang, tóc tai bù xù rối rắm. Hắn lo lắng hỏi nó làm sao, nó khóc nức khóc nở, mãi mới ấp úng bảo.

-“Vũ à…tao…tao…có em bé rồi…ba tuần tuổi…”


-“Của…của đứa nào…tao dẫn mày đi gặp hắn…bắt cưới…”

Vũ sốc, Như sụt sà sụt sịt.

-“Tao cũng không biết nữa, say quá không nhớ nổi…ba mẹ tao mà biết chắc giết tao mất…mày ơi mày cứu tao với…”

Một đứa nấc lên từng hồi, một đứa quát tháo inh ỏi.

-“Cờ đờ mờ, cứu cứu cái con khỉ. Lúc sướng như điên mày có nhớ tới tao không? Mày…mày đúng là ngu hết phần thiên hạ con ạ. Tao đíu quan tâm, mặc xác mày.”

Vũ giận đùng đùng bỏ đi, mà đi được một lúc lại sốt sắng quay người, hất hàm hỏi.

-“Ăn gì chưa?”

-“Chưa. Đang tính tự tử.”

Như mếu máo, Vũ chau mày tiến lại gần, thở dài lau nước mắt nước mũi tèm nhem của ai đó. Đoạn nhẹ giọng bảo tao dẫn mày đi ăn. Như tự dưng ngoan như cún, dịu dàng gật đầu.

Mình Như ăn hết hai suất phở cuốn, một đĩa bánh tôm, một đĩa su su xào, một đĩa nem cua bể. Xong xuôi còn được Vũ đưa về tận phòng, hắn sau đó dặn dò không được nghĩ linh tinh, để tao tính.

Như nghe sướng phát điên, chỉ là, nước mắt vẫn lặng lẽ chảy, ra điều tội nghiệp tủi nhục lắm lắm. Vũ nhìn mà nẫu nề kinh khủng khiếp.

Vũ đi rồi, Như bà chằn lại hiện nguyên hình.

Hí ha hí hứng chạy vào mở laptop, định search triệu chứng của người mang bầu cơ, khổ nỗi, máy đen kìn kịt không lên được. Ánh ở giường trên nói vọng xuống, bẽn lẽn tố cáo Nhạn làm hỏng đấy.

-“Tui đã bảo không ai được động vào đồ của tui rồi mà, tui ghét nhất là người khác động vào đồ của tui đó, giờ hỏng rồi, bà tính sao thì tính, miễn là trước tối mai nó phải hoạt động được. Nếu không thì đừng trách tui ác.”

Như càu nhàu, Nhạn phía đối điện ngơ ngác lên tiếng.

-“Ơ đâu có đâu, Ánh dùng trộm máy tính của Như mà. Ta…à mà tui…tui đang uống nước thì bà ấy từ đâu lao tới, làm ta run tay đánh rơi cái cốc.”

-“Vớ vẩn, tui hỏi bà nè, ai là người đổ nước vào máy tính của Như, làm nó chập mạch?”

-“Là tui…nhưng…”

Hai đứa tranh cãi một thôi một hồi, rốt cuộc Nhạn thua. Ánh bảo luật ở thủ đô khác luật rừng, trong chuyện này người sai là Nhạn. Hai đứa đem macbook của Như ra hiệu sửa, mất ba triệu một trăm tám mươi ngàn, tạm thời mượn tiền Duyên để đập vào.

Nhạn phải là người trả số tiền đó, tiểu cô nương ấm ức lắm nhưng không làm gì được. Luật thành phố, kì quặc quá a. Nhạn cũng đâu có nhiều tiền đến thế đâu, đành phải tới trung tâm xin việc làm.


Nhiều việc lắm, nhưng có việc ở quán bar là tốt nhất, người môi giới bảo cứ ngoan ngoãn thái độ tốt có đêm còn được tip tới mười triệu ấy chứ. A Nhạn nghe như rót mật vào tai ý, gật đầu ký hợp đồng liền.

Đồng phục ở đây lạ ghê, váy ngắn quá a, Nhạn không quen lắm, đi đứng co ro cúm rúm khác thường. Nhưng được cái người ta nói đúng a, cô vừa mang bia ra cho khách thì được tip hai tờ năm trăm ngàn mới cứng.

-“Cảm ơn ngươi a.”

Cù Băng Nhạn cười sung sướng, cẩn thận cất tiền. Chỉ là, không ngờ cái tên đó lại dám giở trò sờ soạng linh tinh. A Nhạn giận tím tái mặt mày, không nhân nhượng vả cho hắn vài phát.

Có kẻ bị đau, đâm ra cáu.

Hắn hầm hầm quay ra giật tóc cô. Khổ thân cái tên công tử bột xanh xám yếu rợt, trong khi đó A Nhạn cơ thể khoẻ mạnh dẻo dai, đạp một phát trúng chỗ hiểm khiến hắn khóc không ra nước mắt.

Điên.

Cáu.

Uất hận gọi hội.

Hội tới, chục thằng, một mình A Nhạn không đấu được. Chúng trói A Nhạn lại rồi bắt đi, mặc cô gào cô khóc chủ quán cũng chẳng tỏ thái độ gì sất, kiểu như thông đồng với nhau ấy.

-“Con này trắng trẻo xinh xắn, dâng cho đại ca mần thịt anh ạ.”

-“Chú nói chí phải, anh cũng đang định thế. Chẳng biết lần này đại ca thưởng anh em mình cái gì đây nhỉ?”

Cù Băng Nhạn nằm ghế sau mà run cầm cập, giống lời A Đỏ nói đó, ở thành phố nhiều kẻ xấu, chúng thích ăn thịt người. Cô được đưa tới một đại bản doanh ở ngoại thành, gồm nhiều biệt thự nối tiếp nhau, trong đó biệt thự chính là to đẹp nhất.

Ở bãi đỗ có hơn chục chiếc xe hầm hố lắm, có hai cái giống hệt với xe của A Đỏ a.

Chúng khiêng A Nhạn lên lầu rồi nhốt vào buồng tối. Nửa tiếng sau cô nghe tiếng bước chân trên cầu thang, rồi tiếng cửa mở. Ánh sáng le loi hắt thẳng vào căn phòng…là…là đại ca…tới mần thịt sao?

Cái bóng đó, cao lắm, hắn định ăn sống hay nấu chín? Có chọc tiết như trai bản mổ lợn không? Nếu như vậy thì đau lắm a.

A Nhạn sợ, khóc thút tha thút thít.

Đèn trùm trong phòng được bật lên, kẻ kia ngày một đến gần, A Nhạn thức thời van xin rối rít. Kẻ đó bất chợt giật mình, đứng sững lại một chỗ.

Cù Băng Nhạn thấp thỏm lo âu, mãi sau mới lấy hết dũng khí hơi ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc nhìn thấy A Đỏ, tim gan cô, tưởng như vỡ oà, xúc động nghẹn ngào.

-“Sao A Đỏ đến đây? Có phải A Đỏ nghe tin ta bị bắt cóc không? May quá…cứu ta với…ta bị bọn người xấu hãm hại…chúng hỗn với ta…ta đánh lại…rồi chúng trả thù…đòi mang ta đến cho đại ca chúng mần thịt…cái thằng đại ca đó…là một tên thối tha ma bắt a…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.