Bác Chiến Tôi Thèm Quản Cậu

Chương 14


Bạn đang đọc Bác Chiến Tôi Thèm Quản Cậu FULL – Chương 14


Tiêu Chiến vẫn đắn đo mà suy nghĩ, cuối cùng anh là quyết định xếp ngăn nắp chiếc áo có mùi hương của Nhất Bác rồi để lên tầng cao nhất của chiếc kệ trong phòng tắm để tránh bị ướt rồi anh mới tiếp tục cởi những thứ còn lại trên cơ thể, từng mảng da thịt cứ thế mà lộ ra không quá trắng nhưng nó rất mịn màng, cơ ngực cơ bụng cứ thế cũng lộ ra trong không khí.
Tiêu Chiến mở vòi nước lên, từng dòng nước ấm nóng cứ thế mà chảy dọc từ cổ trượt dài theo thân thể anh, từng mảng thịt càng lộ rõ và ươn ướt.

Tiêu Chiến bấm chút sữa tắm ra tay rồi trực tiếp xoa lên cơ thể.

Xoa đến đâu bọt lên nổi lên tới đó, mùi sữa tắm bắt đầu hoà vào cái không khí ấm nóng trong phòng tắm.
Xoa đều xà bông, Tiêu Chiến bắt đầu xả nước, nước cứ thế mà cuốn trôi hết xà bông trượt theo khỏi cơ thể anh làm da thịt càng thơm mơn mởn xuân xanh.

Tiêu Chiến tiến thêm một bước lên trước, dòng nước bắt đầu xả lên tóc anh rồi tí tách rơi trên sàn tắm, mái tóc anh dần ướt rồi rũ xuống.

Tiêu Chiến gội đầu như thường rồi nhanh chóng lau người.

Tiêu Chiến mặc đồ rồi chùm luôn cái khăn lên đầu, Tiêu Chiến quăng bộ đồ cũ vào sọt đồ dơ rồi anh nhẹ nhàng cầm chiếc áo có mùi hương của Nhất Bác lên rồi đặt lên đầu giường, anh đặt lên chiếc áo một sticker con ếch màu xanh lên rồi dung dăng ra chiếc ghế gần cửa sổ mà ngồi.


Tiêu Chiến lau lau cái đầu rồi vắt chiếc khăn lên thành ghế, mái tóc nâu dẻ hơi rối làm anh có chút tinh nghịch, anh với lấy chiếc kép trên bàn gần đó rồi kẹp luôn cái mái lên trên.

Tiêu Chiến thấm một chút nước hoa hồng lên bông tẩy trang rồi nhẹ nhàng thoa lên làn da mịn màng có chút phiếm hồng sau khi tắm, vì sau khi tắm nước nóng cần chút cấp ẩm để làn da tươi trẻ tràn đầy sức sống.
Vứt chiếc bông tẩy trang vào chiếc sọt rác kế bên ghế, Tiêu Chiến ngồi bắt chéo trên chiếc ghế, Tiêu Chiến chồm người lấy chiếc laptop trên bàn rồi để trên đùi, anh khởi động rồi đăng nhập vào weibo.
Tiêu Chiến cũng khá là nổi tiếng trên weibo nên việc được nhiều người quan tâm không có gì là lạ.

Lướt nhìn tên những người tương tác với mình, ngón tay đang lướt trên mặt cảm ứng khựng lại, Tiêu Chiến nheo mắt nhìn
tên nick weibo ấy, anh mới tá hoả khi nick ấy có tên YiBo cùng với ảnh đại diện là bóng lưng của một người đàn ông nhưng anh biết chắc rằng đó là đó là cậu vì chính bóng lưng cô đơn nhưng cũng thật khốc lãnh ấy.

Nick ấy đã yêu thích một tấm ảnh của anh, tấm mà anh đang cười với cây kẹo bông gòn trên tay.

Tiêu Chiến liền truy cập vào trang weibo ấy, cậu không đăng gì vào weibo của mình.
Nhất Bác cũng vừa tắm xong, cậu vẫn mặc quần áo đơn giản áo thun quần short tuy năng động nhưng cậu vẫn len lõi sự thô bạo.

Nhất Bác lau tóc rồi tiện tay vứt chiếc khăn vào sọt đồ dơ, Nhất Bác đứng trước gương mái tóc xám của cậu đã dần bay màu, chân tóc đã bắt đầu đen vài chỗ còn vương vấn màu vàng choé.

Nhất Bác mở cửa ra cho phòng thoáng khí, cậu chỉnh lại chút ga mền rồi vào phòng sách.

Nhất Bác ngồi vào ghế, cậu khởi động laptop rồi bắt đầu đọc tin tức, vừa giải trí vừa tiện thể cung cấp những thông tin về thị trường hiện nay.

Những sản phẩm của Thiên Vương đang dần phủ sóng khiến ánh mắt kia có chút loé lên rồi cũng vụt mất.

Nhất Bác tùy tiện đọc vài tin tức rồi đóng laptop lại rồi lại lười nhác ra phòng khách ngồi phịch xuống ghế sofa tùy tiện mở vài bài hát trên mạng để thư giản.

Dựa đầu vào thành ghế, cậu lấy điện thoại ra rồi lướt những mẫu motor mới nhất.

Reng
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Nhất Bác đặt điện thoại xuống ghế rồi đút tay vào túi rồi từ tốn ra ngoài.

Nhất Bác mở cửa rồi ánh mắt lạnh lùng quét xung quanh, không có ai ? Nhất Bác cau mày bỗng ống quần có sự chuyển động nhẹ, Nhất Bác mới cúi xuống thì thấy một bé gái tầm một tuổi, đôi mắt to tròn đen láy, đôi môi chúm chím, cái má bánh bao rúng rính theo từng cái giật tay của cô bé.

Cái tay bụ bẫm dơ lên, đôi môi chu chu.
– Bế…bế.
Tiếng nói bặp bẹ vang lên, sự lạnh lùng trong cậu dịu đi bớt tuy lạnh lùng nhưng cậu cũng ít có ác cảm với con nít nên không nghĩ ngợi nhiều cậu cúi xuống mà bế con bé lên.

Con bé vừa được bế lên đã ngay lập tức cười tít con mắt, nhe ra hàm răng mới lởm chởm vài cái, con bé liền vòng tay ôm cổ cậu chui rúc vào cổ cậu rồi lập tức hít thở đều đặn mà chìm vào giấc ngủ.
– Mẹ con đâu ?
Nhất Bác từ tốn vang lên mà không nhận ra con bé đã ngủ, Nhất Bác không thấy con bé phản ứng nên mới nhẹ nhàng nhìn con bé, thấy con bé đã ngủ cậu mới thở dài rồi đứng đó vỗ vỗ lưng cho bé.

Vài phút sau, một người đàn ông với dáng vẻ thư sinh, chiếc mắt kính dày cộm trên gương mặt đầy mồ hôi, gương mặt tuy không đẹp nhưng có nét nhẹ nhàng ửng đỏ lên, hơi thở gấp gáp có vẻ anh ta vừa hoạt động mạnh.

Anh ta chạy đến chỗ Nhất Bác rồi vội cúi đầu xin lỗi.
– Xin lỗi cậu, con tôi không làm phiền cậu chứ.

Nhất Bác quan sát anh ta không ý kiến lắc đầu, Nhất Bác nhẹ chuyền bé cho anh ta.

Anh ta vội đón lấy.
– Cảm ơn cậu, tôi mãi chuyển đồ thang máy ra mà không để ý nó.

Tôi là Hàn Nghi, 24 tuổi và là hàng xóm mới của cậu.
Hàn Nghi cười cười anh ta chỉ vào căn phòng kế bên cạnh.

Nhất Bác gật đầu rồi cũng lễ phép.
– Nhất Bác, 22.
– Rất vui được gặp cậu.
Hàn Nghi vui vẻ nói cười, Nhất Bác gật đầu rồi nói một tiếng cậu đóng cửa lại rồi bỗng khựng chân đứng sau cửa.
Sao con bé giống Chúng Huyền thế ?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.