Đọc truyện Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền – Chương 4: Tiệc kỷ niệm hiệp hội săn ma
Đột nhiên có người từ phía sau vỗ một cái vào vai ta, ta lập tức nhảy dựng lên. Khả Khả vẻ
mặt ngạc nhiên, ta cười quay lại trấn an hắn: “Không có việc gì, không
có việc gì, thần kinh quá nhạy cảm thôi.” Hắn hơi hơi mỉm cười nhìn ta:
“Ăn điểm tâm đi.”
Ta không thèm để ý đến hình tượng, ngấu nghiến ăn điểm tâm, “Ăn từ từ”. Ta ngẩn đầu, có chút mờ mịt: “Khả Khả, ta
không tìm thấy con quái thích hợp nào hết”. Hắn lấy bản Thông Tập Lệnh
qua, lật chậm rãi, ta nhấm nháp món cháo thịt nạc, vô tình ngẩn đầu,
thấy hắn lật đến trang cuối đột nhiên cười lạnh. Ta xoa xoa hai mắt, vẻ
mặt của hắn bình tĩnh như vậy, ta vừa rồi nhìn lầm rồi sao? Hắn nhìn
trang giấy đến xuất thần, ta cười: “Ngươi sẽ không với có ý định gì với
Trụy Lạc ma đó chứ?” Hắn cười bình thản đẹp đến phi thường, ánh mắt như
Hồ xanh không gợn sóng “Huyết Ma Vương thế nào”. Ta phun phì một ngụm
cháo trên bàn, sau đó sặc thiếu chút nữa đứt khí bỏ mạng. Khả Khả đi tới vỗ vỗ lưng ta: “Ăn từ từ”
Ta bị sặc đến mặt mũi đỏ bừng, muốn
cười đều cười không nổi… Mang theo Khả Khả xuất môn, đi dưới con đường
đèn hoa ưa thích, ban ngày cũng không có đốt sáng. Đã lâu không có gặp
phải Lưu Hương a, ta nghĩ, nhưng mà vừa quay đầu nhìn thấy vẻ mặt tươi
tắn hiếu kỳ của Khả Khả, ta cầu nguyện, thượng đế phù hộ a, tốt nhất về
sau không gặp, chết già cũng không gặp.
Thu lại biểu tình nóng
vội, mặt mày bình thản, ta nhìn Khả Khả: “ Đến nơi này làm gì?” Hắn một
mặt cười “Thích, dạo chơi”. Ta cùng hắn đi xung quanh xem xét, sau đó
thì thấy một cái ma vật cao chín trượng đi ra. Gầm lên một tiếng, mặt
đất kịch liệt rung động, trời đất đều biến thành một mảnh đỏ như máu, ta giật nảy cả mình, Huyết Ma Vương! Một tay rút ra pháp trượng, một tay
ngăn trở Khả Khả, ta bắt đầu niệm chú ngữ, triệu hồi tia chớp. Sau một
tiếng nổ thật lớn, Huyết Ma Vương cao chín trượng nội tạng bay tung tóe, huyết nhục vung vãi. Ta ngây ngốc, thế nào cũng không hiểu tại sao lại
xuất hiện loại tình huống này. Khả Khả lẳng lặng mà nhìn ta, vẫn như cũ
cười đến tuyệt đẹp mà yên tĩnh. Thời điểm ta đem đầu Huyết Ma Vương đến
chỗ Việt Ngân Châu, nàng ôm ta hung hăng gặm vài miếng, gặm cho ta một
thân phát tởm, đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái, nếu như người làm thế này là Khả Khả, ta hẳn là sẽ không động tâm sao? Mịa nó,
ta làm sao có thể có loại tư tưởng không thuần khiết này…
Dạ
tiệc kỷ niệm hiệp hội Săn Ma cuối cùng cũng bắt đầu. Hội trường cực kỳ
náo nhiệt, gần như toàn bộ hội viên Săn Ma đều đến. Việt Ngân Châu mặc
một thân lễ phục màu trắng bạc bó sát, dáng người thật sự không giống
cây gậy như bình thường, mọi người nhìn mà mắt như muốn lòi ra, ta quay
đầu xem một chút, Khả Khả vẫn còn đi theo phía sau, mắt nhìn thẳng “Rất
có định lực nha.” Ta lúc ấy nghĩ như vậy.
Thời điểm ta mang theo Khả Khả đi tới, tất cả thanh âm đều tĩnh lặng lại, chúng ta tìm được vị trí ngồi xuống. Thật lâu sau, Việt Ngân Châu kinh hãi kêu một tiếng
“Trời ạ! ! !” . Ta vội vàng ngẩng đầu nhìn, nàng giống như một trận
cuồng phong xông tới đây, một phen nắm kéo ta tiến đến đứng bên cạnh Khả Khả, sau đó máu mũi tuôn ra. Khả Khả không dấu vết đem ống tay áo từ
trong tay nàng lấy ra, hướng đến bên người ta cọ cọ. Ta lập tức đứng lên ngăn cách nàng: “Làm gì, làm gì ?” Đột nhiên Việt Ngân Châu sắc mặc trở nên mãnh liệt , ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đều
dồn hết qua đây, biểu hiện dự định lao vào đánh hội đồng ta cho đến
chết. Ta rụt cổ lại… Ta, ta không có làm ra chuyện gì khiến thiên hạ căm ghét chứ! Việt Ngân Châu một phen tóm chặt cổ áo ta, dùng thần lực
trước nay ta chưa từng thấy xách ta lên “Tuyệt đại phong hoa như vậy,
giai nhân thế gian khó gặp, ngươi thế nhưng lại để người ta khiêng rìu
Song Nhận ! ! Phong Phi Phi, chuyện khác có thể nhịn nhưng chuyện này
thì không! ! ! Ta hôm nay không bóp chết ngươi cái người không biết
thương hoa tiếc ngọc này là không được! ! !” Trong đám người một trận
hưởng ứng: “Người như thế, quả thực là cả người và thần đều căm phẫn,
khiến người ta giận sôi, tội lỗi chồng chất…” Ta không nói gì.
Việt Ngân Châu tay đặt ở trên cổ ta: “Nói! Ngươi có biết tội hay không?” Ta
nhìn một đám người đang tức dận, bi thống mà kiên quyết nói: “ Ta sai
lầm rồi, ta rõ ràng như thế ngược đãi một cái tuyệt đại giai nhân. Hành
vi của ta có tội, là phi thường đáng xấu hổ, ta thực xin lỗi nhân dân,
xin lỗi quốc gia, xin lỗi chính phủ, xin lỗi đảng. Thế nên ta quyết định từ nay về sau hối lỗi sửa sai, thay đổi triệt để, làm lại từ đầu …”.
Nói đi nói lại, nói đến không còn gì để nói. Vì thế liền tiến thành tình trạng khóc không thành tiếng. Mọi người tức giận có chút nguôi ngoai,
Việt Ngân Châu quát: “Cụ thể biện pháp sửa chửa! !” Ta run lên một chút: “Đầu tiên ta sẽ vì hành vi đã làm hôm nay khắc sâu kiểm điểm, hối lỗi
trong vòng ba mươi ngày, làm giấy cam kết, tuyệt không tái phạm, xin mời các vị ở đây làm chứng. Mặt khác, cùng lắm thì ta đưa trượng ma pháp
của ta cho hắn, ta khiêng rìu Song Nhận là được …”. Việt Ngân Châu lúc
này mới giảm chút phẩn nộ: “Bây giờ băt đầu thực hiện kiểm điểm cho ta!”
Đột nhiên, một cô gái xinh đẹp tiến đến, sắc mặt hồng hồng: “Ca ca, ta có cái Ngọc Bích Trượng, tặng cho ngươi…”. Ta hung ác trừng mắt
nhìn Khả Khả, sau đó phát hiện sát khí xung quanh, liền lập tức đổi
thành vẻ mặt ôn nhu đầy ý cười. Khả Khả vẫn như cũ cười đến an tĩnh mà
xinh đẹp: “Ta thích rìu Song Nhận, cám ơn.” Thanh âm của hắn như trước
rất nhẹ, nhưng mờ ám như xác thực có một lực lượng không cho phép hắn
chống cự. Mọi người hướng ta trừng mắt, ta nhanh chóng giơ hai tay lên
cao biểu thị mình vô tội. Dạ tiệc cuối cùng đã bắt đầu, Khả Khả ngồi dựa vào ta, vẻ mặt không mấy hứng thú. cô gái ngồi bên cạnh hắn cứ tần suất mỗi phút hai mươi lần nhìn hắn, mỗi lần ba giây. Hắn dựa vào vai ta
nhắm mắt ngủ một chút. Vì vậy, ta tức thì nhận được mỗi phút ba cái
trừng mắt của cô gái kia, mỗi lần hai mươi giây.
Việt Ngân Châu
mặt mày hớn hở, sau một hồi nói nhảm, rốt cục bắt đầu biểu diễn, các
loại hình biểu diễn, các loại soái ca mỹ nữ tiến lên sân khấu, thế nhưng ta phát hiện hiện cảm giác của ta đối với soái ca cũng là rất nhạt rất
nhạt rồi… Lúc đến phiên Khả Khả, hắn còn đang ngủ, ta khẽ run vai, hắn
tỉnh lại, vẻ mặt vô tội mà nhìn ta. Ta dùng cằm ra hiệu, thầm nghĩ nghìn vạn lần đừng làm ta mắt mặt a. Hắn nghịch ngợm nhíu nhíu mày, một cái
chớp mắt tựa hồ muốn nói “Sao?”.
Hắn xoay người một cái tuyệt
đẹp liền rơi vào trên đài, từ trên dàn nhạc khí lấy một cái đàn cổ, ngồi ở bậc thang trên sân khấu, tùy tiện chọn một tư thế cũng phong tình vạn chủng. Thanh âm trong suốt như u tuyền vang lên, trong tiếng đàn hát
một mảng thâm tình lại mang theo nhàn nhạt ưu thương.
Nét phác hoạ trên nền sứ Thanh Hoa, đường bút sắc sảo đậm chuyển nhạt Hoa mẫu đơn điểm tô trên thân bình như nàng điểm trang
Mùi Đàn Hương thoáng qua song cửa …Ta chợt hiểu lòng nàng Trên giấy Tuyên Thành ngòi bút đến đây bỗng đứt đoạn..
Sắc men phủ tranh mỹ nữ đầy ý vị ẩn tàng Nụ cười của nàng lại như hoa xuân chớm nở
Nét đẹp của nàng như sợi tơ mềm mại nhẹ bay đến nơi ta chẳng thể đặt chân
đến Trời còn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến, như ta mãi chờ nàng
Khói bếp lượn lờ bay ngàn vạn dặm cách trở Dưới đáy bình là đôi dòng Hán Lệ phóng theo nét khoáng đạt
Cứ xem như ta vì muốn gặp nàng mà phóng bút đợi chờ trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến, như ta mãi chờ nàng
Ánh trăng ai vớt ? Để soi sáng mãi một kết thúc đẫm lệ Như sứ Thanh Hoa mãi mãi một nét điểm lệ truyền mãi ngàn sau
Ánh mắt nàng…đã cười… ….
Hắn gảy hết khúc nhạc sau đó đặt đàn lại chổ cũ, sau đó đi xuống. Ta một
mực lẳng lặng mà nhìn hắn. Trong lòng bỗng nhiên tràn lan một loại cảm
giác, gọi là tình yêu. Hắn đi tới trước mặt ta, giống, giống, giống như
một con chó nhỏ lẩm bẩm mang khúc xương trở về chờ chủ nhân tưởng
thưởng, Cái gì mà đàn hát mối tình thắm thiết hoàn toàn biến mất không
dấu vết. Ta chống lấy hai vai hắn, cười đến cả người run lên, lúc cười
xong, ta ôm lấy cổ hắn, hết sức bình tĩnh tại gương mặt hắn hạ xuống một cái hôn. Hắn hơi nghiêng đầu đi, gò má như ngọc, xuất hiện một rặng
phấn hồng.
Xung quanh đột nhiên vang lên một tràng tiếng vỗ tay cùng tiếng thở than , trời ạ, để ta đập đầu chết đi….