Bạn đang đọc Bà Xã Ngang Ngược Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em! – Chương 11
Tỉnh dậy tại một nơi yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lùa qua khung cửa sổ và tiếng chim hót líu lo trên nhành liễu cao cao đang đung đưa trước gió, khiến Lâm Nhã Tịnh cảm thấy thật bình yên, đôi môi non mềm tự cánh hồng phủ giọt sương ban mai khẽ cong, tạo thành một nụ cười dịu dàng.
Chiếc nệm mềm mại, cùng chăn bông ấm áp chỉ khiến cô muốn vùi đầu ngủ tiếp.
Nhưng khi đôi mi tâm chầm chậm nhắm lại định chìm vào giấc ngủ lần nữa thì có một thế lực tâm linh nào đó đã làm cô phải bừng tỉnh và ngồi dậy ngay lập tức.
Đôi mắt ngọc to tròn dáo dát nhìn xung quanh căn phòng lạ lẫm.
Đây chẳng phải là nhà của người đàn ông mà cô vừa lấy làm chồng vào ngày hôm qua sao.
Cả chiếc giường êm ấm này, bầu không khí yên tĩnh này tất cả đều tồn tại ở môi trường sống của người đàn ông ấy, và hôm nay là ngày đầu tiên cô làm dâu, làm vợ nhà người ta, vậy mà gần bảy giờ rồi cô còn chưa xuống khỏi giường.
Tối qua tuy là lạ chỗ có hơi khó ngủ một chút nhưng nằm hồi lâu cô vẫn ngủ được, mà còn ngủ rất ngon, không bị ai động vào.
“Chẳng lẽ đêm qua hắn ta không về phòng ngủ ư?”
Tự hỏi chính mình một câu trong điệu bộ ngớ ngẩn xong, Lâm Nhã Tịnh lại nghĩ rằng không nên ngồi đây mà thắc mắc nữa nên đã lật tật tuột xuống khỏi giường, đi vào toilet làm vệ sinh cá nhân.
—————-
Sau khi chạy qua khỏi ba dãy cầu thang dài đằng đẵng, Lâm Nhã Tịnh mới xuống tới đại sảnh, cô đặt tay lên ngực trái mà thở hỗn hễn vì mệt, đôi mắt lại chuyển động xung quanh tìm hướng đi vào phòng bếp, đến khi tìm thấy thì liền nhanh chân đi tới.
Có một điều cô luôn thắc mắc từ khi đến đây tới giờ là cả căn biệt thự to lớn, nguy nga thế này nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của một người giúp việc nào cả, ngoài vị quản gia già tuổi ngoài 50 đã chào hỏi cô khi vừa mới tới.
Cô thường xem những bộ phim gia đình thì trong đấy thường có cảnh làm dâu phải dậy sớm phục vụ cơm nước cho chồng và ba mẹ chồng, vậy mà ngày đầu tiên về làm dâu cô đã ngủ quên tới đến giờ ăn sáng luôn rồi mới chịu dậy.
Cứ tưởng lần này sẽ bị mắng một trận không thể ngẩng đầu nhưng khi Lâm Nhã Tịnh vào tới phòng bếp thì đã bị một cảnh tượng làm cho kinh ngạc đến đứng hình.
Bên gian bếp là một người đàn ông mặc tạp dề đang chiên chiên nấu nấu gì đó, lúc nam nhân đó bất ngờ quay lại càng khiến cô ngơ ra khi được chứng kiến một nhan sắc quá đổi tuyệt vời.
Sắc vóc cao ráo, tướng mạo phi phàm, vạm vỡ, gương mặt tiêu sái đẹp trai không góc chết.
Lông mày đen rậm, mũi cao, mắt phượng cùng đôi đồng tử màu hổ phách tôn lên vẻ quyền lực hơn người.
Cánh môi vừa đủ, gợi cảm đến mê ly lòng người, thử nghĩ nếu người đàn ông này lộ ra nụ cười trìu mến chẳng biết sẽ đốn ngã biết bao trái tim thiếu nữ, trong đó có cả Lâm Nhã Tịnh cô.
“Rớt liêm sỉ kìa, nhặt lên đi.”
“Ờ, để tôi nhặt…”
Mãi lo nhìn mà Lâm Nhã Tịnh chẳng nghĩ được gì, ai biểu sao thì cô nghe vậy, trả lời rồi còn cúi xuống định nhặt cái liêm sỉ mà người đàn ông kia vừa nói, đến khi cuối xuống thì mới nhận định được hành động của mình, sau đó lập tức quay lên nhìn người đối diện với nét mặt ngượng đến sượng cứng cả mặt.
“Nhặt…nhặt cái gì chứ! Anh làm như tôi nhìn anh không bằng.”
“Vậy sao? Tôi cho rằng là nhan sắc này đã bị cô nhìn tới bào mòn luôn rồi ấy chứ.”
“Hơ, anh hơi bị tự mãn rồi đấy.”
Lâm Nhã Tịnh bĩu môi, nét mặt vênh váo xem thường thấy rõ, nhưng không hiểu sao chỉ với chút biểu cảm của cô mà lại khiến người đàn ông đó hơi mỉm cười, một hiện tượng lạ hiếm khi xuất hiện.
“Có nhìn hay không thì tự cô biết.”
Cô gái lại bĩu môi lần nữa rồi mới đi đến ngắm nhìn phần điểm tâm mà người đàn ông ấy vừa mang qua.
“Mà anh là ai vậy?”
“Giúp việc thôi cũng không cần phải đẹp trai thế chứ!”
Một câu là cô dành để hỏi, riêng câu thứ hai thì lại lẩm bẩm trong miệng chỉ đủ để bản thân nghe thấy, vì cô thật sự không thể nào phủ nhận nét đẹp của nam nhân này.
“Là chồng cô chứ không phải giúp việc.”
*Phụt…*
Câu trả lời của người đàn ông đã khiến Lâm Nhã Tịnh phải phụt hết nước vừa uống trong miệng ra ngoài, cùng với nét mặt hết sức kinh ngạc lần thứ n.
Trong trí nhớ của cô chồng mình đâu có đẹp như thế, chẳng lẽ hôm qua do trùm khăn voan nên cô nhìn không kỹ sao?
“Ch…chồng tôi sao?”
“Là chồng trên danh nghĩa, chồng trên hợp đồng hôn nhân thôi chứ đừng có mộng tưởng.”
Mở miệng ra câu nào là người đàn ông lại khiến đối phương phải ngượng cứng mặt câu đó, nhưng Lâm Nhã Tịnh cũng đâu phải dạng vừa, liền hiên ngang đáp trả:
“Có mộng mơ cũng không thèm thấy cái bản mặt cao ngạo khó ưa của anh đâu ha.”
Cái cảm giác lần đầu tiên có một nữ nhân dám mắng mình thật sự rất thú vị chứ người đàn ông chẳng hề nổi giận, mà đến cả anh cũng không hiểu được lí do.
Vì cô gái này khác biệt với những người phụ nữ mà anh đã từng gặp qua sao?
“Sợ cô cầu còn không được ấy chứ!”
Nói rồi Chu Chí Viễn thong thả ngồi vào bàn ăn với phần điểm tâm tự tay làm trước mặt.
Còn Lâm Nhã Tịnh thì bĩu môi sau đó đi tới gian bếp tìm thức ăn cho mình, nhưng nồi niêu đã trống rỗng căn bản chẳng còn miếng thức ăn nào.
“Anh không chừa phần cho tôi sao?”
“Cô không có tay à?”
“Nhưng mà…”
“Ở đây chỉ có người làm đến lau dọn theo giờ chứ không có phục vụ 24/24, cho nên những gì cô muốn đều phải tự thân vận động, kể cả thức ăn, đồ uống.”
Giờ thì Lâm Nhã Tịnh mới biết được lí do vì sao một nơi xa hoa thế này lại vắng vẻ như thế.
Hóa ra lại là vì chủ nhà là một người thích sự riêng tư, đi kèm siêng năng.
Chứ bình thường những người nhà giàu ai lại tự vào bếp tự lo bữa sáng.
“Chưa hết đâu.
Nhưng mà cô tự nấu bữa sáng cho mình đi đã, ăn xong rồi ra phòng khách gặp tôi.”.