Bác Chiến Tôi Thèm Quản Cậu

Chương 17


Bạn đang đọc Bác Chiến Tôi Thèm Quản Cậu FULL – Chương 17


– Không, cuộc vui vẫn còn dài.
Khoé miệng Nhất Bác hơi nhếch nhưng ánh mắt cậu không chút ý cười.
– Vương Tổng, đã đến giờ hẹn rồi ạ.
Trác Thành vuốt nhẹ mồ hôi trên mặt, hắn mới đưa cho Nhất Bác một bản hợp đồng.

Nhất Bác mới cầm lấy mà đọc, Nhất Bác buông tờ hợp đồng cậu gật nhẹ đầu thoả mãn, Trác Thành không bao giờ làm cậu thất vọng.

Đưa tờ hợp đồng lại cho Trác Thành, cậu mới đứng dậy chỉnh sửa lại âu phục, đưa tay vuốt vài cọng tóc xoả trên trán lên trên.
– À tôi quên nói, hôm nay Tiêu thiếu gia sẽ đến thay Tiêu Tổng.
Hiện tại Tiêu Chiến đang ngồi ở quán cà phê ở điểm hẹn, đây chỉ là một quán cà phê nhỏ nhưng rất ấm cúng, quán được trang trí rất đa dạng nhưng vẫn tạo cảm giác thư giản, không rối mắt.

Tiêu Chiến ngồi tại bàn đã được bên Thiên Vương đặt trước, là một cái bàn trong góc vì đây là chuyện làm ăn nên cần chỗ kín đáo.

Tiêu Chiến đưa tay nhìn đồng hồ, anh đến sớm tận 10 phút.

Tâm trạng anh không hiểu sao có chút rối bời, một phần lo lắng bởi anh sẽ được chiêm ngưỡng dung nhan của vị tổng tài trong truyền thuyết, một phần vì hồi hộp vì không biết cậu đang âm mưu điều gì.
Tiêu Chiến gọi một ly sữa nóng, anh đưa tay cầm ly sữa, hơi nóng từ ly truyền vào bàn tay khiến anh bớt căng thẳng phần nào.

– Sao anh ta lâu thế nhỉ ?
Tiêu Chiến có chút nóng lòng, anh nhịp nhịp ngón tay trên bàn khiến nó kêu lách cách.

Cửa tiệm mở ra, hai thân ảnh vận âu phục bước vào thu hút biết bao sự chú ý, vì anh ngồi trong góc nên cũng chả mảy may quan tâm.
– Chào quý khách, quý khách có hai người ạ ?
Người phục vụ niềm nở chào đón, trên gương mặt cô ta luôn nở nụ cười tươi rói.

Nhất Bác chẳng mở miệng, Trác Thành đằng sau bước lên, hắn mới lễ phép trả lời.
– Chúng tôi là người bên Thiên Vương.
– À, vâng xin đi theo tôi.
Người phục vụ ngạc nhiên, cô ta len lén nhìn Nhất Bác ánh mắt lộ vẻ sùng bái ngưỡng mộ, còn có chút…du͙ƈ vọиɠ.

Người phục vụ cúi đầu rồi dẫn Nhất Bác và Trác Thành đến bàn mà Tiêu Chiến đang ngồi.
– Cảm ơn.
Trác Thành cúi đầu cảm ơn.

Người phục vụ cũng cười cười rồi luyến tiếc rời đi, ánh mắt cô ta vẫn chằm chằm nhìn lên Nhất Bác.


Tiêu Chiến vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của hai người, anh vẫn nhịp ngón tay trên bàn mà nhìn chằm chằm vào đồng hồ.

Đến khi kim dài chạm đến số 12 kim ngắn đến số 5 và kim giây vừa chạm đến 12 thì Trác Thành lên tiếng.
– Xin lỗi, chúng tôi đến rồi thưa Tiêu thiếu gia.
Giọng Trác Thành làm Tiêu Chiến giật bắn mình, anh hốt hoảng quay lại nhìn Trác Thành ánh mắt thăm dò, đây là Vương Tổng ư ? Sao…khác với tin đồn thế nhỉ ? Tiêu Chiến nghĩ vu vơ rồi cũng phải phép chào hỏi.
– Xin chào, tôi đại diện cho Tiêu Thị đến đây thảo luận cùng Thiên Vương.
Tiêu Chiến đưa tay ra, Trác Thành cũng đưa tay ra mà bắt.

Tiêu Chiến nở nụ cười, anh chẳng để ý người đằng sau mà chỉ để ý Trác Thành.

– Mời ngồi.
Tiêu Chiến đưa tay về phía chiếc ghế đối diện, Trác Thành gật gật đầu rồi quay ra sau nhìn Nhất Bác.

Nhất Bác ngang nhiên tiến lên rồi ngồi xuống.

Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn Nhất Bác từ đâu xuất hiện, còn ngang nhiên ngồi đó, anh bắn tia mắt hoang mang sang nhìn Trác Thành.

Tiếp nhận được tính hiệu Trác Thành mới bắt đầu giới thiệu.
– À Tiêu thiếu, đây là Vương Tổng.
– Ôi mẹ ơi !.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.