Âu Thần

Chương 36: Ông nội mày vẫn là ông nội mày!


Đọc truyện Âu Thần – Chương 36: Ông nội mày vẫn là ông nội mày!

Translator: Nguyetmai

Ông Lưu thường ngày hay cười hay nói, khi đột nhiên trở nên nghiêm túc thì lại toát ra cái khí thế khiến người ta sợ hãi. Thẩm Tiểu Linh len lén lè lưỡi, cười hi hi, “Ông nội nghiêm túc trông đáng sợ quá!”

“Ha ha ha, làm cháu sợ à? Không sao, không sao đâu”, Lưu Hoa Quân nhìn hai anh em nhà này thế nào cũng thấy vừa mắt, “Kể cả ông hung dữ với ai cũng không thể hung dữ với Tiểu Linh của ông được. Nào nào nào, bắc nồi đun sủi cảo thôi!”

Đun sủi cảo, đợi nước sôi, mười lăm phút là xong.

Sủi cảo bốc hơi nghi ngút nhanh chóng được bưng lên bàn, Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh vẫn cầu nguyện theo thói quen, “Chúng ta là những đứa con mà ông trời thích nhất!”

Lưu Hoa Quân ở bên cạnh thấy thú vị nên hỏi: “Ăn bữa cơm cũng phải cầu nguyện à?”

“Tất nhiên rồi ạ”, Lưu Hoa Quân chưa đụng đũa nên Thẩm Tiểu Linh nhìn sủi cảo đến ứa nước miếng cũng không dám ăn, chỉ có thể giải thích rằng, “Anh trai cháu bảo, chúng cháu có thể lớn lên bình an, phải cảm ơn ông trời ban cơm ăn, còn phải cảm ơn môi trường xã hội hòa bình, hì hì.”

“Làm người phải biết uống nước nhớ nguồn mà”, Hồng Tiểu Phúc cũng cười theo, “Hơn nữa cháu cảm thấy mỗi lần cầu nguyện như vậy, hình như vận may sẽ tốt lên rất nhiều.”

Lưu Hoa Quân ở bên cạnh nghe mà im lặng.

Hai đứa trẻ này nói rất nhẹ nhàng, nhưng lúc trước không biết chúng đã chịu bao nhiêu khổ cực mới được ăn một bữa cơm no.


Bây giờ chúng vẫn lạc quan và tích cực như vậy.

Điều này thực sự hiếm có và đáng quý.

Vì thế Lưu Hoa Quân cũng mỉm cười. Ông chắp hai tay với nhau, “Vậy thì ông cũng cầu nguyện, ừm… mong cho ông trời phù hộ hai đứa cháu yêu quý nhất của ông!”

Ông cầu nguyện xong, ba người cùng cười to: “Ha ha ha ha, cảm thấy toàn thân khác biệt hẳn, cháu mời ông nội ăn cơm ạ!”

Sủi cảo rất thơm, nhất là sủi cảo ba loại nhân.

Bữa cơm này rất ngon miệng, đến cả Lưu Hoa Quân cũng ăn nhiều hơn bình thường sáu bảy cái sủi cảo.

“Ôi chao, hiếm có khi nào ăn ngon miệng như hôm nay.” Ăn cơm xong, Lưu Hoa Quân nằm trên giường nghỉ ngơi, ông thở dài thỏa mãn rồi nói, “Được rồi, bây giờ sức khỏe của ông già này không được như trước nữa, chỉ hoạt động gân cốt một buổi sáng thôi mà mệt như gì rồi. Hai đứa cũng không cần ở bên cạnh ông mãi, cứ đi làm việc của mình, ông ngủ một lát đây, khà khà.”

Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh cũng biết thể lực của người già chắc chắn không dồi dào như thanh niên trai tráng, lúc này hẳn là nên nghỉ ngơi rồi, Hồng Tiểu Phúc lập tức đáp lời, “Dạ, ông nội nằm nghỉ trước, cháu và Tiểu Linh về nhà ạ.”

Lưu Hoa Quân khẽ phất tay: “Đi đi, hai cháu cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”

Đưa mắt nhìn theo hai đứa trẻ ra khỏi nhà mình, Lưu Hoa Quân đột nhiên nở nụ cười và lẩm bẩm, “Ôi, lâu lắm rồi không được vui vẻ như thế, đúng là không dễ dàng gì mà…”


Ông nhắm mắt lại, chưa được bao lâu đã phát ra tiếng ngáy rất khẽ.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến một giờ chiều.

Lưu Hoa Quân ngồi dậy, mặc quần áo cẩn thận, sau đó nghĩ ngợi, lấy một tờ giấy chứng nhận từ trong tủ ra bỏ vào túi áo, sau đó đi ra khỏi nhà.

Ông ra đường lớn bắt xe, chạy thẳng tới ủy ban tỉnh nằm ở khu vực trung tâm thành phố.

Binh sĩ gác cổng nhìn thấy Lưu Hoa Quân lập tức hành lễ chào rồi mới hỏi: “Ông cụ, xin hỏi cụ có việc gì?”

“Ông Triệu Khởi Dân có ở đây không?” Lưu Hoa Quân chỉ đơn giản là đứng ở đó, thân thể như cây tùng cây bách, lấy ra một tờ giấy chứng nhận đưa cho binh sĩ rồi bình thản nói, “Nếu như có thì đưa tôi đi gặp cậu ấy.”

Binh sĩ gác cổng thấy ông cụ trước mặt có giọng điệu như vậy, vội vàng nhận lấy giấy chứng nhận, nhìn liếc qua rồi “pặc” một cái giơ tay chào thêm lần nữa, “Chào Thủ trưởng Lưu, Chủ tịch Triệu hiện tại vẫn có mặt ở cơ quan, tôi lập tức gọi người tới dẫn cụ vào trong.”

Đồng thời anh ta lẩm bẩm trong lòng, “Ôi bình tĩnh nào, hóa ra là một nhân vật lớn, quả nhiên ông nội mày vẫn là ông nội mày, không trêu vào được, không trêu vào được!”

Một người phụ nữ mặc trang phục công sở chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi rảo bước vội vã tới cổng lớn, vừa thấy Lưu Hoa Quân đã mỉm cười: “Ông Lưu, ông muốn đến cứ gọi cuộc điện thoại là được rồi mà, cháu sẽ phái xe tới đón ông.”


“Như thế phiền phức lắm.” Lưu Hoa Quân dẫn đầu đi thẳng vào trong, vừa đi vừa hỏi, “Tiểu Lý à, đợt này Tiểu Triệu có bận không?”

Thư ký Tiểu Lý có thể nói là một trong những tài năng đắc lực nhất cho Triệu Khởi Dân, thạc sĩ chân chính tốt nghiệp từ Đại học Bắc Kinh. Ở trong ủy ban này cô cũng là nhân vật lớn đáng gờm, nhưng trước mặt Lưu Hoa Quân cứ như một cô gái nhỏ. Thư ký Tiểu Lý thân mật đỡ cánh tay Lưu Hoa Quân, “Ban nãy vẫn còn họp ạ, đợt này các việc liên quan đến người thức tỉnh khá nhiều, mấy hôm nay ngày nào cũng họp. Nhưng ông Lưu đã đến cho dù có gấp gáp mấy cũng phải dừng lại đã. Chủ tịch Triệu bảo cháu qua đón ông đấy.”

Hai người bước vào tòa nhà chính, đi thang máy, nhanh chóng lên tới tầng sáu, vừa mở cửa ra Lưu Hoa Quân đã nhìn thấy một người đàn ông chừng năm mươi tuổi đang ngồi ở đó.

Người đàn ông này mặt vuông, tai to, góc cạnh rõ ràng, mặc âu phục rất nghiêm chỉnh, vừa nhìn thấy Lưu Hoa Quân đã vội vã ra nghênh đón, “Chú Lưu, chú có việc gì cứ gọi một tiếng, cháu đích thân đến thăm hỏi chú là được rồi, đường sá xa xôi thế này…”

“Đừng nói mấy thứ vô dụng đó”, Lưu Hoa Quân hừ một tiếng, “Cả ngày bận đến mức chân không chạm đất, cậu vẫn còn thời gian đến thăm tôi à?”

Ông Triệu từ khi lên chức chủ tịch tỉnh không một ai dám nói chuyện với ông như vậy nữa.

Nhưng người trước mặt tuyệt đối là một ngoại lệ. Hồi nhỏ ông ấy từng thay tã lót cho ông, không trêu vào được, không trêu vào được…

Ba người bước vào phòng tiếp khách. Triệu Khởi Dân đỡ Lưu Hoa Quân ngồi xuống trước rồi mới dè dặt ngồi sang phía đối diện. Thư ký Tiểu Lý vội vã đi rót trà. Lúc này Triệu Khởi Dân mới hỏi, “Ông Lưu, hôm nay ông tới tìm cháu… có chuyện gì ạ?”

“Có chút chuyện thôi, không to tát gì”, Lưu Hoa Quân đợi trà được bưng lên, nhấp một ngụm nhỏ rồi mới nói, “Tôi nhớ tôi có một suất thức tỉnh, không sai chứ?”

Triệu Khởi Dân có thể lên làm chủ tịch tỉnh, tất nhiên phải là người thông minh lanh lợi, vừa nghe Lưu Hoa Quân nói vậy đã nhíu mày, “Ông Lưu, nếu như cháu không đoán sai ý của ông, không phải ông muốn thức tỉnh cho bản thân mình đúng không?”

Chủ tịch Triệu nói câu này là có nguyên nhân cả. Trước kia Lưu Hoa Quân từng nói rất chắc chắn rằng không muốn lãng phí tài nguyên.


Thế mà hôm nay ông nhắc tới chuyện này, có khả năng rất lớn là giúp người khác.

Lúc này Triệu Khởi Dân đã lẩm bẩm trong lòng, nhân vật nào có thể khiến Lưu Hoa Quân đích thân tới đây hỏi về thứ này?

Thẩm Thành có nhân vật lợi hại cỡ đó à?

Mình có nên sắp xếp thời gian đi thăm hỏi người đó?

“Quả thực không phải tôi cần dùng cái này”, Lưu Hoa Quân cũng không giấu giếm, vừa nghĩ tới hai đứa trẻ Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh, ông đã không nén được nụ cười trên mặt, “Hôm nay vừa nhận một đứa cháu trai với một đứa cháu gái, cháu trai thức tỉnh rồi, cháu gái thì chưa. Cho nên cậu liệu mà làm nhé.”

Triệu Khởi Dân bỗng chốc vã mồ hôi lạnh.

Ông bảo cháu liệu làm? Liệu mà làm như thế nào bây giờ?

Theo quy định của bên trên thì chuyện này không dễ dàng đâu, nhưng nếu mình không chịu làm? Để ông già nổi điên coi chừng đánh nát cái mông mình!

“Ông Lưu ạ”, Triệu Khởi Dân trông rất khó xử, “Ông cũng biết đấy, thứ này cực kì quý giá, trong phạm vi cả nước cũng không được mấy suất, ông là lớp người quý báu của quốc gia nên cấp trên mới cho một suất. Nếu như bản thân ông dùng còn đỡ, tặng cho người khác thì hơi khó cho cháu… Nếu như cấp trên trách tội cháu sợ không gánh nổi…”

“Cái gì mà không gánh nổi?” Lưu Hoa Quân gân cổ:”Bảo nó tới tìm tôi! Tôi xem xem làm sao mà không gánh nổi!”

Triệu Khởi Dân: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.