Asisu Nổi Loạn

Chương 46 - 47


Bạn đang đọc Asisu Nổi Loạn: Chương 46 – 47

Chương 46: Công chúa điên
“Đây là giường của bản cung! Đây là tủ của bản cung! Cái gương này là của bản cung!”
“…”
“Đây là sách của bản cung! Đây là bàn của bản cung! Nhuyễn đệm này của bản cung! A… a… a… a… a, cả tấm màn sa này cũng là của bản cung!”
“…” Được! Ngay cả rèm cửa sổ cũng là của cô!
Người kia vui vẻ lăn qua lăn lại trong phòng, xong lại tiếp tục chiến đấu ở một góc khác, mở rương y phục.
“Cái váy màu tím này là của bản cung đấy! Cả cái màu trắng cũng là của bản cung! Cái màu đen là của bản cung!” Vừa lẩm bẩm, vừa tung mớ y phục lên không trung. “Đây là đồ lót! Cũng là của bản cung!”
… Fu*k!
“Người đâu!” Rốt cuộc Tử Huyền không thể nhịn được nữa, hầm hầm hét lên.
Tiếng bước chân nhanh chóng từ bên ngoài điện chạy vào: “Có nô tì thưa nữ hoàng.”
Tử Huyền giận dữ chỉ vào cô gái đang ném quần áo, “Sao nàng ta lại chạy vào đây?”
Thị nữ nhìn theo hướng tay cô chỉ, “A, nô tì không ngờ nàng lại chạy vào đây! Xin bệ hạ thứ tội! Nô tì sẽ đưa nàng ra ngoài ngay lập tức!”
“Khoan đã.” Tử Huyền quay đầu lại, “Ari và Jinna đâu?”
Sao thị nữ này lại vào đây? Trên người dính đầy nước…
“Khởi bẩm nữ hoàng, nữ quan Ari đang xếp bàn trước điện, nữ quan Jinna dẫn người đi dọn dẹp phòng tắm.”
“Vậy tại sao ngươi lại ướt sũng thế kia?”
“Vừa rồi mới đi tắm cho nàng ấy bị bắn tung tóe ạ.”
“…”
Sao lại lộn xộn như vậy, có thể khiến Ari và Jinna phải đích thân dẫn người đi dọn dẹp ư? Tử Huyền mệt mỏi vỗ vỗ trán.
Cái người đang làm loạn trong phòng nữ hoàng chính là người được Tử Huyền thả ra khỏi địa lao – công chúa Mitamun, cứ nghĩ rằng công chúa chịu khổ đã đủ rồi, đã phát điên, nên muốn cho cô ấy ra ngoài trông thấy ánh mặt trời, dặn dò mọi người không được gây khó dễ cho cô ấy. Ngờ đâu… lực phá hoại lại mạnh tới như vậy…
Thị nữ hành lễ với Asisu xong, lập tức chạy tới kéo Mitamun đang lăn lộn dưới đất. Hai người khua khoắng một hồi mới đứng dậy, nhìn thấy Mitamun vừa giãy giụa vừa tiếp tục “sự nghiệp lớn” của mình, đã lục tới rương đựng bức thư Izumin tự tay viết, Tử Huyền thực sự nổi giận.
“Dừng tay lại ngay!” Hét lớn một tiếng, nhanh chóng khiến hai người kia dừng lại. Sắc mặt nữ hoàng âm trầm, hầm hầm đi tới, “Cái thứ đồ quỷ quái này cũng là của ngươi hả? Đây là tẩm cung của ta! Lăn qua lăn lại làm gì, còn dám làm loạn, ta sẽ quăng ngươi xuống sông Nile làm mồi cho cá sấu!”
Bị quát sa sả như vậy, Mitamun ngẩn người, cũng không chống lại, chỉ ngơ ngác nhìn Tử Huyền nổi giận.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không mau cút ra ngoài cho ta!”
“Hu hu hu,” tiếng nức nở mơ hồ phát ra từ miệng Mitamun, chỉ thấy cô sửa lại bộ dáng điên lúc trước, yếu ớt đứng dậy, đi về phía Tử Huyền.
Theo bản năng, Tử Huyền lùi về phía sau từng bước, Mitamun nhào tới, giữ chặt góc áo choàng của Tử Huyền.
“Chị…”
… Gì?!
“Hu hu, chị ơi!” Mitamun bắt đầu gào lên, khóc đến mức trời long đất lở… Nàng giữ chặt Tử Huyền, nước mắt tuôn xuống như mưa, “Chị, Mun Mun biết lỗi rồi, chị đừng đuổi em đi! Hu hu hu…”
“…”

Mun Mun…
“Không được khóc!”
“Hu, ưm…” Mitamun nghe vậy lập tức giơ tay che miệng lại, đôi mắt to ngấn lệ điềm đạm đàng yêu nhìn lén cô.
Hic! Thở phào một hơi cứu vớt lỗ tai bị tạp âm độc hại quá lâu, Tử Huyền ngồi xuống nhuyễn sạp bên cạnh, nhìn cô công chúa điên trước mắt.
Cô không có thù oán gì với cô ấy, bây giờ người này bị điên rồi cũng càng không có gì phải băn khoăn, nên mới đưa cô ấy về đây để bắt đầu lại, một lần nữa trở về ngôi vị công chúa, cũng giảm bớt phiền phức cho bản thân. Đương nhiên là, làm như vậy cũng coi như trả ơn người đã giúp cô thoát khỏi rừng rậm, sau đó ở trên chiến trường lại bị cô bắn trọng thương, dù sao Izumin cũng chỉ vì em gái hắn mới không từ bỏ việc phát động chiến tranh.
“… Không được làm loạn, không được khóc, bây giờ, đi ra ngoài.”
Thị nữ nghe được mệnh lệnh, vội kéo tay Mitamun muốn dẫn ra ngoài, nhưng Mitamun lại tránh ra, vội chạy tới quỳ gối bên cạnhTử Huyền, ngẩng đầu nhìn cô: “Chị…” lắc lắc góc váy, “Chị, Mun Mun sẽ ngoan, sẽ không khóc, không làm loạn, chị đừng đuổi em đi nhé.”
… Trời ạ!
Cô công chúa này bị làm sao vậy trời?! Từ khi nào cô trở thành chị cô ta vậy?
“Chị à, em là công chúa! Sau này em muốn tìm hoàng tử! Chị xinh đẹp như vậy, em muốn nhìn chị, nhìn chị rồi em cũng có thể xinh đẹp giống như chị! Sau đó em có thể tìm được hoàng tử của em! Hoàng tử của em đang đợi em!”
“… Muốn xinh đẹp giống như ta cũng được,” Đột nhiên Tử Huyền thay đổi thái độ, thân thiết bật cười, “Nào, lại đây, ta sẽ dạy em làm đẹp!”
Tử Huyền đứng dậy, kéo Mitamun ra tới cửa, “Đứng ở đây, không được nhúc nhích, ~” Xoay tay lại cầm một chiếc hòm sơn màu hồng, “Nào, để ta trang điểm cho em, trang điểm xong Mun Mun sẽ rất xinh đẹp.”
“Được ạ, chị nhanh lên! Nhanh lên! Mun Mun phải trang điểm thật xinh đẹp!”
Tử Huyền mở chiếc hòm ra, ghim cài tóc, khuyên tai, đá quý, từng món đồ trang sức lỗng lẫy tinh xảo đều đeo lên người Mitamun, rất nhanh sau đó, bóng người đứng yên không nhúc nhích kia tỏa ra ánh sáng lóng lánh, rực rỡ.
“Chị, chị ơi, nặng quá…”
Mấy chuỗi đồ trang sức treo lên người, vòng dài vòng ngắn, tất cả đều là vàng bạc.
Tử Huyền hài lòng nhìn: “Muốn xinh đẹp thì phải trả giá đắt! Mun Mun muốn xinh đẹp như ta phải không, thế thì không được cử động nha! Em cứ đứng như vậy, sẽ hấp thụ tinh hoa của trời đất, cảm thụ ánh sáng của châu báu, rất nhanh thôi, Mun Mun sẽ xinh đẹp như ta đó!”
“Thật vậy ư?! Được! Em sẽ kiên trì! Em không cử động!”
“Tốt lắm…”

Một lần nữa thu dọn lại, đại điện gọn gàng hẳn lên, sạch sẽ sáng ngời, không còn nhìn ra cảnh tượng vô cùng thê thảm lúc nãy.
Tử Huyền ngồi trên nhuyễn sạp uống rượu, “Phái người báo cho Menfuisu chưa?”
“Dạ.” Ari trả lời, “Vừa rồi mới phái người đi, chắc là hoàng thượng sẽ đến rất nhanh thôi.”
Vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng Menfuisu từ bên ngoài vọng vào.
“Chị!” Cùng với tiếng gọi to, một bóng người thô lỗ xông vào, điều Tử Huyền không ngờ chính là, bên cạnh hắn còn có Carol đi theo…
“Chị, nghe nói chị đã tìm thấy công chúa Mitamun mất tích đã lâu ư?” Vừa hỏi, hắn vừa dắt Carol ngồi xuống bên cạnh Tử Huyền.
“Đúng.” Tử Huyền thả li rượu xuống. “Lần trước ta đi Assyria, Ari đã phái một thị vệ đi tìm ta, hắn không gặp được ta, nhưng lại tìm được công chúa Mitamun ở một thôn nhỏ dưới chân núi ở Syria.”
“Không, công chúa Mitamun rõ ràng là…” Carol nghe Tử Huyền nói như vậy, không kìm được thốt lên…
Tử Huyền lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, khiến sắc mặt Carol tái mét.

Menfuisu không nhìn thấy ánh mắt của Tử Huyền lườm Carol, tiếp tục hỏi, “Trong một thôn nhỏ ư? Vì sao công chúa Mitamun lại có thể ở đó?”
“Có lẽ bị thổ phỉ tập kích, toàn bộ tùy tùng của nàng đều bị giết, một mình nàng bị rơi xuống vách núi, may mắn không chết, được một người thợ săn trong thôn đi ngang qua cứu.”
Nghe xong tin này, Menfuisu trầm tư suy nghĩ, vẻ mặt Carol thì hoàn toàn không tin.
Thấy cô ta thất thần như vậy, Tử Huyền biết cô ta đang nhớ lại cảnh tượng bị thiêu sống đáng sợ trong thần điện.
“Lần trước, hoàng tử Izumin gây khó dễ, Ai Cập và Hittite xảy ra chiến tranh đều vị chuyện công chúa Mitamun mất tích, Hittite khăng khăng cho rằng công chúa bị ta giết, mới dẫn tới một trận chiến như vậy… Nếu thực sự công chúa không chết… chị, công chúa đang ở đâu?”
Nhấp một ngum rượu, Tử Huyền thong thả chỉ tay sang bên cạnh, “À, nàng ở ngay kia.”
Một luồng ánh sáng vàng rực rỡ chiếu thằng vào mắt Menfuisu, “…”
Thấy Menfuisu ngây người kinh ngạc không nói nên lời, Tử Huyền vui vẻ gọi Ari, “Ari, giúp công chúa tháo trang sức xuống đi, nói với nàng rằng vậy là đủ rồi.”
Vì thế một lúc lâu sau, rốt cuộc Mitamun cũng nhẹ nhàng thoải mái đi tới trước mặt Menfuisu và Carol.
Lúc nãy đã sai Ari đưa nàng đi tắm rửa, thay y phục, Mitamun đã không còn lôi thôi như lúc ở trong địa lao, mái tóc nâu xoăn dài buông thong trên vai, đôi mắt nâu tuyệt đẹp động lòng người. Nhưng ở trong địa lao chịu khổ quá lâu, thân thể gầy yếu, gò má cũng lõm xuống, nhưng vẫn có thể nhận ra trước đây cô xinh đẹp đến mức nào.
“Đúng là công chúa Mitamun!” Carol khiếp sợ nhìn, sao có thể như vậy?!
Vậy người bị thiêu cháy mà cô trơ mắt đứng nhìn là ai?
Menfuisu không chú ý sự khác thường của Carol, giữ vững phong độ đế vương “Công chúa Mitamun.”
Mitamun không trả lời, yên lặng nhìn hắn, nhìn một lát, đột nhiên chạy về phía Tử Huyền, “Chị!”
“Chị à, em nghĩ là em đã nhìn thấy hoàng tử của mình! Có phải chị đã hóa phép cho em trở nên xinh đẹp, nên hoàng tử mới đến thăm em! Chị ơi, chị ơi, mau sai thị nữ trang điểm cho em, bản cung phải trở thành hoàng phi!”
Khụ…
“Ch… chị?” Menfuisu và Carol sợ đến ngây người.
Tử Huyền thản nhiên trả lời, “À, có lẽ nàng bị đập đầu vào đâu đó, thần kinh không được bình thường.”
“… Nàng bị điên rồi ư?!”

Tại một ốc đảo cách lãnh thổ Ai Cập không xa.
Một con chim không ngừng xõa cánh bay lượn trên không trung, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, chiếu lên bộ lông đen tuyền của nó.
Izumin vươn tay, để con chim kia từ từ đậu trên tay hắn, tay còn lại kéo tờ giấy buộc dưới chân nó.
Không biết lần này Ruka gửi tới tin gì…
“?!” Vừa liếc qua tờ giấy, ánh mắt Izumin vì quá kinh ngạc mà mở to, lại đọc đi đọc lại mảnh giấy nhiều lần, hắn ghì chặt tờ giấy vào lồng ngực, vẻ mặt vô cùng kích động.
“Hoàng tử điện hạ, trên thư Ruka viết gì thế ạ?”
Izumin ngẩng đầu nhìn bầu trời, khóe miệng từ từ nhếch lên, mỉm cười vô cùng phấn khởi: “Hắn nói, công chúa Mitamun của Hittite chúng ta vẫn còn sống!”
Chương 47: Izumin

“Hoàng tử đến rồi ư?!”
“Vâng, thưa bệ hạ. Hiện giờ hoàng thượng đang trò chuyện với hoàng tử ở đại điện, mời nữ hoàng và công chúa Mitamun đến ạ.”
“…” Tử Huyền trầm tư, “Ngươi lui xuống trước đi, nói với họ là ta sẽ tới nhanh thôi.”
“Vâng.”
Tử Huyền đứng dậy, đi vào trong phòng. “Jinna, trang điểm cho công chúa Mitamun xong thì dẫn lại đây. Ari, thay y phục cho ta.”
Vừa ra lệnh một tiếng, đám cung nữ trong cung vội vàng làm việc, đám thị nữ lần lượt mang các phụ kiện cần thiết đến, chuẩn bị đồ trang sức cho Tử Huyền, y phục, dầu oliu. Ari cầm lấy chiếc lược, chải đầu cho Tử Huyền.
“Nữ hoàng bệ hạ, sao hoàng tử Izumin lại có thể tới nhanh như vậy?” Hoàng thượng vừa gửi thư báo không bao lâu, vậy mà giờ này hoàng tử đã tới Ai Cập.
Tử Huyền nhìn thị nữ đặt hộp trang sức trước mặt, chọn lựa từng thứ một. “Có thể là hắn vội vàng đến gặp Mitamun, ngày đêm không nghỉ; một lí do khác là… hắn vốn ở ngay gần Ai Cập.”
“Ở gần Ai Cập ư?” tay Ari ngừng lại.
“Đúng, Menfuisu và Carol sắp cử hành hôn lễ, đây chính là thời cơ để các nước láng giềng xâm nhập, lợi dụng thời điểm hỗn loạn ra tay, đương nhiên hoàng tử Izumin sẽ không bỏ qua cơ hội này. Không đeo khuyên tai, hiện giờ trong chính điện có vua của ba quốc gia tụ hội, hãy dùng vương miện chính thức.”
“Vâng.” Cung nữ trả lời, đi lấy vương miện.
“Nữ hoàng bệ hạ, chuyện của công chúa Mitamun, chúng ta có thể che giấu được sao?”
Nhớ tới hoàng tử được đồn đại là thông minh cơ trí, Ari lo lắng hỏi.
“Yên tâm.” Tử Huyện đã có kế hoạch trước. “Ta đã sắp xếp hết cả rồi.”

Menfuisu ngồi ở vị trí cao nhất, Izumin và Ragashu ngồi hai bên trái và phải bên dưới hắn, không khí có chút kì quái.
“Hoàng tử Izumin, đường xa tới thật vất vả.”
“Hoàng thượng khách sáo rồi. Dù sao cũng là chuyện liên quan tới công chúa Mitamun, không thể nói là vất vả được.”
Không lâu trước đây, hai người này còn ở trên chiến trường chém giết, đao kiếm, binh khí chĩa vào nhau. Lúc ấy liều chết đánh cược một lần, đều mong muốn giết chết đối phương, không thể nào tưởng tượng được rằng lại có một ngày hai người lại hòa bình ngồi ở đây trò chuyện.
Mitamun vẫn chưa tới, Izumin suy nghĩ về thái độ của hoàng đế Ai Cập, vừa liếc về phía đối diện, nơi Ragashu và vị hôn thê dính như keo của hắn.
Hoàng đế Ragashu cũng từng tự tay viết thư cho Hittite, giờ lại tới Ai Cập cầu hôn nữ hoàng Asisu… Đặc biệt là, cầu hôn không thành, lại nhận một cung nữ…
Ánh mắt sắc bén của Izumin nhìn Ragashu, rốt cuộc hắn muốn thế nào, trong mối quan hệ phức tạp của các nước láng giềng với Ai Cập, rốt cuộc Babylon định đóng vai nào.
“Hoàng tử Izumin,” thấy Izumin nhìn mình, đột nhiên Ragashu cười ra tiếng, “Trước kia thường nghe nói hoàng tử Izumin của Hittite tuấn tú lãng tử, văn võ song toàn, hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, lời đồn quả không sai!”
“Ha ha, hoàng đế Ragashu mới khiến ta phải khâm phục, câu chuyện ngài vượt ngàn dặm xa xôi tới cầu hôn nữ hoàng Asisu đã lan truyền khắp các quốc gia, hao tâm tổn trí vì người trong lòng, thật là hiếm có.” Izumin cũng cười theo, nhìn tình hình hiện giờ, vẫn chưa rõ được hướng đi của Babylon.
“Ha ha, đáng tiếc là nữ hoàng Asisu không thích ta, nhưng cuối cùng ta cũng tìm được một người vô cùng đáng yêu, chuyến đi tới Ai Cập lần này không uổng phí. Xin chúc mừng hoàng tử, công chúa Mitamun đại nạn không chết, quả nhiên là được thần phù hộ.”
“Đa tạ hoàng đế Ragashu, biết được tin Mitamun vẫn còn sống, Hittite chúng ta rất vui mừng. Ta cũng ngày đêm không nghỉ tới đây, nóng lòng muốn gặp Mitamun.”
Em gái…
Em à, cứ ngỡ rằng cả đời này không còn được gặp lại em nữa…
Công chúa Mitamun của Hittite, cứ nghĩ rằng em đã chết ở Ai Cập, vì báo thù, ta đã không tiếc hi sinh ngàn vạn binh lính chiến đấu với Ai Cập, lại không ngờ rằng em vẫn còn sống.
Nhưng, tại sao lại kì lạ như vậy? Trên đường về nước bị thổ phỉ tập kích, rơi xuống vách núi được thợ săn cứu…
Còn nữa, trước kia ở bên ngoài hoàng cung Ai Cập tìm được, một món đồ trang sức có vết máu bị thiêu cháy…
Izumin cau mày, đang suy nghĩ thì Tử Huyền đã đưa Mitamun đến.
“Chị!” Menfuisu vội đứng dậy tiếp đón Tử Huyền, Izumin và Ragashu cũng quay đầu nhìn lại.
“Xin lỗi, ta đã tới chậm.” Tử Huyền mỉm cười, tao nhã bước từng bước, một tay dắt theo công chúa Mitamun chỉ biết ngơ ngác nhìn Menfuisu.

“Mitamun!” Izumin kích động đứng bật dậy, đúng là Mitamun!
Vội vàng bước nhanh tới trước mặt cô, nắm chặt bờ vai cô, “Mitamun, em thật sự còn sống! Em thật sự còn sống! Thần linh phù hộ, ta tạ ơn người, phụ vương và mẫu hậu sẽ rất vui!”
Izumin bất ngờ nhìn chằm chằm Mitamun, hơi gầy và đen nhưng đúng là Mitamun! Nhưng rồi dần dần, hắn phát hiện ra có điều gì đó không ổn. Chỉ thấy Mitamun yên lặng nghe, ánh mắt hơi dại, nhìn thấy hắn nhưng lại không có phản ứng gì. Một lúc sau đột nhiên hoảng hốt hất hắn ra, xoay người trốn sau lưng Tử Huyền, “Chị ơi, có quái thú!”
“… Mitamun?” Izumin ngẩn người nhìn Mitamun tránh hắn.
Quái thú… Đây là anh trai cô đấy nha! Thế mà lại trốn?!
Tuy rằng trước mặt chính là Izumin, đại diện cho đế quốc Hittite, Tử Huyền cũng không lo lắng lắm, ngay cả chiến đấu cũng làm bị thương người ta, sợ gì, bỏ mặc Mitamun đi về chỗ ngồi, lúc đi qua Izumin, nhẹ nhàng nói một câu, “Thần kinh của nàng đã không còn bình thường, không nhớ được ngài.”
“…”
“Chị chờ em với!” Mitamun vừa thấy Tử Huyền tránh ra, lập tức chạy theo, bám riết bên người, ánh mắt lại chỉ nhìn Menfuisu, nhìn đến mức Menfuisu không được tự nhiên cúi đầu uống rượu.
Ragashu cũng ngơ ngẩn nhìn theo, công chúa này… bị điên rồi ư?
Trong đại điện, chỉ có Yuuki không muốn làm người ngoài cuộc, cô ta cầm li rượu, yểu điệu đi tới trước mặt Tử Huyền, “Nữ hoàng Asisu, thần thiếp sắp gả tới Babylon, năm đó được người chiếu cố, xin để thiếp kính người một li.”
Hử? Tử Huyền nhíu mày, ả định ra oai với cô à?
Cũng đúng, hoàng đế Ragashu vốn tới cầu hôn nữ hoàng, nay lại muốn cưới một thị nữ, đối với thân phận nữ hoàng mà nói, là điều vô cùng sỉ nhục, huống chi ả là kẻ luôn bị Asisu gây khó dễ, hôm nay coi như là ngày ả có thể ngẩng cao đầu, cho nên muốn tới dọa cô sao?
“Ha ha, Yuuki phải không?” Tử Huyền lạnh nhạt cười, cũng không cầm li rượu, “Lúc trước ta cũng có nghe hoàng đế Ragashu nói qua, phong cảnh ở Babylon không tệ, sông Euphrates cũng có điểm giống với sông Nile, đương nhiên, muốn hoàn toàn thay thế sông Nile là không thể, nhưng cũng có thể giúp ngươi ở nơi xứ người vọng nhớ quê hương.
Từ giờ trở đi, ngươi chính là công chúa Ai Cập, hi vọng sau khi ngươi tới Babylon, có thể chung sống hạnh phúc bên hoàng đế Ragashu, sớm sinh con, vì Ai Cập và Babylon, thắt chặt tình hữu nghị hai nước, hôm nay ngươi dùng sắc đẹp lên làm hoàng phi, cũng chúc ngươi sớm lên đường, hi vọng không bị người khác thay thế.”
Dù sông Euphrates có giống sông Nile, cũng không thể thành sông Nile, cũng như sắc đẹp của ngươi cho dù có thể so sánh với nữ hoàng, nhưng cũng không thể vĩnh viễn thay thế được nữ hoàng.
Tư thế của Tử Huyền, nghiễm nhiên dùng vị trí kẻ trên đối đãi với công chúa mới được phong tước để trở thành hoàng phi tương lai của Babylon. Đặc biệt câu nói cuối cùng đã dọa Yuuki không ít, Ragashu thấy tình hình không ổn, đứng dậy kéo vị hôn thê đi xuống.
Mà trong buổi nói chuyện, Izumin đã trấn tĩnh lại, trở về chỗ của hắn.
“Nữ hoàng Asisu,” đau lòng nhìn Mitamun trốn tránh bên người Tử Huyền, “Xin hỏi từ lúc tìm thấy Mitamun, công chúa vẫn như vậy sao? Có thể kể về quá trình tìm thấy công chúa cho ta một lượt được không, có lẽ ta sẽ tìm ra manh mối giúp công chúa khôi phục thần trí.”
“Đương nhiên là được.” Tử Huyền vỗ vỗ tay, một thị vệ đi lên đại điện, “Chính hắn đã tìm được công chúa Mitamun, hãy để hắn kể lại tất cả mọi chuyện.”
“Khởi bẩm hoàng đế Menfuisu, nữ hoàng Asisu.” Thị vệ quỳ trên mặt đất, “Thần tìm thấy công chúa Mitamun ở dưới chân núi ở Liban, lúc đó nữ quan Ari lệnh cho thần đi tìm nữ hoàng, có lẽ đã đi nhầm hướng, nên thần không tìm được nữ hoàng, nhưng qua một thôn nhỏ lại gặp được công cháu Mitamun. Vì trước kia công chúa đã từng tới hoàng cung, nên thần có nhớ qua dung mạo của công chúa, cảm thấy đây là chuyện quan trọng, nên thần đã đưa công chúa về đây.”
Izumin bình tĩnh nghe, tìm ra vấn đề quan trọng, “Vì sao các ngươi phải đi tìm nữ hoàng Asisu?”
“Khụ!” Tử Huyền bị sặc rượu.
“Lần trước nữ hoàng Asisu xuất phát từ Hạ Ai Cập đi tìm cô gái sông Nile, đến gần Liban thì mất liên lạc, nữ quan Ari lo lắng, nên mới sai thần đi tìm.”
“Ở gần Liban sao…” Izumin đăm chiêu nhìn về phía trước…
“À…” Tử Huyền ngượng ngùng mỉm cười, “Lần đó người dẫn đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta cũng không thể liên lạc với mọi người, trực tiếp đi vòng qua cánh rừng tới Assyria, cho nên bọn họ không tìm được ta.”
“Ồ? Không có người dẫn đường, nữ hoàng lại có thể đi qua rừng rậm tìm được đường tới Assyria, đúng là không dễ dàng.” Izumin cười trả lời.
“… Hoàng tử Izumin quá khen.” Tử Huyền lập tức nói lảng sang chuyện khác. “Ngươi tiếp tục đi, kể tất cả những chuyện liên quan tới công chúa Mitamun mà ngươi nghe được.”
“Vâng. Sau đó thần lại hỏi một người dân địa phương mới biết được, công chúa được một người thợ săn trong thôn tìm thấy ở chân núi, lúc ấy cả người công chúa bê bết máu, có người lên đỉnh núi tìm kiếm, phía trên có thi thể của các thị vệ, mà toàn bộ đồ dùng đều bị cướp đi hết, có lẽ bị thổ phỉ tập kích, công chúa nhảy từ trên đỉnh núi xuống, bị trọng thương, còn có chút… tinh thần không bình thường…”
“Hoàng tử Izumin,” chờ thị vệ nói xong, Menfuisu mở miệng, “Hiện giờ đã có thể chứng minh, lúc trước không phải Ai Cập ta làm hại công chúa, chỉ là hiểu nhầm, lại khiến quan hệ hữu nghị giữa Ai Cập và Hittite đại chiến một trận, quan hệ căng thẳng. Giờ đã làm sáng tỏ hiểu lầm, không biết Hittite cảm thấy chuyện này thế nào.”
Izumin cười nhẹ, trước thái độ muốn giải quyết tranh chấp quan hệ hai nước bằng hòa bình của Ai Cập, bản thân hắn cũng đã đoán trước, “Hoàng thượng, nếu đúng Mitamun xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước kia đã không điều tra rõ sự thật, mạo muội phát động chiến tranh, là Hittite không đúng, xin hoàng thượng lượng thứ. Nếu chuyện của công chúa đã không có liên quan tới Ai Cập, đương nhiên Hittite hi vọng lại có thể tiếp tục quan hệ hữu hảo với Ai Cập, hòa bình như lúc ban đầu.”
Ragashu ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, xem ra Hittite và Ai Cập chắc chắn hòa bình, đối với âm mưu tấn công Ai Cập trong tương lai của hắn, có phần bất lợi. Nhưng bây giờ vẫn không thể để lộ ra địch ý với Ai Cập…
“Chúc mừng hoàng thượng và đế quốc Hittite lại một lần nữa thành lập hiệp ước đồng minh! Tin tưởng rằng Ai Cập sẽ càng thêm cường thịnh!”
Menfuisu nghe vậy vô cùng vui vẻ, “Hittite và Ai Cập đồng lòng, chính là hạnh phúc của thần dân hai nước, hi vọng hiệp ước đồng minh lần này sẽ khiến thực lực cả hai quốc gia tăng lên, đêm nay sẽ cử hành yến hội, chúc mừng sự kiện trọng đại này!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.