Đọc truyện Bà Xã, Em Không Ngoan – Chương 30: Bị cầm thú ép trên giường
Trước bình minh là thời khắc tối nhất,
cả đất trời đều bị bao phủ bởi một màu đen mà đưa bàn tay ra cũng không
nhìn thấy năm đầu ngón tay, khắp nơi chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
Chiến Cát thay lốp xe rồi rời đi, xe lại không chạy được.
Triển Du cơ hồ nghe thấy có tiếng người phía sau, trong nháy mắt ghìm súng nhảy xuống xe chạy về phía Đổng Kiêu.
Khoảng cách trăm mét, cô bước đi rất cẩn thận, trong ánh đèn đường mông lung tỏa sáng bốn phía, tai nghe tám
hướng, không bỏ qua bất kì một động tĩnh nhỏ cùng điểm lạ thường nào,
nhưng mà trong thời gian ngắn như vậy, Đổng Kiêu cùng Chiến Cát từ
trước đến nay thân thủ vẫn rất nhanh nhẹn lại cùng nhau mất tích, biến
mất yên lặng không một tiếng động, đúng là khiến cho người ta không thể
tưởng tượng nổi.
Triển Du không lên tiếng gọi ai, chỉ
lặng lẽ nhấn nút liên lạc khẩn cấp trên đồng hồ, bước chân rơi trên mặt
đất không tạo ra tiếng vang nào.
Âm thanh tích tích vang lên trong rừng cây cách đó năm thước, ánh sáng đỏ lóe lên.
Triển Du chỉ do dự trong vài giây thì một viên đạn gây mê trong phút chốc đã bay thẳng vào lưng cô.
Nguy hiểm đến đột ngột, ánh mắt Triển Du trở nên lạnh lùng, thoăn thoắt nghiêng người, khó khăn lắm mới thoát
khỏi đòn đánh lén của địch, đang định giơ súng lên bắn, kết quả còn chưa bóp cò thì phía sau lưng truyền đến một cơn đau, ngay sau đó tất cả cảm quan của cô đều mất đi tri giác.
Trước khi thân thể sắp ngã trên mặt đất lại lọt vao một vòng ôm quen thuộc khiến cho cô sởn tóc gáy.
“Nhóc con kia, lại bị tôi bắt được rồi.” Giọng nói mềm nhũn của Jason vang lên bên tai, lửa giận trong lòng
Triển Du cuồn cuộn, hận không thể phanh thây xẻ thịt gã ta ra, nhưng mà
lúc này ngay cả chớp mắt cũng không có sức.
***
Khi tỉnh lại Triển Du phát hiện mình
đang nằm trên một cái giường rộng lớn mềm mại, căn phòng tối đen, trên
lưng đang có một cánh tay cứng răn vô cùng siết chặt lưng cô, giữ lấy
cô, nhưng không thuộc về Nam Khôn, Triển Du cảm thấy da đầu run lên từng đợt, thân thể vô lực giống như đã trúng phải hóa cốt miên chưởng.
“Ồ…bảo bối tỉnh rồi?” Jasom cảm thấy Triển Du đang giãy giụa, vươn tay mở đèn lên.
Ánh sáng nhu hòa xua tan đi bóng tối, không hề chói mắt nhưng lại làm cho Triển Du cảm thấy khó chịu.
Bởi vì bên dưới tâm chă đơn mỏng manh, cô không có một tấc quần áo.
“Đồ khốn nạn! Có giỏi thì mày giết tao đi!” Lửa giận ngập trời bùng cháy khiến huyệt thái dương của Triển Du đập thình
thịch, nhưng thân thể lại bị Jason hạ thuốc, ngay cả sức trừng mắt cũng
không có, ánh mắt vốn hung tàn lạnh lùng đến cực điểm bởi vì thiếu lực
mà trở thành vẻ hờn dỗi giữa nam nữ.
“Giết em? Làm sao tôi cam lòng chứ.”
Jason bị ánh mắt của cô làm cho nội tâm
nóng bừng, xoay người ép người dưới thân thể mình, nhè nhẹ vỗ lên gò má
bóng loáng của Triển Du, ánh mắt ẩn chứa ngọn lửa nóng bỏng: “Một năm không gặp, em vẫn mê người như vậy nhỉ, đáng tiếc vốn là vật sở hữu của tôi lại để cho tên Nam Khôn chiếm được trước…”
Toàn thân Triển Du sởn tóc gáy, dùng hết sức mà quát: “Câm miệng!”
Jason làm như không nghe thấy, giọng nói dịu dàng không nghe ra chút tức giận nào: “Em nói xem, em đền bù tổn thất cho tôi thế nào đây?”
Triển Du hiểu quá rõ tính cách của tên
này, không muốn tự rước lấy nhục, ngậm miệng không nói, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn gã ta.
Một năm trước tên trùm khủng bố Tây Âu
Luz đã lên kế hoạch dùng vũ khí hạt nhân tiến hành các hoạt động khủng
bố quốc tế quy mô lớn tại các biên giới, lúc ấy vì muốn điều tra ra vị
trí và mật mã nơi chứa vũ khí hạt nhân nên Mục Hàn đã hóa thân thành
phần tử khủng bố quốc tế nổi tiếng kiêm chuyên gia nghiên cứu súng hạt
nhân Đồ Khuê, ẩn núp trong đại bản doanh của tổ chức khủng bố lớn nhất
châu Âu “ETA”, mà Triển Du hóa thân thành Long Ảnh là phụ tá của anh lúc ấy.
Khi đó gã đàn ông trước mặt tên là John, nhị đương gia dưới quyền Luz, cũng là chuyên gia nghiên cứu vũ khí hạt
nhân cùng chuyên gia virus sinh học nổi tiếng – nghe nói năm đó gã 29
tuổi bởi vì sự kiện virus độc hại bị rò rỉ ra ngoài đã hại chết vài chục mạng người mà bị tuyên án chung thân. Về sau giả chết trong tù, sau đó
thoát khỏi nhà tù gia nhập Loos – một chi nhánh của tổ chức khủng bố.
Lần đó tuy nhóm của Mục Hàn thành công
điều tra ra vị trí cùng mật mã nơi chứa vũ khí hạt nhân nhưng vốn bọn bọ tính bắt sống Luz nhưng cuối cùng lại bị John giết chết, lúc hắn ta tẩu thoát còn bắt Triển Du đi.
Nếu Mục Hàn không đến kịp thì không biết Triển Du đã bị hắn tra tấn thành cái gì nữa, không ngờ lúc này lại rơi
vào tay gã biến thái này.
Giờ phút này trong lòng Triển Du ngoại trừ phẫn nộ thật ra càng thấy khiếp sợ hơn: “Mày chính là Kuluojiama?”
Liên hệ với những sự việc đã xảy ra lúc
trước cùng với lời Nam Khôn nói, thân phận của gã đàn ông này đã hoàn
toàn không cần nghi ngờ nữa.
Chỉ là không biết hiện giờ tình hình bên Mục Hàn và Nam Khôn thế nào rồi, hơn nữa sao gã này biết được kế hoạch của bọn họ?
Gã đàn ông này như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười híp mắt nói: “Thật ra tên gọi thật của tôi là Jason Kono.”
Kono!
Chẳng lẽ gã ta chính là người đứng đầu chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người của gia tộc kia?!
Lời vừa nói ra thì trong nháy mắt Triển Du trừng lớn mắt: “Thì ra mày chính là người đứng sau lưng Nam Duệ!”
Lúc trước bọn cô đã điều tra ra Nam Duệ
cấu kết với người của gia tộc Kono nhưng lại chết sống vẫn không tra ra
đến tột cùng người kia là ai.
Khó trách gã ta lại biết rõ kế hoạch của bọn cô như vậy!
Nam Duệ chết tiệt! Bội bạc, lại còn dám đối địch với chính phủ, đúng là rồi chán sống!
Jason mây trôi nước chảy nói: “Lúc
trước nếu Nam Khôn không cầm cái đầu của ba tôi đi tranh công thì em cho rằng lão già kia sẽ giao Xích Thủy cho hắn sao? Không giúp Nam Duệ, làm sao tôi trả được mối thù giết cha này?”
Lúc trước nhà họ Nam và gia tộc Kono vẫn không ngừng tranh chấp trong thị trường vũ khí Trung Đông, lão Kono vẫn muốn tìm cơ hội diệt trừ ông ngoại của Nam Khôn, không ngờ tới cuối
cùng lại bị Nam Khôn lấy mất đầu. Người thừa kế Kono sau khi lên nắm
quyền cũng không có bất kì hành động trả thù nào, mọi người còn tưởng
chưởng môn tân nhiệm của gia tộc Kono là một đứa chân tôm mềm yếu, không nghĩ tới lúc này lại đào một cái bẫy lớn như vậy cho Nam Khôn.
Triển Du nghe thấy thì lòng nhảy dựng lên, ý nghĩ vốn rối như tơ trong nháy mắt trở nên vô cùng thông suốt.
Trước đây cô cho rằng gã đàn ông này
giúp Nam Duệ đối phó với Nam Khôn chỉ là vì Nam Duệ đã từng làm việc cho gia tộc Kono, gã chỉ thuận nước đẩy thuyền, để Nam Duệ giúp gã dẫn Liệp Ưng mắc câu, lại không ngờ tới âm mưu này còn phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Như vậy xem ra lúc trước hơn phân nửa
tin tức tình báo bọn họ nhận được từ nước ngoài cũng là do gã đàn ông
này cố ý thả mồi mà thôi.
Thì ra từ lúc bắt đầu tất cả chỉ là cái bẫy của gã đàn ông này!
À, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn, vì báo thù, gã này thật đúng là đã nhọc lòng!
Triển Du hận đến nỗi lục phủ ngũ tạng cũng thấy đau, nghiến răng nghiến lợi: “Tốt nhất là mày đừng để cho tao có cơ hội bắt được, nếu không có xuống địa ngục tao cũng phải kéo mày chết chung!”
Jason không giận mà còn cười: “Tính tình của em đúng là không thay đổi chút nào, nhưng mà lần này tôi sẽ không cho em cơ hội chạy trốn nữa.”
Bản tính trời sinh của đàn ông là thích
chinh phục, thứ càng không chiếm được thì càng khiến cho bọn họ muốn
ngừng mà không được, Triển Du rơi vào tay Jason đã biết như thế.
Lúc trước vừa trông thấy cô, Jason đã bị vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô hấp dẫn, về sau ở chung lâu, tính cách
tranh đấu quyết đoán lại yêu ghét rõ ràng của cô làm cho gã bị mê muội,
nhưng gã không ngờ tới Triển Du không phải bông hoa hồng hoang dã mà là
một cây thuốc phiện.
Dù gã biết rõ Triển Du là trái cấm nhưng gã vẫn không thoát khỏi thứ hấp dẫn cực hạn này.
Lần này ngoại trừ báo thù, thật ra cũng
bởi vì lòng chấp niệm của gã với Triển Du đã quá sâu, muốn không được
nên không thể từ bỏ được, bằng không gã cũng sẽ không tốn nhiều công sức như vậy, còn không tiếc ném nhiều tiền vung ra một cái lưới lớn.
Chỉ là gã không ngờ tới cái lưới lớn như vậy lại không vây được vật sỡ hữu của gã, nói thí dụ như thân thể cùng
trái tim của Triển Du.
Vốn để cho Simon tặng Aki cho Nam Khôn
cũng chỉ là muốn ly gián Nam Khôn và cậu hai của hắn cùng nhà họ Đoàn,
lại không ngờ tới Aki bị đánh tráo – hắn vốn cho rằng Triển Du chỉ dùng
thân phận sát thủ hoặc trợ lí của Mục Hàn ẩn núp trong Xích Thủy.
Lần này nếu không phải Thanh Mộc phát hiện kịp thời thì phỏng chừng hôm nay sẽ có một cục diện khác.
Mặc dù thế cục trước mắt đã nằm trong
lòng bàn tay hắn, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc Triển Du đã ăn nằm với Nam Khôn thì Jason đã hận đến mức muốn giết người.
Hắn nói: “Tôi hận nhất là kẻ khác
đụng vào đồ vật của tôi, Nam Khôn không chỉ đụng vào em mà còn giết cha
tôi, em nói xong mối thù lớn như vậy làm sao tôi báo đây? Chém hắn như
chém dưa sao? Hay là rút gân lột da? Hay là…để cho hắn tận mắt trông
thấy tôi yêu thương em thế nào?”
Thân thể Triển Du khẽ chấn động, lửa
giận dâng lên vạn trượng trong lồng ngực, nếu như giờ phút này cô còn
một chút sức thì sẽ nhào tới cắn xé tên khốn nạn này!
Nhưng lại không có nếu như, giờ phút này cô ngoại trừ mở to hai mắt nhìn hắn thì ngay cả nghiêng đầu cũng thấy quá sức.
Dường như Jason cũng không ngại ánh mắt hận thù của Triển Du, còn không nhanh không chậm nói thêm: “À, quên nói cho em biết, hai đồng nghiệp của em thật là không nghe lời,
tôi đã cho người bơm thuốc vào cơ thể bọn họ, chỉ cần em ngoan ngoãn một chút thì bọn họ sẽ rất an toàn.”
Triển Du hận không thể nghiền xương gã thành tro, gằn từng chữ: “Sao mày không đi chết đi!”
Jason nhếch môi cười dịu dàng: “Yêm tâm, khi nào tôi chết nhất định sẽ không bỏ lại em!”
Gã mang bốn dòng máu, ngoại hình cũng
khá đẹp mắt, mày kiếm mắt sáng, nhưng chỗ sâu nhất trong đáy mắt lại lộ
ra vẻ âm độc mà bất kể có dùng nụ cười rạng rỡ cỡ nào cũng không thể che hết.
Triển Du thật lòng không thích gã, cho nên khuôn mặt vốn anh tuấn lạnh lùng của gã lại càng làm cô cảm thấy sợ hãi.
Môi của gã đàn ông kia đi lên, rơi vào gò máu cùng vành tai Triển Du, cô nổi giận: “Con mẹ nó mày đừng chạm vào tao!”
Một năm trước cũng là thế này, lòng tràn đầy phẫn nộ lại không thể cử động, môi của gã tùy ý chạy trên người cô, như một con châu chấu bò qua làm cô cảm thấy chán ghét, cô không thích
gã đàn ông có tính cách thất thường cực đoan này, hơn nữa cả đời này
cũng sẽ không thích gã.
Cho nên mặc kệ ngoài miệng gã đàn ông
này có nói yêu cô nhiều thế nào, nụ hôn có tuyệt vời thế nào thì đối với cô cũng chỉ là đang gia tăng nỗi sỉ nhục trên người cô!
Một năm trước nếu Mục Hàn không đến kịp
thì có lẽ cô đã chết rồi, không ngờ hôm nay lại rơi vào tay gã, cô không sợ chết, chỉ sợ Nam Khôn sẽ đau lòng, cũng sợ các thành viên khác trong Liệp Ưng gặp chuyện không may, hiện giờ ngoại trừ cô biết Chiến Cát và
Đổng Kiêu không sao ra, những thứ khác cô không hề biết, nhóm của Mục
Hàn thế nào rồi? Đã bắt được Simon chưa? Nam Khôn đang ở đâu?
Giờ khắc này, một Triển Du từ trước đến nay vẫn dũng cảm kiên cừng lại cảm thấy vô cùng bất lực và hoang mang.
“Không cho tôi chạm vào, vậy em còn muốn ai chạm vào, Nam Khôn à?”
Jason ngẩng đầu lên nhìn cô, hai con
ngươi màu nâu sâu thẳm tràn đầy dữ tợn cùng ham muốn giữ lấy khiến lòng
người kinh hãi, gã nói: “Vậy phải khiến em thất vọng rồi, lúc nãy
Thanh Mộc gọi điện thoại cho tôi nói Nam Khôn bị cô ta đâm hai châm,
hiện giờ cho dù em có muốn thì phỏng chừng hắn cũng không cầm nổi súng
nữa rồi.”
Triển Du nghe vậy thì hô hấp ngưng trệ,
đầu óc choáng váng, đôi môi trắng bệch run run nửa ngày nhưng lại không
thể phát ra âm thanh.
Jason dùng ngón tay thô bạo vuốt đôi môi lạnh buốt của cô, giọng khàn khàn nói: “Cho nên hãy để tôi thỏa mãn em đi.”