Bạn đang đọc Bác Chiến Tôi Thèm Quản Cậu FULL – Chương 18
– Ôi mẹ ơi !
Tiêu Chiến trợn tròn đôi mắt, đôi môi mấp máy không nói nên lời.
Cái quái gì đang xảy ra ? Anh đã gặp Vương Tổng ? Và quan trọng hơn anh đang thương thầm Vương Tổng đối thủ của Tiêu Thị ư ?
– Xin hỏi quý khách dùng gì ạ ?
Người phục vụ lên tiếng, cô ta phá vỡ bầu không khí im lặng tại nơi đây.
Trác Thành cười cười nhìn sang người phục vụ.
– Cho tôi một cà phê đen và một cốc nước lọc.
– Vâng.
Người phục vụ nhận lệnh rồi rời đi, ánh mắt cô ta vẫn chăm chú nhìn Nhất Bác, Tiêu Chiến vô tình bắt gặp ánh mắt ấy.
Chiếc răng thỏ hơi hé ra, ánh mắt đăm chiêu sắc sảo dán lên người cô phục vụ.
Tiêu thiếu gia đang trong trạng thái bảo vệ con mồi.
Người phục vụ thấy trong lòng bất ổn bèn liếc qua Tiêu Chiến, bắt gặp ánh mắt ấy cô ta liền thu hồi ánh mắt và rời đi lúc đó Tiêu Chiến mới thả lỏng người, có vẻ đây là hành động anh làm trong vô thức.
Nhất Bác bắt chéo đôi chân thon dài, ánh mắt thâm tình nhìn những sự việc đang xảy ra.
Khoé miệng khẽ cong lên, cậu đang chiêm ngưỡng con thỏ đang xù lông kia ?
– Tôi nghĩ anh ngồi xuống bàn việc được rồi đấy…Tiêu thiếu.
Nhất Bác không nhanh không chậm lên tiếng, tất nhiên nụ cười phớt kia cũng không còn trên khoé miệng thay vào đó là vẻ an nhàn, hạ rỗi chả mảy may ngạc nhiên.
– À vâng vâng.
Tiêu Chiến bối rối, anh bẽn lẽn ngồi xuống, bàn tay đặt trên đùi nắm chặt quần.
Trác Thành đứng bên Nhất Bác nhìn thấy hành động của Tiêu Chiến gương mặt hiện rõ sự hoài nghi.
Hai người có gian tình gì với nhau à ?
Bầu không khí căng thẳng bao trùm, chỉ có thể nghe tiếng nói chuyện của những cặp đôi của những nhóm bạn.
Còn Tiêu Chiến vẫn cứ bấu quần mà cúi đầu, Nhất Bác thì cũng kiên nhẫn mà uống nước ánh mắt cũng không tự chủ mà nhìn cái cây nhỏ nhỏ xinh xinh trên bàn.
– Tiêu thiếu gia, chúng ta bắt đầu được chưa ạ ?
Trác Thành lên tiếng, hắn ta dần mất kiên nhẫn.
Trong khi mình đứng thì cả hai cứ ngồi người thì uống nước, người thì bẽn lẽn nhìn người trước mặt chả khác con gái mới lớn.
Cảm giác mình là cái bóng đèn hắn mới nhịn nhận mà lên tiếng phá vỡ cái không khí ái mụi.
– À ta bắt đầu chứ !
– Tôi nói ngắn gọn, nhường việc hợp tác với Chúng Thị cho Thiên Vương chúng tôi.
Lợi nhuận 7 – 3 chúng tôi 3 còn lại của các người.
Nhất Bác lạnh nhạt buông lời.
Tiêu Chiến nhíu mày, chỉ vì hợp tác với một công ty nhỏ mà không màng lợi nhuận ư ?
– Tôi có thể mạn phép hỏi lý do không nhỉ ?
Tiêu Chiến uống một ngụm sữa, gương mặt nghiêm túc đã xuất hiện.
Việc làm ăn không thể đùa.
– Đơn giản, vì tôi thích.
Tiêu Chiến giật giật lông mày, đâu ra cái con người ngang ngược này vậy ?
– Đây là hợp đồng ạ ?
Trác Thành lễ phép đặt hợp đồng lên trước mặt Tiêu Chiến, anh gật nhẹ đầu rồi cầm lên đọc.
Ánh mắt Tiêu Chiến loé lên một ý cười nếu anh nhường việc hợp tác với Chúng Thị cho bên Thiên Vương thì anh sẽ không phải kết hôn với tiểu thư nhà bên ấy đúng không ?
Nhưng tại sao cậu lại muốn hợp tác với Chúng Thị ? Vì cô tiêu thư bên đó sao ? Nghĩ đến đó Tiêu Chiến tức sôi máu, ngón tay không ngừng nhịp lên bàn.
Nhất Bác vẫn ngồi đó, vẫn kiên nhẫn nhìn anh chính cậu còn không hiểu cậu lại có thể kiên nhẫn đến vậy.
Trái ngược với Nhất Bác, Trác Thành lại có chút mất kiên nhẫn, dưới chân truyền lên cảm giác đau buốt vì khi nãy hắn chạy gấp nên có chút trật chân vì vậy hắn khẽ run lên.
Nhất Bác nhìn Trác Thành, ánh mắt vẫn lạnh nhạt.
– Ngồi đi.
– Vâng.
Trác Thành có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Dạo này Vương Tổng hay giúp người thế nhỉ ? Trác Thành thầm nghĩ nhưng hắn cũng rất cảm tạ vì Nhất Bác còn có chút tình người.
Tiêu Chiến vẫn mãi mê suy nghĩ.
Có khi nào Nhất Bác thích cô tiểu thư kia, không được anh không đồng ý.
Nhưng nếu anh không đồng ý thì anh phải cưới cô ta.
TMD, thật khó chịu.
Nhất Bác chậc miệng, bên Tiêu Thị làm ăn chậm chạp thế sao ? Cậu bắt đầu mất kiên nhẫn, gương mặt càng trở nên lạnh, Trác Thành nhận ra được hắn mới ôn tồn.
– Tiêu thiếu, điều kiện chúng tôi đưa ra có gì không hợp ý anh sao ?
– Không, rất tốt.
Tiêu Chiến ngơ ngác trả lời, anh vẫn chưa thể đưa ra quyết định.
Đồng ý hay không đồng ý đây, thôi kệ vì bản thân trước đã anh sẽ điều tra việc này sau.
Tiêu Chiến lấy cây bút máy trong túi trước ngực điêu luyện kí những nét chữ mềm mại lên bề mặt tờ giấy.
Đóng nắp bút, gương mặt mãn nguyện đẩy hợp đồng sang Nhất Bác.
Nhất Bác liếc nhìn hợp đồng, cậu cũng có chút thoả mãn rồi nhìn Tiêu Chiến.
Anh ta cũng dễ dụ nhỉ ?
Trác Thành vui vẻ nhận lấy hợp đồng rồi cẩn thận cất vào, cuối cũng xong rồi nhỉ.
– Hợp tác vui vẻ.
Nhất Bác đứng dậy, cậu chỉnh sửa lại âu phục.
Cậu cũng Trác Thành định đi thì Tiêu Chiên ngẩng đầu mà vô thức nói.
– Cậu đi đâu vậy ?
– Nhà.
Nhất Bác nhíu mày, cậu đi đâu thì liên quan gì đến anh nhỉ ?
– Nhà ai ?
Tiêu Chiến bỗng đanh giọng.
Cậu về nhà cô tiểu thư kia ư ? Anh không cho.
– Nhà tôi, không lẽ bắt tôi về nhà anh.
Nhất Bác mất kiên nhẫn nói, anh ta bị làm sao thế ?
– Thế về nhà tôi đi !.