Đọc truyện Baba 17 Tuổi – Chương 2: Cha ruột, mẹ kế
Đệ nhị chương: Cha ruột, mẹ kế
Liều mạng liều mình rốt cuộc cũng leo được lên toa tàu, Chu Nguyên ôm chiếc ba lô to bự của mình móc ra một tờ báo sau đó trải xuống ghế bên trái cửa sổ hút thuốc, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cũng may đây là Thủy phát trạm*, tuy không mua được ghế giường nằm nhưng ngồi trước cửa sổ hút thuốc có thể ngây người thì không có gì trở ngại. Trẻ con xa nhà quả thật không dễ bị tổn thương a!
*Origin stop; một dạng ấn lệnh điều hành rồi thì tàu mới bắt đầu xuất phát
Nguồn: http://baike.baidu.com/view/205393.htm
Trước đó nàng tham gia trại hè ở trên núi bên thành phố G, thế nhưng mấy ngày nữa là đại thọ tám mươi của gia gia, cho nên kết thúc trại hè sớm quay về thành phố Z để chúc thọ gia gia. Dựa theo tuyến đường, chỉ có thành phố N gần thành phố G mới có xe lửa đi đến Z, vì vậy Chu Nguyên bi kịch rồi. Đuổi sống đuổi chết chạy tới trạm xe lửa mới phát hiện không còn vé nào cả, chỉ mua được vé đứng, vì vậy ảo não bò lên xe tới toa hút thuốc định ngủ thẳng cho tới khi đến thành phố Z. Còn tới 13 tiếng mấy nữa, chậm rãi chịu đựng đi.
Không nên hỏi vì sao Chu Nguyên không đi máy bay, bởi vì nàng không có tiền. Tại sao nàng không có tiền, lý do thì nhiều lắm. Cũng may Chu Nguyên chính là dạng người nhân sĩ giang hồ, loại sự tình này gặp phải chỉ có nhiều không có ít, dù sao nàng ngủ trước cửa sổ hút thuốc đã thành thói quen rồi, cũng không có để ý.
Qua một trạm, người mua vé đứng càng đông thêm, vì vậy toa hút thuốc cũng nhiều người hơn. Đơn giản là ngủ không được nữa, Chu Nguyên bắt đầu thử nói chuyện phiếm cùng người trên xe. Trò chuyện trò chuyện, chủ đề rất nhiều. Vì vậy đến lúc từng nhóm từng nhóm người bắt đầu xuống tàu thì câu chuyện lại kết thúc, Chu Nguyên ngồi xe lửa về tới thành phố Z.
Lúc trở về là ba giờ chiều, chính là lúc ánh mặt trời tháng tám độc nhất ở thành phố Z, Chu Nguyên lưng đeo ba lô đứng ở cổng chính trạm xe lửa, giương mắt nhìn ánh mặt trời chói lọi, nhẹ nheo lại mắt. Cảm giác về đến nhà, đúng là tốt đến không thành lời.
Là Chu Nguyên lén trở về, không có gọi điện thoại nói cho ba mẹ biết, cho nên lúc nàng cầm chìa khóa mở cửa, gương mặt kinh ngạc của mẹ rơi vào đôi mắt nàng. Nhưng mà chỉ là sửng sốt một giây, sau đó cao quý lãnh diễm quăng lại một câu cho Chu Nguyên, liền đẩy nàng vào phòng tắm.
“Lại ngủ ở cửa sổ hút thuốc? Cả người đều mùi thuốc lá, bẩn như vậy, đi tắm nhanh lên.” Mama Chu gia vẫn sấm rền gió cuốn như vậy.
“. . .” Chu Nguyên lưng đeo ba lô, đứng ở cửa chính, phong trần mệt mỏi ba giây rồi đặt ba lô xuống cạnh cửa, cởi giầy ngoan ngoãn vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong đang định lên lầu ngủ, kết quả lại bị mẹ ngăn cản. Chu Nguyên đứng ở phòng khách, khó hiểu nhìn người vẫn phong tình vạn chủng nằm trên sofa. Chu mama cầm lấy điều khiển từ xa đổi kênh, hình ảnh trong TV liên tục lóe rồi tắt, ngay cả quay đầu lại cho Chu Nguyên một cái biểu cảm nàng cũng không làm, “Phòng của con mẹ thuê rồi, đồ đạc đều dọn xuống phòng khách, tới phòng khách ngủ đi.”
“. . .” Chu Nguyên nhìn ánh mắt bình tĩnh của mẹ mình.
Chu mama thấy nàng không động liền liếc mắt quét qua, “Không phải nói muốn ngủ sao? Còn đứng đó?”
Chu Nguyên vô thức đá chân, mỗi câu mỗi chữ đều cân nhắc chậm rãi nói, “Mẹ, tiền thuê con có thể lấy một nửa không?”
“. . .” Chu mama quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng, phong khinh vân đạm, “Về phòng ngủ đi.”
“Ừm.” Vì vậy Chu Nguyên yên lặng xoay người đi, sau đó nội ngưu đầy mặt*. . . nàng chỉ biết, nàng tuyệt đối không phải là con ruột, cước điện thoại cũng không tàn phá như thế này a mẹ! Vì vậy cõi lòng đầy bi thương, nàng bắt đầu giấc ngủ đầu tiên sau một tháng xa nhà, tuy nhiên, không phải trong căn phòng vốn là của nàng. . .
*Nghĩa vui đùa của thầm rơi nước mắt đầy mặt
Sau khi phải ngủ trong lều bạt một tháng, vừa dính lên giường Chu Nguyên liền nặng nề thiếp đi. Ngủ đến mơ mơ hồ hồ, nghe được tiếng cửa phòng đóng mở, sau đó cảm giác trên người hơi nặng. Là mền sao, hèn chi cảm thấy có chút ấm áp. . . vì vậy rất an ổn, ngủ một giấc thẳng đến sáng hôm sau.
Khi những tia nắng sớm tháng tám xuyên qua chiếc cửa sổ sát đất rọi lên người nàng, Chu Nguyên vẫn còn uể oải chưa tỉnh lại. Nàng chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, híp mắt ôm mền mê man nhìn ra cửa. Dạ dày truyền đến tiếng sôi sục khiến nàng phải đứng dậy chạy đến phòng tắm rửa mặt một phen mới đẩy cửa đi thẳng đến bếp.
7 giờ cũng coi như là sớm, mama Dung Thanh vẫn chưa thức. Cho nên lúc đến bếp không ngoài dự đoán thấy được baba đang khoác tạp dề bận rộn với các nguyên liệu trên thớt. Vì vậy bước chân ngừng ngay cửa một hồi, sau đó mới đi vào.
Baba Chu gia đang chiên trứng, nồi áp suất bên cạnh có lẽ là nấu cháo, Chu Nguyên nhìn lướt qua tấm thớt rồi đến mở tủ lạnh lấy sữa ra. Trứng chiên trong chảo kêu xì xèo, mùi thơm tràn ngập căn bếp, Chu Nguyên rót hai ly sửa đặt trên bàn ăn chờ trứng chiên chín.
“Dậy rồi à?” Baba không có quay đầu lại, chăm chú nhìn trứng trong chảo cân nhắc xem có nên đổi bề lại hay không.
“Dạ.” Âm thanh Chu Nguyên đáp lại có chút khô khan, thế nhưng cũng coi như là rõ ràng.
“Chờ một chút, lát nữa là chín rồi.” Baba đem trứng đã chiên xong đặt lên dĩa, sau đó lại chiên một quả khác, “Ừ, xong rồi. Trong nồi áp suất có nấu cháo hoa, nếu như đói thì tự mình ăn một chút trước đi.”
“Dạ.” Vì vậy Chu Nguyên dời tầm nhìn ra khỏi ly sữa trên bàn, chạy đến nồi áp suất giở nắp nồi ra, khuấy cháo lên, hơi nóng nháy mắt bốc lên nghi ngút, trước mắt một mảnh sương mù.
Baba chậm rãi lật mặt trứng, tư thế vô cùng ưu nhã, người đàn ông anh tuấn kia lúc làm những việc như thế này trông có vẻ vô cùng giống bảo mẫu, hoàn toàn không có khí phách sắc bén như ở trong công ty. Ông chiên xong quả trứng cuối cùng rồi tắt bếp, chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái giữa nắng sớm lấp lánh chiếu sáng. Không còn bận việc nữa ông mới có thời gian đưa mắt đến nhìn Chu Nguyên, “Hôm nay ăn đơn giản một chút, tối tỷ tỷ con đưa Nhuận Nhuận về theo, baba sẽ nấu đồ ngon.”
Ông bưng trứng chiên đến, đặt xuống trước mặt Chu Nguyên, tự mình cũng ngồi xuống, dùng muỗng chậm rãi ăn cháo.
Chu Nguyên cúi đầu ăn bữa sáng, nghe ông nói cũng chỉ nhẹ giọng trả lời một câu, sau đó hai người không nói gì nữa. Nhà hiện tại của Chu Nguyên ở gần Z đại*, cho nên xung quanh rất yên tĩnh. Bầu không khí ở nhà ăn cơm cũng tốt, dù Chu Nguyên vẫn trước sau như một không nói nhiều.
*Theo như mấy chương sau thì nó là nguyên một hệ thống trường từ tiểu học đến đại học, vì toàn là trường học và còn đang nghỉ hè cho nên yên tĩnh
Sau khi ăn xong Chu baba rửa chén, Chu baba – Chu Hoàn khi còn trẻ là một nhân vật oai phong có tiếng trên thương trường, nhưng sau khi về hưu lại hoàn toàn trở thành một chủ nam* của gia đình. Tuy trình độ nấu ăn của chủ nam vẫn còn chờ được tăng cao. Bất quá mama Dung Thanh không có ý kiến gì, Chu Nguyên cũng sẽ không có ý kiến. Dù sao sáng hôm nay lại một lần nữa được ăn trứng chiên có mùi vị khá kỳ quái và cháo hoa, mặt Chu Nguyên vẫn như cũ không có biến sắc. So với nửa năm trước, trù nghệ của Chu Hoàn tiên sinh thật sự là đã nâng cao không ít. . .
*Ông nội trợ, quản lý việc nhà
“Được rồi, hoạt động của con phía bên kia chắc đã kết thúc rồi nhỉ.” Lúc rửa chén Chu Hoàn nói một câu như thế. Tiếng nước rì rào, Chu Nguyên đang lau dọn bàn, nghe được câu hỏi tay khựng lại một chút, sau đó đáp lời, “Vâng.”
“. . .” Đối với đứa con chỉ một âm tiết nhà mình baba Chu gia đã tập mãi thành thói quen rồi, cho nên cũng không để ý. Ông đem chén đảo thêm một lần nước nữa, ngữ khí ôn hòa, “Ừ, vậy kế tiếp sẽ ngây ngốc ở nhà không ra ngoài sao?”
“Vâng.” Con nhóc này vẫn vậy, chỉ một âm tiết.
“Gần đây mẹ con có tài liệu phiên dịch cần người đối chiếu chỉnh sửa, dạo này mắt của ba đụng máy tính thì phát đau, khoảng thời gian này con giúp mẹ được không.” Giọng của Chu Hoàn rất hiền hậu, nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng người nghe được lại cảm thấy da đầu siết lại.
“Baba.” Chu Nguyên chậm rãi kêu lên xưng hô này.
“Sao?” Lão nam nhân anh tuấn lau khô nước trên tay quay lại nhìn nàng, mắt phượng híp lại rất ưu nhã.
Chu Nguyên mấp mím môi, mỗi chữ mỗi câu nói ra rõ ràng, “Tài liệu của mama, chưa lưu vào máy tính phải không?”
“À, phải.” Ông như mới nghĩ tới, bừng tỉnh đại ngộ đáp, “Cho nên con còn phải giúp mẹ gõ thành văn bản nữa.” Ông nhìn nàng, trịnh trọng nói.
“. . .” Đừng hãm hại người khác như thế a baba!!!! Lẽ nào ngài không biết văn bản của người phụ nữ kia có bao nhiêu thấp sao hả?!!! Còn có vết tích chỉnh sửa kia nữa tuyệt đối sẽ khiến người ta điên chết a!!!!! Chu Nguyên cảm thấy mình lại lọt vào hố sâu. . . từng nghe nói qua hãm hại cha* thế nhưng chưa từng nghe qua hãm hại con gái như thế a baba!!! Ở nơi sâu nhất trong đáy lòng một nghìn vạn con Alpaca cùng gào thét, thảm thương nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, sau đó nội ngưu đầy mặt. . .
*Cách nói của nó giống như đào hố chôn kẻ khác của VN mình ý _ chữ hãm hại đó còn có nghĩa là hố nữa
“Vâng.” Nàng nghe được chính mình bình tĩnh trả lời một câu, sau đó chắp tay ra sau lưng siết chặt nắm đấm. Lại một lần nữa, nàng cảm giác mình chính là tổng đài 10086*, đừng khi dễ người khác như thế a!
*Ờm… cái này giống như ngta bảo gì đáp ứng cái đó vậy, dù mình không rõ có phải là tổng đài hay không, nhưng nói chung là vậy
“Con vừa trở về, chờ thêm hai ngày nữa rồi hẵng bắt tay làm.” Ông quay lại, đưa tay vỗ vỗ vai Chu Nguyên, “Một lát nữa baba phải ra ngoài, mẹ thức rồi nhớ nhắc mẹ ăn sáng, à, nhớ đừng cho mẹ uống sữa. Sữa đậu nành của mẹ ba đặt trong tủ lạnh, lúc ăn sáng nhớ kỹ phải đun nóng. Ngoan ở nhà nghỉ ngơi, buổi chiều tỷ tỷ về nhớ mở cửa.”
Ông vừa ôn hòa căn dặn nàng, vừa chậm rãi đi ra bếp. Cởi tạp dề xuống, vào phòng thay một bộ đồ khác rồi đi ra, đến cửa thì đổi giày, “Baba đi đây, chăm sóc mama cho tốt biết không?” Tay đã đặt trên nắm cửa, lại quay đầu dặn Chu Nguyên thêm một câu.
“Vâng.” Chu Nguyên tỏ ý đã hiểu, gật đầu, “Tạm biệt baba.” Câu trả lời của nàng luôn luôn rất vừa lòng người khác.
“Tạm biệt.” Ông nhẹ nhàng vặn cửa đi ra ngoài.
Chu Nguyên đứng ở phòng khách nhìn cánh cửa khép lại, mím môi rồi đi vào thư phòng.