Đọc truyện Âu Thần – Chương 296: Con sư tử Hoa Hạ đã thức giấc rồi!
Editor: Nguyetmai
Lúc này đây, hai kẻ LV4 hoàn chỉnh là Reid Doug và Marlene Seance cùng mười hai kẻ nửa LV4 tập trung vào một chỗ.
Trận địa này chắc chắn đã đủ tư cách để đàm phán với bất kỳ ai!
Tất nhiên Lưu Hoa Quân cũng hiểu rằng sức mạnh như thế không thể nào xem nhẹ, ông trầm ngâm giữa không trung một lúc rồi hỏi: “Đàm phán? Đàm phán cái gì?”
“Để chúng tôi rời đi!” Reid Doug siết chặt nắm đấm, toàn thân không ngừng tỏa ra hơi nóng hừng hực: “Ông cũng nhìn ra rồi đấy, nếu như chúng ta nhất quyết phải đối chọi đến mức cá chết lưới rách này, các ông cũng không kiếm được lợi lộc gì!”
Lưu Hoa Quân quả thực bắt đầu suy xét cẩn thận.
Tuy rằng ông vô cùng muốn băm chết đám xâm lăng này ngay tại đây, nhưng mong muốn là một chuyện, thực hiện được hay không là chuyện khác.
Trong tình huống đám người này vây lại với nhau, muốn diệt chúng không dễ dàng như vậy.
“Ông nghĩ thật kỹ vào, thả cho chúng tôi đi.” Reid Doug trầm giọng nói: “Về sau các ông muốn làm thế nào, chúng tôi không quản chế được. Cho nên tôi có thể nói rằng, đây là lựa chọn tốt nhất của các ông.”
Lúc này đây, thiết bị bay không người lái đã truyền câu nói này lên mạng internet, tất cả mọi người đều im lặng.
Mười bốn kẻ LV4.
Đây là nguồn sức mạnh không thể coi thường.
Vô cùng lớn mạnh.
Chẳng hề ngoa khi nói rằng, cho dù LV4 mạnh nhất thế giới là Sở Phi đang ở đây, muốn đánh thắng chúng cũng không có khả năng thắng được.
Người dân Hoa Hạ ào ào bình luận…
“Làm sao bây giờ? Bây giờ phải làm sao đây? Cứ thả cho chúng đi à?”
“Đành phải thả cho chúng đi thôi, nếu không còn làm gì được? Tận những mười bốn tên LV4 đấy!”
“Mười bốn người thức tỉnh LV4, ban nãy mọi người cũng nhìn thấy thực lực của Reid Doug rồi mà, trận này đánh kiểu gì đây?”
“Nhưng làm sao có thể thả cho chúng đi như vậy được? Chúng là kẻ xâm lăng mà, muốn đến là đến, muốn đi cứ đi à?”
Lưu Hoa Quân đứng giữa không trung, ông khẽ nheo mắt lại.
Nói thật lòng, lời của Reid Doug thật sự đã khiến ông động lòng.
Chỉ cần cho chúng rời khỏi đây, trận chiến này coi như kết thúc.
Đám phiến quân phản loạn quốc tế còn chừa lại sẽ được “dọn dẹp” vô cùng dễ dàng thôi.
Nhưng một khi làm vậy, nỗi nhục của Hoa Hạ, tương lai không thể xí xóa được!
Bởi vì ngay tại đây, ngay thời khắc này đây, thân phận của đám người thức tỉnh LV4 bao gồm Reid Doug và những kẻ phá hoại kia chẳng có gì khác biệt cả!
Chúng đều là những kẻ xâm lăng!
Chúng đến dị cảnh này cũng chẳng có lòng tốt gì!
Cứ thả cho chúng đi như thế sao?
Hoa Hạ là nơi mà chúng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao!
“Những lời mày nói nghe cũng có vẻ hợp lý và thuyết phục đấy.” Lưu Hoa Quân nhìn Reid Doug dưới mặt đất, trầm giọng bảo: “Nhưng rất có khả năng, tao cảm thấy có lẽ chúng ta cần đánh thêm một trận cho thật cẩn thận, sau đấy hẵng tính đến vấn đề đi hay ở!”
Reid Doug ngẩng đầu nhìn Lưu Hoa Quân, hắn nhíu mày: “Chẳng lẽ các ông thật sự tưởng rằng các ông có thể thắng nổi sao?”
Lưu Hoa Quân thản nhiên đáp lại: “Lỡ thắng thật thì sao?”
“Không thể nào!” Reid Doug hét ầm lên: “Một khi các ông thắng trận chiến này, chắc chắn sẽ khơi mào cuộc chiến lớn với quy mô toàn thế giới! Bây giờ hạm đội tàu chiến của Mỹ đã bắt đầu muốn lái tới chỗ các ông rồi, các ông thật sự muốn khơi mào chiến tranh thế giới sao?”
“Hạm đội tàu sân bay chiến đấu?” Nghe đến từ này, Lưu Hoa Quân đột nhiên bật cười ha hả, ông đáp: “Chúng bay tưởng rằng tao sẽ không phòng bị chiêu này của chúng bay à?”
“Hở?” Reid Doug nhíu mày suy nghĩ, hắn đột ngột trợn trừng hai mắt, kinh ngạc thốt lên: “Chẳng lẽ nhân tài LV4 có thể điều khiển kim loại kia…”
“Ha ha ha ha! Đúng vậy!” Lưu Hoa Quân siết mạnh nắm đấm: “Chúng mày cứ việc đến, nhưng chúng mày đi được coi như tao thua!”
Nghe được câu ấy, Reid Doug bỗng chốc thấy mình không ổn.
Theo suy nghĩ của hắn, nếu như nhân tài LV4 điều khiển được kim loại kia xuất hiện ở đây, vậy thì bên ngoài có thể để Tổng thống đàm phán với bên này, yêu cầu thả người!
Dù gì uy lực của hạm đội tàu sân bay luôn ở đẳng cấp cao nhất!
Nhưng hắn không thể ngờ rằng Lưu Hoa Quân lại quyết đoán, trực tiếp sắp xếp nhân tài LV4 điều khiển kim loại kia tới lãnh hải!
Có người thức tỉnh LV4 kia ở đó, bao nhiêu tàu sân bay cũng không đủ cho người ta nhấn chìm!
“Ông đã nghĩ kỹ chưa?” Reid Doug gầm gào lên: “Nếu như thật sự muốn dồn chúng tôi vào đường cùng, các ông cũng không tốt đẹp nổi đâu!”
“Không tốt đẹp nổi?” Lưu Hoa Quân nhìn hắn, tức đến mức phải bật cười, ông lớn giọng: “Trước khi đến đây, chúng mày đã nghĩ tới bọn tao chưa? Chúng mày giết bao nhiêu quân lính và người thức tỉnh bình thường ở dị cảnh của bọn tao, chúng mày đã nghĩ đến bọn tao chưa? Khi chúng mày kéo theo bao nhiêu kẻ phản loạn và phần tử khủng bố tới đây, chúng mày có nghĩ tới bọn tao không? Bây giờ chúng mày lớn lối bảo bọn tao ép chúng mày vào đường cùng? Tất cả những điều này do chúng mày tự chuốc lấy! Đã đến Hoa Hạ làm càn mà muốn bỏ đi dễ thế à? Mày đã hỏi ý kiến bọn tao chưa? Đã hỏi ý kiến quân lính của bọn tao chưa?”
Nói đến đây, ông đưa mắt nhìn khắp chiến trường, cao giọng hỏi: “Quân nhân của Hoa Hạ, các bạn có sợ không?”
Quân lính Hoa Hạ ở bên dưới đồng thanh hô lên: “Tử chiến!”
Lưu Hoa Quân lại nhìn về phía những người thức tỉnh bình thường: “Các bạn thì sao?”
Những người thức tỉnh bình thường của Hoa Hạ đang có mặt ở đó đều giơ cao vũ khí trong tay: “Không sợ!”
“Hừm…”
Lưu Hoa Quân khẽ thở phào một hơi, nhìn đám trẻ đáng yêu bên dưới.
Đây là các anh hùng của Hoa Hạ.
Tương lai, trong lịch sử của Hoa Hạ, họ có thể viết tên mình lên đó!
“Hoa Hạ ta trước nay không sợ chiến đấu.” Lưu Hoa Quân nhìn Reid Doug, chậm rãi cất tiếng: “Nhìn khắp lịch sử của thế giới, sự phát triển của các quốc gia khác có ai không dựa vào đế quốc thực dân cưỡng bức bóc lột? Chỉ có Hoa Hạ ta, trong mấy chục năm ròng, tích cóp từng đồng từng hào, từng chút từng chút một! Thế mà bây giờ chúng mày thấy bọn tao có tài nguyên phong phú là muốn xông tới cướp giật trắng trợn, tao nói cho chúng bay biết, tuyệt đối không có cửa đâu! Cho dù phải chiến đấu đến khi chỉ còn người lính cuối cùng, tao cũng phải giữ trọn vẹn chúng mày ở lại đây! Có lẽ LV4 bên phía chúng mày rất nhiều, nhưng tuyệt đối không thể là lý do để chúng mày thắng bọn tao được!”
Nói đến đây, Lưu Hoa Quân từ từ giơ tay lên: “Mọi người chuẩn bị, tử chiến!”
Tất cả mọi người hô to: “Tử chiến!”
Khoảnh khắc ấy, nhiệt huyết của Hoa Hạ ngùn ngụt bốc lên trời xanh.
Tất cả con dân Hoa Hạ theo dõi trận đấu này đều thấy nước mắt rưng rưng.
Họ thật sự đã nín nhịn cục tức này quá lâu rồi.
Hôm nay, cho dù phải trả giá bằng máu cũng phải giết sạch đám người này!
Cho chúng cảm nhận được thế nào mới gọi là đau đớn!
“Mọi người chuẩn bị đi!” Reid Doug hô lớn: “Hôm nay chúng ta sẽ cho bọn chúng hiểu rằng, có những lúc, chỉ dựa vào nhiệt huyết chẳng có tác dụng gì đâu! Thế giới này, sau cùng vẫn phải dùng đến thực lực!”
Tất cả người thức tỉnh LV4 hô hào: “Chiến đấu thôi!”
“Giết!”
Đại Tráng dẫn đầu đoàn kỵ binh trên lưng sói phủ giáp lập tức xông lên, năm mươi chiếc xe tăng theo sát phía sau.
Sở Phi hóa thân thành sấm sét, có phen đụng độ kịch liệt cùng đám người của Reid Doug.
“Ruỳnh!”
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, những người thức tỉnh khác cũng mạnh mẽ lao tới, bình nguyên của dị cảnh này thoáng chốc biến thành tràng Tu La vô cùng đáng sợ!
Ở nơi này, không một ai không dốc hết sức lực.
Bởi vì, họ thực sự phải liều mạng mới có thể sống sót.
Reid Doug dẫn đầu nhóm mười ba người LV4, lập tức bay đi tìm Sở Phi.
Tuy Sở Phi là LV4 mạnh nhất thế giới, nhưng khi đối mặt với thế tấn công và bao vây của mười bốn người thức tỉnh LV4, anh cũng không dám cứng rắn ở ngay chính diện, chỉ có thể lượn lờ đi chỗ khác, nhất thời rơi vào thế hạ phong.
Ngược lại, bên phía Đại Tráng dẫn dắt đoàn kỵ binh trên lưng sói phủ giáp có thêm sự hỗ trợ của năm mươi chiếc xe tăng điện từ, thoáng chốc đã khiến máu của đám phản loạn kia chảy thành sông.
“Marlene Seance, dẫn người đi ngăn đám kỵ binh đó lại.” Reid Doug trầm giọng bảo: “Nếu không lát nữa chúng giết sạch đám người kia sẽ tạo thành uy hiếp cho chúng ta!”
Marlene Seance gật đầu ngay tắp lự: “Được!”
Marlene Seance lập tức dẫn theo sáu người nửa LV4, bắt đầu chém giết về phía Đại Tráng.
Có Marlene Seance dẫn đầu đội ngũ nửa LV4 tham gia vào cuộc chiến, áp lực đè lên vai Đại Tráng và những kỵ binh khác tăng thêm, nhất là sau khi Richardson với năng lực sức mạnh lao tới, chiếc rìu khổng lồ nặng vài tấn nện xuống, thoáng chốc, năm mươi chiếc xe tăng đã bị hỏng mất mười sáu chiếc!
Lúc này đây, người dân Hoa Hạ như bị đè ép, trái tim của những người đang theo dõi trận chiến như vọt tới tận cổ họng!
“Phải thắng đấy!”
“Nhất định phải thắng đấy! Nếu trận này mà thua thì chúng ta tiêu đời hết đó!”
Lưu Hoa Quân ở giữa không trung nhìn tình hình chiến trận ở phía dưới mà sắc mặt rất trầm trọng.
Đây là trận chiến không thể không đánh.
Nếu như lần này rụt đầu sợ hãi, vậy thì địa vị của Hoa Hạ trên trường quốc tế sẽ tụt xuống rất nhiều. Cho nên dù phải chiến đấu đến người cuối cùng, cho dù chết thêm nhiều người nữa cũng bắt buộc phải thắng!
“Tử chiến!”
Lưu Hoa Quân hô lên một tiếng rồi cũng gia nhập vào chiến đoàn!
Có ông gia nhập, người Hoa Hạ trên khắp chiến trường thêm phấn chấn, nhất loạt hô vang: “Tử chiến!”
Bầu không khí trong dị cảnh ngột ngạt đến cực điểm.
Đây đúng là một trận chiến sinh tử.
Người thắng, được sống.
Kẻ bại, phải chết.
Hơn nữa đi cùng với đó là quốc gia của họ, cũng sẽ thảm bại vô cùng.
Người dân Hoa Hạ xông lên như thể không cần mạng nữa!
Đoàn kỵ binh trên lưng sói phủ giáp của Đại Tráng từ hơn chín trăm người, chỉ qua vài lần xung phong chỉ còn lại không đến năm trăm người.
Mà người thức tỉnh và quân nhân bình thường càng chết như ngả rạ!
Thế nhưng lúc này đây, họ vẫn không ngừng lại!
Oan gia ngõ hẹp, chỉ có kẻ dũng mãnh mới thắng, một khi để lộ vẻ sợ sệt, vậy thì khỏi cần đánh tiếp nữa!
Đến lúc này đây, tính mạng đã không quan trọng nữa rồi.
Quan trọng hơn, là quyết tâm!
Là nhiệt huyết nhất định phải giành thắng lợi!
Kẻ mạnh thật sự sẽ dám khiêu chiến với quân địch trên khắp thế giới.
Con sư tử Hoa Hạ đã thức giấc rồi!
Trận chiến này nối liền với trái tim của tất cả mọi người, tất cả những người theo dõi trận chiến đều hô lên dõng dạc: “Cố lên nào! Nhất định phải thắng!”, “Tất thắng! Chúng ta tất thắng!”
Nhờ vào nhiệt huyết này, một lần nữa quân nhân Hoa Hạ và người thức tỉnh bình thường lại chèn ép được đối phương!
Một mạng đổi một mạng chẳng hề lỗ, một người giết hai địch ắt có lời!
Đây chính là tinh thần mà những kẻ xâm lăng ngoại quốc chẳng bao giờ hiểu được!
“Giết tên tướng quân!” Reid Doug điên cuồng gào lên: “Giết ông ta sẽ gây nên đả kích lớn cho sĩ khí của Hoa Hạ!”
Lúc này đây, rất nhiều kẻ đã ý thức được điều này, chúng liều lĩnh bao vây Lưu Hoa Quân.
“Thủ trưởng!” Đại Tráng gầm lên, xông tới chi viện cho ông, tất nhiên Lưu Hoa Quân cũng hiểu được ý đồ của đối phương, ông lập tức lao vút lên trời, rời khỏi phạm vi bao vây của quân địch.
Lần này đầy đủ mười bốn người thức tỉnh LV4, trận thế vô cùng hung hiểm.
Không một ai có mặt trên chiến trường dám nói câu “tất thắng”.
Tất cả những ai đang theo dõi trận quyết chiến này đều không khỏi toát mồ hôi.
Mà lúc này, ở Nhà Trắng của Mỹ, Tổng thống Wallace nhìn hiện trường trận đấu mà bật cười như điên: “Ha ha ha ha ha! Tốt! Làm tốt lắm! Nghiền nát chúng đi! Chỉ cần chúng ta thắng trận này, Hoa Hạ sẽ không còn cơ hội uy hiếp chúng ta nữa! Đến lúc đó, chúng ta vẫn đứng đầu thế giới!”
Marlene Seance dẫn theo sáu người thức tỉnh LV4, đối diện với một nhóm người LV3 và LV2 của Hoa Hạ. Sự ảnh hưởng từ chênh lệch thực lực vô cùng lớn bắt đầu hiện rõ, liên quân từ một trăm nước xâm lược dần dần chiếm được ưu thế!
Thế mà khi Hoa Hạ sắp bị quân địch chèn ép, đột nhiên, một tiếng hổ gầm chấn động trời xanh từ phương Nam vọng lại!
“Gào‼!”