Đọc truyện Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện – Chương 75: Kim Tiên Cổ Cao
***
Mạc Vũ quay về không kể rõ đầu đuôi sự tình thật cho Lý Tiềm Xuân nghe, sợ cô thêm lo lắng. Cả hai nướng thịt trăn lên ăn, còn thừa dùng lá bọc kín để dành.
Lý Tiềm Xuân ăn no, sức lực hồi phục nhanh chóng. Hai người nghỉ một lúc thì tìm đường thoát khỏi vực thẳm, chẳng mấy chốc đã quay lại nơi con trăn chết trước đó.
Hai người đi tới gốc cây mục uống nước nghỉ ngơi. Lý Tiềm Xuân vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo, chợt để ý trên thân cây gỗ mục, một cây nấm đen trơn bóng như tẩu thuốc ẩn sâu bên dưới thì mừng rỡ kêu lên: “Nấm Hắc Đại Tiên!”
Mạc Vũ bước lại xem, thấy cây nấm đen xì xì thì hỏi: “Nấm độc phải không?”
Lý Tiềm Xuân lắc đầu: “Nhìn bề ngoài thì đáng sợ, nhưng lại không có độc. Hắc Đại Tiên là nguyên liệu chính để bào chế các loại dược phẩm liên quan đến hồi phục tinh lực. Ở thôn Ba Đất, tôi từng thấy dược sư dùng một lượng nhỏ mà đã chế ra hơn mười cân dược phẩm loại một. Cây nấm này hẳn phải trên nghìn năm tuổi rồi.”, Lý Tiềm Xuân vừa nói, vừa cẩn thận dùng cây đoản kiếm mượn của Mạc Vũ khoét vào thân cây, lấy nguyên vẹn cây nấm Hắc Đại Tiên bọc cẩn thận vào một túi vải.
Mạc Vũ thấy cô mừng rỡ như vậy, thì hồ hởi chạy quanh thân cây mục phát hiện thêm hai gốc Hắc Đại Tiên nữa. Trong lúc moi lấy Hắc Đại Tiên, Mạc Vũ phát hiện trong thân cây mục có không ít loại cuốn chiếu độc xanh lục rất quý hiếm, nó nằm trên danh mục thức ăn cho ong độc, liền mang một cái túi vải nhỏ cẩn thận bắt lấy cả.
Lý Tiềm Xuân thu hoạch liền ba gốc nấm quý, mặt mày rạng rỡ, bao nhiêu mệt mỏi đều quên sạch sẽ.
Cả hai đi xung quanh tìm kiếm, không thấy dược liệu, con trùng nào nữa mới tiếp tục lên đường. Đi không xa lại thấy một thân cây đổ, tìm kỹ được thêm một cây nấm Hắc Đại Tiên, cùng một ít trùng độc. Cả hai đi đến khi thấy trời đã sập tối mới dừng lại nghỉ ngơi, đốt lửa sưởi ấm, xua đuổi côn trùng.
Qua nửa ngày cả hai đã có kinh nghiệm, dưới vực sâu này khí hậu lạnh giá, chỉ tốt cho các loại nấm sinh trưởng, ngoài ra không có một loại thực vật nào khác. Ngoài thu hoạch nấm Hắc Đại Tiên, còn có nấm Phách Cát Tiên, nấm Huyết Tân Tiên, cùng một ít nấm thông thường dùng làm thực phẩm.
Mạc Vũ dự định đến rừng Ngọc Sơn Trà chỉ để bắt độc trùng, và độc thực vật làm thức ăn cho ong độc của mình. Không có ý định săn bắt như Nguyễn Thị Hồng thành ra không mang theo cung tên, hay học qua kinh nghiệm đặt bẫy. Trên đường đi Mạc Vũ phát hiện mấy con thú nhỏ, tuy cơ thể được dị biến viên đá bồi dưỡng, khí lực mạnh mẽ nhưng đều bị chúng bỏ rơi dễ dàng. Cả ngày cậu không bắt được con thú nào làm thịt, trong bụng lấy làm buồn phiền lắm.
Lý Tiềm Xuân cả ngày đi đường vừa tựa đầu vào người Mạc Vũ đã ngủ say, trên khóe miệng phảng phất nét cười. Mạc Vũ được viên đá vô tình bồi dưỡng toàn bộ tinh huyết con trăn mấy trăm năm tuổi vào thân thể, tinh thần rất thống khoái, cả ngày không thấy mệt mỏi chút nào, thức cả đêm vẫn không buồn ngủ.
Mạc Vũ ngồi im cho Lý Tiềm Xuân nằm ngủ, qua ánh lửa bừng bừng cậu không rời ánh mắt khỏi gương mặt xinh đẹp của cô, trong lòng bao nhiêu buồn phiền vơi đi cả.
Trời vừa sáng lờ mờ cả hai lại tiếp tục tiến về phía trước mong tìm được đường đi lên. Hào hứng được dược liệu quý ban đầu có vơi đi nhiều, trên đường cứ gặp cây to mục ruỗng thì thu được vài gốc nấm quý cùng mấy trăm con cuốn chiếu xanh lục. Kỳ lạ hơn nữa là vào giữa bữa trưa cả hai đang ăn thì Huyết Ma Cổ Đỉnh treo trên thắt lưng Mạc Vũ có dị tượng. Trong chốc lát từ năm cái đầu lâu trắng chảy ra chất dịch nhầy óng ánh như vàng lỏng. Mạc Vũ cởi áo khoác ra hứng lấy chất nhầy phải đến một cân mới hết.
Mạc Vũ không khỏi mừng rỡ, cho lời người trong sợi dây chuyền nói không sai chút nào. Đây chính là Kim Tiên Cổ Cao như lời ông ta nói.
Lý Tiềm Xuân nghe tên Kim Tiên Cổ Cao thì lạ tai nhưng vừa ngửi thấy mùi thơm nồng từ nó không khỏi mừng rỡ kêu lên một tiếng: “Loại cao dược có mùi thơm quyện như long diên hương bật này, thì ngay đến dược sư bác cấp cũng không dễ dàng gì điều chế ra. Không ngờ tới cái đỉnh kỳ lạ đó lại cho ra loại cao dược bật này.”, Lý Tiềm Xuân tham cứu không ít các sách điều chế cao, chỉ cần qua mùi vị đã đón biết được mà nói ra.
Mạc Vũ đã nghe người trong sợi dây chuyền nói đến công dụng của nó, thành thử rất vui vẻ. Kim Tiên Cổ Cao vừa chảy ra đã khô thành cục như vàng đúc. Cậu gom lại, cất vào một cái túi khác.
Lý Tiềm Xuân theo lời Mạc Vũ nuốt lấy một lượng nhỏ Kim Tiên Cổ Cao vào miệng. Chưa nuốt đã tan chảy trong miệng, trống ngực ngay lập đập thình thịch, xương cốt tưởng như muốn trương to lên gấp mấy lần, các thớ thịt săn lại, cơ thể chỉ muốn hoạt động ngay lập tức, bằng không ngứa ngáy rất khó chịu.
Cả hai dùng một lượng nhỏ Kim Tiên Cổ Cao, đi trong rừng như đi trên đồng bằng thẳng, không biết mệt mỏi là gì, đi được nửa ngày quãng đường đã gấp sau, bảy lần ngày hôm qua. Đi đến trời gần sẩm tối thì nghe phía trước có tiếng nước chảy, hai người mừng rỡ đi mau tới thấy trước mặt có con suối nhỏ, đi men con suối không bao lâu đã thấy phía trước là thác nước.
Lý Tiềm Xuân mừng rỡ nói: “Bên trên là thác nước, chúng ta trèo lên chắc chắn có đường ra rồi.”
Mạc Vũ gật đầu chạy tới thác nước thấy vách đá lồi lõm, rất dễ leo lên thì gật đầu nói: “Chúng ta có thể leo lên được!”, Cậu vừa dứt lời đã treo lên, Lý Tiềm Xuân liền nói: “Trời đã tối rồi, chúng ta đợi đến sáng mai hãy trèo lên cũng chưa muộn.”
Mạc Vũ cho là phải, đi tìm một chỗ khô ráo chất củi đốt lửa. Cả hai đã ăn hết thịt trăn từ lâu, trên đường Mạc Vũ lại không rành rõ thuật săn bắt, thành thử cả hai chỉ ăn nấm và rau dại lót bụng thôi.
Mạc Vũ ngủ được một lúc tỉnh dậy không thấy Lý Tiềm Xuân đâu, vội vàng chạy đi tìm. Cậu gọi liền mấy tiếng, không nghe tiếng cô đáp lại, sợ hãi quá men theo mép sông mà tìm. Vừa hay mặt nước bên dưới thác động mạnh, một người trồi lên khỏi mặt nước. Mạc Vũ nhìn kỹ đó chẳng phải Lý Tiềm Xuân là ai nữa.
Lý Tiềm Xuân thấy Mạc Vũ đi lại thì lặn xuống chỉ ló đầu lên nói: “Cậu xoay mặt đi!”
Mạc Vũ xoay người lại, Lý Tiềm Xuân đi lên bờ mặc lại y phục, mới cười nói: “Vừa rồi tôi xuống sông uống nước, thấy mặt nước bốc hơi nghi ngút, bước chân xuống thấy rất ấm, mới bạo dạng xuống tắm rửa. Cậu vừa rồi đi tìm tôi phải không?”
Mạc Vũ ngẩn ra nhìn Lý Tiềm Xuân vấn tóc cho khô, nghe hỏi gật đầu rồi chạy đến mép hồ nước, đưa tay xuống vốc lên. Đúng như lời cô nói, nước rất ấm. Mấy ngày qua cậu không tắm rửa gì, người rất nhớp nháp rất khó chịu, liền cởi ngay áo ngoài, nhảy tủm xuống nước.
Lý Tiềm Xuân đứng trên bờ bật cười khúc khích, Mạc Vũ ngoi đầu lên thấy vậy hú dài một tiếng sảng khoái, hai tay vung nước về phía cô: “Chị sao lại cười.”
Lý Tiềm Xuân bị Mạc Vũ tạt nước ướt hết y phục thì xoay người bỏ chạy vào bờ: “Cậu nghịch ngợm quá!”
Mạc Vũ tắm rửa sạch sẽ, lên bờ cùng Lý Tiềm Xuân hong lửa cho khô ráo thì mặt trời đã bắt đầu ló dạng. Sau bốn ngày đi dưới vực sâu, cả hai bây giờ mới thấy lại vầng hào quang từ mặt trời.
Cả hai ăn bữa sáng qua loa, mới bám vách đá dọc dòng thác trèo lên. Vách đá dễ đi nhưng ẩm thấp, trên vách thác lại có không ít loại thảo dược họ rong rêu, dương xỉ quý hiếm, Lý Tiềm Xuân không bỏ qua, thu hái cả. Thành thử đi cả ngày mới tới được đỉnh thác.
Trước đó không bao lâu cách thượng nguồn con sông hơn trăm dăm. Trời sâm sẩm tối vẫn còn nhìn thấy rõ bốn người ăn mặc theo lối giang hồ, rượt đuổi ba người, một nam, hai nữ chạy men theo con sông về phía hạ nguồn rất gấp.
Một tên giang hồ cười khanh khách nói: “Con bé đội nón phần của ta.”
Một tên vội vàng nói: “Ta con bé xinh đẹp còn lại.”
Hai tên chạy sau hậm hực quát: “Bọn mi dành hết phần, còn hai bọn ta ném cho chó ăn chắc?”
“Hừ, ai ra tay trước người đó được phần. Bọn mi có giỏi thì bắt lấy chúng. Con bé đội nón thực lực đã đạt đến chuẩn mực Rèn Luyện Trường cấp một, mi có gan thì dành lấy đi.”, Tên giang hồ lên tiếng đầu tiên nói lớn.
“Ta sợ chắc!”, Tên phía sau tức giận nói.
“Mau lên! Bọn mi cãi vã cái gì!”
Ba người phía trước chạy không được bao xa thì đã bị đuổi kịp. Người phụ nữ đầu đội nón che mặt, tay cầm thanh kiếm xanh biếc chạy vượt lên một đoạn, không ai khác chính là Vương Thị Loan. Hai người rớt lại phía sau chính là Lê Long và Lê Anh Thư, cả hai mặt mày đỏ bừng bừng, không sao cố hơn được nữa, đứng cả lại thở dốc.
Vương Thị Loan thấy hai người không chạy nữa thì bực dọc nói: “Cả hai mau chạy, còn đứng lại làm gì nữa.”
Lê Anh Thư té ngã xuống, gắng sức mà thở. Lê Long xua tay nói: “Chúng ta có chạy cũng không kịp nữa rồi!”
Vừa hay bốn tên giang hồ đã chạy tới, cười khanh khách: “Bọn mi chạy đằng nào!”
Vương Thị Loan tay vung cây kiếm ra trước, lớn giọng nói: “Bọn mi cứ xông lên đi, ta liều mạng thử một phen xem ai cùng ta đồng quy vu tận.”
Cả bốn tên thấy Vương Thị Loan quyết liệt như vậy, lấy làm ái ngại đưa mắt nhìn nhau. Thực lực cả bốn không chênh lệch với cô ta, chẳng qua lấy bốn địch một mới dám đuổi đến tận đây. Bốn tên thấy đồng bọn không ai có ý xung phong trước, đưa mắt nhìn nhau ngầm gật đầu một cái, cùng vung khí giới tiến lên một lúc.
Vương Thị Loan cười trừ: “Ta khinh! Bọn mi đã có gan làm lâm tặc, giết người cướp của mà không dám đơn thương độc mã đấu với ta một trận hay sao.”
Một tên giang hồ gầy gò, mặt mày xanh xao cười khì khì nói: “Cả hai cùng chết có ích gì! Cô chịu cùng ta ân ái một đêm chẳng phải có lợi đôi đường sao, ha ha…! Cô sống! Ta sống…! Ha ha…!”
Vương Thị Loan, Lê Anh Thư nghe lời cợt nhả của hắn không khỏi chối tai, cùng quát lên một tiếng: “Bỉ ổi!”
Lê Long dừng lại nghỉ ngơi một lúc, hơi thở bình hòa trở lại, liền nói: “Bọn mi giết chúng ta chẳng có lợi ích gì! Bọn mi cần những thứ này thì cứ lấy đi!”, Cậu ta vừa nói vừa tháo túi vải đeo sau lưng ném ra trước, thêm: “…nếu bọn mi quyết một phen làm nhục bọn ta mới hả dạ, thì chưa biết chừng trong bốn người cũng có kẻ chết thê thảm theo ba chúng ta mà thôi.”
Lê Anh Thư thấy Lê Long đưa mắt nhìn mình lập tức tháo túi vải ném đi. Vương Thị Loan là người nhanh trí lập tức làm theo. Bốn tên thấy vậy ngẩn ra nhìn nhau. Lời của Lê Long nói chẳng sai, cả ba người quyết ý liều mạng xem chừng không dễ dàng gì đạt được mục đích. Thấy ba túi vải vứt ra trước không khỏi động lòng, dù gì mục đích của chúng cũng chỉ có vậy mà thôi.