Đọc truyện Âu Thần – Chương 40: “làm phiền rồi, cáo từ!”
Translator: Nguyetmai
Lý Thiên Kỳ lập tức dẫn theo một đám đông. Trương Dương cũng dẫn theo học sinh của 12/15 qua chỗ Hồng Tiểu Phúc.
Hai nhóm người nhanh chóng tụ lại với nhau, không ít học sinh thấy có chuyện náo nhiệt cũng rào rào đi theo.
“Hê hê, Trương Dương à, hôm nay anh đây sẽ cho cậu biết thế nào là đỉnh cao!” Lý Thiên Kỳ đắc ý đi tới trước mặt Trương Dương mà cười hê hê. “Chắc chẳng bao lâu nữa, cái chức danh người đứng đầu hệ cường hóa sẽ dành cho tôi!”
Ừ, tư chất tổng hợp của Trương Dương quả thực được công nhận là mạnh nhất trong hệ cường hóa, nhưng ở đây có một vấn đề nhỏ.
Ấy là tốc độ hồi phục của Trương Dương không cao.
Nói trắng ra, Trương Dương là nhân vật giống như sát thủ ấy.
Tốc độ nhanh, tai thính mắt tinh, sức mạnh dồi dào, nhắm đánh ai thì người đó gục.
Mà Lý Thiên Kỳ hoàn toàn khác biệt, cậu ta có khả năng hồi phục cộng thêm sức mạnh cơ bắp, tương đương với một cái bị thịt tiêu chuẩn, một tấm chắn đạn hạng nặng ở ngay tiền tuyến, dạng võ sĩ hồi máu ngay sau khi bị đánh…
Cho nên thực ra hôm nay trên lý thuyết chính là cuộc chiến giữa sát thủ và đỡ đòn*. Đám học sinh có mặt ở đó không ít người từng chơi Vương Giả Vinh Diệu nên cười khà khà bình luận: “Vụ này có vẻ thú vị nha, một sát thủ với một đỡ đòn đi gây chuyện với support*…”
(*) Cuộc chiến giữa sát thủ và đỡ đòn: Một loại vai trò trong game chiến đấu, đóng vai trò hỗ trợ các nhân vật khác. Ngoài ra còn có sát thủ, đấu sĩ, ad (cung thủ), tanker (đỡ đòn)…
“Đừng nói lung tung, Hồng Tiểu Phúc làm sao có thể coi là support được? Nói trắng ra cậu ta chính là một cái hố, không có năng lực gì cả, cùng lắm chỉ là nhân vật mang hào quang thôi, hiểu không?”
“Có lý lắm, là kiểu đứng ở đằng sau hô 6666 trong trò chơi phải không?”
“Chuẩn rồi, cái loại nằm không chờ team gánh đó mà!”
Một đám học sinh sôi nổi bình luận, Trương Dương thì cười lạnh, “Cậu đừng đắc ý quá sớm, hôm nay tôi thử xem xem biểu hiện của cậu thế nào.”
Lý Thiên Kỳ càng cười rạng rỡ hơn: “Cậu biết năng lực hồi phục của tôi mạnh thế nào không? Tôi cố ý làm thí nghiệm rồi, ba tôi dùng chày cán bột ấy, cậu biết không? Loại để làm bánh nhân thịt, dài cỡ một mét đó. Ba tôi dùng cái chày cán thịt to như thế đánh tôi, chẳng đau chút nào, không hề có chút cảm giác! Hừ hừ, năng lực của Hồng Tiểu Phúc đối với tôi mà nói hoàn toàn không có tác dụng gì, cậu biết chứ? Như thế gọi là nước đổ đầu vịt, vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Cậu cứ chờ đó mà coi!”
Trương Dương: “…”
Thằng bé này đáng thương quá chừng, ba nó cầm chày cán bột quất nó thật hả?
Cho nên Trương Dương hồn nhiên hỏi: “Thế nghĩa là cậu thức tỉnh nhờ công ba cậu đánh à?”
Lý Thiên Kỳ: “!!!”
Câu này thật thiếu đạo đức! Mắng người cũng đừng chọc vào chỗ hiểm chứ! Cậu vừa mở miệng đã cào vết thương lòng của tôi là sao?
“Hồng Tiểu Phúc! Cậu đợi đó cho tôi!” Lý Thiên Kỳ lại nhớ tới thảm cảnh lúc trước, toàn do Hồng Tiểu Phúc hại cả!
Một đám người ào ào đi về góc nhỏ nơi Tô Oánh và Hồng Tiểu Phúc đang luyện tập, Lý Thiên Kỳ vừa đi vừa hô: “Hồng Tiểu Phúc, lăn ra đây đấu tay đôi với anh mày!”
…
Bên phía Hồng Tiểu Phúc.
“Tiểu Phúc, ban nãy tớ cảm giác uy lực nhũ băng của tớ lại mạnh thêm chút.” Tô Oánh cảm thấy vô cùng hài lòng với chiêu thức tấn công vừa học được.
Giống như đứa trẻ con đột nhiên có được đồ chơi mới, hưng phấn đến mức khó lòng mô tả.
Cho nên cô đứng ở đó ném nhũ băng rất vui vẻ, chỉ một lát mà trên thân cây của cây đại thụ trước mặt đã cắm ít nhất mười mấy khối nhũ băng.
Thân cây cũng sắp khóc đến nơi rồi, cô đổi mục tiêu khác đi được không…
Có lẽ vì Tô Oánh thấy thân cây kia thực sự đáng thương nên lập tức bắt đầu tìm kiếm mục tiêu mới.
Hồng Tiểu Phúc ở bên cạnh tươi cười nói: “Tô Oánh, năng lực của cậu chỉ đợi vào Thanh Hoa thôi, luyện tập thêm chút nữa chắc chắn đỉnh vô cùng. Bây giờ tớ thấy tò mò nếu như năng lực của cậu đạt đến LV2 sẽ thành thế nào.”
Tô Oánh cười tươi như hoa: “Tớ cũng mong đợi lắm, hầy, chỉ số này tăng lên chậm quá, chắc muốn lên tới LV2 phải cần ít nhất hai tháng. Thôi đừng nói nữa, tớ ngứa tay muốn bắn thứ gì đó quá…”
Lòng bàn tay cô mọc thêm một khối nhũ băng, lúc này đang vào thời điểm cô phấn khích, cảm giác cứ như thể vạn vật trong trời đất này không có thứ gì mình không bắn vào được!
Có lẽ cũng do Lý Thiên Kỳ xui xẻo, Tô Oánh đang kích động như vậy, chợt nghe tiếng Lý Thiên Kỳ réo rắt, “Hồng Tiểu Phúc, lăn ra đây đấu tay đôi với anh mày!”
Tô Oánh nhất thời kích động, nhũ băng trong tay bay thẳng ra ngoài!
Sau đó tất cả mọi người nghe thấy một tiếng “hự”…
Tô Oánh: “…”
Hồng Tiểu Phúc: “…”
Trương Dương: “…”
Lý Thiên Kỳ: “!!!”
Tất cả những người khác đồng loạt “á” lên một tiếng!
Năng lực của Lý Thiên Kỳ thực sự rất mạnh, cậu ta cho rằng hôm nay cậu ta tuyệt đối có thể nắn đầu Hồng Tiểu Phúc, cũng tuyệt đối thắng được ván cược với Trương Dương…
Cho đến khi đầu gối của cậu ta trúng ngay một mũi tên…
“Bụp” một cái, Lý Thiên Kỳ quỳ rồi!
Không có cách nào khác, đầu gối trúng tên muốn không quỳ cũng không được mà…
Hiện trường im lặng trong ba giây, sau đó hoàn toàn nổ tung!
“Mẹ kiếp, năng lực của Hồng Tiểu Phúc đúng là quá kinh khủng mà!”
“Trước kia chỉ đơn giản là quỳ xuống, lần này biến thành đầu gối trúng tên luôn!”
“Bà con cô bác hết sức chú ý, lần sau nếu Tô Oánh có mặt ở đó thì đừng đắc ý trước mặt Hồng Tiểu Phúc! Sẽ trúng tên ngay đầu gối đó!”
“Thật là một sức mạnh không cách nào chống đỡ! Đáng sợ quá!”
Trương Dương ở bên cạnh nhìn thôi đã sợ gần chết!
Năng lực của Hồng Tiểu Phúc lại tiến hóa rồi hả, mẹ kiếp! Trước kia chỉ đơn giản là quỳ xuống, bây giờ mẹ nó còn thêm cả đầu gối trúng tên nữa!
Cũng may năng lực của Lý Thiên Kỳ là khôi phục, nếu đổi lại là mình chắc phế luôn bên chân này rồi!
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, với tư cách là người trúng một mũi tên băng vào đầu gối, Lý Thiên Kỳ tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Cậu ta bình thản nói: “Anh Dương, đỡ tôi dậy với.”
Trương Dương: “Ờm…”
Trương Dương đỡ Lý Thiên Kỳ dậy.
Sau đó Lý Thiên Kỳ quay đầu bỏ đi luôn: “Làm phiền rồi, cáo từ!”
Tô Oánh ở bên này quan sát mà mặt mũi ngơ ngác: “Tình huống gì vậy?! Ban nãy nhũ băng của tớ… bắn trúng người khác à?”
Hồng Tiểu Phúc nghiêng đầu nhìn Lý Thiên Kỳ đã đi mất hút, “Ban nãy cậu ấy nói gì vậy? Mà… đầu gối của cậu ấy không sao chứ?”
Bị mũi tên băng bắn trúng thì làm gì có chuyện không sao.
Trên thực tế, bản thân Hồng Tiểu Phúc cũng không biết tình huống này rốt cuộc là gì. Cậu chỉ biết Lý Thiên Kỳ lớp 12/14 dẫn theo một đám người từ xa chạy tới, không hiểu sao trúng một mũi tên ngay đầu gối, sau đó lại hớt hải chạy về…
Cậu chạy từ xa tới đây chỉ để trúng một mũi tên thôi hả?
Ế? Hình như ban nãy Trương Dương cũng theo cậu ta tới đây? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
“Hay là, chúng ta đi xem xem cậu ấy thế nào?” Hồng Tiểu Phúc nghĩ ngợi rồi nói, “Tớ cảm thấy ban nãy cậu ấy trúng mũi tên rất đau đớn…”
Vừa nghe thấy câu này, Tô Oánh đã cảm thấy không ổn. Đừng làm con nhà người ta tàn tật luôn nha, đầu gối trúng mũi tên băng không phải trò đùa đâu!
Sau đó cô bắt đầu liếc xéo Hồng Tiểu Phúc như thế này →_→
Năng lực dở người của cậu rốt cuộc là sao thế, không chỉ là khiến đối phương quỳ với mình mà còn mượn năng lực của người khác dùng tạm hả?!
Đúng là không thấy lý lẽ đâu hết?
“Đi thôi”, Tô Oánh co giò chạy, “Mau đi xem xem sao, đừng để xảy ra chuyện gì!”