Đọc truyện [Bạch Dương-Thiên Yết] Buông Tay Rồi Mới Nắm Tay – Chương 3#
Đối với Lâm Bạch Dương thì hôm nay là một ngày vừa dài lại vừa xui xẻo nữa. Cô tự an ủi mình bằng một tô mì nóng hổi. Vừa húp sột sột, cô lại nghĩ đến tên mang danh cậu chủ kia! Bạch Dương nghĩ tùm lum chuyện về hắn, nào là:”Mình với anh ta ai lớn hơn nhỉ?” , ” Tại sao hắn lại ghét những người chăm sóc hắn đến thế?” , ” Hàn Thiên Yết kia có bị bệnh nan y không?”.. ……
Bây giờ chỉ mới 3 giờ chiều thôi, tức là sắp phải ăn bữa chiều, và cô sẽ phải phục vụ cái tên quái đản ấy nữa. Cô rất là không muốn nhưng nghĩ đến số tiền cô sẽ được nhận thì quả thật cũng đáng mà.
Đúng 3 giờ 30 phút chiều, cậu chủ Thiên Yết bước xuống bàn ăn và ngồi xuống ghế. Căn nhà này, chỉ có mình cậu và người giúp việc thôi. Người duy nhất được ngồi ăn chung bàn với cậu ta là bà quản gia Nhật Hạ.
Thức ăn được dọn lên, trên bàn ăn nào là hải sản, nào là gà nướng, toàn sơn hào hải vị. Hai người họ chăm chú ăn. Bạch Dương thì đứng coi người ta ăn như bù nhìn. Cảm thấy như mình là không khí nên Bạch Dương bẽn lẽn hỏi:
– Xin lỗi bà quản gia, nhưng bây giờ tôi có thể về được không?”_Lâm Bạch Dương vừa dứt câu hỏi thì bà Nhật Hạ cũng bỏ cái nĩa đang cầm trên tay mà nhìn về phía cô.
-“Về? Về đâu cơ?”_ Bả hỏi lại
-“Về nhà đấy ạ! Nhưng cho con hỏi lãnh lương ở chỗ nào vậy?”Bạch Dương hồn nhiên trả lời.
-“Ai bảo với cô là làm hết một ngày rồi nghỉ?. Nếu cô muốn thì cứ lãnh lương rồi về, và không cần trở lại làm nữa._Bả quất một câu làm Bạch Dương xanh rờn.
-“Dạ sao ạ?”_ Cô hỏi lại một cách ngây thơ như không biết gì.
-“Tôi nói một lần thôi nhé. Khi làm việc ở đây thì 1 tháng được về nhà 1 lần. Cô hiểu chứ? Nếu cô ở lại , thì cô sẽ ở phòng cạnh cậu chủ. Nếu cô về nhà trong hôm nay thì lãnh lương 200000đ của cô và đi luôn.Nhá_Nhật Hạ nói với Bạch Dương với thái độ khinh khỉnh rồi lại tiếp tục cầm nĩa mà ăn.
Bạch Dương cứng đơ người, cô suy nghĩ:Nếu mà làm hết một tháng thì cô sẽ có 6.000.000đ. Nếu mà bây giờ về nhà thì có 200.000đ. Số 6 lớn hơn số 2 nên cô nói với bà quản gia sau vài phút im lặng.
-“Dạ hiểu, tôi sẽ ở lại”_ Phải hết nói với nhỏ này, lúc đầu thì cái gì là gọi bác xưng con. Mà bây giờ lại như thế này đây. Phải chăng bà quản gia quá đáng ghét.
Nhật Hạ cô cô không thèm đáp trả luôn mà cứ ăn như bình thường. Điều đó đã khiến cho ai kia tức sôi máu đến mức muốn nổ bong bóng.
Trong lúc hai người kia đang ăn thì cô lôi cuốn tiểu thuyết ra đọc (À vâng đây là truyện do au viết nên nó hơi hư cấu tí). Mà đọc truyện cũng không yên với đám nhà giàu này.
-“Cô kia, đấm bóp cho tôi”_ Bởi vậy người ta nói cái con người im lặng nhất là cái con người nguy hiểm nhất. Thì ra nãy giờ đang nghĩ cách để hành hạ gái nhà lành đây mà.
-“Đang ăn sao lại đi đấm bóp? Anh có biết là….”_Cô chưa nói hết câu thì có kẻ xen vào.
-” Hoặc là làm hoặc là nghỉ việc”_ Thiên Yết nói câu tỉnh bơ làm ai kia bơ phờ.
Thế là, không nói không rằng gì hết. Có kẻ tự vác xác lại, nê cái tay lên kiểu như nặng nề lắm. Cũng bày đặt đấm đấm rồi bóp bóp. Còn cái người kia cứ ăn miết, ăn mãi…..
Khi ăn xong thì có người lau dọn sạch sẽ hết trơn. Đúng là bọn nhà giàu có khác. Lâm Bạch Dương cảm thấy tủi thân cho chính bản thân mình. Vâng, nó đã bị tự kỉ level 1.
Nói gì thì nói thì Lâm Bạch Dương cũng phải lũi thũi phía sau cậu chủ Hàn Thiên Yết kia để còn tiện phục vụ.Mà bây giờ nhìn cô chẳng khác nào thú cưng đi theo chủ.
Lên đến phòng của Thiên Yết, cậu ta mở cửa phòng rồi bước vào. Riêng Dương vẫn đứng như trời trồng làm ai kia cảm thấy chướng mắt:
-“Tôi nhớ không nhầm thì phòng cô nằm ngay bên cạnh. Mau về phòng đi, khi nào cần tôi sẽ gọi.”_ Nói dứt câu là ổng cũng đóng cửa cáiRầm một tiếng. Người đứng ngoài im lặng về phòng.
Đầu tiên thì nói về cái phòng chứa đựng tên nam nhân kia trước đã. Vừa vào phòng là hắn cởi vội chiếc áo sơ mi ra chuẩn bị tắm rửa. Thật ra thì không có gì để kể về căn phòng này nữa cả. Tâm trí Thiên Yết bây giờ đang nghĩ về một chuyện gì đó bằng ánh mắt đăm chiêu khiến người khác tò mò. Làm sạch người xong thì theo như thường lệ, thì cậu lại lôi cuốn tiểu thuyết ra đọc. Không biết có đọc hay không mà chỉ tầm 20 phút sau là thấy ngủ thẳng cẳng rồi.
Phòng Bạch Dương phải nói là đẹp trên từng mi li mét luôn ấy. Toàn một màu xanh dương, đúng ngay cái màu mà Bạch Dương rất ghét. Không biết cô nghĩ gì nữa mà lại lên giường có chăn ấm nệm êm nhảy tưng tưng tưng vài phát. Rồi kiểu như bị mệt, ngồi thở hỗn hển. Nhìn thấy thương lắm!!.
Bây giờ Lâm Bạch Dương kia mới nhớ ra một chuyện hết sức quan trọng đại. Đó là con Sam còn ở nhà (Sam là chú chó cô nhận nuôi ở chương 1). Biết mọi việc sẽ thành ra như thế này thì Bạch Dương cô đã mang nó đi theo luôn rồi. Mới nhận nuôi một ngày thôi, không nhẽ lại để nó chết đói nhanh đến thế. Thế là…có đứa tìm kế sách để đưa con Sam vào căn biệt thự này sống luôn. Mưu đồ ẩn giấu đây mà.
Ở trong phòng cũng ngột ngạt nên Bạch Dương quyết định lên sân thượng hóng gió vì giờ đã 6 giờ chiều nên cô nghĩ chắc gió mát lắm. Đi ngang qua phòng Thiên Yết thì cô nghe tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi nhưng không ai bắt máy. Cái bản tính tò mò của Bạch Dươngtrổi dậy, áp tai vô cửa định nghe lén. Mà sao, nghe tiếng chuông không hà. Phải cho đầu dây bên kia ọi khoảng 7,8 cuộc rồi Thiên Yết bực quá mới bắt máy. Còn kẻ lấp ló ngoài kia cười hí hửng.
– “……”_Đầu dây bên kia nói cái gì đó, do không bật loa nên Bạch Dương không nghe thấy gì.
-” Ông lại kêu tôi vào quản lí cái công ti của ông nữa à? Tôi không thích thì sẽ không làm. Nếu ông cứ khăng khăng muốn tôi làm tổng giám đốc công ti đó thì tôi khuyên ông nên bỏ cuộc. Còn không nó phá sản giờ nào ngày nào thì tôi không biết đâu nhá” _Thiên Yết nói với giọng khinh khinh pha lẫn chút tức giận rồi tắt điện thoại.
Bạch Dương ngoài kia thì chề môi. Tưởng chuyện gì, mấy cái công việc hành chính này cô nghe nhức đầu lắm nên đi thẳng lên sân thượng luôn.
Phải nói là sân thượng nhà này y chang cái vườn thực vật. Toàn là cây cối hoa lá không hà!Vậy gió ở đâu ra hả trời.À mà khoan, cây cherry đáng thương kia đã lọt vào tầm ngắm của cô rồi. Và thế là….Kết thúc tuổi thanh xuân của em nó luôn!!! Bạch Dương ở trên sân thượng tầm 45 phút thì quay xuống. Trong khi cô ăn trái cây thì mọi người dưới đây cũng đã ăn tối xong luôn. Bạch Dương vừa bước xuống thì nhận ngay ánh mắt sắc lẽm của bà quản gia. Hiểu rồi ha…..
—————————————————
Bây giờ là 21 giờ
Nhà giàu có khác, họ không hoạt động về đêm. Mới 9 giờ tối mà ai nấy cũng vào phòng yên giấc ngàn thu cả rồi. Lần đầu Bạch Dương cảm thấy mình may mắn như vậy. Kế hoạch giải cứu Sam khỏi cơn đói và cô đơn sẽ được thực hiện trong ít phút.
Trời không lạnh lắm! Mà tại sao có kẻ ăn mặc như ninja thế kia. Bạch Dương khoác áo đen, giày đen, quần đen, chỉ duy chiếc mủ trắng (au nói thêm, phần trang phục của nhân vật là do nó Chôm-Mua-May-Mượn gì đó). Nhìn nó giống lắm…..
Thành công xuống tới lầu một. Cô vui mừng vưa đi vừa nhảy và vấp phải cái gì đó màu đen đang động đậy. Cục màu đen đen biết động đậy kia ngồi ngay cửa ra vào luôn. Có đứa vừa run vừa sợ, chuẩn bị tư thế. Bạch Dương tự dặn lòng là chạy thật nhanh như không thấy gì. Tốc độ nhanh quá nên:
-“Bị đui à, đêm hôm như thế cô đi đâu vào giờ này? Còn tính lợi dụng tôi nữa sao?”_ Thiên Yết cầm lon bia đang uống nửa chừng thì ninja áo đen kia thắng không kịp nên vấp phải chân cậu ấy và ngã vào người cậu luôn.
Bạch Dương hình như hơi đỏ mặt, rồi đẩy Thiên Yết ra lấy lại bình tĩnh:
-“Suỵt, nhỏ thôi! Anh làm ơn giữ bí mật giùm tôi chuyện này. Tôi sẽ bỏ qua chuyện anh ôm tôi.”_Bạch Dương ra hiệu cho Thiên Yết giảm volume lại.
-“Hứ, chuyện gì? Nếu cô kể tôi nghe thì tôi may ra còn suy nghĩ lại”_ Thiên Yết tỏ ra nguy hiểm
-“CHuyện là như này….Pla Pla Pla Pla…..”_Bạch Dương đã bị dụ và ngây thơ kể hết mọi chuyện ra
-“Này cô kia, nhà tôi không phải trại thú mà cô muốn dẫn con gì về cũng được đâu nhé”_Thiên Yết nói.
-“Năn nỉ đấy, giúp tôi lần này đi mà. Con Sam nhìn cưng lắm á”_bạch Dương xuống giọng năn nỉ ngọt ngào nhưng bên trong đang gào thét rất ư là dữ dội.
-“Tôi giúp, nhưng với một điều kiện”_ Thiên Yết ra vẻ cao quí
-“Gì?”_Bạch Dương
-“À…ừm thì tôi sẽ đi cùng cô.Nếu được, thì tôi sẽ giữ bí mật chuyện này và cho cô nuôi con Sam gì đó trong nhà tôi”_ Yết đưa ra điều kiện.
-“Cái này thì dễ thôi! Nhưng anh có bề gì thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đó”_Bạch Dương vừa nói vừa cười. Xong, cô bước ra phía khu đỗ xe cho người làm. Có kẻ cũng lũi thũi cười trong bụng mà đi theo. Một cảnh tượng thật hùng vĩ.
END CHƯƠNG 3
——————
Mời các bạn đón đọc chương 4 vào kì tới.
——————
Đôi lời của tác giả
– Chương này tuy dài hơn mấy chương trước nhưng lại rất xàm và nhảm. Vì phải có chương này thì
mới ra chương sau được. Mong các bạn, anh, chị, em thông cảm cho mình nhé! Mấy bạn cứ góp ý và
ném đá thẳng tay nếu muốn, mình xin nhận. Có thắc mắc hoặc gì gì đó thì mọi người khòm-men bên
dưới giúp mình nhé!!
————————-
Thân
Quyên Ngố