Bác Sĩ Giúp Em Đi ( H+)

Chương 25


Bạn đang đọc Bác Sĩ Giúp Em Đi ( H+) – Chương 25

Ăn trưa xong, tất nhiên cả thể xác và tinh thần Lương Diễn Chiếu đều cực kỳ thoải mái, còn Quý Đình Đình thì mắc cỡ mặt mày đỏ bừng, khi nhìn thấy bác sĩ Lương lại nắm tay mình, trong đầu cô tràn ngập hình ảnh năm ngón tay thon dài của anh dẫn đốt dục hỏa trên người cô ban nãy.

Lên xe, nhìn theo phương hướng Lương Diễn Chiếu lái xe, Quý Đình Đình không khỏi thắc mắc: “Bác sĩ Lương, chúng ta không về nhà sao?”

“Ừ,” Lương Diễn nhếch môi mỉm cười, giọng anh nhẹ tênh, “Chúng ta đi mua vài món đồ.”

Mãi cho đến khi xe dừng lại trước một cửa hàng màu hồng đỏ rực rỡ, Quý Đình Đình nhìn lên bảng hiệu mới hiểu được bác sĩ Lương muốn đưa mình đi mua cái gì.

Giờ phút này, trước mắt bọn họ là một cửa hàng bán đồ dùng người lớn.

Có điều, không giống với các cửa hàng nhỏ đơn sơ nơi đầu đường cuối ngõ ít người qua lại, cửa hàng này được trang trí vừa xa hoa vừa mập mờ, chỉ cần nhìn áp-phích quảng cáo gợi cảm nóng bỏng, cũng đủ khiến người ta tưởng tượng miên man.

Bước vào bên trong, càng thêm kinh thiên động địa, tổng thể cách trang trí lấy màu đen và đỏ làm chủ đạo, ngay cả ánh đèn cũng là màu hồng nhạt mơ màng, bầu không khí khiến người ta mơ tưởng viễn vong.

Xế chiều ngày mùa hè, trong cửa hàng không có khách, chỉ có hai nhân viên nữ mặc váy thiếu nữ thỏ hồng, bộ ngực bao bọc chặt chẽ, váy siêu ngắn, trên đầu còn mang bờm tai thỏ lông xù, xinh đẹp đáng yêu.

Vừa thấy có khách đến mua hàng, hai nữ nhân viên vội nở nụ cười ngọt ngào nhất có thể, khom người cúi chào thật sâu: “Hoan nghênh quý khách.”

Quý Đình Đình gật đầu xem như đáp lại, sau đó xấu hổ theo sát sau lưng Lương Diễn Chiếu, ngắm nghĩa từng món đồ trên kệ.

Đồ dùng tình thú được trưng bày khắp nơi, còn có rất nhiều nội y sexy.

Quý Đình Đình chỉ nhìn lướt qua đã thấy được đủ loại, nào là đồng phục học sinh, đồng phục y tá, váy thiếu nữ thỏ, đồng phục tiếp viên hàng không, nữ bộc. . .

Còn có rất nhiều kiểu dáng khác, cô hoàn toàn không biết tên.


Ngoài ra, trên khay chứa đồ tinh xảo còn xếp vô số đồ vật cô không biết là cái gì, nhưng chỉ cần xem bao bì bên ngoài, cũng đủ khiến người ta đỏ mặt, tim đập mạnh.

“Bác sĩ Lương,” Thấy chiếc hộp Lương Diễn Chiếu đang cầm trong tay, Quý Đình Đình nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đến đây làm gì thế?”

“Mua vài dụng cụ hỗ trợ trị bệnh cho em.”

Trị bệnh. . .

Suy nghĩ vài giây, Quý Đình Đình mới hiểu ra.

Nhưng mà, cô tưởng bệnh mình đã khỏi rồi?

Hôm nay, cô và bác sĩ Lương đã làm chuyện kia hai lần không phải sao?

Đang cúi đầu nghĩ ngợi, Lương Diễn Chiếu phía trước bỗng vẫy tay gọi cô tới: “Tới đây chọn mấy bộ váy đi em.”

Váy?

Quý Đình Đình đi tới, cô nhìn thoáng qua một loạt váy áo trước mặt, ngay lập tức hai má đỏ bừng.

“Bác sĩ Lương, chúng ta phải mua mấy loại này sao?”

“Ừ.”

“Không. . . Không cần đâu.” Quý Đình Đình kiên trì nói.

Mấy bộ váy trước mắt, có thể gọi là quần áo sao?

Bộ đồng phục học sinh kia, kiểu dáng hoàn toàn không phù hợp lứa tuổi, vạt áo khó khăn lắm mới chạm chân ngực, eo hở một khoảng lớn.

Còn bộ đồng phục y tá này, cổ chữ V sâu hút, khi mặc vào chắc chắc phần lớn ngực đều nằm ở bên ngoài.

Còn trang phục nữ bộc, ngực thấp, không tay, váy siêu ngắn.

Mấy thứ này . . . Có thật là quần áo để mặc không? Quý Đình Đình cực kỳ hoài nghi vấn đề này.

Lương Diễn Chiếu cười khẽ, anh cũng chỉ thuận miệng hỏi ý kiến cô thôi, cô bé bảo thủ lãnh đạm này, đương nhiên không biết cách thưởng thức đồ dùng tình thú.

Cho nên anh dứt khoát không nghe theo ý kiến cô, chọn mấy bộ cầm trên tay, sau đó tiếp tục chọn cho Quý Đình Đình mấy bộ váy ngủ gợi cảm rồi mới đi ra quầy tính tiền.

Thấy Lương Diễn Chiếu lấy ví tiền ra, Quý Đình Đình mới sực tỉnh, cô vội vàng ngăn cản: “Bác sĩ Lương, để em thanh toán cho.”

Vừa rồi tiền cơm là do anh trả, nhà hàng đó giá không hề rẻ, còn những thứ này toàn là đồ dùng dành cho cô, sao cô có thể để bác sĩ Lương trả tiền được?


Nào ngờ, Lương Diễn Chiếu hoàn toàn phớt lờ lời cô, anh nhanh chóng đưa thẻ cho nhân viên thu ngân rồi mỉm cười nói: “Quẹt thẻ giúp tôi.”

“Đừng, hãy dùng thẻ của tôi.” Quý Đình Đình vội nói.

Lần trước mua nội y là do cô thanh toán mà, sao mới mấy ngày trôi qua, bác sĩ Lương đã giành với cô rồi?

Bình thường, nhân viên thu ngân chẳng mấy khi gặp trường hợp này, thấy hai người đều đưa thẻ qua, nhân viên gần như không do dự nhận thẻ của Lương Diễn Chiếu, đồng thời cười ngọt ngào với Quý Đình Đình: “Tiểu thư, thông thường đến cửa hàng chúng tôi, đều do nam thanh toán ạ.”

“Được rồi.” Lương Diễn Chiếu kéo bàn tay cầm thẻ của cô về, “Anh nên mua cho em mới đúng.”

Quẹt thẻ ký tên xong, nhân viên thu ngân đưa túi đồ đã chuẩn bị xong và hóa đơn cho hai người, “Tiên sinh, tiểu thư, hẹn gặp lại lần sau.”

Một nhân viên khác tiễn hai người ra cửa, “Hai vị đi thong thả.”

Vừa bước ra ngoài, Quý Đình Đình nghe thấy tiếng một nhân viên nữ hưng phấn hét lên, “A a a a a, đẹp trai quá đi! Cậu có thấy không?”

“Thấy thấy! Trời ạ! Nếu tớ có bạn trai đẹp trai như vậy, tớ tình nguyện mặc tất cả quần áo có trong cửa hàng cho anh ấy ngắm.”

Quý Đình Đình: “. . .”

Các cô ấy. . . Có phải khoa trương quá rồi không?

Rõ ràng mới trước đó họ còn lịch sự tiễn khách, sao mới chớp mắt đã mê trai vậy hả?

Tuy nhiên, cô lại dõi mắt theo bóng lưng Lương Diễn Chiếu đang đi về phía xe, dáng người cao ngất, quần tây áo sơ mi cực kỳ đơn giản, chỉ trông bóng lưng đã hết sức khí thế lỗi lạc, phong độ nhẹ nhàng, khỏi cần nhìn chính diện cũng biết đẹp trai cỡ nào, vừa rồi đi tới đi lui trong cửa hàng đã thu hút ánh mắt hai nữ nhân viên kia không biết bao nhiêu lần.

Ồ. . . Có lẽ hai nhân viên nữ kia nói không sai chút nào!

Chỉ là, bạn trai, anh không phải.

“Đứng ngây ra đó làm gì thế?” Thấy Quý Đình Đình đứng bất động tại chỗ, Lương Diễn Chiếu ló đầu khỏi xe thúc giục.


“A, đến ngay.”

Lần này, cũng không phải đường về nhà.

Có điều không đợi Quý Đình Đình hỏi, Lương Diễn Chiếu đã lên tiếng trước.

“Đến tiệm thuốc mua thuốc cho em, sau đó chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.”

“Mua thuốc? Thuốc gì? Tôi đâu có bệnh gì.” Quý Đình Đình không hiểu.

Cô gái ngốc này. . .

Cũng may bề ngoài cô trông có vẻ lạnh lùng, khó tiếp cận, nếu không một khi thân quen hơn, biết cô ngây thơ như một tờ giấy trắng, người ta sẽ ức hiếp thành dạng gì không biết.

Lương Diễn Chiếu nhất thời khó kiềm chế, anh đưa tay qua xoa xoa má cô rồi cười khẽ, “Thuốc tránh thai.”

Dứt lời, bầu không khí trong xe hoàn toàn tĩnh lặng.

Một lát sau, Quý Đình Đình mới nhỏ giọng trả lời: “À. . . “

Thật là. . . Mất mặt quá đi!

Uổng cho cô học y, ngay cả việc này cũng quên.

Hôm nay bác sĩ Lương không có mang bao!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.