Bạn đang đọc Bác Sĩ Giúp Em Đi ( H+) – Chương 26
Đi hiệu thuốc mua thuốc tránh thai, lại lái xe đến siêu thị, mua sắm rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, sau đó mới về nhà.
Lúc lên lầu, nhìn Lương Diễn Chiếu xách tất cả túi lớn túi nhỏ trên tay, trong nháy mắt cô có cảm giác như hai người là bạn trai bạn gái.
Bữa trưa ăn hơi no, cho nên buổi tối chỉ ăn nhẹ một chút, Quý Đình Đình xuống bếp làm vài món đồ ăn đơn giản.
Ăn cơm xong, thấy Quý Đình Đình đổ mồ hôi, anh vỗ vỗ vai cô, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, đi tắm đi, sau đó mặc thử quần áo tôi vừa mới mua cho em.”
Quý Đình Đình đỏ mặt, vừa rồi bác sĩ Lương mua một bộ đồng phục y ta, trang phục nữ bộc, còn có đồng phục học sinh, tất cả đều khiến người ta ngượng ngùng không thôi.
Anh không chỉ định bộ nào, Quý Đình Đình bèn cầm bộ trang phục nữ bộc lên, tốt xấu gì cũng chỉ lộ cánh tay và chân, vải vóc tương đối nhiều.
Nhưng đợi đến khi tắm rửa xong mặc đồ vào, cô mới phát hiện mình quá ngây thơ rồi.
Bộ trang phục nữ bộc này cực kỳ bó eo, hơn nữa ngực cô lại quá lớn, sau khi mặc vào phần lớn ngực đều lộ ra bên ngoài, tuy nói ngày mùa hè lộ một chút cũng mát mẻ, thế nhưng cô vẫn thấy cực kỳ xấu hổ.
“Bác sĩ Lương. . .” Quý Đình Đình ra khỏi nhà vệ sinh, đứng ngay trước cửa gọi anh.
Lương Diễn Chiếu vốn đang xem tivi, nghe cô gọi anh mới quay đầu lại.
Trên đầu thiếu nữ đeo một chiếc cài tóc nơ bướm siêu lớn, mái tóc dài mềm mại xõa tung trên bờ vai trần, trên người là bộ váy nữ bộc ren đen trắng, bộ ngực cao vút bị bao bọc chặt chẽ, lộ ra mảnh lớn da thịt trắng như tuyết và khe rãnh sâu hun hút, vòng eo nhỏ nhắn chẳng tày gang, quanh eo buộc chiếc tạp dề trắng, bên dưới tạp dề chính là chân váy viền ren màu đen và cặp đùi trắng nõn.
Ánh mắt Lương Diễn Chiếu nóng rực, nhưng sắc mặt anh vẫn tự nhiên như trước, vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh mình, anh nói: “Tới đây cùng xem phim.”
Xem phim?
Quý Đình Đình có chút ngạc nhiên.
Cô còn tưởng rằng, bác sĩ Lương bảo cô ăn mặc như vậy sau đó sẽ cùng cô. . . Cùng cô làm chuyện kia.
Thật không ngờ chỉ để xem tivi.
“Dạ.” Cô ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống sofa.
TV nhà cô có kết nối internet, hình như có cả netword, nhưng mà ít khi dùng đến, bình thường cô chỉ xem hài kịch hoặc là tin tức.
Không biết Lương Diễn Chiếu kiếm ở đâu ra, giờ phút này trên tủ tivi có một thùng nhỏ, bên trong toàn là đĩa phim.
Lương Diễn Chiếu dùng điều khiển từ xa ấn vài nút, rất nhanh video bắt đầu phát, anh khoác cánh tay lên vai Quý Đình Đình rồi cười nói: “Bắt đầu rồi.”
Nghe vậy, Quý Đình Đình lấy lại tinh thần nhìn lên màn hình.
Ngay từ giây đầu tiên, trên màn hình chạy ra một dòng chữ tiếng nhật, Quý Đình Đình chữ nhận diện được hai chữ “Nữ bộc”, những chữ còn lại hoàn toàn không biết.
Ồ, thì ra là phim Nhật, cô nghĩ.
Cảnh đầu phim là một con đường vô cùng sạch sẽ, trên con đường đó có một nhà hàng xinh đẹp.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đi đến, đẩy cửa bước vào.
“Chủ nhân, hoanh nghênh quay về.” Theo cửa đẩy ra, hình ảnh một cô gái trẻ đáng yêu mặc trang phục nữ hài cúi đầu chào người đàn ông.
Kiểu dáng trang phục cô ấy mặc tương đối giống bộ Quý Đình Đình đang mặc trên người, ngôn ngữ đúng là tiếng Nhật, song lại có phụ đề tiếng Trung.
Quý Đình Đình thầm nghĩ, dường như chủ đề bộ phim là ẩm thực.
Nữ bộc tươi cười ngọt ngào dẫn người đàn ông đến chỗ ngồi, sau đó đưa menu, “Chủ nhân, xin ngài chọn món ăn.”
Người đàn ông chọn hai món, nữ bộc lại cúi chào rồi cười nói: “Xin chủ nhân đợi một lát.”
Nữ bộc cầm menu đi vào bên trong, còn người đàn ông thì quan sát đánh giá xung quanh nhà hàng, hình như cả nhà hàng này chỉ có mình anh ta là thực khách, hơn nữa, cũng chỉ có một nhân viên phục vụ là nữ bộc.
Rất nhanh, nữ bộc mang hai món ăn người đàn ông chọn lên, nụ cười vẫn ngọt ngào như trước, “Chủ nhân, mời từ từ thưởng thức.”
Sau đó, cô ấy đi đến một góc nhà hàng, cầm dụng cụ lau nhà bắt đầu lau sàn.
Cô ấy hơi khom người, nghiêm túc lau nhà, bởi vì trang phục nữ bộc siêu ngắn, cho nên quần lót cô ấy lộ ra ngoài.
Cô ấy không phát hiện, ở sau lưng mình người đàn ông kia đã dừng động tác ăn mì, đôi mắt sâu thẳm híp lại nhìn chằm chằm vào hạ thân cô ấy.
Nữ bộc vẫn vô tư không hay biết, chăm chỉ lau lau, lau một hồi đến chiếc bàn bên cạnh người đàn ông.
Cặp mông vểnh cao và quần lót cô ấy ở ngay trước mắt người đàn ông.
Người đàn ông duỗi tay, trực tiếp sờ soạng.
Quý Đình Đình cho rằng cô bé ấy nhất định sẽ hoảng sợ tát người đàn ông một cái, hoặc là chạy đi.
Nhưng thật bất ngờ, nữ bộc lập tức dừng lau nhà, sau đó cúi đầu chào người đàn ông rồi cười hỏi: “Chủ nhân, ngài có cần phục vụ gì không ạ?”
Người đàn ông gật đầu chỉ vào đũng quần mình, nữ bộc đáng yêu lập tức hiểu rõ, cô ấy ngoan ngoãn quỳ gối giữa hai chân người đàn ông, kéo khóa quần anh ta xuống, bàn tay nhỏ bé ung dung vuốt ve nam căn đàn ông.
Ngay sau đó, từ màn hình truyền đến âm thanh mút mát, tiếng rên rỉ, tiếng va chạm. . .
Gậy thịt đàn ông trắng trợn đâm vào rút ra hoa huyệt nữ bộc, mặt mày nữ bộc ửng hồng, “Ưm ưm a a” rên rỉ.
Lúc vừa mới bắt đầu Quý Đình Đình chỉ kinh ngạc, đến khi hiểu ra mặt mày cô đỏ bừng, hai tay hơi nắm thành quyền, mong giảm bớt được sự lúng túng và khẩn trương đang bao trùm thân thể.
Cô kiềm lòng không được quay sang nhìn Lương Diễn Chiếu ở bên cạnh, chỉ thấy bác sĩ Lương bắt chéo hai chân, thái độ vô cùng thản nhiên nhìn màn ảnh, tựa như không phải đang xem phim người lớn mà là một bộ phim điện ảnh văn nghệ thôi.
Rốt cuộc, qua nửa giờ, sau khi người đàn ông dùng mọi cách đùa bỡn nữ bộc, bộ phim mới kết thúc.
Quý Đình Đình thở dài một hơi, đang lúc cô nghĩ ngợi có nên đi ngủ hay không thì bác sĩ Lương bên cạnh đã bấm màn hình về trang chủ, sau đó nói với Quý Đình Đình: “Xem xong rồi em đã nhớ kỹ chưa?”
“Hả? Nhớ. . . Nhớ kỹ?”
“Bây giờ chúng ta bắt đầu, em diễn nữ bộc, tôi diễn chủ nhân.” Lương Diễn Chiếu cười nói.
Bắt đầu? Quý Đình Đình nghẹn họng nhìn trân trối.
Bây giờ, cuối cùng thì cô cũng hiểu vì sao bác sĩ Lương bảo cô thay đồ rồi.
Khó trách, vừa rồi khi chọn phim anh bấm rất nhiều lần, vậy có nghĩa là. . . Bên trong còn rất nhiều nội dung khác như nữ sinh, y tá phải không?
Quý Đình Đình hoàn toàn không dám nghĩ tới.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi cô thất thần, Lương Diễn Chiếu đã cầm điều khiển từ xa tua phim lại từ đầu, sau đó đứng lên kéo tay cô đến cửa ra vào.
Anh để cô đứng bên trong cửa, còn mình thì đi ra ngoài.
Tiếp theo anh đẩy cửa bước vào.
Đứng ngẩn người một lát, Quý Đình Đình mới sực nhớ đến căn hộ đối diện nhà mình là một gia đình ba người, bình thường dì hàng xóm hơn bốn mươi tuổi vô cùng nhiều chuyện, bà có một đứa con trai chừng hai mươi tuổi đang học đại học, vừa nghĩ đến chuyện cửa vừa mở ra, dì hàng xóm nhìn thấy cô ăn mặc thế này đứng ngay trước cửa, cô lập tức sợ đến nỗi hồn phi phách tán.
Thế nên, cô vội vàng cúi gập người chào Lương Diễn Chiếu, “Chủ nhân, chào mừng ngài về nhà.”
Trước cái gật đầu nhẹ đáp lại của Lương Diễn Chiếu, Quý Đình Đình cuống quýt đóng cửa rồi khóa lại.
Sau đó, cô đi đến trước mặt Lương Diễn Chiếu, đưa ăn đến bàn ăn cơm, lấy một quyển vở xem như menu đưa cho anh, “Chủ nhân mời ngài chọn món.”
Lương Diễn Chiếu tùy tiện viết vào hai món nước chanh và salad hoa quả, Quý Đình Đình bắt đầu đi vào phòng bếp làm đồ ăn, trong phim, cũng đúng lúc nữ bộc đi vào bếp.