Đọc truyện Ảo Tưởng Soái Ca Ngôn Tình – Chương 16: Chữa Thương
Ầm ầm…
Từng đợt tiếng vang dội ngoài trời,không khí được bao phủ bằng một mùi ẩm ướt khó phai.Cái se lạnh đầu mùa chợt ập tới.Trong căn lều trại nhỏ,Thủy Vũ Băng bất giác dùng mình,động tác lật sách theo đó dừng lại.Đôi mắt xám hướng về phía cửa như xuyên qua tấm rèm ngắm nhìn khung cảnh xa săm.Những hạt mưa lớn nhỏ thi nhau tạt vào tấm vải mỏng để lộ khoảng không trắng xóa.Thu hồi tầm mắt,nàng nhẹ nhàng cười nhạt. Thời gian quả chẳng đợi ai,cái nắng bức người khi nàng dời Cốc qua rồi.Đông đến,mang theo dòng tâm trạng.Nàng tò mò tự hỏi liệu bà già kia mặc có ấm không? Ăn uống đủ hay không?.Mùa đông ở Cốc nhiệt độ thấp hơn nhiều,thi thoảng xuất hiện bão tuyết. Lão bà chống trọi sao đây? Chưa kể đến bão tuyết chặn cửa Cốc,không thể ra ngoài chuyện lương thực tính làm sao? Thủy Vũ Băng không tránh được thở dài.Ngột ngạt quá. Nàng muốn ra ngoài.Đồ nàng mang tới cũng nên an bài đi thôi.
Thủy Vũ Băng thuận tay cầm một chiếc ô thẳng hướng cửa bước ra.Chẳng mấy bước y phục của nàng đã dính đầy bùn đất,nàng nhíu chặt mày thầm than oán trong lòng.Nơi đây đâu đâu cũng đường đất thật khó chịu.Đưa tay giũ nhẹ y phục,không khí khẽ đưa đến mùi tanh tưởi hòa trong gió khiến Thủy Vũ Băng chú ý,bụng nàng đã bắt đầu nhộn nhạo muốn nôn. Là mùi Máu sao?
Ma sui quỷ khiến,nàng nương theo mùi hương đặc biệt này tiến tới một gian lều trại cách không xa.Luyện dược nhiều năm như vậy, khứu giác của nàng nhạy bén lúc nào không hay.Thủy Vũ Băng không gây động tĩnh tiến vào,mù máu nồng đậm ập tới càng khó chịu hơn trước.Từng người từng người nằm lê lết thành từng nhóm lớn nhỏ,người quấn tay,người băng chân…dải lụa trắng sớm đã nhuộm màu đỏ tươi.Tiếng kêu ke khẽ đôi lúc lại vang vọng tựa tiếng quỷ thần nơi cõi chết.Thủy Vũ Băng tiến vị đại phu đang chật vật cật lực siết chặt dải lụa băng ở tay vị quân sĩ trẻ,lắc đầu thở dài,nàng tò mò tự hỏi mụ nội nó đây có phải đại phu không thế? Là ai dạy cho lão bí kíp chữa gà lành thành gà què vậy.Vài canh giờ nữa chỉ sợ cánh tay kia sớm hoại tử.Thủy Vũ Băng nhẹ nhàng ngồi xuống chõng tre vỗ vai đại phu.Tác động khiến lão quay đầu lại,gương mặt tái mét đổ từng đợt mồ hôi mở lớn mắt. Hiển nhiên sự xuất hiện của nàng quả thực là đại bất ngờ.
Vài tên binh lính đang chăm chú xem xét tình hình của bằng hữu lúc này mới phát hiện sự có mặt của nàng biểu cảm càng không kém phần phong phú.
-“Tiểu…tiểu thư..”
Bắt gặp ánh mắt của nàng hai tên lính cả kinh,thân hình cao lớn vội vã nhìn xuống phía dưới như thể tìm kiếm lời giải thích cho sự to gan của mình.Miệng vẫn không quên hắng giọng gọi lớn.Chỉ thấy cả không gian ngưng đọng không ai dám thở mạnh,Thủy Vũ Băng suýt chút bật cười lớn,kìm lại giọng điệu của bản thân,nàng mở lời.
-“Cũng không phải ta ăn thịt các ngươi hà tất sợ ta tới vậy.”
-“.Các ngươi mau di chuyển thêm chõng tre,cách nhau một thước.Chuyển đầy gian này thì dừng lại.”
Chưa đợi hai tên lính trả lời,Thủy Vũ Băng trực tiếp chỉ đạo.
Tên trông có vẻ cả gan nhất lên tiếng.
-“Tiểu thư,chưa có lệnh của nguyên soái chúng tôi không dám làm bừa.”
Là một chất giọng trầm cất lên,hơi khàn nhưng rõ tiếng,tuy nói chuyện với nàng nhưng đầu vẫn cúi rạp xuống đất,hai tay đưa lên làm động tác bẩm báo.
-“Vậy gọi biểu ca ta tới.”
Thủy Vũ Băng không làm khó.Nàng bết quân doanh có luật của quân doanh không thể như lúc nàng phiêu bạt ngang dọc hay thời gian tại Cốc được.
Trong khoảng thời gian ngắn,bên ngoài có hàng loạt bước chân lớn nhỏ,tiếng quân lính mạnh mẽ hô “TƯỚNG QUÂN TỚI.”.Thượng Dương Quân từ bên ngoài tiến vào,gương mặt anh dũng dính vài giọt mưa
theo sau hệt giống khi nàng tới.
-“Vũ Băng,sao muội lại chạy tới đây.”
Vừa tiến vào,Thượng Dương Quân đã hướng nàng hỏi,tay phất cho chúng binh sĩ không cần đa lễ.Vẻ mặt nghiêm trọng.
-“Biểu ca,ta muốn mở rộng lều trại này ghép chung nơi chứa thuốc cùng bệnh nhân.Huynh xem liệu có được?”
Thủy Vũ Băng phớt lờ câu hỏi kia,trực tiếp vào vấn đề.
Đằng sau,Tứ Tương vẫn mang vẻ mặt như ngày đầu nàng tới du tới nay đã 7 ngày.
-“Chỉ bằng việc nho nhỏ này,Thủy cô nương gọi chúng ta tới đây sao?”
Giọng điệu chán ghét,Tứ Tương vẫn không quên công kích nàng.Nhàm chán,đường đường một vị trung tướng chỉ ngày ngày bới móc nàng.Còn nhớ ngày thứ hai tới đây, nàng ăn một chút đồ ăn hắn đã nói nàng là heo chuyển thế. Nàng ngủ dậy muộn hắn nói nàng lười.Đỉnh điểm lão còn chặn người tới báo tình hình của quân địch do Thượng Dương Quân phái tới,còn nói nàng gì thân nữ nhi yếu đuối,phận nữ nhai này nọ. Luật nào cấm nữ nhi không thể tới doanh trại.Binh lính chỉ tuyển nam nhân,ok,không sao cả,nam nhân có sức khỏe hơn nữ nhan.Nhưng luật đâu có nói nữ nhi không thể tham gia đàm phán cách giải quyết cùng nam nhân? Bảo thủ…qua bảo thủ.Cổ hủ quá quá quá cổ hủ. Hừ. Do vậy nàng đã tặng lão cả lọ thuốc xổ trong canh gà rồi,vậy mà chưa biết thân phận.
-“Tứ Tương lão gia gia,lời nào của tiểu nữ nói mời ngài tới đây vậy?Ta mời là biểu ca ta nha.”
Thủy Vũ Băng không dấu nét cười,gương mặt hếch lên khiêu khích.Hớ? Dám đánh ta sao?
-“Tứ Tương,ngươi lui xuống trước đi.”
Thấy tình hình căng thẳng,Thượng Dượng Quân đành cho Tứ Tương lui xuống trước.
-“Điện hạ”
Đang cáu tiết với Thủy Vũ Băng,Tứ Tương nghe vậy hô lớn.Thượng Dương Quân quay đầu lại không nói thêm lời nào. Chân mày thể sắp dính vào nhau.Lão đàng ngậm miệng quay đầu bước ra,không quên tỏ vẻ hùng dũng.
-“Tùy muội định đoạt” Thượng Dương Quân thở dài nói.
Hắn rời đi rồi,nàng vội chỉ huy mấy tên lính sắp xếp đồ.May sao biết nàng có y thuật,không ai gây khó dễ.
-“Bên kia,mang toàn bộ hòm ta mang tới để tại đó.”
Nàng chỉ tay vào một góc khuất
-“Cho người mang thêm chõng tre.”
Bố trí đâu ra đó,Thủy Vũ Băng đặt chiếc bàn nhỏ ngồi xuống,bên tay phài là lụa trắng,tay trái là giấy bút.Xong xuôi hô lớn.
-“Từng người một,xếp thành ba hàng.Không xô đẩy nhau,người đứng được dìu người không đứng được,người bị nhẹ nhường hàng cho người bị nặng lên trước.”
Được huấn luyện bài bản nên quân sĩ rất nghe lời nàng nói. Người đầu tiên bị kiếm đâm vào bụng đã nửa tháng,vết thương lở loét trông kinh khủng,chỉ một chút nữa nàng đã nôn sạch những thứ bỏ vào miệng.Tiếp sau đó người thì đâm vào chân,vào tay..thậm chí còn cụt cả tay.Từng người một iến tới,mới đầu nàng còn cố chịu sau thể như muốn ngất ra. May sao uống vài viên thuốc mới ổn định lại.
-“Để ta.”
Vừa định cầm cây bút kê toa,đôi tay rắn chắn chặn lại,Thủy Vũ Băng ngầng đầu.Lại là Ngô Lỗi.AZZZ nha,trời không phụ lòng người,chí ít cũng cho một anh soái ca tới giúp nàng,vừa hay không có người giúp nàng viết toa.Tên thái y kia nàng cho đi lấy thuốc rồi,ở đây chỉ còn vài tên lính mù chữ.Thủy Vũ Băng cười nhẹ gật đầu.Có người giúp hảo tốt.
Vận lộn tới hông đau ê nhức mới hết người,vài trăm người chứ chả ít gì.Nàng còn phải cho người mở rộng thêm lều trại ra ba bốn lần nữa mới chứa hết.Bước ra ngoài,nàng chậm dãi xoay người.Chẳng hay trời đã tối lúc nào.