Bà Xã, Em Không Ngoan

Chương 31: Đại khai sát giới


Đọc truyện Bà Xã, Em Không Ngoan – Chương 31: Đại khai sát giới

Sau khi đã có quan hệ da thịt với Nam
Khôn, linh hồn cùng thân thể của Triển Du đã chỉ chấp nhận Nam Khôn, lần xâm phạm này so với một năm trước càng làm cho Triển Du khó chịu hơn,
dù khi huấn luyện đặc công cô đã từng được học môn tâm lý nhưng giờ phút này cũng không thể điều khiển được lí tính, không thể chịu nhục được.

Bàn tay to lớn có nhiều vết chai đang bò tới bò lui tuần tra trên da thịt lạnh buốt của cô, sự liều mạng giãy
giụa chỉ như chuồn chuồn bay lượn.

Triển Du chỉ cảm thấy bàn tay kia như chiếc bàn ủi, linh hồn “bị phỏng” của cô đang kêu gào.

Giãy giụa không thoát được hiện trạng tuyệt vọng cùng phẫn nộ này khiến cho cô không nhịn được chửi ầm lên: “Son of the bitch!”

Jason như không nghe thấy, bắt lấy hai
tay đang giãy giụa của cô đặt lên đỉnh đầu, làn môi nóng hổi từ cổ liếm
mút đến trước ngực cô.

Hai nhũ hoa bị đưa vào khoang miệng nóng ướt của gã đàn ông kia trong nháy mắt khiến cho thân thể Triển Du chấn
động, thốt ra tiếng thét thống khổ, cảm giác khuất nhục khôn cùng tựa
như khối băng sắc bén, đâm thẳng vào huyệt thái dương của cô, khiến cô
phát điên.

Sau một lát gã đàn ông kia cởi chiếc
quần lót duy nhất trên người mình ra, tách hai chân cô ra, thân thể
cường tráng chen vào giữa hai chân cô.

Vật cứng rắn nóng bỏng chậm rãi đặt ngay cửa vào, da đầu Triển Du như nứt ra, đôi đổng tử co giãn kịch liệt,
trong nháy mắt lửa giận ngập trời thiêu đốt hai mắt cô, tia lửa điện lóe lên, không biết cô lấy đâu ra sức lực mà đột nhiên nhấc đầu gối hung
hang đạp vào eo gã.

Lực đạo phá đá chém sắt cùng tốc độ cực
nhanh làm cho Jason đang đắm chìm trong dục vọng bất thình lình bị Triển Du đạp vào, đầu chống xuống giường, đau đớn nửa ngày vẫn không thấy đỡ.

Mà Triển Du vừa như tỉnh táo rồi lại
không còn sức, không đợi cho cô nhào tới đánh người thì thân thể đã
không nghe theo mệnh lệnh nữa.

Tựa như thời khắc nguy cấp một người mẹ
có thể tay không đỡ lấy đứa con gái rơi từ lầu mười xuống, sau đó cái
giá phải trả là xương hai cánh tay đều gãy.

Bản năng sinh tồn luôn có thể kích thích tiềm năng của con người, trong nháy mắt Triển Du vừa kịp lúc bộc lộ
tiềm thức mãnh liệt trước nguy hiểm dưới sự kích thích của bản năng tự
có, vừa lúc nãy, thân thể cô giống như trái lựu đạn nổ tung, uy lực kinh người, nhưng sau khi bùng nổ xong lại tan thành mây khói.

Khí lực trong thân thể lúc này hầu như không còn, cô chán nản ngã xuống giường.

Toàn thân mềm nhũn như bãi bùn nhão, cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được, thâm chí còn hơi run rẩy.

Jason trở lại bình thường, sắc mặt âm trầm nhìn cô từ trên cao xuống, không nói một câu, hai đầu chân mày vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Sau nửa ngày gã mới hít một hơi thật sâu, cố nén tức giận trong lồng ngực xuống, cúi người nói thầm bên tai cô: “Em ngoan ngoãn một chút thì đêm nay chỉ một lần, bằng không tôi sẽ rất cam tâm tình nguyện dùng hành động cho em biết một năm nay đến tột cùng tôi đã nhớ thương em đến chừng nào.”

Từng nụ hôn nặng nề rơi xuống, chiếc lưỡi trắng nõn tiến quân thần tốc, ngang ngược can quét từng kẽ hở.

Đầu ngón tay Triển Du trắng bệch, nhưng mà ngay cả sức hét lên cũng không có, cô đóng chặt hai mắt lại.

Nhẫn nại, coi như bị chó cắn, cô chỉ có thể không ngừng thôi miên lòng mình như vậy.


Jason cảm nhận được cô đang âm thầm mâu thuẫn, từng nụ hôn tuyệt hảo biến thành mút cắn mang tính chất trừng phạt.

Trên môi bỗng truyền đến một cơn đau, Triển Du phát ra một tiếng ưm thống khổ từ trong cổ họng.

Jason thỏa mãn nhếch môi cười, bàn tay dày rộng vuốt ve bắp đùi cô chuẩn bị vác súng ra trận lần nữa.

Nhưng mà vào lúc này chiếc bộ đàm đa chức năng trên đầu giường lại đột nhiên vang lên.

Gã đàn ông đang ngập tràn dục vọng không thèm nhìn lấy một cái đã trực tiếp ngắt máy, nhưng đối phương lập tức
kiên nhẫn gọi tới lần nữa.

Lúc này Jason mới ngẩng đầu lên nhìn vào màn hình, tiếp sau đó đứng lên dùng giọng điệu lạnh băng hỏi: “Chuyện gì?”

“Boss, Nam tiên sinh tới chơi, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài.” Biết rõ lúc này nhất định đã phá hủy chuyện tốt của ông chủ, Gary đáng
thương không còn cách nào khác nên đành nhẫn nại gọi lại, có một số
chuyện hắn không thể tự quyết định được.

Mặt Jason u ám nói: “Để cho hắn chờ!”

Triển Du là khối thịt tươi gã đã thèm
muốn quá lâu, lâu đến mức gã sắp quên mất vị rồi, hiện giờ vất vả lắm
mới tới tay, chỉ có thể ăn vào bụng ngay mới có thể giải tỏa đói khát
trong lòng gã.

Gary thấy hắn không có động tĩnh gì, vội vàng bồi thêm một câu: “Thanh Mộc cũng đã trở lại, hơn nữa còn bị thương nặng.”

Quả nhiên lời vừa nói ra thì dục vọng của Jason lập tức bị một loại bực tức thay thế: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Gary nói: “Nam Khôn đã chết!”

Hàng lông mi Jason run lên, quay đầu nhìn về phía Triển Du vẫn không nhúc nhích nằm trên giường.

Gã mở loa ngoài, từng chữ của Gary lọt
vào lỗ tai Triển Du, đôi mắt vốn đang nhắm nghiền mở to ra, hơn nữa vô
cùng lớn, bên trong chan chứa hơi nước, một hàng nước mắt chảy xuống
cuốn đi tất cả nỗi thống khổ.

Jason còn muốn tra tấn Nam Khôn một trận, nghe thấy vậy mặt không khỏi trầm xuống: “Chắc chắn chưa?”

Gary giải thích: “Xe nửa đường bị vật rơi xuống vách núi, chỉ có một mình Thanh Mộc chạy thoát trở về.”

Jason không cam lòng nói: “Phái người tiếp tục xuống vách núi tìm cẩn thận.”

Gary cung kính nhận lệnh, trầm ngâm một lát rồi cẩn thận nói, “Simon đã bị bắt.”

Giết địch nào có không tổn hại binh
lính, cũng rất xứng đáng, phải hy sinh mới đạt được kết quả, Simon hy
sinh đã sớm nằm trong dự liệu của Jason, đối với việc này gã cũng không
thấy giật mình hay thương xót gì, không mặn không nhạt nói: “Biết rồi, tiếp đãi Nam tiên sinh cẩn thận, tôi xuống ngay.”

Cúp điện thoại, Jason cúi đầu xuống nhìn Triển Du, giọng điệu mềm nhũn, tản ra vẻ lạnh lùng sâu kín: “Nghe thấy chưa, họ Nam kia đã chết, chuyện trước kia tôi không so đo
nữa, em nghe lời tôi một chút, muốn cái gì tôi cũng có thể cho em, nhưng nếu còn không trung thực với tôi vậy thì em đừng trách tôi tàn nhẫn.”

Đầu óc Triển Du trống rỗng, lời nói uy
hiếp của Jason không thể lọt vào tai cô, Jason mặc quần áo cho cô, cô
cũng mặc cho gã loay hoay, ánh mắt không chút cảm xúc.


Jason đi rồi, cô như một con cá chết nằm trên giường nửa ngày chưa từng nhúc nhích.

Về sau có người tới châm cứu cho cô, cô
cũng không nhìn bọn họ, đến khi một nữ hầu dịch góc chăn mềm xuống lấy
cây kim nhỏ trong tay đâm vào lưng cô, lúc đó cô mới lặng lẽ trợn mắt
lên nhưng vẫn không nhìn người kia.

Jason xuống lầu bàn chuyện với Nam Duệ,
lúc trước hai người đã thỏa thuận điều kiện, Jason giúp Nam Duệ nắm
quyền, Nam Duệ giúp gã dẫn Nam Khôn và Liệp Ưng mắc câu, về phần số vũ
khí bán cho Isreal kia tất nhiên cũng thuộc về Nam Duệ, nhưng hiện giờ
Simon đã bị bắt, số vũ khí hắn phụ trách cũng bị kẹt lại, lúc trước đám
người Isreal mặc dù kí hợp đồng với Nam Khôn nhưng lúc trước đại diện
của nhà họ Nam là Nam Khôn, hiện tại Nam Khôn chết rồi, tất nhiên người
ta sẽ tìm hắn chịu trách nhiệm.

Số vũ khí gần 200 triệu đô, không phải
số lượng nhỏ, bắt Nam Duệ tự móc tiền túi ra, chắc chắn hắn sẽ không
làm, nhưng Jason lại coi tiền như rác, nhưng lòng vòng ám chỉ với gã nửa ngày mà gã cũng không hề nhắc một chữ tới số vũ khí kia.

Nam Duệ bất đắc dĩ phải đi thẳng vào vấn đề: “Jason, Simon đã bị bọn chúng áp tải về tổng bộ rồi.”

Jason bưng ly trà nhấp một miếng, không đếm xỉa tới nói: “Để cậu hao tổn tâm trí rồi, tôi sẽ nghĩ cách giúp ông ta.”

Gã có cứu Simon hay không Nam Duệ không quan tâm, hắn chỉ quan tâm đến chuyện khác: “Vậy còn số vũ khí kia làm sao bây giờ?”

Bởi vì chuyện này mà mấy ngày nay hắn
không thoát thân được, tuy trên tay hắn có chứng cứ chứng minh Nam Khôn
đã cấu kết với phần tử khủng bố đầu cơ trục lời vũ khí nhưng người của
Liệp Ưng đã biết rõ tình hình thực tế mà vẫn dễ dàng buông tha hắn, vậy
nên hiện giờ Nam Khôn chết lại càng phiền cho hắn hơn. Lúc trước Jason
đã hứa sẽ xứ lí sạch sẽ Nam Khôn và Liệp Ưng, hiện giờ không chỉ để cho
Mục Hàn chạy thoát còn làm cho hàng của hắn bị kẹt lại, tên này lại còn
đang muốn khoanh tay đứng nhìn nữa.

Jason nói: “Làm chuyện gì cũng phải
mạo hiểm, không thể có lợi nhuận mà không phải trả giá, cứ coi như là
rủi ro đi, hiện giờ cậu là đương gia của Xích Thủy, sau này còn nhiều cơ hội kiếm tiền, vả lại không phải quân sư của tôi còn chưa biết sống
chết sao?”

Đã từng gặp kẻ vô lại, nhưng chưa từng gặp kẻ nào vô lại như vậy!

Nam Duệ tức giận trong lòng, nói: “Ngài đừng nói mấy chuyện vô nghĩa này nữa.”

Jason nhếch mắt nhìn hắn dò xét, nụ cười ôn hòa cất giấu vẻ lạnh lùng: “Bọn người Hắc Hổ đã thừa nhận cậu chưa?”

Ý nghĩa thật sự của lời hắn nói là: tiền có nhiều hơn nữa mà mất mạng cũng không tốt, có giỏi thì đi mà lo lắng
cho tính mạng của cậu trước đi.

Lần này Nam Duệ lên nắm quyền mặc dù với danh nghĩa là Nam Khôn chủ động nhường cho nhưng trong lòng mọi người
nhất định hiểu rất rõ chân tướng việc này nhất định không đơn giản như
vậy, lúc đầu ban giám đốc cùng các vị nguyên lão khi dễ hắn lên được là
nhờ mang dòng máu nhà họ Nam nên nói vài câu, về sau cũng tâm bình khí
hòa mà tiếp nhận.


Nhưng bọn người Hắc Hổ lại không như
vậy, bọn họ chính là tấm bùa hộ mệnh lão gia để lại cho người nắm quyền
tương lai của nhà họ Nam, cũng là người giám sát của kẻ nắm quyền tương
lai, lúc trước Nam Khôn có bị lão gia ném vào tổ chức Hắn Hổ rèn luyện
vài năm, không chỉ có tình cảm với bọn họ, hơn nữa lại tiếp nhận vị trí
một cách danh chính ngôn thuận, Nam Duệ sử dụng thủ đoạn lên nắm quyền,
khi dễ hắn không qua được cửa nơi đó nên bọn họ mặc kệ Nam Duệ có phải
máu mủ nhà họ Nam không, chọc đến chủ nhân của bọn họ, giết!

Tổ chức lính đánh thuê trong Xích Thủy chỉ nhìn tiền mà làm việc, làm gì có tài cán cắn xé nhau với Hắc Hổ vì Nam Duệ?

Nếu sau lưng hắn không có một phần tử khủng bố quốc tế, có một gia tộc Kono thì tổ chức Hắc Hổ cũng đã sớm ra tay rồi.

Nam Duệ bỗng chốc bị gã chọc đúng điểm
yếu, mặt sa sầm xuống, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy trên lầu có tiếng thủy tinh vỡ.

Phản ứng của Jason rất kì quái, lập tức
đoán được Triển Du đã xảy ra chuyện, thoáng cái đã đứng vọt dậy, bỏ lại
Nam Duệ chạy lên lầu.

Gary dẫn theo cảnh vệ cũng vọt vào, ngay cả chào hỏi cũng không thèm, trực tiếp tháo chạy lên lầu.

Cuối cùng Jason vẫn chậm một bước.

Triển Du vốn đang nằm xụi lơ trên giường không biết lấy đâu ra sức, cầm đui đèn đập nát cửa sổ, nhảy xuống từ lầu hai.

Tầng trệt của biệt thự này không cao lắm nhưng cũng không thấp, huống chi dưới mặt đất toàn đá cuội, nếu nhảy
thẳng xuống, không vỡ đầu thì tối thiểu cũng phải chấn động não, cũng
may Triển Du không thật sự muốn tìm cái chết, nhưng dù có thế nào cũng
bị thương không nhẹ, vừa gãy xương vừa chấn động não, sốt cao không dứt, toàn thân đều là vết thương do mảnh thủy tinh găm vào.

Jason nhìn cô hôn mê bất tỉnh, ánh mắt
lạnh lùng như đá ném sông ngàn năm, xoay người hạ lệnh giết toàn bộ bác
sĩ chữa bệnh và nhân viên chăm sóc cho cô, Gary vừa xoay người đi thực
thi mệnh lệnh thì nghe gã nói: “Ném hai người kia vào nồi nước đun sôi, rút gân mang tới cho cô ấy tẩm bổ!”

Hai người mà gã nói tất nhiên là Đổng Kiêu và Chiến Cát.

Chỉ là gã không biết khi gã hạ lệnh thì Đổng Kiêu và Chiến Cát cũng đã “vượt ngục”.

Lúc Gary dẫn người tới thì người canh “ngục giam” không còn, cửa bị phá, ngay cả cột điên cao thế ở bên ngoài cũng bị phá!

Không ai biết bọn họ trốn đi thế nào, trốn đi đâu.

Thiếu chút nữa Jason đã tức đến vỡ tuyến tiền liệt, vẫn chưa nguôi giận thì tin xấu lại nối gót nhau tới, số vũ
khí gia tộc Kono bán cho chính phủ Nam Phi đã bị chìm trên biển Somalia, cả 2kg C4 và chiếc chiến thuyền đều bị nổ tan thành mây khói.

Không cần đoán cũng biết là do Hắc Hổ làm.

Gia tộc Kono điều động một lượng nhân
lực lớn đi phá tan tành căn cứ Hắc Hổ nhưng ngay cả một cộng lông người
cũng không tìm thấy.

Có câu kẻ trân chần không sợ mất giày,
tổ chức Hắc Hổ vốn xuất thân là tử sĩ, hiện giờ không hề có cố kị gì,
quả thật là ác ma xuất thế, trước kia Jason dùng thủ đoạn trên những
người nhà họ Nam thì bây giờ các anh em trong Hắc Hổ đến gia tộc Kono
bắt từng người một, mấy ông lão trong bang không ngừng kêu khổ, gọi vô
số cuộc điện thoại, thúc giục Jason đi cứu như đang đòi mạng.

Triển Du hôn mê hai ngày trời, khi tỉnh lại cũng đã bớt sốt, nhưng toàn chân đau thấu xương.

Tác dụng phụ của loại thuốc giãn cơ quá
lớn, Jason cũng không muốn cô tìm cái chết nên dùng một loại khóa vô
cùng khó mở khóa cổ tay cô lại, hơn nữa bên trong còn có mạch điều

khiển, ra khỏi phạm vi sẽ tự phát nổ, như vậy gã còn chưa yên tâm, còn
bắt cảnh vệ canh giữ 24h.

Một tuần sau rốt cuộc Triển Du đã khôi phục lại một ít dưới dự “chăm sóc tỉ mỉ” của gã.

Vì vậy đêm đó Jason dẫn cô lên máy bay trở về đại bản doanh của gã.

Không phải gia tộc Kono mà là cơ sở nghiên cứu ETA ở Italy của gã.

Việc chồng chất như núi, chân Triển Du
lại bị thương chưa lành nên sau khi trở về Jason cũng không ép buộc gì
Triển Du, nhưng mà mỗi tối đều ôm người không buông tay, sau khi Triển
Du nhảy lầu một lần cũng rất an phận, không mắng không chửi, ngay cả
Jason hôn cô, cô cũng không né tránh. Mới đầu Jason còn tưởng rằng cô
đang giở trò gian trá gì, về sau giằng co một thời gian ngắn Triển Du
vẫn an tĩnh như vậy hắn mơi hơi buông lỏng cảnh giác.

Chỉ là đám người Hắc Hổ kia gần đây càng lúc càng càn rỡ, phá hủy nhiều căm cứ điểm của gã ở châu Á.

Ngày hôm qua lại còn giết chết một nguyên lão của gia tộc Kono.

Jason hận đến chết mấy lão già ngồi
không ăn bám kia trong gia tộc Kono, thật ra trong lòng đang ước Hắc Hổ
giết sạch bọn họ đi nhưng ngoài mặt lại không thể làm quá, vì trấn an
mấy ông chú họ bác họ trong bang mà hôm nay phải tự mình trở về Munich
một chuyến.

Kết quả gã vừa đi được nửa ngày thì căn cứ đã xảy ra chuyện.

Lúc chạng vạng tối, Vincent ở lại phòng
thủ căn cứ nhận được điện thoại của Gary, bảo hắn đưa người tới sân bay
đón Evan Ventas – đồng bọn đã từng hợp tác với Jason nghiên cứu virus
sinh học, cũng bảo hắn phải cẩn thận xác nhận người cho rõ.

Vậy mà khi đến sân bay Vincent không đón Evan Ventas mà lại rước đến một đám ác ma.

Bóng đêm trong vắt mà lạnh lẽo, đày đặc bảo phủ trái đất.

Một cuộc đối đầu sinh tử kịch liệt đã diễn ra ngắn ngủi vài phút tại bãi đỗ xe dưới hầm của sân bay thủ đô đã gần đến hồi kết.

Sát khí nồng đậm tràn ngập không khí,
chiếc Hummer màu đen ầm ầm nổ mạnh, vài tên da đen rồi vài dáng người
khôi ngô lục đục ngã xuống trong mưa bom bão đạn, Vincent hốt hoảng trốn vào sau lưng chiếc Audi, vẫn đang chống lại nguy hiểm, đám người đuổi
theo hắn cũng không thèm nhìn, giơ súng ra bắn.

Đường đạn dày đặc bay trong không khí, phi tốc đuổi theo Vincent, bắn vào xe cùng cột đá gần đó, đá văng khắp nơi.

Lực lương chênh lệch nhau đánh giáp lá
cà, Vincent không dám lãng phí đạn, đang do dự phải rút lui thế nào thì
một người đàn ông mặc bộ quần áo màu xanh như màu rừng cây lại mang theo vẻ quỷ mị bất thình lình xuất hiện trên mui chiếc xe sau lưng hắn với
một con dao găm.

Tốc độ nhanh như chớp khiến cho Vincent không có thời gian phòng ngự hay phản kích.

Lưỡi đao như hàm cá mập cơ hồ găm toàn bộ vào cổ hắn, đầu gối cũng truyền đến cơn đau đớn kịch liệt.

Vincent cũng không còn sức phản kháng,
hai mắt tối sầm té ngã trên mặt đất, nhìn Nam Khôn như một Tu La khát
máu đến từ địa ngục, đứng trên cao nhìn xuống hắn, sau đó vừa nhấc chân
lên đã hung hang giẫm lên cổ hắn, dùng giọng nói không chút biểu cảm
hỏi: “Người đang ở đâu?”

Vincent không lên tiếng, não thiếu dưỡng khí, cảm giác bị đè nén không thể hít thở được khiến mặt hắn đỏ bừng, hai mắt trợn lên.

Nam Khôn nới lỏng chân, để cho hắn hít thở một hơi, sau đó dùng lực thật lớn giẫm lên một lần nữa: “Người đang ở đâu?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.