Đọc truyện Âu Thần – Chương 37: Chuyện này nói thế nào cũng phải làm!
Translator: Nguyetmai
Triệu Khởi Dân toát mồ hôi lạnh.
Ông nội trước mặt đúng thật là ông nội, không dễ hầu hạ gì hết…
Chủ yếu là ông cụ này có dòng máu lính trong cốt tủy, bây giờ đã ngoài bảy mươi rồi mà vẫn còn cứng đầu như thế đó.
Quan trọng hơn cả là người ta “cứng” thật, không ít cán bộ cấp nhà nước lớn lên dưới sự bảo bọc của ông.
Đây rõ ràng là một nhân vật không trêu vào được…
Nhưng vấn đề ở chỗ suất biên chế thức tỉnh này thực sự rất quý giá, bây giờ ở chợ đen tùy tiện đã có thể hô giá năm triệu tệ, mà có giá nhưng không có hàng, giá cả cũng luôn có chiều hướng tăng lên.
Thực ra đối với Triệu Khởi Dân mà nói, những dự án mà ông phê chuẩn có khi lên đến hàng trăm triệu, năm triệu tệ không phải con số to tát gì, nhưng vấn đề nằm ở chỗ có văn bản quy định rõ ràng không được phép chuyển nhượng thứ này, thực sự làm khó ông mà.
“Hầy, được ạ”, Triệu Khởi Dân nghĩ ngợi một lát, cảm giác ông cụ trước mặt mình so với các văn bản kia vẫn kinh khủng hơn một chút…
Cho nên ông lập tức trả lời, “Ông Lưu, ông đừng kích động, kích động quá đổ bệnh là cháu gặp rắc rối to. Hay là thế này, cháu xin phép cấp trên, xem ý kiến cấp trên thế nào. Nhưng ông Lưu có thể tiết lộ cho cháu biết, người khiến ông để tâm như vậy có lai lịch thế nào? Là cậu ấm cô chiêu của gia đình nào?”
Triệu Khởi Dân thực sự tò mò chết đi được.
Nói không hề khoa trương, con trai Triệu Khởi Dân lúc trước cũng muốn nhận Lưu Hoa Quân làm ông nuôi, Lưu Hoa Quân chẳng nghĩ ngợi gì đã từ chối luôn.
Bây giờ Lưu Hoa Quân không chỉ nhận một cháu trai còn kèm thêm cháu gái, phải là gia đình thể diện cỡ nào mới được như vậy?
“Cậu ấm cô chiêu cái gì”, nhắc tới Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh, trên gương mặt Lưu Hoa Quân không làm sao kiềm chế được vẻ hài lòng, “Là hai anh em trẻ mồ côi, sống ngay bên cạnh nhà tôi, có thể nói hai năm nay tôi nhìn anh em chúng nó trưởng thành, hai đứa nó ngoan lắm.”
Triệu Khởi Dân: “!!!”
Trẻ mồ côi? Lại còn là hai anh em? Phải là nhân tài cỡ nào mới có thể diện như vậy, nhìn biểu cảm của ông Lưu vẻ như nhận hai đứa trẻ này làm cháu nuôi là một việc tâm đắc lắm!
Hai đứa trẻ này tốt đến vậy à?
“Chuyện là thế sao”, Triệu Khởi Dân trở nên thận trọng hơn trong cách đặt câu hỏi, “Nhân phẩm tuyệt đối đáng tin ạ?”
Lưu Hoa Quân vừa nghe thấy câu này lập tức nhìn Triệu Khởi Dân như nhìn thằng ngốc, “Cậu nói thừa quá, không đáng tin tôi làm sao có thể nhận làm cháu trai nuôi, cháu gái nuôi? Không đáng tin sao tôi có thể đích thân đến đây hỏi cậu một suất thức tỉnh? Sao cậu càng sống lâu càng thụt lùi khỏi nền văn minh thế hả?”
Triệu Khởi Dân đổ mồ hôi như suối, ông cụ này miệng lưỡi độc địa thật, cháu là chủ tịch tỉnh mà ông ơi, làm sao càng sống càng thụt lùi được?
Nhưng Triệu Khởi Dân cũng phát hiện ra một chuyện.
Cháu trai và cháu gái mà ông Lưu mới nhận đều thuộc loại nhỏ mà có võ, không trêu vào được, không trêu vào được!
“À phải rồi, ông Lưu vừa nói cháu trai nuôi của ông thức tỉnh rồi?” Cháu trai nuôi đã thức tỉnh cũng coi như một tin tức tốt, Triệu Khởi Dân rất để tâm tới chuyện năng lực thần kỳ thức tỉnh, “Là năng lực gì vậy?”
Nhắc đến việc này, Lưu Hoa Quân càng vui vẻ hơn, “Năng lực của cháu nuôi tôi ấy hả, thú vị lắm. Sáng nay lúc chạy bộ cùng thằng bé tôi đã hỏi rồi, cậu đoán xem là năng lực gì?”
Triệu Khởi Dân đần mặt. M* kiếp cháu đoán kiểu gì đây? Bao nhiêu là năng lực… nhưng ông vẫn dè dặt hỏi, “Là năng lực gì ạ?”
Lưu Hoa Quân đắc ý bảo, “Có thể khiến người ta quỳ gối, đỉnh không?” Sau đó nhìn Triệu Khởi Dân với vẻ thâm thúy, nở nụ cười như một lão hồ ly già, “Nếu như cậu không xin được, thì sau này cậu đi họp ở đâu tôi cũng dẫn nó tới đấy tìm cậu.”
Triệu Khởi Dân: “!!!”
Vị chủ tịch nhanh chóng cảm nhận sự đe dọa!
Năng lực có thể khiến người ta quỳ xuống, có kiểu năng lực quái dị này hả? Đúng là cạn lời mà!
Nếu như họ săn lùng mình ở các cuộc họp, mỗi lần gặp là bụp một cái khiến mình quỳ xuống… M* kiếp chắc thành truyện cười vang danh thiên hạ quá!
“Ấy đừng!” Triệu Khởi Dân vã mồ hôi đầy đầu, “Ông Lưu đừng xúc động, chuyện này cháu chắc chắn sẽ cố gắng, cháu nhất định sẽ cố gắng, ông cứ yên tâm!”
Sau đó âm thầm quyết tâm rằng, chuyện này nói thế nào cũng phải làm!
Nghe Triệu Khởi Dân đồng ý rồi, Lưu Hoa Quân hài lòng đứng dậy, “Như thế mới đúng chứ, được rồi, tôi cũng không làm phiền cậu nữa, cậu đi họp đi nhá.”
Sau khi đích thân tiễn Lưu Hoa Quân lên xe, Triệu Khởi Dân lau mồ hôi lạnh vã đầy trên trán, quay về phòng làm việc lập tức cho gọi thư ký Tiểu Lý: “Tiểu Lý, hai đứa trẻ mồ côi hàng xóm của ông Lưu, cô điều tra giúp tôi, trong vòng nửa tiếng đồng hồ tôi muốn tất cả tài liệu về chúng.”
Tiểu Lý gật đầu: “Dạ vâng.”
Nửa tiếng sau.
Một chồng giấy A4 in đầy tư liệu được đặt chỉnh tề trên bàn làm việc của Triệu Khởi Dân.
Triệu Khởi Dân lập tức đọc ngay.
“Hồng Tiểu Phúc, nam, trẻ mồ côi, 18 tuổi, tách ra sống độc lập từ Cô nhi viện Thẩm Thành, tính cách lạc quan, tích cực, hiện đang theo học lớp 12/16 trường Trung học Phổ thông Thực nghiệm Thẩm Thành. Cậu được coi là linh vật may mắn của lớp 12/16, câu cửa miệng là cậu nhìn tôi xem, tôi có gì không vui đâu…”
Thông tin trên tư liệu vô cùng toàn diện, có thể nói là đã giới thiệu mọi mặt cuộc sống thường nhật của Hồng Tiểu Phúc.
“Ngày 28 tháng 8 năm 2001, Hồng Tiểu Phúc được phát hiện ở cổng cô nhi viện thành phố Thẩm Thành, khi đó nằm trong chiếc chăn, cậu bé không khóc không quấy, chỉ mút ngón tay mình, trong chăn có một tờ giấy, trên đó ghi Cầu cho con của mẹ hồng phúc tề thiên, cô nhi viện dựa vào đó mà lấy tên Hồng Tiểu Phúc…”
“Khi ở cô nhi viện, Hồng Tiểu Phúc thể hiện sự lạc quan hơn hẳn người bình thường, biết thỏa mãn, biết cảm ân đức, được tất cả mọi người trong cô nhi viện yêu mến. Tháng Mười năm 2017, Hồng Tiểu Phúc tròn mười sáu tuổi, sau đó được viện trưởng nhờ cậy, dẫn theo cô nhi Thẩm Tiểu Linh chừng mười tuổi ra khỏi cô nhi viện, bắt đầu cuộc sống tự lập…”
Đọc đến đây, lông mày của Triệu Khởi Dân khẽ nhíu lại, “Không đúng lắm, theo lẽ thường cho dù muốn tự lập thì cô nhi cũng phải tròn mười tám chứ, mười sáu tuổi đã ra khỏi cô nhi viện là sao?”
Nghĩ đến đây, Triệu Khởi Dân cẩn thận đọc tiếp phần sau, tư liệu phía sau nói về cuộc sống bình thường của hai anh em, nhưng Triệu Khởi Dân phát hiện ra một chút manh mối, “Thẩm Tiểu Linh xinh đẹp và ngoan ngoãn, cho nên người tới cô nhi viện muốn nhận nuôi cô bé rất nhiều…”
Đọc đến đây Triệu Khởi Dân hiểu ra ngay, nói là nhận nuôi, trên thực tế có ý đồ gì thật khó nói.
Tiếp tục đọc phần sau.
“Hồng Tiểu Phúc theo học trường Trung học Phổ thông Thực nghiệm Thẩm Thành, thành tích tốt, thông qua năm lần kiểm tra, thứ hạng lần lượt là top 86, 64, 75, 88, 62 của khối. Điều đáng chú ý là mỗi tối Hồng Tiểu Phúc đều dành chừng hai tiếng đồng hồ cày game cho bạn để kiếm tiền sinh hoạt nuôi em gái. Nguồn tiền đến từ cậu bạn cùng lớp Triệu Minh, phần nhiều mang tính chất giúp đỡ.”
Triệu Khởi Dân mỉm cười, “Đúng là một đứa trẻ vừa có phẩm chất vừa có thành tích tốt, lạc quan tích cực, mà hiếm ở chỗ bạn cùng lớp cũng rất có tấm lòng.”
Dù gì cũng là những việc xảy ra dưới sự điều hành của mình, biết được chuyện các em học sinh giúp đỡ lẫn nhau như vậy, Triệu Khởi Dân rất hài lòng.
Đọc hết tư liệu rồi, Triệu Khởi Dân gật đầu hài lòng, ông cười, “Chẳng trách ông Lưu thích thằng bé này đến vậy, đứa trẻ thế này ai mà chẳng thích? Hừm, xem ra chuyện này nhất định phải làm rồi. Cứ quyết định thế đã, mình xin phép cấp trên, coi như dốc chút công sức.”
Nghĩ tới đây, Triệu Khởi Dân cầm điện thoại gọi điện, đợi khi tất cả mọi thứ đã báo cáo xong, ông quay về cầm tư liệu lên xem lần nữa.
Xem mãi xem mãi lại nghĩ tới con trai mình…
Rồi lại nghĩ tới cháu trai mình…
Triệu Khởi Dân bỗng xoa cằm bực bội!