Đọc truyện Âu Thần – Chương 39: “CGIỎI THÌ ĐI TÌM HỒNG TIỂU PHÚC ẤY!”
Translator: Nguyetmai
Ra giá mười triệu cũng không có cửa!
Vừa nghe thấy con số này, Hồng Tiểu Phúc và Tô Oánh đều đồng loạt hít một hơi một hơi lạnh ngắt!
Thứ này đắt đến vậy sao?! Thật quá đáng sợ!
Đấy là mười triệu tệ chứ không phải một nghìn tệ đâu!
Xem ra hiện tại số người có tiền nóng lòng muốn thức tỉnh nhiều lắm…
“Đắt đến vậy à?” Hồng Tiểu Phúc kinh ngạc, “Triệu Minh cậu cũng đừng nóng lòng, tư chất của cậu cũng khá mà, chưa biết chừng lúc nào đó sẽ thức tỉnh thôi.”
“Hầy, cái này tôi cũng không nói chắc được”, Triệu Minh buồn bực, “Thứ tư chất này nói nhanh thì rất nhanh mà nói chậm cũng rất chậm! Cái này phải dựa vào cơ duyên cụ thể, có lúc chỉ thiếu một bước chân nữa thôi vậy mà không vượt qua được, tôi cũng không có cách nào khác… Nhưng nếu đã có tin tức thì dễ rồi, bây giờ rất khó kiếm, sau này chưa biết chừng sẽ có thôi.”
“Nói cũng phải”, Hồng Tiểu Phúc cười hề hề, “Đợi cậu thức tỉnh rồi, ba người chúng ta cùng nhau tu luyện.”
Triệu Minh gật đầu cái rụp, “Chắc chắn phải thế rồi!”
Ba người họ vừa ăn vừa nói chuyện, nhanh chóng kết thúc bữa cơm. Triệu Minh nhìn Tô Oánh với vẻ chờ mong, “Tô Oánh Tô Oánh, ăn cơm xong rồi, chúng ta ra ngoài luyện tập đi? Bây giờ tôi rất tò mò về năng lực của cậu.”
Nghe thấy câu này, Tô Oánh lập tức gật đầu.
Kể ra thì, từ sau khi thức tỉnh, năng lực của cô không phát triển được mấy.
Trước kia chỉ ngưng tụ được hơi lạnh, tu luyện suốt mấy ngày, cô âm thầm làm thí nghiệm, đã có thể làm ra nhũ băng, nhìn từ điều này có thể thấy, thức tỉnh năng lực thực ra chỉ là điểm khởi đầu, quan trọng hơn vẫn là quá trình phát triển nó trong thời gian tiếp theo.
Ba người nhanh chóng tới một góc khá yên tĩnh ở phía Tây của khu nhà dạy học, đưa mắt nhìn xung quanh, “Lấy chỗ này đi.”
Góc này có thể nói là khá yên tĩnh, nhưng thực ra vẫn còn có người ở đó.
Lúc này nhìn thấy nhóm của Hồng Tiểu Phúc, họ bỗng chốc tò mò hóng chuyện từ xa.
“Ế, kia không phải là Tô Oánh và Hồng Tiểu Phúc của 12/16 à? Hai người họ là người thức tỉnh đấy!”
“Giữa trưa họ chạy ra đây làm gì nhỉ? Hẹn hò cũng không giống, chưa từng thấy ai hẹn hò còn dẫn theo con riêng đi cùng!”
Cậu con riêng Triệu Minh: “???”
Một đám học sinh tò mò chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng Tô Oánh căn bản không buồn để tâm tới họ. Tô Oánh dọn sạch một khoảnh đất rồi trở bàn tay, một đoạn nhũ băng xuất hiện trong lòng bàn tay cô!
“Shhhh…”
Đám học sinh xung quanh hít ngược một ngụm khí lạnh. Quả nhiên là người thức tỉnh của hệ nguyên tố, hệ năng lực được coi là có sức chiến đấu mạnh nhất, vừa trở tay đã có thể tạo ra vũ khí, ai mà không sợ?
Lúc này khối nhũ băng kia lơ lửng trong lòng bàn tay Tô Oánh, trông vừa đẹp đẽ vừa đáng sợ.
“Tô Oánh, cậu đã từng thử xem thứ này có thể bắn ra bao xa chưa?” Hồng Tiểu Phúc tò mò nhìn khối nhũ băng. Nói thật lòng, cậu rất hâm mộ kiểu năng lực này, nhìn xem, giỏi quá còn gì, vừa nhìn đã biết không dễ gì trêu vào được! Mục tiêu bồi dưỡng trọng điểm của quốc gia đấy chứ!
Hơn nữa khả năng tiến bộ cũng mạnh mẽ!
Đợi khi kỹ năng trở nên chín muồi, có thể trở thành đại tướng Aokiji hoặc nữ hoàng Elsa trong đời thật ấy chứ!
“Tớ cũng chưa thử, hôm nay có thể thử xem”, Tô Oánh nhẹ nhàng giơ cao bàn tay phải, sau đó nhìn về cây đại thụ cách đó chừng hơn mười mét, “Đi nào!”
Xoạt một cái, khối băng nhũ bay đi với vận tốc 30 mét trên giây, bụp một cái đã cắm vào thân của cây đại thụ!
“Oa!”
Đám học sinh xung quanh nhìn đến ngẩn tò te!
Như thế này cũng quá mạnh rồi còn gì?!
Đây mới chỉ là người thức tỉnh nguyên tố băng LV1, đã có thể đạt đến mức độ uy hiếp như thế này à?!
Hồng Tiểu Phúc nhìn vào mà cũng kinh ngạc vô cùng, “Oa, không nhìn ra Tô Oánh lợi hại như thế đó!” Triệu Minh gật đầu như bổ củi, “Có thể lên trời ấy chứ!”
Tô Oánh mỉm cười đắc ý, “Hi hi, giỏi không? Chúng mình cùng luyện đi nào!”
…
Trương Dương ủ rũ nằm nhoài ra bàn, lòng âu sâu trăm mối.
Nói thật lòng, cậu ta đã cố gắng lắm rồi, thực sự rất cố gắng rồi.
Từ khi thức tỉnh đến giờ, một phút một giây cũng không dám lơi là! Dù gì đây cũng là cơ hội đổi đời của cậu ta, trước kia với thành tích top 300 toàn khối, nhiều nhất cậu cũng chỉ vào được một trường đại học bình thường.
Thế nhưng giờ đây cậu ta đã thức tỉnh!
Lại còn là người thức tỉnh tư chất tổng hợp hệ cường hóa đỉnh nhất, được Đại học Thanh Hoa tuyển thẳng luôn!
Đỉnh cao của đời người cũng chỉ đến thế thôi, biết chưa?
Thế mà bây giờ hay rồi, mất mặt ở chỗ Hồng Tiểu Phúc, còn hẳn hai lần!
Quan trọng nhất là năng lực kia thực sự khó hiểu, mẹ kiếp chẳng tuân theo logic thông thường gì hết?!
Đang buồn bực thì điện thoại lại vang lên, cầm lên xem cậu ta bỗng chốc tức xì khói!
Lý Thiên Kỳ: “Oa ha ha ha ha ha ha! Bây giờ anh mày cũng thức tỉnh rồi nhé, năng lực khôi phục hệ cường hóa và năng lực sức mạnh cơ bắp nha! Thử hỏi xem còn ai nữa không!”
Bên dưới là một đám học sinh kinh ngạc đang gào rú, “Oa oa oa, đỉnh như vậy à? Anh Thiên Kỳ, chỉ số bao nhiêu thế?”
Lý Thiên Kỳ: “Hề hề, người anh em này vừa thức tỉnh chỉ số đã là 3.15 phần trăm, chỉ số này khá đỉnh rồi đúng không?”
Đám học sinh bên dưới hô lên lần nữa, “Giỏi quá giỏi quá, chỉ số này hơi bị giật mình rồi đó!”
“Anh Thiên Kỳ, bảo kê em với!”
“Thiên Kỳ, cậu có bạn gái chưa? Cậu thấy tôi thế nào?”
Lý Thiên Kỳ: “Khụ khụ, chuyện này hả, cho phép tôi được suy xét chút đã, suy xét chút đã!”
Trương Dương cười nhạt trong lòng.
Mới thế đã đắc ý rồi à? Anh mày là người thức tỉnh tư chất tổng hợp còn chưa nói năng gì đây, mày cũng dám nhảy ra vênh váo?
Trương Dương: “Ôi chao, đây chẳng phải là cậu ấm nhà họ Lý sao? Gì thế, cậu cũng thức tỉnh rồi à?”
Lý Thiên Kỳ: “Hừ hừ, đúng rồi đấy. Hơn nữa còn là năng lực khôi phục hệ cường hóa và + sức mạnh cơ bắp, không kém gì cậu đâu? Có phải có cảm giác trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng không?”
Trương Dương: “Tôi với cậu thì Du Du Lượng Lượng cái quần què, chúng ta làm sao có thể so sánh ngang hàng được?”
Đám học sinh ở bên cạnh hóng chuyện mà hoan hỷ vô cùng.
Đây là kiểu một núi không thể chứa hai hổ điển hình!
Trương Dương có thể nói là loại hình đỉnh cao nhất trong hệ cường hóa rồi, mà năng lực của Lý Thiên Kỳ cũng không kém cỏi. Quan trọng nhất, năng lực của cậu ta là năng lực phù hợp để trở thành cỗ xe tăng nhất, vừa khôi phục vừa sức mạnh cơ bắp. Người như vậy có thể coi là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của quân đội rồi!
Hai người họ mà đụng độ chắc sẽ vui lắm đây!
Lý Thiên Kỳ: “Hề hề, cậu đừng cố tình không thừa nhận, bất kể cậu nói thế nào, tôi chỉ muốn hỏi năng lực thức tỉnh của tôi có đỉnh không thôi!”
Sau đó Trương Dương nói một câu khiến Lý Thiên Kỳ nổi cáu.
Trương Dương: “Cậu có giỏi thì đi tìm Hồng Tiểu Phúc đi!”
Câu này vừa thốt ra, đám học sinh trong nhóm chat bỗng thấy vui không tả nổi.
Bây giờ Hồng Tiểu Phúc có thể coi là một vị thần che chở cho cả cái trường Trung học Phổ thông Thực nghiệm Thẩm Thành này đó!
Những kẻ phải gục dưới chân cậu ấy…
Khụ khụ, hình như bây giờ mới chỉ có Trương Dương?
Cho nên Lý Thiên Kỳ quả quyết bật lại: “Ha ha ha ha ha, nói hay lắm, tôi đang định đi tìm cậu ta đây! Hôm nay không nhiều lời với cậu, tôi chỉ hỏi một câu thôi, nếu như tôi không quỳ, cậu có thừa nhận tôi mạnh hơn cậu không!”
Vừa nhìn thấy tin nhắn mà Lý Thiên Kỳ gửi tới, Trương Dương sững sờ.
Đúng vậy, đến lúc đó nếu như Lý Thiên Kỳ quỳ xuống thì dễ nói rồi, lỡ như cậu ta không quỳ thì phải làm sao đây?
Trương Dương không vội trả lời mà bắt đầu suy nghĩ thật kĩ càng.
Nếu như Lý Thiên Kỳ không phải quỳ xuống, vậy thì có nghĩa là mình thực sự không bằng cậu ta sao?
Tính toán đến khả năng này, Trương Dương lại nghĩ tới dáng vẻ của Lý Hạc khi ăn cơm ở khách sạn Thẩm Thành… Không cần phải hỏi, người thức tỉnh nguyên tố lửa Lý Hạc chắc chắn đã lãnh đủ với Hồng Tiểu Phúc, điều đó có nghĩa là năng lực của Hồng Tiểu Phúc không chỉ hiệu quả với một mình cậu ta, đúng không?
Nghĩ như vậy, Trương Dương lập tức nghiến răng nghiến lợi, liều thôi, tỷ lệ 50/50, đúng lúc mình muốn xem thử năng lực của Hồng Tiểu Phúc rốt cuộc là thế nào!
Trương Dương: “Nếu như cậu không quỳ, từ nay về sau tôi sẽ gọi cậu là anh, nếu như cậu phải quỳ, về sau cậu chính là đệ của tôi!”
Lý Thiên Kỳ: “Được, cứ quyết định như vậy đi! Mọi người trong nhóm chat có thể làm chứng, hôm nay chúng ta cược ván này! Các anh em, đi thôi!”