Đọc truyện Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ – Chương 19
Đệ tử dẫn chúng ta đến trước một ngôi điện, thiên điện có bức hoành phi màu trắng y hệt trong
mơ. Sau khi đệ tử cung kính thông báo một tiếng, hắn mới nghiêng người, ý bảo ta hãy tiến vào.
Vào điện, ta cùng nhi tử hành lễ. Sau
đó mới ngẩng đầu nhìn rõ Bán Nguyệt Lão Tổ. Giống y như trong giấc mơi
của ta, Đế quân và Đại sư huynh đang đứng hai bên trái phải phía dưới
thượng tọa của Lão Tổ. Ta liếc nhìn, thấy Đế quân đã mặc y phục chỉnh
tề, trên khuôn mặt không có chút thần sắc khác thường nào mới hầm thở
phào nhẹ nhõm.
Bán Nguyệt Lão Tổ vẫy tay với nhi tử ta, hiền từ nói: “Con qua đây cho Sư tổ xem nào”.
Nhi tử đứng im, không hề muốn rời bước, ta đẩy nó, nó mới từ từ đi qua. Sư
tổ đang ngồi trên tấm đệm hương bồ, ôm nhi tử ta vào lòng, sờ sờ trán
nó, rồi lại nắn nắn bàn tay nhỏ bé, tán thưởng: “Đúng là một đứa trẻ
thông minh tuấn tú”.
Ta nghe mà hết sức hài lòng.
Sư tổ tiếp tục hỏi: “Con mấy tuổi rồi? Đã từng kinh qua thiên kiếp chưa? “.
Ta chớp mắt, “mấy tuổi rồi” thì ta nghe hiểu. Còn tại sao lại nói về thiên kiếp?
Sư tổ thở dài: “Sự việc đã đến nước này mà tiên tử ngươi vẫn còn hồ đồ”.
Người lấy từ trong ngực ra một tấm kinh, vẫy tay với ta nói: “Tiên tử
qua đây xem đi! “. Ta nghe lời bước qua, trên kính có khắc âm dương bát
quái, hiển nhiên đây chính là kính chiếu yêu hay cái gì đó tương tự vậy.
Sư tổ nói với Đế quân một tiếng: “Thất lễ rồi”, sau đó đem kính chiếu
thẳng vào y. Trong kính tức thì hiện lên một con cửu vĩ thiên hồ trưởng
thành màu trắng. Sư tổ nói: “Đây chính là pháp thân[1] của Nhị sư huynh
cô”.
[1] Pháp thân: Nguyên hình.
Đế quân là
chính là Hồ vương của tốc Cửu Vĩ Thiên Hồ, cái này ta đã biết từ lâu
rồi. Đương nhiên là chẳng thấy có gì lạ, pháp thân của Đế quân có bộ
lông trắng muốt sáng bóng, cặp mắt như vì sao lạnh giá, bộ dạng thanh
cao, kiêu ngạo, mãnh mẽ… Ta tưởng tượng có một ngày nếu ta sờ lên, không biết phải lãnh hậu quả thế nào?
Bán Nguyệt Lão Tổ mỉm cười, đem kính chiếu về hướng nhi tử của ta: Ngươi hãy tiếp tục xem đi.
Trong kính…
Ta trông thấy mà vô cùng kinh ngạc.
Trong kính, một chú cửu vĩ thiên hồ đang lười biếng nằm cuộn tròn, cặp mắt
như ngọc lưu ly nửa khép nửa mở, cái mũi nhỏ ươn ướt gác lên trên hai
chân trước, đều đặn hít thở, phía trước có một vòng khí trắng nhàn nhạt.
Quen mắt quá… Ta dường như còn có thể tưởng tượng ra nhóc con ấy vênh mặt
cao ngạo bước đi trên đường, thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh.
Đây rõ ràng là chú hồ ly nhỏ đã bầu bạn với ta ba trăm năm trên thiên giới mà! Chỉ có điều hình dáng nhỏ hơn so với khi đó.
Ta cứng họng líu lưỡi, không thốt lên được điều gì.
Tại sao lại như vậy? Trước giờ ta chưa từng liên tưởng những chuyện này lại với nhau.
Có thể do ánh mắt của ta quá mức kinh hoảng. Trong mắt nhóc con hiện lên
sự ngờ vực bất an, nó nhảy từ trên người của Lão Tổ xuống, túm chặt lấy
một ngón tay của ta rồi không dám buông ra nữa.
Ta dùng sức xoa khuôn mặt của nó, kích động hỏi: “A Hàn, con là A Hàn bầu bạn với ta ba trăm năm trên thiên giới sao? “.
Nó ngỡ ngàng nhìn ta.
Chín đuôi chính là sự tượng trưng cho Hồ đế ở Thanh Khưu.
Những con hồ ly bình thường cũng có thể trở thành cửu vĩ thiên hồ, nhưng
chúng phải trải qua quá trình tu luyện để từng cái đuôi mọc ra. Còn như A Hàn, từ khi sinh ra đã có chín đuôi, chỉ có hậu duệ chính thống của Hồ
vương mới có thể có được thú đó.
Ai cũng biết Hồ đế của thanh Khưu chính là Chi Liên đế quân. Hơn nữa, không thể không thừa nhận, A
Hàn cho dù là hình người hay là cơ thể hồ ly thì cũng đều rất giống y.
Bán Nguyệt Lão Tổ cười lớn nói: “Bây giờ thì chắc tiên tử đã hiểu đứa trẻ này là con ai rồi nhỉ? “.
Đế quân bước tới trước mặt ta, rồi ôm nhi tử. A Hàn hơi nhíu mày, nhìn Đế quân rồi quay sang ta, sau đó im lặng.
Ta cũng lặng thinh.
Hoành Thanh nói: “Nhị sư đệ, đệ nhìn kìa, trông dáng vẻ của sư muội không giống như đang vui, mà sắp khóc rồi đấy”.
Ta thật sự muốn khóc rồi.
Một suy nghĩ cứ không ngừng vang vọng trong đầu ta: ” Đế quân và Tam sư
muội y… đã có con với nhau rồi… Đế quân và Tam sư muội y… đã có con với
nhau rồi…”.
Ta là cái tì chứ? Chẳng qua chỉ là kẻ xui xẻo do thần quỷ sai lầm mà nhập vào thân xác của Tam sư muội y thôi!
Thảo nào Đế quân đối xử với ta tốt như vậy! Chẳng qua vì tưởng rằng ta là Tam sư muội của y thôi! Uổng cho ta, lại tự đa tình.
Ta nói: “Ta quên hết rồi… Rốt cuộc đây là chuyện gì chứ? “.
Lão Tổ nói: “Tiên tử chính là Tam sư muội của họ. Có điều, giữa chúng ta
tuy có danh phận là sư đồ đồng môn, nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa”.
Ông giải thích: “Các người vốn là thần tiên trên thiên giới. Khoảng năm năm trước, Linh Sơn ở tận cùng phía nam hạ giới đột nhiên bị một tảng đá
lớn từ trên trời rơi xuống, đập vỡ bức tượng thần Huyền Vũ[2] trấn giữ
linh khí ở đây, phá hỏng nghiêm trọng vận mệnh của nhân gian. Cùng lúc
đó, dưới năm cột Thiên Trụ chống đỡ đất trời ở tận cùng phía bắc, con
cóc đá trấn giữ linh khí cũng đổ lệ châu, lệ rơi liên tục chín ngày chín đêm. Hai vị thần quan trấn thủ tại hai nơi mới đem chuyện này hồi báo
Thiên Đế. Thiên Đế lệnh cho Ti Mệnh tinh quân[3] tra xét, tính ra được
lệ khí tích tụ mấy ngàn năm sắp không thể khống chế được nữa, nhân gian
sẽ xảy ra một trận hạo kiếp[4]. “
[2] Huyền Vũ là linh vật thiêng liêng có tượng là hình con rắn quấn quanh con rùa.
[3] Ti Mệnh tinh quân: Vị tinh quân chưởng quản vận số, đoán mệnh.
[4] Hạo kiệp: Đại nạn.
Lão Tổ nói: “Lệ khí không thể khống chế được sẽ dẫn đến hạo kiệp của thiên
địa. Không chỉ nhân gian tai họa trùng trùng, mà thiên giới cũng chịu
ảnh hưởng, thật không phải chuyện thường. Còn nhớ bảy ngàn năm trước
cũng đã từng xảy ra một đại kiếp không thể khống chế lệ khí, Đồng Mâu ma quân[5] do lệ khí biến hóa thành có năng lực hủy thiên diệt địa, trận
hạo kiếp đó đã làm liên lụy Thiên Đế trước đây và rất nhiều tiên nhân
mất mạng”.
[5] Đồng Mâu ma quân: Ma quân mắt đỏ.
Lão Tổ thở dài một tiếng nặng nề.
“Thiên Đế đã triệu tập chư thần đến trước bảo điện, hỏi có ai nguyện hạ phàm
giúp vượt qua trận đại nạn này không. Dưới điện tuy có nhiều vị tiên tài giỏi nhưng không có một ai trả lời. Sau đó, khi Thiên Đế hỏi đến lần
thứ hai, một vị tiên nữ đã bước vào đại điện”. Bán Nguyệt Lão Tổ hướng
về phía ta, tỏ ý tán thưởng: “Chính tiên tử đã tự đến trước mặt Thiên
Đế, nguyện xuống trần cứu giúp sinh linh vượt qua trận hạo kiếp”.
Lúc này ta đã sớm quên mất chuyện đau buồn bi thương, tự chỉ tay vào mặt mình hỏi: ” Ta? “.
Đế quân cúi đầu nhìn dưới đất. Tên Hoành Thanh kia thì lại dùng ánh mắt
chan chứa tình cảm nhìn ta, nói: “Lúc đó ở trên đại điện, chúng tiên xôn xao bàn tán, sư muội ngẩng cao đầu đứng trước thiên giá, vẻ mặt kiên
nghị, vì nghĩa quên thân, dung mạo phong thái đó, thực làm cho Hoành
Thanh vô cùng cảm phục, ngưỡng mộ không thôi”.
Sự tích anh hùng dũng cảm quên mình của Tam sư muội họ thật sự khiến ta chấn động, chỉ biết ngây ra như tượng gỗ.
Ta có thể nhập vào thân thể một người mạnh mẽ như vậy sao?
Lão Tổ nói: “Lúc đầu Thiên Đế cực kỳ do dự, nhưng tiên tử năm lần bảy lượt
cầu xin, cuối cùng Thiên Đế đã đồng ý lời thỉnh cầu của tiên tử, đồng
thời chỉ thị Chi Liên, Hoành Thanh, hai vị đế quân cùng giữ đỡ tiên tử”.
“Hiện nay hạo kiệp sắp đến gần, tất cả đều chờ xem tiên tử hành xử như thế nào”.
“Nhưng… nhưng… ta mất hết pháp lực rồi! “, ta lắp bắp nói.
Chí hướng của ta chỉ dừng lại ở những việc ăn uống và ngủ nghỉ, còn đại sự
như cứu giúp sinh linh trong thiên hạ, quả thực trước giờ ta chưa từng
nghĩ đến.
Hơn nữa, chưa nói tới việc hiện giờ ta đã mất hết
pháp thuật, cho dù pháp thuật vẫn còn đi chăng nữa, với bản lĩnh mèo ba
chân của ta, làm sao ta có thể cáng đáng trách nhiệm to lớn như vậy chứ… Không được, chuyện này không phải trò trẻ con, ta phải mau chóng làm
sáng tỏ mới được!
Ta mặt ủ mày chau nói: “Sư tổ, ta cũng rất
muốn vì sinh linh trong thiên hạ mà tận tâm tận lực, nhưng các người
thực sự đã nhận nhầm người rồi, ta không phải là Tam sư muội của các
người đâu, ta chẳng qua chỉ là một vị tiên địa vị thấp kém trên thiên
giới, bởi vì phạm lỗi mà bị đày xuống trần gian, không biết do đâu lại
nhập vào thân xác của vị tiên tử này”.
Lão tổ lấy từ trong
ngực ra một vật, nói: “Đôi ngọc linh lung[6] này có thể nhận ra chủ nhân của nó, có phải hay không, chỉ cần thử là biết”.
[6] Ngọc
linh lung: Trang sức bằng ngọc, gồm hai miếng ngọc ghép vào nhau, mỗi
lần hai miếng ngọc va chạm nhau phát ra thanh âm thanh thúy.