Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 43


Đọc truyện Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó! – Chương 43


Ông ngoại tức giận nhưng lại nói với vẻ mặt cưng chiều nhìn tôi nói
– Ông, chẳng phải cháu nói cháu muốn sống tự lập hay sao? Cháu cũng vì bận quá nên mới quên mất chuyện này mà thôi…!hơn nữa chẳng phải hôm nay cháu tới để nhận lỗi với ông rồi hay sao? Sao ông còn giận cháu nữa vậy? Giận rất có hại cho sức khỏe nên ông đừng giận nữa có được không?
Tôi lắc tay ông nũng nịu nói, thấy vậy ông Lục tới giải vây cho tôi
– Được rồi, lão già cổ hủ này sao ông không nghĩ thoáng một chút, tụi trẻ bây giờ phải ra ngoài xã hội trải sự đời thì mới có thể trưởng thành.

Bậc làm trưởng bối như chúng ta có thể bảo vệ chúng cả đời hay không đây.

Ông còn muốn trách con bé? Trách nó sau này nó không thèm quay về nhìn mặt ông lúc ấy ông mới biết điều có đúng hay không?
Ông Lục nhìn ông ngoại nói, thấy vậy ông ngoại xoa đầu tôi bất lực nói
– Được rồi nha đầu, ra ngoài phải biết bảo vệ bản thân đừng để người khác lừa.

Nếu cháu thừa hưởng chút mưu mô của ba cháu hay của các anh cháu thì lão già này đã không phảo lo lắng những chuyện không đâu rồi
– Ông, cháu lớn rồi mà.

Cháu tự biết thế nào là đúng.

Ông không cần lo lắng đâu!
Tôi mỉm cười nhìn ông nói, ông không trả lời mà chỉ gật đầu đồng ý

– Lão gia, Cao Lãng và Tuấn Lãng thiếu gia nói đợi kết thúc cuộc họp sẽ về ngay.

Còn cậu chủ nói đến tối mới có thể về nhà, cậu chủ còn nói sẽ thu xếp công việc về sớm nhất có thể
Bác Triệu đứng một bên báo cáo xong tình hình rồi quay đi làm việc
– Haix chán thật đấy, lần nào bác cả với các anh cũng đều bận việc hết
Tôi nghe vậy bất mãn thở dài nói, thấy vậy ông ngoại cười nói
– Tiểu Linh, kệ bọn chúng đi.

Chúng suốt ngày chỉ có công việc thôii.

Đúng rồi lão Lục, chúng ta ra sau vườn làm ván cờ nhỉ? Tiểu Linh cháu đi xe mệt rồi thì lên phòng nghỉ ngơi một chút ông và lão già này làm ván cờ cái đã
Ông ngoại nói rồi cũng ông Lục đứng lên
– Ông ngoại, ông Lục hai người nhớ cẩn thận.

Cần gì cứ gọi cháu nha
Tôi đứng dậy nhìn hai người nói
– Được rồi, hai lão già chưa đến nỗi đi không nổi mà cháu lo cái gì? Mau đi nghỉ đi
Ông Lục nhìn tôi cười nói
– Vâng

Tôi nói rồi cũng lên tầng nghỉ ngơi, đi xe mất gần hai tiếng cũng hơi mệt rồi, cảm giác được về nhà cũng không tệ chỉ có điều khác biệt về văn hóa phong tục đúng là có hơi rắc rối nhưng mà như vậy cũng không sao, miễn sao được ở cùng với người mà mình yêu thương là được rồi không phải vậy sao?
Rầmmm
Chưa kịp nhắm mắt thì cửa đột nhiên bị đạp tung ra
– Tiểu Linhh~
Tôi lười biếng ngóc đầu dậy, ồ đập vào mắt tôi là anh họ thứ hai Trương Tuấn Lãng
– Anh họp xong rồi sao?
Tôi lười biếng ngồi dậy nhìn anh hỏi
– Nghe tin tiểu công chúa tới anh có thể không về ngay sao? Nói anh nghe mới tới còn chuyện gì chưa xử lý xong nói anh, anh sẽ giúp em.

Ví dụ như chỗ ở, trường học này
Anh nhanh chóng ngồi vào ghế đối diện tôi vui vẻ hỏi, xem ra tâm tình của anh hôm nay có vẻ rất tốt nha
– Không cần, đợi anh giúp em cũng học xong sau đó về nước lâu rồi.

Cao Lãng đâu sao chỉ có mỗi anh về thế?
Tôi nhìn ra ngoài cửa phòng hỏi
– Ai dà…!kệ anh ấy đi.

Nói có chuyện nên về sau một chút.

Mau dậy xuống nhà chơi với anh, anh nói em nghe em mới về nhà mà đã lăn ra ngủ như vậy rất nhanh sẽ thành lợn đấy.

Mau dậy xuống nhà cùng anh
Chưa kịp trả lời anh đã lôi tôi xuống nhà, một ngày ở bên ông ngoại và gia đình bác cả nhanh chóng kết thúc, tôi bị cả nhà hành cho một trận nói phải ăn hết cái này ăn hết cái kia, hơn hết tôi phải nói chỗ mình ở và trường mình học để họ có thể đại giá quang lâm tới kiểm tra bất cứ lúc nào.
Tối đó phải nói mãi mới có thể vác xác về nhà trọ nhưng với điều kiện phải để ông anh tính tình trẻ con Tuấn Lãng đưa về


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.