Đọc truyện Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ – Chương 20
Đôi ngọc linh lung này kiểu dáng và hoa văn cổ xưa nhưng toàn thân màu xanh biếc, hiển
nhiên không phải chỉ là cổ vật bình thường.
Nói trắng ra, đây thực chất là một sơi dây thừng trói tay thôi.
Ta khó hiểu hỏi: “Sao lại như vậy? Sao đôi ngọc linh lung này lại không kêu? “.
Hoành Thanh nói: “Đôi ngọc linh lung Trữ Cốt này thượng cổ linh vậy, chỉ nhận một chủ, chỉ có chủ nhân thực sự của nó mới có thể làm cho nó phát ra
âm thanh”.
Lão Tổ gật đầu: “Đúng vậy”, nói rồi tay vung một
cái, đôi ngọc linh lung Trữ Cốt kia giống như có linh tính, bay vút qua
rồi quấn vào tay ta.
Xúc cảm mát lạnh theo từng thớ da thịt
truyền thẳng vào tận đáy lòng, ta ngập ngừng rung rung tay, ngọc linh
lung giống như tỉnh lại sau giấc ngủ vùi, va chạm vào nhau phát ra những tiếng lách cách thanh thúy.
Âm thanh này, dường như trong kiếp trước ta đã nghe thấy hàng ngàn hàng vạn lần.
Ta vừa úp bàn tay lại, ngọc linh lung lập tức ẩn đi trong tay ta. Nhìn vào bàn tay trống không của mình, tim ta bất giác đập loạn.
Lão Tổ nói: “Tiên tử xem, vật cũ của tiên tử vẫn còn nhớ chủ nhân của nó”.
Hoành Thanh nói: “Tam sư muội, muội đừng hoài nghi nữa”.
Ta vẫn cãi cố: “Nhưng… tuy không biết vì sao lại như vậy nhưng ta có thể
khẳng định, ta thật sự không phải là vị tiên tử mà các người nói đâu!
Các người hãy mau đi tìm người khác đảm nhận nhiệm vụ trừ tai giải nạn
kia đi, để khỏi lỡ việc”, ta mặt buồn rười rượi.
Lời nói của
Lão Tổ tràn đầy thiên cơ: ” Có phải hay không, thời khắc tới tiên tử sẽ
tự có đáp án. Lúc trước, Thiên Đế đã giao cho tiên tử bảo vật trảm yêu
của thiên giới, đó chính là Cơ Canh kiếm. Bảo vật này hiện giờ chỉ có
mỗi tiên tử là có thể chi phối điều khiển, việc đã đến nước này, tiên tử có muốn thoái thác cũng không được”.
Lão Tổ hỏi ta: “Không biết bây giờ tiên tử giấu Cơ Canh kiếm ở đâu rồi? “.
Cơ Canh kiếm? Cái gì mà Cơ Canh kiếm chứ! Sao ta nghe mà trong đầu toàn là sương mù thế này?
Hình như… lần nọ nằm mơ… Đế quân cũng từng hỏi ta câu như vậy. Lẽ nào chuyện này là thật? Ta lén nhìn Đế quân, y thần sắc lạnh lùng, đang xuất thần
nhìn vào một nơi nào đó, không biết nghĩ gì.
Chỉ nhìn một cái mà trái tim ta lập tức cảm thấy đau đớn như bị dao cứa. Haizzz… sau này tốt hơn hết là ít nhìn y một chút, để tránh lại hiểu sai ý mà không thể khống chế bản thân.
Ta nói: Ta không có ấn tượng gì cả.
Lão Tổ nhíu mày: ” Tiên tử thử nghĩ kỹ xem, trên kiếm có khắc hoa văn thao
thiết[1] thượng cổ, chuôi kiếm có hình thù như con rắn…”.
[1] Thao thiết: Trong truyền thuyết, Thao Thiết là đứa con thứ năm của
rồng, là loại quái thú thần bí chỉ tồn tại trong tưởng tượng và những
câu chuyện thần thoại.
Lão Tổ mới nói được một nửa mà trong
lòng ta đã thoáng có dự cảm không tốt lắm. Đến khi người miêu tả xong,
ta mới mở miệng, ngượng ngùng nói: “Dường như ta đã có chút ấn tượng
rồi… Thanh kiếm đó, hình như ta đã bán mất rồi”.
Lúc đó hạ phạm nhập vào thân xác hiện tại, trên người không có của cải gì, chỉ mang theo mỗi một thanh kiếm.
Trải qua muôn ngàn cực khổ mới xuống được núi, thì lại đến lúc lâm bồn,
không còn cách nào khác, ta cũng phải ăn cơm, cũng phải tìm nơi nào đó ở lại mà hạ sinh chứ, thế là ta đành phải đụng vào thanh kiếm đó thôi.
Lúc bấy giờ vẫn còn may là thanh kiếm ấy rất đáng giá…
Sau đó, ta dùng số tiền bán kiếm để mở tiệm… Bản tiên cô rõ ràng là vô tội, nhưng dưới ánh mắt của họ không hiểu sao ta vẫn hơi chột dạ.
Lão Tổ thở dài: “Kiếp số! Kiếp số! “
Người nói: “Việc trừ yêu diệt ma chỉ có thể dùng Cơ Canh kiếm, bây giờ việc
quan trọng nhất là phải tìm được thanh kiếm đó, tiên tử còn nhớ mình cầm cố thanh kiếm đó ở đâu không? “.
Ta vô cùng khổ não nói:
“Lão Tổ, chuyện này cũng rất kỳ lạ, sau khi cầm cố thanh kiếm đó được
vài ngày, tiệm cầm đồ ấy liền gặp phải hỏa hoạn, cả người lẫn của đều bị lửa thiêu, vài ngày sau chỉ còn lại một đống đổ nát, bây giờ e là không thể tìm ra vết tích gì nữa”.
Trong điện yên lặng một lúc, Đế quân nãy giờ vẫn yên lặng, lúc này mới nói với Bán Nguyệt Lão Tổ: “Xem
ra phải phiền sư tôn lên thiên giới một chuyến, có lẽ Ti Mệnh tinh quân
biết được chỗ của Cơ Canh kiếm”.
Lão Tổ vuốt râu gật đầu, ta
băn khoăn một lúc lâu, quyết định vẫn nên bẩm báo đúng sự thật thì hơn:
“Sư tổ… thật ra cho dù có tìm được thanh kiếm đó, ta cũng không biết
dùng…”.
Lão Tổ cười nói: “Tiên tử không cần phải dùng kiếm, chỉ cần đến lúc đó chọn cho nó một chủ nhân là được”
Ông ta chỉ vào Đế quân và Hoành Thanh: “Sứ mệnh của Cơ Canh kiếm chính là
bảo vệ, chỉ có thể giao cho người bảo vệ tiên tử, nó mới có thể phát huy sức mạnh. Hai vị Đế quân được Thiên Đế phái xuống để trợ giúp tiên tử
cũng là hai người có khả năng được chọn để sở hữu Cơ Canh kiếm. Tiên tử
chỉ cần chọn ra một trong hai người họ làm chủ nhân của Cơ Canh kiếm là
được”.
“Có điều, người được chọn phải là người cùng với tiên tử tâm ý tương thông. Việc này không thể vội vã”.
Ta vui mừng quá nên không để ý đến nửa câu sau của Bán Nguyệt Lõa Tổ, hỏi: “Vậy những việc khác ta cũng không cần phải làm nữa sao? “.
Lão Tổ đạp: “Không hẳn là vậy. Cho dù tiên tử chọn vị đế quân nào, họ cũng
chỉ là người bảo vệ tiên tử thôi, còn việc trảm yêu trừ ma thật sự vẫn
phải do tiên tử dốc toàn lực mới được”.
Ta nhìn chằm chằm Bán Nguyệt Lão Tổ một lúc lâu, cho đến khi phát giác ra ông không giống như đang nói đùa mới thôi. Ta thật sự hoang mang.
Lão Tổ căn bản không xem chuyện ta mất hết pháp thuật ra gì sao?
Thật là… nói chuyện với ông ấy, ta cảm thấy áp lực lớn quá.
Sau lễ tế Tam Thanh, ta dọn ra khỏi viện tử của Đế quân, đến ở tại viện tử
của” Tam sư muội” của họ, tất cả mọi thứ bên trong đều giống hết như
trong giấc mơ, tâm trạng của ta rất phức tạp, nhìn bóng lưng của chủ cũ
căn phòng này ở trong bức tranh mà ngẩn người thật lâu.
Đám
đệ tử lúc trước không tôn trọng ta giờ đây nhìn thấy ta thì thái độ đã
thay đổi hoàn toàn, người nào thấy ta cũng cúi đầu khom lưng gọi một
tiếng “Tam sư tỷ”. Ngay cả Đan Thần và Tư Đàn đều bị Đại sư huynh bắt
tới, không cam tâm tình nguyện mà làm lành với ta. Nhưng mấy ngày này
tâm trạng ta vẫn vô cùng chán nản.
Ta nói với A Hàn: “Sư phụ
con rất có thể chính là phụ thân của con đấy. Nếu như con đồng ý, con có thể ở cùng với y tại viện tử đó”.
A Hàn khẽ đáp: “Con muốn ở cùng mẫu thân”. Không biết tại sao ta lại cảm thấy bực bội, liền đẩy nó rồi hờ hững nói: “Ta cũng có phải mẫu thân của con đâu”. Ta vừa nói
xong, trong phòng liền yên lặng hẳn xuống. Sau đó ta mới cảm thấy có gì
không đúng lắm, quay đầu nhìn lại thì thấy viền mắt nhóc con hoe đỏ, nó
ngơ ngác nhìn ta, trông bộ dạng đó cứ như ta đem con bỏ chợ vậy. Ta sợ
đến mức phải ôm nó lên dỗ dành.
Những hoa cỏ kỳ quái bên
ngoài núi đã nhanh chóng kết quả rồi tách ra. Chỉ trong một đêm, trên
núi xuất hiện thêm rất nhiều loại quái vật bôn chân mà mỗi chân có thêm
hai bàn chân nữa, thấy người liền cắn. Nghe nói tình hình của những nơi
khác dưới núi so với ở đây cũng không khá hớn bao nhiêu, những việc kỳ
lạ nổi lên khắp chốn, đã số đệ có tu vi cao đều đã hạ sơn để trừ yêu
diệt ma. Còn mấy đệ tử ở lại thủ hộ trên núi thì bận bịu đối phó với
những quái vật đột ngột xuất hiện, làm ai nấy đều quay cuồng.
Ta hỏi Hoành Thanh, kẻ cả ngày bám lấy ta mà không biết chán: ” Trên núi,
vị đại nương nấu ăn ở nhà bếp mà cũng biết cầm củi để tùy thời đánh ác
thú, thế mà sao mỗi mình huynh lại rảnh rỗi như vậy? “. Hoành Thanh chớp chớp mắt, nói vẻ vô tội: “Việc quan trọng nhất của ta lúc này chính là
để sư muội chọn ta làm chủ nhân của Cơ Canh kiếm đấy”.
Ba
ngày sau, chúng ta nhận được chỉ thị của Bán Nguyệt Lão Tổ, ông muốn
chúng ta xuất phát đến Hội Âm sơn để truy tìm thanh kiếm.
Buổi chiều trước ngày xuất phát, nhóc trọc đầu hứng chí chạy đến nói muốn ta cùng đi xem quá trình con quái vật hình thù kỳ dị chụi ra từ quả mọc
trên quái thụ[2]. Ta chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi đã thấy buồn nôn
rồi, nhưng cuối cùng cũng đành bó tay bị nó khăng khăng kéo đi xe.
[2] quái thụ: Cái cây quái dị.
Nó kéo ta càng đi càng chệch hướng, khi ta cảm thấy không đúng lắm, muốn giả vờ không nhìn thấy thì đã muộn rồi.
Một người đang đứng trên núi đá, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn những con quái thú
hình rắn đang qua lại không ngớt bên ngoài kết giới. Người nọ chính là
vị Đế quân mà mấy ngày nay ta đã cố gắng tránh không gặp.
Tên nhóc trọc đầu khi chạy đi nhanh như chớp. Ta lập tức muốn lùi về phía
sau, cười gượng nói: “Nhị sư huynh đang ở đây à? Ta chỉ đi ngang qua
thôi. Ha ha. Chỉ đi ngang qua thôi. “
Vừa định xoay người,
tiếng nói lạnh lùng của Đế quân liền vang lên: “Hôm đó trên ngự điện,
thần sắc muội oai phong lẫm liệt, ngạo mạn đứng trước mặt Thiên Đế,
dường như trong tam giới, không có việc gì có thể làm khó được muội. Sự
tự tin ngày hôm đó, bây giờ đã đi đâu rồi? “.
Chẳng biết tại
sao mà tâm tình bực dọc ta khổ sở kìm nén mấy ngày nay trong lúc này
liền bộc phát ra hết. Ta nghe thấy giọng nói gay gắt của minh cất lên:
“Ta vốn không phải là Tam sư muội gì đó của huynh, đương nhiên không thể so được với nàng ta! “.
Đây là lần đầu tiên ta dùng giọng
điệu như vậy để nói chuyện với Đế quân, trong lòng bực bội, nhất thời
cũng không cảm thấy sợ hãi nữa.
Đế quân vươn tay, con quái
vật đang rình mò ở bên ngoài kết giới liền như bị một bàn tay vô hình
bóp chặt lấy cổ, tứ chi quẫy đạp trong không trung, phát ra những tiếng
“chi chi” kỳ quái, giãy giụa một lúc rồi oạch một cái ngã xuống đất và
không động đậy nữa.
“Ngày đó cho dù là muội ấy đối mặt với
con quái thú còn hung ác hơn vậy một trăm lần, khuôn mặt cũng không hề
biến sắc mà chém về phía trước. Ta chỉ hỏi muội có dám hay không? “
Ta cảm thấy lưng mình cứng đơ, giống như con mèo đang dựng lông lên vì bị xâm phạm lãnh thổ vậy.
Ta tức giận nói: “Có gì mà không dám! “.
Đế quân bỗng nhiên nở nụ cười.
Nụ cười đó âm u lạnh lẽo, ương bướng gàn dở, kỳ dị không cùng. Y dùng
giọng điệu mỉa mai nói: “Nếu như bây giờ ta chính là yêu ma quỷ quái
trước mặt muội, muội cũng dám đánh sao? “.
Khiêu khích như vậy quả thực là quá đáng lắm rồi.
Trong lòng ta bây giờ cứ loảng xoảng loảng xoảng giống như có mười bảy, mười
tám cái bình bị ta liên tục đập vỡ. Ta nắm chặt nắm đấm mà đánh tới.
Nhưng tay vẫn còn chưa chạm vào vạt áo Đế quân thì eo liền bị giữ chặt.
Ta liều mình lao tới, thuật thế đẩy y ngã xuống đất.
Ta cảm thấy cả người mình bị siết chặt trong một vòng tay, theo thế núi nghiêng ngả mà lăn xuống không biết bao nhiêu vòng.
Trời đất quay cuồng.
Mãi tới khi ngừng lại, thân thể nam nhân nặng nề liền đè lên người ta, hơi thở khô nóng của y phả vào hõm cổ.
Khi ta vẫn còn đang hoa mắt chóng mặt, thì sau gáy đã bị giữ chặt, một đôi môi lành lạnh hôn xuống.
Lại một trận quay cuồng trời đấy.
Đến khi có thể suy nghĩ được, ta liền vô thức vung tay lên cho y một bạt tai.
“Đã nói ta không phải là Tam sư muội của huynh mà! “, ta hét lên.
Bàn tay Đế quân nhẹ nhàng lau hốc mắt của ta, lúc đó ta mới phát hiện, mình lại yếu ớt mà khóc rồi.
Gần nhau trong gang tấc, hơi thở nóng rực của hai người hòa quyện với nhau, Đế quân nhìn ta thật lâu mới mở miệng: “Nghe nói ở Hội Âm sơn có một
phiến đá, có thể cho ta biết những chuyện trong quá khứ, muội muốn cùng
ta đi xem thử không? “.
Ta ngẩn người, nước mắt vẫn theo làn mi mà rơi xuống.