Đọc truyện Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối – Chương 184: Nói Đến Chọc Ghẹo Thì Ngài Cửu Anh Là Nhất
Tất cả mọi người dưới bục đều kinh ngạc.
Người ở trong camera không phải là Chu Chính Hà thì còn có thể là ai?
Ông ta đứng trong bóng tối, trộm được đề bài của cuộc thi.
Sau khi lấy điện thoại ra chụp ông ta liền rời đi.
Tất cả mọi thứ đều được camera ghi lại…!
“Như vậy chẳng phải là vừa ăn cướp vừa la làng sao? Ông ta mới là người gian lận, vậy mà còn vu khống cho Diệp Mộc Châu?” “Bên ngoài thì ông ta ra vẻ trang nghiêm, nói cái gì mà mình là Bậc thầy phiên dịch.
Nhưng thật ra chỉ là một kẻ phế vật đố kỵ với Diệp Mộc Châu”
“Đợi đã, Chu Chính Hà gian lận mới được 8.6 điểm, Diệp Mộc Châu không gian lận nhưng lại được 10 điểm…!Điều đó chứng tỏ thực lực của hai người họ đúng là một người là trời, một người là đất”
“Sau này có lẽ Chu Chính Hà phải rút khỏi giới phiên dịch rồi, mất mặt quá…”
Chu Chính Hà choáng váng, có vô số người đang khinh thường, châm biếm và chửi rủa ông ta giống như thuỷ triều dâng cao.
Ông ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ngón tay run rẩy chỉ vào Diệp Mộc Châu nhưng lại không có dũng khí để nói ra bất kỳ lời uy hiếp nào.
Đầu ông ta đột nhiên trở nên trống rỗng, cơ thể mềm nhũn cứ như vậy mà ngất xỉu.
Nhưng không có ai đồng cảm với ông ta, nhóm tổ chức cuộc thi cũng chỉ cho nhân viên y tế khiêng ông ta đi, sau đó tiếp tục tiến hành cuộc thi.
Một Bậc thầy phiên dịch nổi tiếng trong nước không chỉ thua bởi một sinh viên, điều đáng xấu hổ hơn là ông ta còn gian lận.
Điều này không khỏi khiến người ta nghi ngờ rằng, trong những cuộc thi trước đó, liệu Chu Chính Hà có phải cũng thông qua việc gian lận nên mới có được thành tích tốt?
Bởi vì đố kỵ với Diệp Mộc Châu mà ông ta đã vu khống cố, suýt chút nữa huỷ hoại một mầm mống tốt.
Vậy những năm qua đã có biết bao nhiêu người bị huỷ hoại dưới tay ông ta?
Trước khi rời đi, Diệp Mộc Châu liếc mắt về phía Diệp Khánh Thy..
Cô chỉ thản nhiên nhìn cô ta, nhưng lại khiến Diệp Khánh Thy run rẩy cả người.
“Anh Ngạn Lâm, không ngờ thầy Chu lại là người như vậy.
Lần này em và ba đã hiểu lầm chị rồi, liệu chị ấy có càng hận bọn em thêm hay không…”
Hoắc Ngạn Lâm buông bỏ vẻ mặt nghi ngờ, Khánh Thy cũng chỉ có lòng tốt, sợ Mộc Châu đi nhầm đường nên không thể trách cô ta được.
“Em đừng lo lắng, anh đi giải thích rõ với Mộc Châu.
Em cũng chỉ muốn tốt cho cô ấy, cô ấy sẽ hiểu được thôi.”
Bên ngoài hội trường thi đấu.
Hoắc Việt Bách thu ánh mắt hài lòng về: “Ừm, không tồi”
Lâm Khiếu Phương toát mồ hôi, trong mắt ngài Cửu biểu hiện của bà chủ chỉ là không tồi thôi sao?
Chuyên gia tình yêu Lâm phó quan lại sắp online rồi.
Anh ta tận tình khuyên bảo: “Ngài Cửu, đợi lát nữa bà chủ ra ngoài thì anh không được chỉ nói mỗi một câu “không tồi” thôi đâu.
Anh phải khen cô ấy, khen cho bà chủ cảm thấy hài lòng.
Như vậy bà chủ mới vui vẻ!
Hoắc Việt Bách chậm rãi liếc mắt nhìn anh ta.
Lâm Khiếu Phương giống như bị uy hiếp: “Lần trước cái người Tạ Lâm đó không đẹp trai bằng anh, cũng không giàu có bằng anh, nhưng tại sao bà chủ lại nói chuyện với anh ta? Chẳng phải là vì anh ta có cái miệng biết ăn nói hay sao? Lỡ như anh ta đào góc tường của anh đi thì phải làm sao bây giờ? Ngài Cửu, anh phải học tập cho tử tế”
Tạ Lâm…
Hoắc Việt Bách đột nhiên nhíu mày, tại sao lần trước Diệp Mộc Châu lại nói chuyện với Tạ Lâm?
Cô và Tạ Lâm không quen biết nhau mới đúng.
Nhưng mấy lời của Lâm Khiếu Phương cũng rất đúng, đúng là có vài người thật sự muốn đào góc tường nhà anh.
Anh nhếch môi, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Diệp Mộc Châu vừa mới ra khỏi sảnh lớn của cuộc thi đã nhìn thấy Hoắc Việt Bách đứng đợi trước cửa.
Hôm nay tâm trạng của cô rất tốt, nhanh chóng ngồi vào ghế sau.
Lâm Khiếu Phương nháy mắt với Hoắc Việt Bách: Khen đi, mau khen đi ngài Cửu!
Hoắc Việt Bách nói chậm rãi: “Trong lúc dịch em dùng một từ không được hợp cho lắm, đổi thành bốn chữ “chung sống đến già” sẽ hợp với cảm xúc hơn.”
Lâm Khiếu Phương: “..”
Tôi bảo anh khen, khen! Chứ đâu có bảo anh chỉ ra lỗi sai của bà chủ! Ngài Cửu, rốt cuộc anh có làm được không vậy?
Không ngờ Diệp Mộc Châu lại chăm chú suy nghĩ, sau đó nói: “Ngài Cửu, anh giỏi quá! Anh nói như vậy làm em thật sự cảm thấy đổi thành “chung sống đến già” sẽ hay hơn”
Hoắc Việt Bách: “Ừm, anh biết em muốn chung sống đến già với anh”
Lâm Khiếu Phương đang lái xe, suýt chút nữa đã đạp nhầm chân ga.
Tôi thua rồi, nói đến chòng ghẹo thì ngài Cửu anh là nhất, anh đây là đang tỏ tình sao?
Diệp Mộc Châu không nghe rõ lắm: “Ngài Cửu, anh nói cái gì cơ?”