Đọc truyện Bách Khoa Yêu Thương – Chương 6: Có cơ có múi không a?
-“Ừ, đi thì đi a.”
Đỏ sốc.
Ngây ngốc chẳng thốt lên lời.
Nhạn cười, chạy tung ta tung tăng như con lăng quăng.
Khách sạn có cả thang máy nha, thang máy xịn cực ý, nâng một phát lên hai chục tầng, rất rất rất là sướng a.
Phòng VIP đẹp quá đi mất, giường rộng, chăn ấm, đệm êm.
Oa, cả cái tivi cũng to khủng bố luôn, thùng tắm màu trắng bự gấp mấy lần cái thùng gỗ ở trên núi của A Nhạn ấy.
A Đỏ đứng trân trân nhìn cục bông hồng nho nhỏ vui vẻ đi ra đi vào, đột nhiên tim đập đánh thịch một cái. Cư te phô mai que dã man con ngan à, cưng gì mà cưng ghê đó, cưng không để đâu cho hết mất.
Kiểu này mần thịt chắc sướng chít mất thui.
Người A Đỏ nóng rừng rực, mặt mũi đỏ bừng, chân tay run rẩy chẳng kém. Mọi khi thành thạo bao nhiêu thì hôm nay luống cuống bấy nhiêu.
-“Nhạn này…cởi…cởi…chưa…”
A Đỏ ấp úng, A Nhạn ngược lại tíu tít chạy vào, nhảy rầm một cái lên giường, vừa ôm gối vừa hồn nhiên bảo.
-“Ừ, ngươi cởi đi a.”
-“Cũng…cũng được…nhưng nếu bà muốn…bà có cần dạo đầu không?”
-“Không đâu, cởi luôn và ngay đi.”
A Đỏ choáng váng vãi linh hồn, Cù Băng Nhạn, cái đứa vừa nắm tay đã hung hăng tát hắn sái quai hàm đây sao? Con gái con lứa, mới lên thành phố có chục ngày đã biến chất nhanh dễ sợ.
-“Từ năm mười bốn tuổi sớm nào ta cũng ra đồng với nương đó, trai bản ta đẹp ghê gớm luôn, cơ bắp cuồn cuộn. A Mạnh là người đẹp nhất, tám múi lận, ui chao ui nó bổ con mắt lắm a. Bây giờ A Mạnh xuống thủ đô rồi thì còn ít múi hơn, nhưng người vẫn săn chắc kinh khủng khiếp. Nói đùa chứ ta vẫn không thể nào tin được A Đỏ ạ, ngươi mình hạc xương mai thế kia mà cũng có cơ có múi á…cứ sai sai thế nào a…”
Ừ, chính A Đỏ cũng đang thấy sai sai thế nào ấy.
-“Bà…rốt cuộc bà…có biết…chúng ta sắp làm gì không thế…”
-“Còn làm gì nữa? Ngươi kêu ngươi khoẻ, ngươi muốn khoe cơ bắp a?”
-“…”
-“Nhanh nhanh lên, ta tò mò quá a…”
Công nhận, lần đầu tiên được xem người gầy có múi, Cù Băng Nhạn có chút sốt sắng.
-“Thực ra công bằng mà nói A Đỏ rất cao, cao hơn cả A Mạnh đó. Nếu thực sự có cơ bắp thì chỉ cần đen đi một chút là bớt xấu a.”
A Nhạn buột miệng nhận xét, xong mới nhận ra bị hớ. Nương đã dặn không được chê người khác rùi cơ mà, xấu đâu phải là cái tội a. Thảo nào A Đỏ buồn thiu luôn à, A Đỏ ngả người nằm bẹp dí trên giường, chẳng thèm nghe chuyện A Nhạn kể nữa.
Nhạn thấy tội lỗi quá, bèn níu níu áo Đỏ hỏi han, Đỏ giận, nhất định không quay ra. Hai đứa giằng qua giằng lại một hồi, thế nào mà vô tình Đỏ bị lộ hàng.-“Uầy…uầy…ngươi cũng có múi a…”
A Nhạn thốt lên đầy hứng khởi, A Đỏ kiểu hơi sương sướng. Hắn trước giờ ví dày nên tán gái rất thuận, mấy khi để ý tới chuyện đó đâu, thật chẳng ngờ bản thân cũng soái ra phết.
Nhưng con người mà, được khen tự dưng lại hơi kiêu kiêu.
-“Ôi dào, nhằm nhò gì.”
-“Sao lại không nhằm nhò? Ngươi có hẳn hai mươi tư múi a…ta chưa từng thấy nam nhân nào đặc biệt như vậy cả.”
-“Thật á?”
-“Ừ a…mỗi cái xương sườn vừa vặn tạo thành một cái múi a…”
A Nhạn giọng ngọt như mía lùi, ra sức lấy lòng. A Đỏ nghe chẳng bùi tai gì sất, chỉ thấy điên thôi.
Ức muốn tăng xông luôn ấy, vùng dậy mắt lừ lừ đuổi đánh A Nhạn. Nhạn sợ té khói, chạy loanh quanh một vòng ra ban công thì bị Đỏ bắt được.
-“Ớ, A Đỏ ơi nhìn kìa, mau nhìn kìa, Bách Khoa Hà Nội kìa…thư viện Tạ Quang Bửu…ký túc xá của ta ở hướng đó đó…công viên Thống Nhất nữa a…”
Trời đất, phòng VIP thì viu đẹp là điều hiển nhiên rồi, có nhất thiết phải hò reo ầm ĩ thế không? Làm A Đỏ hết cả bực bội luôn ấy, quay sang lén lút búng trán người ta.
Cái con dở hơi này nữa, chỉ muốn bắt bỏ túi đem về làm con hầu riêng thôi.
Trên tầng cao nhất của CL Hotel, một đứa mải miết ngắm cảnh, một đứa bận rộn ngắm đứa kia, mãi tới chập tối mới sực nhớ ra phải đi siêu thị, tíu ta tíu tít rủ nhau cùng đi, nói nói cười cười.
Oa, Bươm Bướm Xanh Hồng Trắng Vàng Tím đủ các loại, cả một thiên đường băng vệ sinh luôn a.
Nhạn tìm tìm tòi tòi một hồi bất chợt mừng huýnh, hàng cuối cùng, giá bảy ngàn rưỡi thôi mà được hẳn hai mươi miếng có cánh đàng hoàng a. Đỏ thương thương nhưng không nói gì cả. Chỉ là lúc thanh toán xong, lén lút tráo cái bịch của Nhạn thôi.
Con bé ấy chẳng hề hay biết, tự dưng lòng hắn vui vui, đứng cười ngây ngốc luôn. Đến lúc về đến kí túc xá mới nhớ ra lỡ hẹn bạn gái, nàng giận, hắn liều mình đưa bịch băng vệ sinh dỗ dành, giảo hoạt bảo chạy tất bật khắp nơi mới mua được.
Nàng thế mà lại hết bực, ôm hắn đầy tình cảm, mắt rưng rưng đẫm lệ.
Trong khi đó A Nhạn gặp Ánh Duyên một cái bán dưa như cái chợ vỡ. Duyên hôm nay đi xem ban nhạc Hoa Hướng Dương biểu diễn gặp thầy Hải, ban nhạc này tính ra cũng hoạt động được chục năm rồi, nhưng không nổi tiếng lắm nên chỉ biểu diễn ở các phòng trà thôi.
Mới bước vào cửa Duyên đã nhận ra thầy.
Thầy hình như cũng nhìn thấy cô, thầy hơi sững người, nhưng rồi nhanh chóng quay đi. Thầy ngồi hàng ghế bên dưới, thỉnh thoảng cô len lén nhìn xuống bắt gặp ánh mắt của thầy, má lại bất giác ửng hồng.
Vợ chưa cưới của thầy đâu?
Vì sao không dẫn cô ấy đi cùng?
Hai người cãi nhau sao?Mà đó có phải là việc của cô đâu nhỉ? Băn khoăn nhiều thế ích gì cơ chứ? Cả đêm qua háo hức ghê gớm, vậy mà giờ phút xem thần tượng biểu diễn cô chẳng hề nhập tâm được một chút nào hết.
Mãi tới lúc ra về vẫn còn ngẩn ngơ lắm, suýt thì ngã cầu thang.
May có thầy kéo lại, dường như là lực kéo hơi mạnh, mặt cô theo quán tính áp thẳng vào lồng ngực thầy. Cô nghe tiếng trái tim mình thổn thức, bối rối một hồi mới đứng vững được.
-“Có sao không bạn?”
Hôm sửa giường ấy, có những lúc nhỡ miệng thầy gọi cô là em, giờ thì lại đổi cách xưng hô “mình bạn” giống như bao sinh viên khác rồi. Chuyện nhỏ thôi, mà chẳng hiểu sao thấy hơi mất mát.
-“Dạ, em không sao, cảm ơn thầy ạ.”
Cô lễ phép đáp, đoạn lững thững bước từng bậc.
Khi bước chân chạm tới bậc thang cuối cùng, cô nghe giọng thầy nho nhỏ phía trên.
-“Duyên này, nhà bạn có mấy anh chị em? Có chị gái nữa…phải không…”
Cô đáp không rồi bần thần ngước lên, từ lúc cô sinh ra thì chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống thôi. Đến ba cô còn không có, lấy đâu ra chị gái? Cô nhìn rõ vẻ thất vọng trong ánh mắt thầy, cô đem chuyện ấy hỏi Ánh với Nhạn, hai đứa cũng băn khoăn ghê gớm.
Như nằm ở giường của mình, nghe hết đấy, ruột gan nẫu nề lắm nhưng vẫn coi như không biết gì. Một lát Hương phòng bên sang gọi í ới.
-“Như ơi Như ơi, có kết quả Kỹ Sư Tài Năng rồi đấy, dán ở bảng tin toà nhà D6, ra mà xem.”
Có người nghe tin nóng, bật dậy như lò xo, mấy đứa cùng phòng cũng tò mò, ba chân bốn cẳng bám theo bạn đi hóng hớt.
Đông quá là đông.
Mặc dù nhà trường đã quy định chỉ những người trên hai sáu điểm đại học hoặc có giải quốc gia mới được đăng ký thi, vậy mà vẫn tấp nập kinh khủng khiếp luôn.
Bách Khoa đó a, kể ra cũng lắm nhân tài.
A Nhạn nhanh nhẹn nên là người duy nhất lách được vào, ôi chao ôi đề khó hay sao ấy, toàn một hai ba bốn thôi. Ớ nhưng cũng có bạn được 10 tròn trịa nè, siêu quá luôn a.
Tìm hoài tìm mãi mới thấy tên Như, đây rồi, Phạm Mai Như, BK15.
-“Như ơi Lý 5.5 nha.”
Nhạn gọi với ra ngoài, Mai Như tim đập đánh thót một cái, Lý làm kém mà, thôi được thế cũng phúc rồi, nhưng thấp như vậy chẳng biết đậu không nữa, hồi hộp muốn nổ tung mất.
-“Toán 8.5 Như ạ…điểm tổng 14…”
-“Cộng điểm thưởng giải quốc gia nữa là 15.5, KSTN CNTT lấy 14 điểm…bà…bà…đỗ rồi Như ạ…”
Ánh Duyên vui lây, cười phớ lớ đòi khao. Như rơm rớm nước mắt, sụt sà sụt sịt.
-“Bà đừng ra vội…bà…bà…xem cho Vũ hộ tui với…”
-“Ừ, đợi ta a.”
Tội nghiệp A Nhạn, chui lủi mãi à, tìm thấy mấy thằng Vũ lận, nhưng không có thằng Vũ nào nhà Như cả.
-“Hình như…hình như…Vũ không thi…”
Nhạn vừa dứt lời thì Như oà khóc, bỏ cả hội chị em chạy về kí túc xá trùm chăn kín mít. Hôm sau đã nhập học luôn rồi, lúc về cô lân la hỏi dò tụi bạn xem thái độ Vũ thế nào, thấy bảo thái độ cũng chẳng thế nào cả, hắn vẫn tươi cười bình thường, tiết ba nghỉ còn đi đánh đế chế với A Đỏ cơ mà.
Ừ, ngẫm cũng có gì đáng để buồn đâu nhỉ?
Chỉ là một đứa con gái chẳng thân chuyển lớp thôi mà.
Nhớ hồi ấy, cái hồi vẫn còn là bạn ruột của nhau ý, thi thoảng Vũ hay đến đèo Như đi học. Như ngồi đằng sau, nói linh tinh lăng nhăng hết chuyện này tới chuyện kia.
Cô hỏi, hầu hết con gái của cái lớp này đều “cờ rút” mày đấy, mày biết không? Mày thích ai nhất?
Nó đáp, tao thích tất cả, trừ mày.
Cái thằng khốn nạn, cô ức điên, cầm ba lô đập đầu nó túi bụi, nó chửi, con dở, mau dừng tay, mày thích xuống mương tráng người à? Cô cười, ừ đại, nó quay lại, cốc đầu cô một cái.
Cô nhớ khi ấy má mình nhuộm hồng.
Còn bây giờ, sống mũi, lại có chút cay cay.
Trong khi đó, ở quán bar nào đấy, có hai thanh niên vừa cụng ly vừa chửi nhau.
-“Thằng đần, sang ký túc xá mà gặp, ôm hôn phát là xong, con Như nó chả sướng bỏ mịa đi được ấy. Tự dưng lôi bố mày đến đây buồn bã tự kỷ làm cái méo gì không biết?”
-“Buồn? Vớ vẩn, buồn lúc nào? Mày nhìn thấy chữ buồn viết trên mặt bố à mà phán như thánh thế con?”
A Đỏ chẹp miệng, vẫy một em gái ba vòng đẫy đà tới phục vụ anh Vũ, mà cái thằng điên cứ một mực lắc đầu làm hắn băn khoăn vãi linh hồn.
-“Chết bỏ mịa, hay mày les?”
-“Bố lại vả cho rụng răng bây giờ, cờ đờ mờ ngoài nhà có điều kiện ra còn lại mày chẳng được cái nước non gì sất, ngu hết phần thiên hạ luôn.”
-“Mày…”
Đỏ định cãi cơ, nhưng một phút trấn tĩnh mới nhận ra bản thân cũng có chút ngốc nghếch thật.
-“Bố nhầm, mày gay hả?”
-“Biến.”
Ôi dào, không phải đuổi. A Đỏ đêm nay có hẹn đặc biệt mà, người mẫu mới nổi, cao mét bảy tư, số đo ba vòng chín mươi, năm sáu, chín mươi, nghe thôi đã thèm nhỏ dãi rồi.
Em hét giá năm ngàn đô, hắn chi luôn mười ngàn chẳng thèm chớp mắt. Hí ha hí hửng, lái xe được nửa đường tự dưng duyên số đưa đẩy gặp Nhạn mới máu chứ.
Cái thằng A Mạnh cũng vô trách nhiệm ghê gớm, bận cỡ nào thì bận, đã đưa con gái nhà người ta ra khỏi cửa thì cũng phải đưa về cho tròn trách nhiệm, đằng này thả giữa đường cho bắt xe buýt là sao?
A Nhạn cũng rồ chẳng kém, mưa lay pha lay phay mà vẫn tiết kiệm tiền, định cuốc bộ về nhà hả?
Còn vừa đi vừa hát nữa chứ, nhí nha nhí nhảnh hơn cả con cá cảnh, trông ghét phát hờn lên được. Từ đây về Bách Khoa xa lắm đó, đi bộ chắc phải cả tiếng, có nên đưa nó về không nhỉ?
Không được, tiền thành giao rồi mà. Gà đang đặt sẵn trên mâm, chỉ chờ hắn tới chiến thôi.
Nhưng mà A Nhạn đi như thế mưa vào nhỡ bị ốm thì sao nhỉ?
Thì cũng đíu phải việc của hắn.
Ừ, thì là thế. Nhưng đêm hôm khuya khoắt lắm kẻ xấu, báo chí chả đăng tin ầm ầm đấy à, rồi sơ sẩy một cái, xểnh một ly đi một dặm luôn. Cái bục bông hồng cổ lỗ sĩ đó, bị ấy ấy chắc nó tự tử mất.
Rốt cuộc, hắn phải làm sao đây?