Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 42: Về Nhà Sống


Đọc truyện Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó! – Chương 42: Về Nhà Sống


– Nào ngồi xuống đây ông xem, hình như cháu lại gầy đi nhiều rồi
Ông ngoại cầm tay tôi đau lòng nói
– Ông ngoại, ông nhìn xem cháu như này rất tốt.

Ngược lại là ông ấy, mới không gặp ông ít lâu mà ông đã già đi như này rồi, mất phong độ rồi
Tôi lắc đầu nhìn ông nói, thấy vậy ông đánh cốc vào đầu tôi
– Cháu đó, dám nói ông già.

Cháu không biết là trong đám bạn già của ông, ông ngoại cháu là người vừa trẻ vừa phong độ nhất hay sao?
Ông ngoại hơi giận nhìn tôi nói, đã qua bao năm không chỉ tính tình cáo già không đổi mà còn thêm nặng lại thêm tính cách trẻ von này nữa
– Được được, là cháu có mắt như mù mới thấy ông già đi.

Thực ra ông còn rất trẻ

Tôi gật gù nhìn ông nói
– Còn nữa, nha đầu chết tiệt này sao cháu không tới đây thăm ông từ sớm? Nếu không phải thằng cả tới đây thăm ông ông cũng không biết chuyện cháu tới đây.

Con gái còn nhỏ tới đây một mình nguy hiểm tới cỡ nào cháu có biết không hả?
Ông ngoại tức giận nhìn tôi nói, chắc ông đã phải lo lắng cho tôi lắm
– Cháu xin lỗi mà, vậy nên hôm nay cháu đặc biệt tới xin lỗi ông đó thôi.

Cháu không báo trước cho ông cũng là vì muốn tự lập thôi mà, chẳng phải cháu vẫn còn rất mạnh khỏe đây sao? Hơn nữa mới nhập học thủ tục giấy tờ lằng nhằng quá cháu cũng không có thời gian tới thăm ông, bây giờ thì tốt rồi cháu gần đây ổn định hết mọi việc rồi nên có thể thường xuyên qua thăm ông
Tôi cười cười cầm tay ông ngoại nói, thấy tôi như vậy ông cũng không nói gì nhiều chỉ nhìn tôi cười trìu mến
– Hay cháu dọn qua đây ở với ta đi.

Bọn nhóc kia nuôi chúng lớn đủ lông đủ cánh chúng đều bay đi hết, bỏ mặc ông già này cô đơn một mình.

Cháu tới đây ông cũng không cần lo lắng cho cháu nữa
– Không được, cháu nói ông nghe như vậy thì làm sao cháu tự lập được.

Ông yên tâm cứ cuối tuần cháu sẽ chăm chỉ về thăm ông có được không?
Tôi ngước đôi mắt long lanh mong chờ nhìn ông, thấy vậy ông chỉ thở dài gật đầu nhìn tôi
– Nha đầu, ông nói cho cháu biết nếu cháu dám không tới thăm ông vào cuối tuần này có phải đánh chết cháu cũng phải trói mang về đây mãi mãi không cho ra ngoài nữa
Tôi nhìn tôi nghiêm mặt hù dọa
– Tôi đã rõ nhiệm vụ thưa đội trưởng Trương!
Tôi dơ tay lên trán giống người lính nghiêm túc nói, thấy tôi như vậy ông cười rất tươi, đã lâu tôi không thấy ông cười tươi như vậy
– Âyyy zô lão Trương, ông cười gì mà tươi như vậy kia chứ?
Ngoài cửa phòng khách đột nhiên xuất hiện một ông lão trạc tuổi ông ngoại nhưng lại manh vẻ đẹp lão, người này thời trẻ 100% là một đại mỹ nam nha!!

– Ô…!lão Lục, hôm nay ông lại đến sớm như vậy kia à? Nào mau ngồi đi ngồi đi
Ông ngoại cười cười chỉ vào chiếc ghế đối diện
– Ấy, vị tiểu thư xinh đẹp đây là….?
– Là đứa cháu ngoại mà tôi hay kể với ông đấy.

Nó tên Tiểu Linh, tiểu Linh đây là lão Lục ông bạn già của ta.

Mau chào ông đi
Ông ngoại cười trìu mến nói với tôi
– Cháu chào ông, ông Lục.

Cháu tên Dương Kiều Linh, ông cứ gọi cháu là tiểu Linh.

Rất vui được gặp ông
Tôi vừa nói vừa cúi người chào, cách chào hỏi xã giao của người Trung Quốc rất khác với người Việt Nam
– Đươc rồi được rồi, đều là người nhà cả không cần câu lệ như vậy đâu.

Tiểu Linh còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như vậy rồi, tiểu Linh năm nay cháu bao nhiêu tuổi?

Ông Lục nhìn tôi thích thú hỏi
– 20 ạ!
Tôi cười cười nhìn ông nói
– 20 tuổi à…!cháu sang đây với ai vậy? Ta nghe lão Trương nói cháu sống ở Việt Nam cùng ba và các anh cháu
Ông Lục đang nói thì lảng sang chuyện khác, tôi không hiểu vì sao ông hỏi tuổi của tôi cũng không hiểu từ à của ông có ý nghĩa gì cho đến một ngày
– Còn phải nói à, nhắc tới lại tức chết tôi rồi.

Nha đầu chết tiệt này tự ý sang đây du học, thủ tục học cũng làm xong, chỗ ở cũng xử lý xong xuôi vậy mà nó dám không tới tìm tôi.

Nếu không phải mấy tuần trước anh cả nó báo thì tôi cũng không biết.

Nó thì hay rồi, ở bên ngoài không biết sống có tốt hay không cũng không gọi điện một tiếng về báo, hôm nay lương tâm mới trỗi dậy mới nhớ ra mình còn có một người ông ngoại, mới dẫn xác về đây


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.