Bạn đang đọc Bà Xã Ngang Ngược Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em! – Chương 12
Đúng như lời căn dặn trước đó của người đàn ông, Lâm Nhã Tịnh sau khi ăn sáng xong thì ra phòng khách gặp Chu Chí Viễn.
Cô lặng lẽ ngồi xuống đối diện thì người đàn ông đã trầm ổn đi thẳng vào câu chuyện cần phổ biến.
“Cô cũng biết hôn sự này được sắp xếp từ đâu mà đúng không?”
“Đương nhiên là vì lợi ích của đôi bên.
Giữa chúng ta căn bản chưa từng gặp nhau nên làm gì có chuyện vì yêu mà kết hôn.”
Lâm Nhã Tịnh cũng thẳng thắn không kém, điều đó vô tình lại khiến người đàn ông hài lòng.
“Vì không tồn tại tình yêu nên chắc chắn sẽ không có hai từ hạnh phúc.
Chắc cô cũng có nghe nói tôi là người lãnh cảm với phụ nữ nên chuyện rung động trước bất kì một cô gái nào là rất khó xảy ra.
Vì vậy cuộc hôn nhân này chỉ duy trì trong vòng một năm trên mức độ danh nghĩa và một bản hợp đồng.
Nếu cô đồng ý, sau khi chấm dứt hợp đồng tôi sẽ tặng cô 500 triệu, coi như là đền bù tổn thất một năm thất nghiệp và lảng phí thanh xuân.”
Những gì Chu Chí Viễn vừa nói không ngờ lại đúng như những gì Lâm Nhã Tịnh cô luôn mong chờ.
Cứ tưởng dấn thân vào cuộc hôn nhân này là đã đi vào ngõ cụt tăm tối không tìm lối ra nhưng nào ngờ con đường này cũng không tệ như cô đã nghĩ, nỗi lo sợ kia căn bản là dư thừa.
“Rất tốt, trùng hợp thay đó cũng là điều tôi luôn mong muốn.
Nhưng mà anh đem tiền ra để thương lượng với một người có xuất thân không tệ như tôi có phải là đang quá xem thường Lâm gia rồi không?”
Chu Chí Viễn khẽ cười nhạt sau những gì cô gái vừa nói, biểu cảm như thể đã nắm được điểm yếu của đối phương nhưng lại không vội vạch trần.
“Tôi không xem thường ai cả.
Còn tiền, bây giờ cô có thể không cần nhưng biết đâu sau này lại cần dùng đến.
Cho nên không cần quyết định vội vậy đâu.”
Qua những lời nói của Chu Chí Viễn, Lâm Nhã Tịnh có cảm giác dường như người đàn ông này hiểu biết về cô không ít, chỉ là anh không nói thẳng ra mà thôi.
Còn vấn đề tại sao lại biết về chuyện của cô thì vẫn là một dấu chấm hỏi.
“Được rồi, coi như những gì muốn nói tôi đã nói xong.
Bây giờ cô ở nhà soạn ra một bản hợp đồng với những yêu cầu mà cô muốn đi, tôi cũng soạn một bản.
Tối nay gặp lại sẽ trao đổi sau.”
Nói rồi Chu Chí Viễn đã đứng dậy, cầm theo áo vest và cặp táp chuẩn bị đi làm, nhưng trước khi đi có vẻ như anh nhớ ra gì đó nên đã dừng lại một chút.
“Cô ngoan ngoãn ở nhà, không được ra ngoài khi chưa có sự cho phép của tôi.”
Tiếp nốt một lời căn dặn cuối cùng rồi người đàn ông ấy mới rời đi, để lại một mình Lâm Nhã Tịnh nhìn theo bóng dáng của anh đến khi khuất khỏi tầm mắt.
Cách nói chuyện của nam nhân này cô cứ cảm thấy có gì đó rất quen, dường như đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu đó nhưng lại không nhớ nổi là đã nghe thấy ở đâu, trong hoàn cảnh nào.
Nghĩ ngợi bâng quơ một lúc cũng không nhớ được gì, cô gái đành gác chuyện ấy sang một bên rồi thả lỏng thân thể, tùy ý ngã lưng ra thành ghế sofa bằng da bọc nệm mềm mại.
Cả một căn biệt thự to thế này vậy mà chỉ có mỗi hai người đàn ông sinh sống, giờ có thêm cô nữa là ba người.
Hai nam một nữ chung nhà, người cô đơn nhất ắt hẳn sẽ là cô.
Ở nhà một mình thế này cũng rất chán, cô muốn về nhà thăm Lý Nguyệt Kiều xem cuộc sống của bà thế nào vì từ khi đến Lâm gia đồng ý hôn sự thì đến giờ cô vẫn chưa được gặp lại bà.
Trong lễ cưới bà ấy cũng không được tới, cô rất lo lắng không biết rằng Lâm Duệ Minh có thực hiện đúng lời hứa hay không.
Nhưng giờ cô lại không được ra ngoài thì biết phải làm sao đây?
“Haizzz…”
Cô ngã người dài ườn trên sofa, mắt nhìn chùm đèn lộng lẫy trên trần nhà mà khẽ thở dài một tiếng nghe như vô cùng chán nản.
…—————-…
Hơn 6 giờ tối Chu Chí Viễn đã quay trở về nhà sau một ngày bận rộn tại Tập đoàn Chu thị.
Vừa bước vào nhà anh đã đi thẳng lên phòng, tắm rửa thay quần áo như một thói quen đã thuần thục mọi ngày.
Sau đó mới rời khỏi phòng riêng xuống phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho chính mình.
Bấy giờ anh vẫn quên mất là trong nhà hiện nay còn có thêm sự hiện diện của một cô gái, cho đến khi vào tới phòng bếp, được chứng kiến một bàn thức ăn đạm bạc và người phụ nữ đang loay hoay bên gian bếp thì anh mới sực nhớ đến sự có mặt của Lâm Nhã Tịnh tại biệt thự của mình.
Anh từ từ bước qua bàn ăn, nhìn thấy những món như canh cải, cá kho, bông bí luộc, trông đơn giản nhưng lại bắt mắt vô cùng, mùi hương cũng khác hẳn những món anh hay ăn.
“Ôi má ơi, hú hồn.”
Giọng nói hốt hoảng từ phía cô gái bất ngờ vang lên khiến Chu Chí Viễn thoáng giật mình, vội chuyển tầm mắt nhìn sang Lâm Nhã Tịnh.
“Tôi có phải ma đâu mà cô thất kinh hồn vía như thế.”
“Tự nhiên ở đâu lù lù xuất hiện ngay sau lưng thì không giật mình sao được.
Anh không phải ma đâu mà giống âm hồn thì đúng hơn, đi đứng chả có tiếng động nào.”
Lâm Nhã Tịnh bĩu môi nói xong thì thản nhiên ngồi vào bàn ăn, mặc kệ ai đó vẫn đứng ngây ra đó với nét mặt cố gắng lấy lại sự tự cao của chính mình khi năm lần bảy lượt bị cô gái này chọc tức đến nghẹn họng.
“Tại tôi hay tại cô có tật nên giật mình.”
“Tôi có làm gì đâu mà sợ.
Mặc kệ anh, tôi ăn cơm đây.”
Lâm Nhã Tịnh vẫn thản nhiên như cũ, ung dung trả lời xong cô liền xới cơm vào chén sau đó bắt đầu ăn tối.
Nhìn thái độ thoải mái, tùy ý phúng túng của cô mà người đàn ông vô cùng khó ngờ.
Anh chưa từng gặp qua một cô gái nào vừa ngang ngược, đanh đá lại còn dám trả treo với anh như thế.
Thậm chí còn không nể nang anh lấy một phần nào, đến cả chuyện ăn uống, anh đứng ngay đây mà cô còn không mời lấy một tiếng.
“Cô không biết phép lịch sự à?”
“Ý anh là sao?”
Lâm Nhã Tịnh ngước lên nhìn người đàn ông, biểu cảm hồn nhiên không biến đổi càng khiến ai kia thêm hậm hực.
“Thì theo phép lịch sự là cũng cô phải mời tôi một tiếng trước khi ăn chứ?”
“Ơ, chẳng phải anh nói là chuyện ăn uống trong nhà đều phải tự thân vận động à? Có làm thì mới có ăn, mà cái này anh đâu có phụ tôi làm đâu.”
“Cô…”
“Tôi sao? Tôi nói sai gì hả?”
Hết lần này đến lần khác Chu Chí Viễn bị phản bác đến câm nín không nói được tiếng nào, anh cảm nhận được cục tức đang chắn ngang cổ họng một cách rõ ràng nhưng vẫn phải nuốt ngược trở xuống.
Nói không lại, càng không muốn đôi co thêm nên người đàn ông liền hậm hực đi đến gian bếp tự tay làm bữa tối cho chính mình..