Baba 17 Tuổi

Chương 1: Ai là baba


Đọc truyện Baba 17 Tuổi – Chương 1: Ai là baba

Đệ nhất chương: Ai là baba


Nếu như trong tình huống nụ hôn và mối tình đầu của bạn vẫn chưa có, một tiểu loli ở trước mặt mọi người ôm cổ bạn lớn tiếng khóc gọi bạn là baba, bạn sẽ có phản ứng gì? Chu Nguyên nuốt nước bọt, bày tỏ sau đầu mình có một mũi tên, sau đó gương mặt toàn là máu.


Giống như hiện tại. . .


Chu Nguyên nhìn tiểu loli lớn tiếng khóc trong lòng mình, bày tỏ đầu mình rất đau, gương mặt toàn là máu. Các bác gái chờ soát vé ở xung quanh đều dùng ánh mắt vô cùng quỷ dị nhìn nàng, Chu Nguyên ở giữa đoàn người phải gánh chịu áp lực rất lớn.


Trời ạ!!! Đây là tình tiết gì! Nàng chỉ là nhìn thấy tiểu loli này ngồi trên ghế đợi tàu một mình khóc thút thít không có ai quan tâm mà cảm thấy đau lòng nên tiến lại hỏi han, ai mà biết tiểu loli tự dưng lại nhào vào lòng ôm nàng bắt đầu lớn tiếng khóc gọi nàng là baba. . . cái tình tiết này đừng có cẩu huyết như vậy có được hay không!!!


“Ừ, đừng khóc đừng khóc, tiểu bằng hữu em làm sao vậy?” Tuy ánh mắt của những bác gái xung quanh rất kỳ quái, thế nhưng xét thấy tiểu loli ở trong lòng khóc thật sự quá tội nghiệp, Chu Nguyên vẫn ôm lấy nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành, sau đó thấp giọng hỏi.


Tiểu loli khóc một trận, tay siết càng chặt cổ Chu Nguyên, thút tha thút thít trả lời, “Baba, baba, không thấy mama đâu. . .”

“. . .” Tại sao lại là baba?! Chu Nguyên đau đầu. Khi loa phát thanh một lần nữa lại một lần nữa thông báo xe đã vào trạm, xin hành khách nhanh chóng soát vé lên xe. Mà tiểu loli ở trong lòng nàng vẫn thút tha thút thít, Chu Nguyên quét mắt nhìn xung quanh, mới phát hiện thì ra chỗ nàng ngồi có đặt một rương hành lý. Đại thúc soát vé đã từ đoàn người đằng trước đi về phía này, mà Chu Nguyên vẫn đang phải ôm tiểu loli nên không thể đưa tay lấy vé ra, đành để đại thúc soát vé lướt đi mất. . .


Nàng ôm cô bé, nhìn rương hành lý kia, có lẽ mẹ con bé có chuyện gì nên mới để tiểu loli ở lại đây, sắp lên xe rồi, tiểu loli nhìn đoàn người xếp hàng soát vé nhưng vẫn không tìm thấy mẹ, sốt ruột cho nên mới khóc, vì sốt ruột cho nên mới có thể nhìn nàng thành baba. . .


Chu Nguyên ôm tiểu loli, sau đó ngồi bên cạnh rương hành lý, đặt cô bé lên đùi nhẹ nhàng lắc lư, “Ừm ừm, đừng khóc nha, chúng ta ở đây chờ mẹ về có được không?” Cô nhóc thoạt nhìn cũng 3-4 tuổi, tóc dài khoác lên vai, mặc chiếc váy màu hồng nhạt, nước mắt đọng trên gương mặt mũm mĩm chọc người trìu mến. Rất đáng yêu, chỉ là khóc quá thương tâm khiến người khác đau lòng.


Tiểu loli thút thít, “Vâng. . .” Giọng mũi vô cùng nặng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Đối phó với trẻ con Chu Nguyên vẫn sử dụng phương thức cũ rích, đó là từ trong balô lấy ra một cây kẹo bỏ vào tay tiểu loli, sau đó nén tâm trạng xuống, một lần lại một lần dỗ dành. Cũng may những bác gái xung quanh đều vội vàng soát vé sau đó đi lên xe, không rảnh dùng ánh mắt kỳ kỳ quái quái nhìn nàng, nàng mới có thể yên tâm thoải mái dỗ dành tiểu loli.


Ôm tiểu loli dỗ một hồi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua lịch trình xe, 11h15, còn 15 nữa mới phải lên xe, chỉ mong mẹ của con bé có thể quay lại nhanh một chút. . .


Nàng vừa nghĩ ngợi vừa ôm cô bé, sau đó cúi đầu vừa định hỏi em có biết mẹ mình đi đâu không, kết quả cúi đầu một cái liền thấy tiểu loli mở to đôi mắt ngập nước nhìn nàng, chớp cũng không chớp mắt. Chu Nguyên bị con bé nhìn có chút không biết phải làm sao, đưa tay lau đi giọt nước mắt đọng trên hàng mi thật dài của cô bé, nhẹ giọng hỏi, “Tiểu bằng hữu, em có biết mama đi đâu không?”


Kết quả tiểu loli liền mếu máo, rụt rè hô nàng một câu, “Baba. . .” Giọng nói đó, mang theo vài phần do dự bất định và cả lo sợ.


“. . .” Chu Nguyên nghe xưng hô như thế, rất là bế tắc, vừa định mở miệng sửa lại, kết quả đã bị giọng nói hưng phấn của con bé cắt đứt.


“Mama!” Giọng nói của tiểu loli vô cùng vang dội, thanh thúy gọi thần trí Chu Nguyên trở về, ngay lúc này tiếng giày cao gót có chút mất trật tự truyền đến.

Nàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy bóng dáng vội vội vàng vàng của một người phụ nữ, vẻ mặt hoảng loạn nhìn tiểu loli trong lòng Chu Nguyên, “Lạc Lạc. . .” Người này gọi có lẽ là tên của tiểu loli.


Chu Nguyên bật người bồng tiểu loli đứng dậy, nhìn nàng chạy đến trước mặt bỗng nhiên có chút không biết phải làm sao. Cô bé vươn hai tay về phía nàng, “Mama mama. . . “


“À ừ đây.” Chu Nguyên luống cuống tay chân đem cô bé trả về cho mẹ, người phụ nữ tiếp nhận tiểu loli ôm vào lòng vỗ lưng trấn an, tóc nàng có chút rối loạn, hơi thở vẫn chưa bình ổn, ánh mắt nhìn Chu Nguyên mang theo đề phòng, nhìn đến sống lưng Chu Nguyên ớn lạnh. Người này rõ ràng không cao hơn nàng, nhưng lại mang cảm giác áp bức đến Chu Nguyên vô thức lui về sau hai bước. Ánh mắt sắc bén như thế sẽ không cho nàng là người xấu đâu đúng không, ai ya, xem ra nhất định là có rồi.


Cũng may lực chú ý của người đó đặt trên người của đứa nhỏ, cũng không có dây dưa quá nhiều với Chu Nguyên. Đứa nhỏ rất ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ, lại mang theo nức nở hỏi, “Sao mama lâu như vậy mới về. . .”


Nàng vỗ vỗ lưng con bé, thấp giọng dỗ dành, “Ừm, một lát nữa là về tới nhà, Lạc Lạc xuống tự mình đi, để mama xách hành lý có được không?”


Tiểu loli rất ngoan, gật đầu, từ trong lòng mẹ trèo xuống, sau đó. . .


Con bé chạy chầm chậm đến bên cạnh Chu Nguyên, một vòng tay ôm lấy chân Chu Nguyên, ngửa mặt với đôi mắt to tròn ngập nước, nhừa nhựa hỏi, “Baba bồng Lạc Lạc về nhà có được không?”


Chu Nguyên nhìn tiểu loli ôm chân nàng, trừng to hai mắt nhìn thoáng qua đứa nhỏ, rồi vô thức nhìn qua người phụ nữ kia, quả nhiên vẻ mặt của đối phương cũng là kinh ngạc, vì vậy căn bản không có suy nghĩ liền thốt ra, “Chị không phải baba!”

Quả nhiên, môi tiểu loli dẹt ra, sau đó đương nhiên là muốn khóc.


“Lạc Lạc.” Giọng nói có phần nghiêm khắc của người kia truyền đến tai, sau đó Chu Nguyên nhìn thấy nàng bình tĩnh tiến đến nắm tiểu loli đi, “Xin lỗi.” Đây là lời người đó nói với nàng khi dắt con bé đi.


Chu Nguyên nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của nàng xoay lưng đi, tay kéo hành lý tay dắt con đi về phía trạm soát vé, sửng sốt vài giây mới chạy đến giúp nàng cầm hành lý.


“Ách. . . tôi giúp cô cầm hành lý được không?” Sóng người cuộn trào mãnh liệt ở trạm soát vé, âm thanh không tính là quá lớn của Chu Nguyên lại khiến đứa nhỏ trong tay người kia hai mắt sáng rỡ.


Đối phương nhìn nàng, có chút kinh ngạc, thế nhưng nháy mắt liền khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh vốn có, “Không cần, cám ơn.”


Cánh tay của Chu Nguyên dừng lại giữa không trung, có chút ngại ngùng. Nhưng mà tiểu loli đưa tay kéo góc áo của mẹ, dùng âm thanh nhừa nhựa làm nũng, “Mama, ẵm.”


“. . .”


Chu Nguyên nghe vậy liền ngại ngùng cười nói, “Đông người lắm, tôi giúp cô mang hành lý, cô bồng con bé đi.”


Nàng liếc mắt nhìn đoàn người như sóng ập đến địa đạo, trong khung cảnh ồn ào nàng đáp lời thoáng nghe không rõ ràng lắm, “Cám ơn.” Nàng nghe theo lời đề nghị của Chu Nguyên, sau đó đem rương hành lý giao cho Chu Nguyên, ôm lấy đứa nhỏ. Người phụ nữ này thoạt nhìn là một người không thể nào thích trò chuyện cùng người xa lạ, Chu Nguyên cũng không để ý, lưng đeo ba lô tay kéo hành lý đi theo sau tiến vào sân ga.


Cô bé ngoan ngoãn ghé lên vai nữ nhân, mắt thì nhìn Chu Nguyên lưng đeo một túi lớn tay kéo hành lý, vô cùng chăm chú không chớp mắt cái nào. Chu Nguyên kéo hành lý cúi đầu bước đi, xung quanh tất cả đều là âm thanh luân chuyển vạn hướng, giày cao gót của người phía trước lộ rõ nhỏ yếu như vậy. Đôi lúc ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt trong veo của cô bé, liền giật mình một cái, sau đó không chút keo kiệt nào đáp lại bằng một nụ cười lớn, đáy mắt của cô bé trong thoáng chốc tựa hồ cũng sáng lên vài phần.

Sau khi đi qua địa đạo có hai cửa ra, Chu Nguyên theo sau hai người tới cửa bên trái, ngập ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía cô bé, rồi lại lập tức chạy theo. Người kia bồng con vững vàng bước đi, dường như không hề lo lắng Chu Nguyên có bắt kịp hay không. Rốt cuộc cũng trèo đến sân ga, Chu Nguyên mới đem hành lý giao lại cho hai người. Đại thúc xếp hành lý là người tốt, hắn giúp nàng đem hành lý đặt lên xe. Người phụ nữ ôm đứa nhỏ đứng ở cửa xe nhẹ giọng nói cám ơn cùng Chu Nguyên, lại phát hiện Chu Nguyên không có lên xe cùng nàng.


“Cậu, không phải là toa này sao?” Người kia ôm con hỏi nàng. Chu Nguyên gãi gãi ót, có chút ngốc, “Ừm, tôi đi trước.”


“Cám ơn.” Người đó lại thấp giọng nói một câu cám ơn.


“Không việc gì, không cần khách sáo.” Chu Nguyên nhìn thoáng qua đứa nhỏ nằm gọn trong lòng mẹ vẫn nhìn chăm chăm vào nàng, cười cười, sau đó xoay người chạy vội về phía cửa phải.


“Baba hẹn gặp lại!” Chạy được vài bước, dường như nghe một giọng nói non nớt hô lên một câu như thế, quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy làn váy hồng nhạt của cô bé biến mất ở cửa xe. Nàng chớp mắt một cái, thu hồi tầm nhìn, hai tay nắm lấy dây đeo ba lô, dùng sức mạnh chạy tám trăm mét chạy về phía toa xe của mình.


Đợi một chút, ở đây còn có người toa cuối cầu xin đợi một chút a, này!!!


===
Nhắc nhở thân thiện: Chu Nguyên là tomboy, cũng không quá tỏ ra nữ tính(Sau này thì không biết), có không thích thì tự cân nhắc có nên xem tiếp hay không.
Sau khi cân nhắc xưng hô nên thế nào thế nào, phiền vãi bíp, (Đã từng định dẹp) cho nên đã cố gắng tốt nhất rồi, chỗ nào đọc còn sượng thì góp ý mình sửa, cám ơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.