Asisu Nổi Loạn

Chương 48 - 49


Bạn đang đọc Asisu Nổi Loạn: Chương 48 – 49

Chương 48: Thăm dò
Ruka quan sát bốn phía, không có ai chú ý tới hắn, vì thế đẩy cửa lớn, đi vào trong một căn phòng, đóng cửa lại, ngẩng đầu lên, thấy một bóng người quay lưng về phía hắn, đứng bên cửa sổ.
Hoàng tử…
Sau hôn lễ gián đoạn lần trước của hoàng đế Ai Cập, Ruka đã rời khỏi hoàng cung, bôn ba đi tìm cô gái sông Nile, Hạ Ai Cập, vương quốc Assyria, tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại không tiếp xúc nhiều với nữ hoàng Asisu.
Khi hoàng tử ra lệnh cho hắn chú ý hành động của nữ hoàng, hắn cảm thấy khó hiểu, nhưng đã nhiều ngày nay, hắn đã hiểu được sự sáng suốt của hoàng tử, quả nhiên nữ hoàng Asisu đã hoàn toàn khác với trước kia.
“Ruka?”
“Vâng, thưa hoàng tử.” Ruka quỳ gối.
Izumin vẫn đứng ở cửa sổ nhìn phong cảnh phía xa, không quay đầu lại, “Quan sát nữ hoàng Asisu.. ngươi cảm thấy thế nào?”
“Khởi bẩm hoàng tử, đã nhiều ngày nay thuộc hạ đều tận lực đến gần cung điện nữ hoàng, quả nhiên phát hiện nữ hoàng Asisu không giống với trước kia.”
“Ồ? Không giống thế nào?”
Ruka trầm ngâm một lúc, không biết phải diễn tả thế nào: “Trước kia, tuy nữ hoàng Asisu là nữ tư tế của thần điện, chắc chắn có được năng lực thần bí nhưng không mạnh như bây giờ, hơn nữa dường như bây giờ nàng không còn yêu thầm hoàng đế Menfuisu, nhàn nhã thoải mái ở tẩm cung, đều không quan tâm tới công việc của hoàng đế.”
“… Năng lực thần bí của nàng mạnh lên từ khi nào?”
“Nghe nói, có một lần trong yến hội, nữ hoàng từng nói thần lực của nàng có được vì cô gái sông Nile cướp mất hôn sự của nàng, nữ thần sông Nile đã bồi thường thần lực cho nàng. Hiện giờ, nữ hoàng Asisu có thần lực, lại nắm giữ Hạ Ai Cập, vô cùng hùng mạnh, ngay cả hoàng đế Ragashu có ý đồ ép hôn cũng không thể làm gì được.”
Thần ban cho năng lực ư? Cho nên nàng có thể đạp nước bay trên trời…
“Lần trước sau khi cô gái sông Nile mất tích, nữ hoàng cũng đi tìm, nghe nói người dẫn đường của nữ hoàng bị bão cát cuốn mất, ở địa phận Liban, nữ hoàng đã mất liên lạc với Ai Cập, đi thẳng tới Assyria, đến lúc đó Ai Cập mới biết được tung tích của nữ hoàng.”
“…” Liban, lại là Liban, chẳng lẽ đúng là cô ấy…
Cũng không đúng, giọng nói không thể thay đổi, giọng nói của cô gái kia mềm mại yểu điệu hoàn toàn không giống giọng nói uy nghiêm của nữ hoàng…
“Đúng rồi, chuyện ta bảo ngươi điều tra thế nào?”
Đột ngột chuyển đề tài, khiến Ruka sửng sốt, rồi cũng phản ứng lại, “Về công chúa Mitamun ạ, theo lệnh hoàng tử, thuộc hạ đã phái người tới Syria, đúng là có một thôn nhỏ dưới chân núi, cũng chứng minh công chúa Mitamun được một người thợ săn già cứu giúp, đến lúc cứu, công chúa đã bị điên. Nhưng người thợ săn già này vừa chết mấy ngày trước vì bệnh tật, đúng lúc người dân trong thôn đang lo lắng cho số phận của công chúa thì binh lính Ai Cập xuất hiện ở đó, đưa công chúa về.”
Izumin nghe vậy chậm rãi xoay người, quay lưng về phía ánh sáng khiến người ta không thể nhìn thấy mặt hắn, “Nói cách khác, đúng là Mitamun gặp chuyện không may trên đường trở về, không hề liên quan tới Ai Cập…”
“Hoàng tử, bây giờ phải làm thế nào, thật sự sẽ trở thành đồng minh với Ai Cập sao?”
“Nếu như đúng là hiểu nhầm… thực lực Ai Cập lớn mạnh, liên minh với Ai Cập rất có lợi cho chúng ta, huống hồ bây giờ còn có Babylon chưa rõ động cơ… được rồi, ngươi lui xuống trước đi, ta phải đi tham dự yến hội.”
“Vâng.”

Ở một hướng khác, Yuuki ấm ức trong lòng, lấy cớ cảm thấy không khỏe, xin được phép về phòng.
Tử Huyền cũng nhân lúc không ai để ý, buông li rượu, đi ra ngoài.
Trong một góc khuất, có một thị nữ đang quỳ dưới đất.
“Thế nào, mọi chuyện giải quyết ra sao?”
“Khởi bẩm nữ hoàng, nô tì đã đợi binh lính Hittite xuất hiện, sắp xếp mọi chuyện theo lệnh của nữ hoàng, bọn họ đã tin chuyện của công chúa Mitamun.”
Nghe xong, Tử Huyền hài lòng mỉm cười, “Tốt lắm.”
Izumin không dễ qua mặt, không ngu ngốc như Menfuisu, chắc chắn sẽ tìm người đi điều tra chân tướng. May là cô đã sớm phái người đi.
“Làm tốt lắm, đi tìm Ari lĩnh thưởng đi.”
“Nô tì tạ ơn nữ hoàng.”
Thị nữ khom người lui ra, Tử Huyền cầm vạt váy, tự tin trở lại chính điện. Vừa bước vào đại sảnh, mới phát hiện ra Carol đã tới.

“Asisu.” Carol ngồi bên trái Menfuisu, e dè chào hỏi Tử Huyền.
Lạnh nhạt khẽ gật đầu một cái, Tử Huyền trở về chỗ ngồi.
“Đi mời hoàng tử Izumin đi, yến hội có thể bắt đầu.” Menfuisu nói với thị nữ bên cạnh.
Lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên. “Không cần đâu, ta đã tới.”
Vừa quay đầu, đã thấy Izumin đi từ ngoài cửa vào, nhưng…
Sao lại thế này, sao hắn lại ôm…
Menfuisu cũng ngạc nhiên nhìn hắn, “Hoàng tử Izumin, trong tay ngài…”
“À…” Dường như Izumin có ý định giới thiệu con vật trong tay mình, “Đây là vật nuôi của ta, sói con. Lần trước ta gặp nạn trong rừng ở Liban, đã gặp con sói này. Đúng rồi, nghe nói nữ hoàng Asisu cũng từng đi qua Liban, không biết có trông thấy bầy sói hay không?”
… Phúc hắc! Đại phúc hắc!
Tử Huyền miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt, “Lúc ấy ta đi ngoài bìa rừng, cũng không phát hiện bầy sói. Hoàng tử Izumin lạc trong rừng ư? Đúng là nguy hiểm quá!”
“Đúng vậy, tình huống nguy hiểm, may mà có một cô gái đi ngang qua ra tay cứu giúp, nếu không giờ tay, ta đã sớm là bữa ăn của bầy sói rồi.”
Menfuisu và Carol ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, còn Ragashu lại thấy rất thú vị, quan sát hai người này đối đáp.
Khóe miệng Tử Huyền run run, nhìn nụ cười vô cùng trong sáng trên mặt Izumin, “Ha ha, vậy hoàng tử nên cảm ơn cô gái đó thật tốt, là cô ấy cứu ngài mà.”
Izumin gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng cô gái kia không để lại bất kì manh mối nào, ta đã phái rất nhiều người đi tìm kiếm đều không tìm ra được. Đúng rồi, cô gái đó còn để lại một bài đồng dao, không biết nữ hoàng có từng nghe qua…”
“Khụ, đã muộn rồi, bắt đầu yến hội đi thôi, mời hoàng tử ngồi.” Tử Huyền lưu loát cắt ngang, Izumin cười cười, cũng không nói tiếp, đi về chỗ ngồi.
Mà bị dẹp sang một bên, công chúa Mitamun đã sớm không còn kiên nhẫn, hoàng tử ở trước mắt, rốt cuộc cô cũng không kiềm được, xấu hổ đi tới, nhẹ nhàng ôm chặt Menfuisu.
Carol ngồi bên cạnh ngạc nhiên nhìn hành động của Mitamun.
“Hoàng đế của ta, chàng đến cưới ta đi, ta chờ lâu như vậy, rốt cuộc cũng chờ được chàng tới cưới ta, ta muốn trở thành hoàng phi của chàng, được không?”
Ánh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm Menfuisu, giống như cả thế giới chỉ còn lại một mình hắn.
Menfuisu cảm thấy khó xử, công chúa đã bị điên, Izumin lại ở ngay trước mặt, không thể hành động lỗ mãng, chỉ có thể dè dặt bỏ tay Mitamun ra, nhưng Mitamun lại nhanh chóng bám chặt, vô cùng cố chấp, sống chết không chịu thả ra.
Sắc mặt Carol đã đen ngòm.
Tử Huyền nhấp một ngụm rượu, chờ xem kịch hay.
“Công chúa, ta đã có hoàng phi rồi.” Menfuisu tiếp tục đẩy tay Mitamun ra.
Mitamun bị từ chối, giận dữ: “Ngài không cần ta sao? Ta là công chúa đẹp nhất đó! Hoàng đế của ta! Là kẻ xấu xa nào? Là yêu tinh nào mê hoặc chàng? Ta muốn tiêu diệt ả! Hoàng đế là của ta, của một mình ta.”
Izumin thấy như vậy, không có tâm tình trêu chọc, mở miệng nói: “Mitamun, đến đây.”
Nói xong, đi lên kéo em gái xuống.
“Không muốn, không muốn, ngươi tránh ra!” Còn chưa chạm vào Mitamun, tay Izumin đã bị nàng hất ra. Mitamun thuận thế ngã nhào trên người Menfuisu. “Chàng là của ta! Đây là hoàng đế của ta!”
“Công chúa Mitamun…” Rốt cuộc Carol không kiềm chế được nữa, trong lòng rối như tơ vò.
Công chúa ngã trên người Menfuisu như vậy khiến cô không vui, nhưng Mitamun đã điên rồi, cô lại vô cùng thương xót cô gái này, chỉ có thể âm thầm mâu thuẫn trong lòng mà thôi.
Tử Huyền buồn cười, nhìn Carol không dám kéo Mitamun ra, thánh mẫu quá cũng không tốt, người yêu bị kẻ khác ôm ngay trước mặt, mà bản thân lại không đành lòng kéo kẻ thứ ba ra, ha ha, thật khôi hài.
Chẳng qua Ai Cập sắp liên minh với Hittite, cho dù không liên minh, cũng không thể dễ dàng tha thứ ột công chúa Hittite mất thể diện như vậy. Izumin kéo Mitamun ra, Mitamun không chống cự được, cô oán hận nhìn ba người, rồi bất ngờ xoay người chạy về phía Tử Huyền.
“Hu hu, chị ơi, bọn họ bắt nạt người ta! Hoàng tử của Mun Mun bị yêu tinh giành mất rồi! Bị cô gái xấu xa kia đoạt đi rồi! Chị ơi!”
Vì sao cô chỉ biết tìm ta khóc kể…

“Hú hú,” con soi nhỏ tru lên vài tiếng, Tử Huyền cúi đầu, thấy bóng dáng màu xám bé nhỏ đang chạy về phía mình.
“Hu hu hu! Có quái thú! Có quái thú!”
Mitamun sợ hãi kêu to rồi chạy ra ngoài.
“Ari! Đuổi theo!”
“Vâng!”
Menfuisu thở phào một hơi, “Chúng ta tiếp tục yến hội đi.”
Izumin thở dài nhìn theo bóng người chạy xa ngoài kia, trở về chỗ ngồi.
“Đúng rồi, tình hình công chúa Mitamun như thế, không biết Hittite định thế nào?” Thấy kịch đã hết, Ragashu lên tiếng hỏi.
Izumin buồn bã nói, “Cảm ơn hoàng đế Ragashu quan tâm, Mitamun bị như vậy, Hittite chắc chắn sẽ tìm y sư tốt nhất chữa khỏi bệnh cho công chúa.”
“Hoàng tử, Babylon ta có rất nhiều y sư, nếu có khó khăn, có thể phái người tới gặp ta, ta sẽ phái người tới hỗ trợ.”
“Vâng, xin cảm ơn ngài.”
Một lần nữa quay đầu nhìn về phía trên, “…”
“Ặc, ha,” Tử Huyền ngượng ngùng cười, nỗ lực đẩy sói con ra, nhưng nó bám riết không tha, không ngừng dụi dụi vào người Tử Huyền.
Khóe miệng Izumin vui vẻ cong lên. “Xem ra, con sói này vô cùng thích nữ hoàng Asisu.”
“Có thể là do khí chất của ta!”
“Từ lúc sinh ra ta đã hay gần gũi động vật. Có lẽ vì thế sói con này mới thích ta như vậy!”
“Ồ? Nữ hoàng Asisu thật đặc biệt, không chỉ xinh đẹp mê người, ngay cả sói con cũng không thể thoát khỏi sức hấp dẫn của người.”
“…”
Sói xám! Tránh ra cho ta!
Chương 49: Ngày lễ chúc phúc
“Nhanh lên, đồ trang sức để nữ hoàng tham dự nghi lễ ở đâu?”
“Đây, ở trong này, ở trong này!”
“Vương miện, ghim cài tóc! Mang hết lại đây! Nghi lễ sắp bắt đầu!”
Sáng sớm, một đám người nhộn nhịp chạy qua lại trong cung, mang từng món đồ trang sức tuyệt đẹp đi tới đi lui.
“Ưm, Ari, để ta ngủ thêm lát nữa…”
Nhân vật chính Tử Huyền vẫn còn nằm trên giường, nghe những tiếng bước chân ngày một gần, một đám thị nữ đã đứng xếp hàng trước giường cô.
“Nữ hoàng,” Ari buồn cười, bây giờ càng ngày nữ hoàng càng giống như trẻ con, “Bệ hạ, hôm nay là ngày cưới của hoàng thượng và Carol, người phải tới dự.”
“Ưm… Sao trời nhanh sáng vậy chứ…” Mệt mỏi trả lời.
Mấy ngày nay Izumin không buông tha cho cô, lúc nào cũng giở đủ trò để thăm dò, bất cứ lúc nào có cơ hội cũng hỏi những gì xảy ra ở Liban, khiến cô đấu trí với hắn vô cùng vất vả, tiêu hao mất bao nhiêu tế bào não, mà gần đây lại có hôn lễ khiến toàn bộ Ai Cập có rất nhiều việc bừa bộn…
“Được rồi, ta dậy đây.”

Trong cung của Menfuisu cũng vô cùng ầm ĩ, so với Tử Huyền dậy muộn thì Menfuisu nóng lòng muốn tiến hành hôn lễ, cả đại điện đều náo loạn.

“Hoàng thượng,” một thị vệ vất vả chạy vào, “Quan tư tế Kaputa nói đã có thể xuất phát.”
“Được, đã biết! Nhanh lên! Chuẩn bị khẩn trương lên!”
Rốt cuộc cũng chờ đến ngày cử hành hôn lễ, tất cả mọi người đều phấn chấn, Menfuisu không ngừng thúc giục thị nữ sửa sang y phục.
Carol cũng thay áo cưới lộng lẫy, kích động muốn xem các nghi thức tế thần mặt trời.
“Rốt cuộc cũng bắt đầu, lễ hội lớn nhất trong năm của Ai Cập cổ đại, lễ hội thần Amun!”
Từng dòng người ùa đến quảng trường, từng bó hoa tươi được ném lên không trung. Mọi người đều cười cười nói nói, tiếng chúc mừng nối tiếp nhau, vang vọng dọc sông Nile.
“Thần dân đều đã tập trung trước quảng trường, Carol, đã chuẩn bị xong chưa?”
“Dạ, rồi ạ.”
Nhìn Carol trang điểm xong càng xinh đẹp động lòng người, Menfuisu không kiềm được, kéo kéo váy cưới của cô trêu chọc: “Carol, ta không để hôn lễ dang dở lần thứ hai đâu nhé!”
“Oa, chàng đừng kéo áo em!”
“Ha ha ha, hôm nay nhất định phải để nàng trở thành hoàng phi!”
Menfuisu vừa đi vừa cười lớn, Carol ơi, trải qua bao khó khăn, rốt cuộc ta cũng đợi được đến ngày hôm nay, cưới nàng làm vợ.
Lần đầu tiên, yêu một người sâu sắc như vậy, vì nàng mà áp chế cá tính nóng nảy, vì nàng mà dẫn quân chinh phạt, vì nàng, vì cô gái không có dã tâm, thuần khiết giống như hoa sen nở trên sông Nile.
Menfuisu đi lên đài cao, giơ quyền trượng trong tay.
“Đứng đầu chín vị thần tối thượng, thần Amun vĩ đại đã sáng tạo ra con người! Ta, hoàng đế Ai Cập long trọng tuyên bố, lễ hội thần Amun chính thức bắt đầu và kéo dài trong suốt mười một ngày đêm!”
Lễ hội chính thức bắt đầu, dân chúng tập trung trước quảng trường hò reo vang dội, lại ném từng bó hoa tươi lên trời cao, những vũ cơ bắt đầu nhảy múa mừng ngày lễ, toàn bộ Ai Cập đều vô cùng náo nhiệt.
Khi Tử Huyền chuẩn bị xong xuôi xuất hiện, cũng là lúc Menfuisu vừa dứt lời, chỉ thấy Menfuisu đứng trên đài cao, toàn thân toát ra khí phách vương giả. Carol cũng xao xuyến, ngắm nhìn chàng trai mà mình sắp gửi gắm cả đời.
Tử Huyền khẽ mỉm cười, em trai vô cùng hưng phấn nha.
Asisu, thấy em trai cô có được khí phách như thế này, cô nên cảm thấy thỏa mãn mới đúng, đây chính là người được cô che chở lớn lên suốt bao nhiêu năm qua.
Đang cảm khái, thì từ phía sau truyền tới giọng nói mềm mại, “Đừng đẩy, không cần, ta muốn xem! Bên ngoài thật náo nhiệt!”
… Mitamun.
“Mitamun, nghe lời, nơi này hỗn loạn, đi vào trong phòng đi, ta sẽ sai người mang đồ chơi tới cho em.”
… Còn có Izumin.
Mấy ngày nay ở bên nhau, dường như Mitamun cũng đã tiếp nhận thân phận anh trai của Izumin, đồng ý để hắn tới gần nói chuyện. Tuy rằng cô không gọi anh trai, nhưng có thể ở gần bên cũng đủ Izumin thấy mãn nguyện.
“Thật sao? Có đồ chơi ư? Nhưng mà… ở bên này chơi rất vui mà…” Hết nhìn sự mê hoặc trong phòng, lại nghe những tiếng ồn ào náo nhiệt bên này, Mitamun do dự không biết làm thế nào, vừa quay đầu đã thấy người đang chuẩn bị lén lút hòa lẫn vào đám người…
“Chị!”
“…”
Chớp mắt một cái, Tử Huyền đứng nguyên tại chỗ, còn vài bước nữa thôi, thế nhưng vẫn không tránh được.
Đành phải cười gượng quay lại, “Mun Mun. Còn có cả hoàng tử Izumin nữa.”
Izumin mỉm cười, “Thật trùng hợp, lại gặp nữ hoàng Asisu ở đây.”
“Ừm. Thân là tư tế của thần điện, ta sẽ chủ trì hôn lễ trong thần điện, đang muốn xuất phát. Nếu không có gì quan trọng, ta đi trước.”
“Đừng! Chị ơi! Cho Mun Mun đi với!” Mitamun thấy Tử Huyền sắp đi, vội vàng nhào qua, mà Izumin đang cầm tay Mitamun cũng rất phối hợp buông tay, khiến em gái hắn ôm chầm lấy Tử Huyền.
“Chị, cho Mun Mun đi theo với..”
“Nữ hoàng Asisu…” Vẻ mặt Izumin ngây thơ vô (số) tội bước lại gần, “Mitamun luôn ầm ĩ đòi đi theo, đành phiền nữ hoàng khuyên nhủ công chúa.”
Tử Huyền khóc không ra nước mắt, biết thế đã đi sớm hơn.
Lại nhìn Mitamun cứ lắc lắc làn váy mình, con bé này sao cứ quấn quýt lấy cô chứ…
“Khụ… Nào, Mun Mun, lại gần đây, ta nói cho em biết một chuyện bí mật.”
“Chuyện gì?” Mitamun tò mò sát lại, Tử Huyền thì thầm nho nhỏ bên tai cô, “Ngươi tự đi về phòng hay là để ta thả cá sấu ra ăn thịt ngươi?”
“Á?!” Bịt tai lại, Mitamun nhảy dựng lên, “Ta, ta đi tìm chị Jinna…”

Nói xong nhanh chóng chạy về phòng.
Tử Huyền hài lòng thu tầm mắt, lại thấy Izumin mỉm cười, “Xem ra Mitamun rất nghe lời nữ hoàng, ta trấn an mãi cũng không được.”
“Ha ha,” cười như không cười, “Mun Mun rất ngoan, khuyên vài câu là được rồi. Không còn chuyện gì nữa, xin hoàng tử cứ tự nhiên, ta phải tới thần điện.”
Ở đây có hồ li, không thể ở lâu.
“Nữ hoàng Asisu.”
“…” Còn chưa bước đi, anh gọi tôi cái gì nữa…
“Nữ hoàng bệ hạ, ta thấy lễ hội của Ai Cập rất thú vị, không biết cô có thể đưa ta đi xem được không?”
“…”
… Có thể nói không sao?
Trong lúc hai người đang giằng co, một thị nữ đi tới quỳ gối bên cạnh Tử Huyền.
“Khởi bẩm bệ hạ, xin mời bệ hạ di giá tới thần điện, thuyền của hoàng thượng và cô gái sông Nile sắp tới thần điện rồi ạ.”
“Đã biết.” Không thể chậm trễ, dù sao thì hắn cũng không gây ra chuyện gì được…
“Vậy được rồi, hoàng tử Izumin, mời cùng ta đi tới thần điện!”

Lúc này nhân vật chính vẫn chưa tiến vào bên trong thần điện, ở một góc khuất truyền ra tiếng thì thào.
“Hoàng đế Ai Cập sắp tới, đã chuẩn bị tốt rồi chứ?” Cố gắng đè thấp âm lượng, cẩn thận hỏi.
“Xin đại vương yên tâm, tất cả mai phục đều đã xong xuôi.”
“Tốt lắm,” kẻ kia cười lạnh, “Hừ, dám phá hủy kinh thành của ta, cô gái sông Nile, ta sẽ khiến ngươi mất chồng ngay trong hôn lễ, còn nữ hoàng Asisu, nhớ kĩ, phải bắt sống cho ta!”
Trong lúc toàn dân Ai Cập cử hành lễ hội, Algol bị mất tay trái đang lén lút ẩn nấp trong thần điện chờ cơ hội đánh lén.
Algol không cam lòng nhìn kẻ thù có thể sống thoải mái, không quản ngàn dặm xa xôi chạy tới muốn phá hủy hôn lễ. Hắn muốn Menfuisu chết trong hôn lễ, khiến Carol trở thành quả phụ, khiến nữ hoàng Asisu phải thần phục hắn!
Đột nhiên có một tiếng nói từ phía khác truyền tới, “Anh!”
“Shan?!” Nghe thấy tiếng gọi, Algol hoảng hốt, quay đầu lại nhìn.
Một bóng người từ sau cây cột chạy tới, quả nhiên chính là em trai của Algol, Shan.
Thấy Shan, Algon vô cùng lo lắng, “Em tới đây làm gì? Không phải đã dặn em ở lại Assyria hay sao?”
“Anh!” Shan tới gần Algol, “Anh à! Nơi này rất nguy hiểm, chúng ta trở về thôi!”
“Đồ nhát gan!” Algol đẩy ngã cậu, “Mau cút về cho ta! Đừng để ta nhìn thấy em!”
Shan bị đẩy ngã xuống đất, đau đớn vô cùng, nhưng Algol không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái.
Nhưng Shan cũng không bỏ cuộc, nén đau đứng dậy đi tới, “Anh à, anh hãy nghe lời em đi! Anh cũng đã thấy thần lực của nữ hoàng, chúng ta đánh không lại! Hơn nữa anh vừa mới bị trọng thương, theo em về có được không?”
“Nữ hoàng Asisu có thần lực thì sao chứ?” Algol khinh miệt quay đầu lại, “Không đánh trực tiếp được, ta sẽ đánh lén! Coi như ả lợi hại, nhưng có nhiều người xông lên một lúc, ta có thể phía người nấp chỗ khuất bắt tên! Ta không tin không bắt được ả!”
“Hừ, đợi đến khi ta bắt được ả, ta sẽ chặt đứt tay chân ả, khiến ả nhận đủ nỗi nhục! Khiến ả phải phủ phục dưới chân ta! Ả đàn bà khốn kiếp! Dám điều khiển nước cuốn trôi kinh thành của ta! Ta tuyệt đối không tha thứ cho ả!”
“Anh…” Shan vô cùng lo lắng nhìn anh trai.
Bị thương nặng mà vẫn còn chạy tới Assyria tới đây, lại còn âm mưu ám sát hoàng đế Ai Cập trong thần điện, sao có thể khiến cậu không lo lắng cho được.
Algol quay lại nhìn Shan, “Được rồi, ở đây không cần em, mau cút về nước cho ta! Ta lệnh cho em ở lại trong nước, nhưng dám kháng chỉ chạy tới nơi này, muốn chết phải không?”
Vừa nghe Algol muốn đuổi mình về nước, Shan sốt ruột cuống lên. “Không! Anh, em không về! Em sẽ ở đây với anh, có nguy hiểm gì cũng sẽ sát cánh bên anh!”
Algol giận dữ, em trai hắn rất yếu đuối, hắn cũng để mặc nó sống trong cung, nhưng trận chiến vừa rồi, thằng bé đột ngột dũng mãnh hẳn lên, vì hắn mà rút kiếm chiến đấu với Izumin, chỉ huy binh sĩ ép hắn rời đi. Cứ tưởng rằng nó thay đổi, không ngờ vẫn không ra tang dạng gì!
“Shan, lập tức về nước cho ta, còn dám cãi lệnh, ta sẽ giết ngươi!”
“Không!” Shan cương quyết nhìn Algol, “Anh, dù có chết em cũng sẽ chết cùng anh, không có anh, Assyria coi như bị diệt! Đệ không về!”
Lúc nói lời này, ánh mắt Shan vô cùng kiện định, ở góc khuất âm u, cậu nhìn chằm chằm Algol thể hiện quyết tâm không dao động. “Anh à, mặc kệ sống chết ra sao, em cũng sẽ ở bên anh!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.