Đọc truyện Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện – Chương 74: Bồng Lai Tiên Cảnh
Lý Tiềm Xuân trong lúc đợi Mạc Vũ hứng mủ cây Huyết Tâm Độc đi về phía vực thẳm cách đó không xa, nhìn xuống thấy khói mù phủ kín. Vách núi treo leo chỉ cần sẩy chân té xuống thì có chết mà thôi.
Lý Tiềm Xuân đi men theo bờ vực, chợt nhìn thấy một bụi cây nhỏ dưới vách đá, mọc chìa ra ngoài, trái màu tím đen trĩu cành thì mừng rỡ khôn xiết. Đó chính là quả ‘lâm cô’ thành phần chính bào chế dược phẩm Trí Lâm Hoàn. Cây mọc phía dưới vách đá, cách bờ vực khá xa. Hẳn cây mọc ở nơi nguy hiểm trái mới sai quả như vậy. Cô tìm cách lách mình xuống dưới được mấy bước, đất bụi đổ xuống rào rào thì kinh hãi vội rút chân lui về. Một cơn gió buốt từ phía dưới vực thổi ngược lên, hất bụi đất vừa rơi xuống thốc thẳng vào mặt.
Lý Tiềm Xuân thấy mắt rát bỏng, chân tay luống cuống trượt xuống. Cô thét lên một tiếng kinh hãi, tay vung lên vậy mà bám được vào gờ đá. Mạc Vũ từ xa nghe tiếng cô hét lên, vội vàng chạy lại thấy cô đu đưa trên bờ vực thì khiếp lắm, chạy lại tóm lấy tay cô kéo lên.
“Chị bám chặt lấy.”, Mạc Vũ kéo Lý Tiềm Xuân lên, bờ đá không chịu được sức nặng lở ngay ra một mảng, nửa người Mạc Vũ theo đó trượt xuống.
Mạc Vũ một tay giữ chặt lấy Lý Tiềm Xuân, một táy bám chặt vào mặt đất. Cậu tì sát người xuống cố giữ lấy thăng bằng, không dám vội vàng trườn lên nữa.
Lý Tiềm Xuân thấy người mình trượt dần xuống thấy không xong kêu lên: “Cậu buông tay tôi ra đi!”
Mạc Vũ toàn thân trầy xước, cánh tay bám trên mặt đất run lên, trượt dần dần xuống, máu theo năm đầu ngón tay tóe ra: “Không!”
“Cậu thả tay tôi ra đi, bằng không đều chết cả.”, Lý Tiềm Xuân hai mắt nhòe đi.
“Tôi không buông! Có chết thì cùng chết có đâu…”, Mạc Vũ rống lên một tiếng, toàn thân nhích lên trên, bờ đá lập tức sụp xuống, bàn tay Mạc Vũ không nơi bám víu theo đó trượt đi.
Cả hai thét lên một tiếng lăn cả xuống vực.
Không biết qua bao lâu, Mạc Vũ từ từ mở mắt ra chỉ thấy mây mù quấn lấy, rét thấu đến xương tủy, còn tưởng mình đã xuống đến âm tào địa phủ rồi, đưa tay sờ khắp người thấy toàn thân ướt nhẹp thì vội choàng ngồi dậy. Lập tức nghe rào rào, cả người cứ thế rơi xuống.
Hóa ra Mạc Vũ rơi xuống vực lại mắc trên cành cây, cậu vừa động đậy lập tức rơi ngay xuống. Hai tay quờ quạng chụp lấy được một cành cây. Không ngờ năm đầu ngón tay vừa co lại, động ngay đến vết thương lập tức đau nhức không chịu được thì buông cành cây ra.
Mạc Vũ rơi bịch xuống đất một lúc mới ngồi dậy được. Bấy giờ cậu mới biết mình vẫn còn sống, đưa mắt nhìn quanh không thấy Lý Tiêm Xuân đâu, ngẩng đầu nhìn lên thấy thân cây trước mặt phải to đến chục người ôm, mây trắng phủ kín cả tầng ngọn.
Mạc Vũ đi quanh cây cổ thụ nhìn lên, thấy Lý Tiềm Xuân mắc trên cao thì mừng lắm, gọi liền mấy tiếng vẫn không thấy cô động đậy.
Gốc cây cổ thụ không có chỗ bám víu, trèo lên lại tuột xuống. Mạc Vũ phải dùng đoản kiếm khắc từng đường làm chỗ bám trèo lên. Bàn tay bị trầy xước nặng, vừa trèo vừa khắc phải qua nửa ngày mới lên tới chỗ Lý Tiềm Xuân. Thấy cô còn thở cậu mới an tâm phần nào.
Lý Tiềm Xuân được Mạc Vũ đánh thức từ từ mở mắt ra, cô trông thấy cậu liền vươn ngay hai tay ra ôm chầm lấy cổ cậu.
Mạc Vũ chưa kịp kêu lên một tiếng cảnh tỉnh, cả hai đã rơi bịch xuống. Chiều cao phải trên năm mét hơn, rơi xuống không gảy xương thì cũng vỡ đầu. May mắn thảm lá mục bên dưới đã trải qua bao nhiêu thế kỷ tích lũy, êm chẳng khác gì có trăm tấm chăn bông xếp chồng lên nhau. Mạc Vũ lần thứ hai rơi xuống chỉ thấy choáng đầu, hoa mắt chứ không hề hấn gì.
Lý Tiềm Xuân tay vẫn giữ chặt lấy cổ Mạc Vũ. Thấy mắt cậu mở ra mới mỉm cười nói: ‘Chúng ta còn sống phải không?”
Mạc Vũ thấy mặt Lý Tiềm Xuân lem luốc, mỉm cười dung mạo càng thêm xinh đẹp thì yêu thích lắm. Cậu năm yên không động đậy để mặt cô nằm trên người mình: “Chúng ta không những chưa chết mà còn đến được chốn bồng lai tiên cảnh, từ nay chẳng có gì sung sướng hơn được nữa.”
Lý Tiềm Xuân nghe Mạc Vũ nói nhăng nói cuội thì gượng đứng dậy. Đã không nằm yên thì thôi, vừa vận động toàn thân xương khớp như muốn vỡ vụn, đau điếng người, không khỏi la ‘ối’ một tiếng, nằm bẹp xuống vị trí cũ.
Mạc Vũ khoan khoái bật cười một tiếng, đưa tay ôm siết lấy eo cô, miệng vờ vĩnh nói: “Chị cứ nằm yên đừng có cử động ngay.”
Nghe giọng điệu Mạc Vũ khác lạ, Lý Tiềm Xuân sao không rõ cho được, ngượng đến đỏ mặt, hai tay đấm thùm thụp vào ngực cậu mấy cái. Mạc Vũ qua nửa ngày mới cố gắng leo lên được cành cây, tay chân đã mệt rã rời, té xuống tuy không đau đớn, nhưng đánh nhẹ mấy cái cũng tức ngực không chịu được, nước mắt ứa ra. Lý Tiềm Xuân vận hết sức đánh mấy cái, xương cốt đau lắm còn muốn trách Mạc Vũ mấy câu, nào ngờ thấy nước mắt cậu tràn ra thì sợ hãi: “Cậu đau lắm sao? Tôi…tôi…xin lỗi!”
Mạc Vũ mím môi nhịn cơn tức thở đi qua, thở hắt ra một tiếng, hô hấp trở lại bình thường mới nói: “Tôi không sao.”
Lý Tiềm Xuân hối hận lắm, nước mắt rưng rưng tuôn ra, nằm tựa đầu lên ngực Mạc Vũ khóc thúc thích: “Cậu vì tôi mà cùng rơi xuống vực, tôi đánh cậu thật là sai quá. Cậu đừng giận tôi nhé!”
Mạc Vũ đưa tay khẽ vuốt lấy một bên mặt Lý Tiềm Xuân nói: “Tôi chẳng phải cam tâm tình nguyện cùng chết với chị sao! Tôi không giận chị đâu! Chị đừng khóc nữa nhé!”
“Có thật đây là chốn bồng lai tiên cảnh không?”, Lý Tiềm Xuân ngẩng đầu lên, giữ chặt lấy bàn tay Mạc Vũ trên gò má mình hỏi.
“Không phải chốn bồng lai tiên cảnh thì còn ở đâu nữa.”, Mạc Vũ ôm chặt lấy Lý Tiềm Xuân vào người, lòng rạo rực không thôi.
Lý Tiềm Xuân chỉ mong lời Mạc Vũ là thật, đời đời kiếp kiếp được tựa vào ngực cậu không rời.
Cả hai ngủ thiếp đi một lúc thì cơn gió nhẹ thổi tới mới bừng tỉnh giấc. Quần áo ướt đẫm nước sương, trong lúc ôm chặt lấy nhau, thân nhiệt nóng bừng bừng không để ý tới. Quần áo khô ráo một chút, gió thổi tới mới cảm thấy lạnh buốt liền tỉnh dậy ngay.
Lý Tiềm Xuân ngủ một giấc thấy đã khỏe ra, ngồi dậy không thấy khó khăn gì nữa. Mạc Vũ vừa rời khỏi người cô khẽ rùng mình một cái ngồi choàng dậy, siết chặt lấy áo: “Ở đây lạnh quá! Chúng ta nhóm lửa sưởi ấm đi thôi.”
Lý Tiềm Xuân nhìn quanh thấy sương vẫn phủ kín trên đầu, mù mù không biết là trời vừa hừng sáng hay bình minh đang buông xuống. Nghe Mạc Vũ nói gật đầu: “Chúng ta đi tìm củi!”
Dưới vực sâu cây cối rậm rạp nhưng tìm củi khô đánh lửa cũng mất cả buổi trời. Cả hai hong khô, thấy người ấm áp trở lại thì bụng đói cồn cào giở chứng kêu lên ‘ộp ộp’. Lý Tiêm Xuân nghe bụng kêu lên một tiếng thì bật cười: “Chắc bây giờ đang là giữa trưa.”, Cô theo quán tính ăn uống của mình mà nói ra.
Mạc Vũ hôm qua cùng cô ăn mấy miếng lương khô dằn bụng, rồi vội vàng đi tìm thảo dược. Bây giờ bụng đói dữ dội, cậu đứng dậy đi xung quanh một lượt nói: “Tôi đi qua bên kia xem có gì ăn được không! Chị ở đây, đừng đi đâu nhé!”
Lý Tiềm Xuân gật đầu, tiện tay cho thêm củi vào lửa.
Trước đó Mạc Vũ tìm củi xung quanh chỉ thấy cây cối um tùm, thân to tán rộng, nhưng không hoa không quả. Cậu cứ vậy đi một mạch về phía trước hơn một dăm vẫn chỉ toàn cây cối cổ thụ, ngọn chìm trong mây, ngay một tia nắng nhỏ cũng không có.
Mạc Vũ vừa đói vừa mệt, thấy phía trước không xa có một gốc cây đổ, thân mục ruỗng, nước đọng trong vắt thì cúi xuống uống đầy một bụng mới thấy khỏe ra chút ít. Cậu tựa gốc cây mục nghỉ ngơi một lúc thì nghe bên tai tiếng sột soạt nặng nề tiếng lại, quay sang nhìn thấy một vật tròn lẳn, ngọ nguậy tiến lại phía mình thì choàng đứng dậy nhìn kỹ. Hóa ra đó là một con trăn to hơn một thân người, dài đến ba, bốn chục mét. Cậu kinh hãi rút cây đoản kiếm ra, vừa lùi lại mấy bước con trăn đã vụt tới quật ngã cậu dể dàng.
Mạc Vũ chưa hết kinh hãi đã thấy mình bị nhấc bổng lên, hô hấp trì trệ, toàn thân lạnh toát, hai mắt muốn lòi cả ra. Cậu kêu lên một tiếng, đã thấy cái đầu há rộng của con trăn kề sát trước mặt, mùi tanh tưởi phả vào mặt không sao chịu nổi.
Mạc Vũ đưa tay lên che trước mặt, cây đoản kiếm trên tay thuận thế đâm mạnh xuống bụng con trăn. Con trăn rít lên một tiếng đau đớn trườn đi, lôi theo cả Mạc Vũ lên tuốt trên một ngọn cây cổ thu to lớn.
Con trăn siết chặt, Mạc Vũ tưởng sắp tắc thở đến nơi, gắn gượng đâm thêm một nhát nữa thì ngất đi. Một đốm sáng vàng rực rỡ từ người Mạc Vũ phát ra chói lóa. Con trăn rít lên một tiếng, há miệng nuốt lấy Mạc Vũ vào miệng. Cơ thể con trăn theo đó cứng đơ, miệng há rộng ra không khép lại được, ánh sáng vàng càng thêm rực rỡ tỏa ra từ miệng nó. Con trăn to lớn là vậy cứ thế từ trên cây rơi xuống, không kêu lên một tiếng, thân thể ‘xèo xèo’ phút chốc đã teo tóp cả lại.
Cái đầu con trăn lắc lư mấy cái thì mở ra, Mạc Vũ tay cầm viên đá nửa vàng, nửa bạc không ngừng phát sáng. Vẻ mặt cậu không sao tin được, đưa mắt nhìn con trăn đã khô quắt đi như khúc cây phía trước.
Trước đó Mạc Vũ dùng đoản kiếm đâm vào bụng con trăn, máu theo đó phun ra ướt đẫm cả người. Viên đá trong người cậu vừa tiếp được tinh huyết, lập tức thoát ra ngoài cứ thế hút lấy máu từ người con trăn ra không ngừng. Con trăn là dị thú phải trên mấy trăm tuổi, vừa phát hiện con mồi có dị biến liều mạng nuốt chửng lấy vào bụng, không ngờ viên đá quỷ dị trên người Mạc Vũ càng thêm kích động, phút chốc đã rút sạch tinh huyết của nó, ngay đến tinh hồn của một dị thú cũng bị hủy diệt.
Mạc Vũ cầm viên đá trong tay đã quay lại hình hài ban đầu, cái túi áo trước ngực đã bị viên đá làm cháy một lỗ, cậu xé ngay vạt áo quấn viên đá cẩn thận nhét vào trong tay áo.
Mạc Vũ đã nhiều lần đem viên đá thí nghiệm sau cơn bạo bệnh đột ngột của Diễm Lan trước kia, nhưng mãi vẫn không biết tác dụng của nó là gì. Lần chết hụt này cậu đã một chín, một mười biết rõ công dụng thật sự của nó là gì, mới không dám để qua loa như trước nữa. Sợ nó lại gây tổn hại đến người khác, cậu mới quấn kỹ như vậy tránh cho nó bị máu vướng vào.
Sau cơn dị biến viên đá, Mạc Vũ thấy người khỏe khoắn, cơn đói biến mất không còn nữa. Cậu đi tới bên cạnh con trăn, rút cây đoản kiếm vẫn còn dính chặt trên bụng nó. Con trăn bị hút sạch tinh huyết mà chết nhưng thịt vẫn còn tươi nguyên. Cậu mừng rỡ rạch da lấy một tảng thịt lớn bỏ đi.
Mạc Vũ đi được mấy bước mới nhớ đến lời người trong sợi dây chuyền nói hôm trước, vỗ đầu một cái. Cậu tháo Huyết Ma Cổ Đỉnh thắt ở đai lưng đi tới bên cạnh vết thương con trăn, hai tay chà sát cho đến khi Huyết Ma Cổ Đỉnh nóng rực như lửa mới đặt vào chỗ vết thương.
Huyết Ma Cổ Đỉnh bình thường đã đỏ như máu lập tức rực sáng càng thêm kỳ dị. Năm cái đầu lâu khảm trên đỉnh nhỏ như hạt đậu lập tức biến lớn, chớp mắt đã to hơn một đầu người. Mạc Vũ nhảy lùi ra sau, năm đầu lâu chớp mắt đã to hơn miệng giếng, trông cực kỳ quỷ dị ma quái. Năm cái đầu lâu há rộng miệng hút lấy cơ thể con trăn vào miệng. Con trăn tưởng phải cứng rắn, vậy mà như cát bụi chụi tọt cả vào năm cái miệng đầu lâu, chớp mắt không còn sót lại một chút gì.
Mạc Vũ nhìn thấy cảnh tượng đó, không khỏi kinh hãi một phen. Theo như lời người trong dây chuyền nói, nó chỉ hấp thụ tinh huyết nhưng một màng vừa rồi chẳng những tinh huyết, ngay đến cốt nhục cũng bị nó hấp thụ cả.
Mạc Vũ không biết rằng Huyết Ma Cổ Đỉnh là pháp bảo trấn giáo, bí mật bên trong ngoài giáo hoàng Cổ Vương ra không ai biết rõ thực hư, người trong dây chuyền có lai lịch ra sao cũng không thể biết hết bí mật bên trong của nó được.
Viên đá trên người Mạc Vũ càng là một đại bí mật không ai biết rõ. Người lần đầu tiên phát hiện ra nó, lại lịch người này không nhỏ vậy mà chưa kịp nhìn kỹ đã tán mạng tiêu vong, ngay đến tinh hồn cũng bị hủy diệt đủ thấy nó là một đại bảo vật ghế gớm chừng nào.
Mạc Vũ bước tới cầm lấy Huyết Ma Cổ Đỉnh nằm trên mặt đất lên nhìn thấy nó không khác gì trước kia, lấy làm thất vọng lắm những vẫn đeo nó vào thắt lưng, mang tảng thịt trăn quay về.