Áo Sơ Mi Bạc Hà

Chương 53: Việc Nguy Hiểm Thì Cũng Nên Có Người Đi Làm


Đọc truyện Áo Sơ Mi Bạc Hà – Chương 53: Việc Nguy Hiểm Thì Cũng Nên Có Người Đi Làm


Môn thi cuối cùng vừa bắt đầu khoảng 7 phút 25 giây, ngoài cổng Nhất Trung các phụ huynh đang ngó đầu trông ngóng còn không tiếc lui về bóng râm một bước nào.

Xét thấy năm ngoái khi thi đại học phát sinh tình trạng học sinh còn chưa ngất mà phụ huynh đã trúng nắng mất tiêu, Nhất Trung rất tri kỷ lắp một cây dù che nắng lớn ở bên ngoài cổng trường, bày thêm cái bàn nhựa với ghế gỗ dài, để tiếp ứng cho các vị phụ huynh được thoải mái mát mẻ.

Năm nay có tình người vô cùng, còn tiếp ứng thêm chè đá đậu xanh và nước mận chua ngọt.

Chẳng qua so với đi vào bóng râm nghỉ ngơi, đa số các vị phụ huynh đều tình nguyện đóng cọc trước cổng trường, ánh mắt tha thiết bắn sang hướng lầu học.

Tụi nhỏ nhà bọn họ đang chiến đấu, bọn họ không thể ở bên cạnh, thì cũng phải cùng chịu giày vò với tụi nhỏ.

Ngày hè gắt gỏng lại đứng dưới ánh nắng, thật ra cũng đã tính là một loại giày vò rồi.

Trong những phụ huynh xếp hàng đóng cọc ở trước cổng đó, có hai bóng dáng chẳng giống phụ huynh tí nào.

Minh Thứ mặt toàn mồ hôi, chê cái cổng trường che đi tầm nhìn của nó, khi có khi không nhón cái chân.

Tiêu Cẩm Trình tuy rằng lớn hơn nó ba tuổi, nhưng lại không cao hơn nó bao nhiêu, nên cũng hay nhón chân.

Tiêu Lãm Nhạc đứng một bên nhìn tới khóc không nổi cười không xong, nên vỗ lên vai mỗi đứa một cái, “Nhìn đủ chưa nè? Đi tránh nắng với chú được không?”
“Con chỉ muốn ở đây.” Minh Thứ nói: “Con đợi anh ra.”
Tiêu Cẩm Trình cũng đáp: “Tiêu Mục Đình và Tiêu Ngộ An đang chịu tội ở trỏng, mà mỗi đứa bọn con đi hưởng mát, vậy không nhân hậu đâu á?”
“Phòng học nhà người ta có máy lạnh có quạt, còn cần mấy đứa nhọc lòng cho chắc?”
Tiêu Lãm Nhạc thật ra cũng hơi lo, thành tích của Tiêu Cẩm Trình không ra làm sao, qua đợt này còn phải thi phổ thông, nếu phơi nắng phát bệnh sẽ làm lỡ kì thi, trên dưới nhà họ Tiêu thể nào cũng náo loạn.

Minh Thứ cũng thế, trốn nhà đi cũng được gần một tuần, vừa được tìm về, trên đường chịu khổ, lỡ lần này trúng nắng cái là phiền lắm.

Nhưng chuyện vô ích nhất là giảng lý lẽ với bọn nhóc chưa lớn bao nhiêu.

Hai tên lớn tham gia thi đại học, hai tên nhỏ nằc nặc đòi thủ trước cổng trường, nói đứa nào cũng không chịu nghe, Minh Thứ còn nói gì mà phải thành tâm, anh trai mới có thể thi được thành tích tốt.

Chỗ này không phải là hoạt động mê tín đó chứ?
Nhưng Minh Thứ và Tiêu Cẩm Trình một hai đòi như vậy, kẻ làm người lớn như ông đây cũng cảm thấy uất nghẹn trong lòng.

Tiêu Cẩm Trình từ bé đã nghịch với Tiêu Mục Đình và Tiêu Ngộ An, tới thời khắc quan trọng này vẫn biết thương xót anh trai, khẩn trương còn hơn mình thi.


Ánh nắng càng ngày càng gắt, Tiêu Lãm Nhạc mới nghĩ, vẫn là cảm thấy không nên để hai đứa nhỏ đứng mãi ở cổng trường, nên đẩy người đi vào dù che nắng.

Tiêu Cẩm Trình dù sao còn biết nghe lời, chỉ có Minh Thứ vẫn còn cố chấp, ngẩng cao gương mặt bị phơi nắng đến đỏ nói: “Con phải đứng chỗ đó!”
“Tại sao phải là chỗ đó?” Tiêu Lãm Nhạc nói: “Đợi ở chỗ râm mát cũng là đợi mà, giờ chỉ còn một tiếng hơn thôi, lúc sắp nộp bài thì con lại tới chen.”
Minh Thứ nhíu mày, nhìn còn có vẻ hơi ngẫm nghĩ, “Anh hai hôm trước không kịp ôn bài.”
Tiêu Lãm Nhạc thở dài.

Ông biết Minh Thứ áy náy, bé con muốn dùng phương pháp “tự ngược” này để làm bớt sự áy náy đó, nhưng sự thật chẳng có ý nghĩa gì cả.

Lại nói, với thành tích đó của Tiêu Ngộ An, hai ngày cuối không ôn tập cũng chẳng nhằm nhò gì.

“Con cũng ghẹo anh một đợt rồi, làm anh không thể ôn tập, còn muốn ghẹo anh giận à?” Muốn nói chuyện với bé con cần phải vận dụng suy nghĩ của bé con, Tiêu Lãm Nhạc nói: “Anh xíu nữa ra rồi, nhìn thấy con phơi ra hai cục má hồng tây nguyên, xong không để ý con nữa thì sao?”
Tiêu Cẩm Trình ở bên cạnh cười lên, “Bây giờ đã có ngay má hồng tây nguyên!”
Minh Thứ hả một tiếng, lại do dự một hồi, cuối cùng vẫn không tình nguyện mà núp ở dưới cây dù uống nước mận chua ngọt.

Hai ngày này nó trôi qua cứ mơ mơ hồ hồ, vừa giống thật, lại không giống thật.

Ngày hôm ấy lúc anh đưa nó về nhà, Ôn Nguyệt và Minh Hào Phong cũng có mặt, Ôn Nguyệt khóc rồi, muốn nắm tay của nó, nó đã tránh né.

Nó tưởng Ôn Nguyệt lại muốn cho nó một bạt tay, giống như một năm rưỡi trước ở trên chiếc xe đó.

Nhưng Ôn Nguyệt không ngừng xin lỗi, nói bình an là tốt rồi.

Minh Hào Phong từ đầu chí cuối đổi mặt.

Nó hỏi: “Con có thể ở chỗ ông nội không? Con không muốn xuất ngoại, con có thể ở đây học trung học không?”
Câu hỏi này làm cả nhà họ Minh trầm mặc xuống, cuối cùng là Ôn Nguyệt nói: “Không xuất ngoại, về sau mẹ không ép con, con muốn ở bên này với ông nội thì cứ ở, chỉ cần con đừng bỏ nhà đi nữa.”
Nó gật đầu.

Lúc ấy nó trong lòng muốn phản bác, cái này không phải bỏ nhà đi, nó chỉ muốn trở về ngôi nhà thật sự của mình mà thôi.

Anh phải thi đại học, nó không dám đi quấy nhiễu nhà họ Tiêu, anh bảo đảm với nó, nói là thiếu mất hai ngày ôn thi cũng không sao.


Thế nhưng nó vẫn không yên lòng nổi, ngày thi đầu tiên bắt đầu đã đi cùng với Tiêu Cẩm Trình tới trước cổng Nhất Trung đợi.

Mỗi một môn thi kết thúc, anh đều nói là mình phát huy rất tốt.

Nó vui tận một hồi, lại bắt đầu lo lắng, cứ lặp đi lặp lại như vậy, Tiêu Cẩm Trình nói nó sắp rầu thành ông cụ non rồi.

Hôm qua Ôn Nguyệt rời đi, Minh Hào Phong vẫn ở lại.

Nó và bọn họ không có nhiều lời để nói với nhau, chỉ nói với ông nội rằng, trung học muốn thi vào Nhất Trung.

Ông nội lớn tuổi rồi, không nghiêm khắc như trước, hỏi nó quyết định kỹ chưa, nó gật đầu.

Ông nội cũng gật đầu, sau này nó nghe thấy ông nội nói với Minh Hào Phong: “Minh Thứ đã ở chỗ ba.

Lúc trước tụi con không quản nó, vậy về sau cũng không cần quản nữa.”
Nó theo Ôn Nguyệt sống một năm rưỡi, thời gian chầm chậm trôi còn khó sống hơn hồi 5 tuổi tới giờ cộng lại.

Nhưng nó hiện tại lại trở về rồi, nó biết Ôn Nguyệt và Minh Hào Phong đã triệt để buông bỏ nó, nó không thương tâm chút nào, ngược lại còn thấy là một điềm báo tốt lành.

Ngày tháng khổ cực của nó qua rồi, may mắn chuyền hết cho anh, anh phải thi ra thành tích tốt nhất.

Tiêu Ngộ An thi xong không thể ra đầu tiên, ba năm phổ thông tại đây khắc một dấu chấm tròn, tương lai trời nam đất bắc, mỗi người mỗi hướng, lớp trưởng đánh một cái thông báo cho tiệc tối hôm nay, cậu vừa hỏi địa điểm, đã nghe thấy có người phía sau “Ê” một tiếng.

Là Trình Việt.

Trình Việt vẫn tính là bạn bè từ nhỏ lớn lên với cậu, nhưng Hạ Chung lại trở thành một vách ngăn không thể chữa lành giữa bọn họ.

Hạ Chung học tới giữa năm lớp mười một đã xuất ngoại, cũng ngừng liên lạc với bọn họ.

Nhưng song quan hệ của bọn họ vẫn không vì sự rời đi của Hạ Chung mà dịu lại, có hơi hướng càng đi càng xa.

Tiêu Ngộ An nghe Trình Việt nói muốn đi làm lính, sau này thì mỗi người một phương thật.


Tình Việt gọi Tiêu Ngộ An, nhưng cũng không có nhiều lời muốn nói.

Xung quanh có rất nhiều học sinh chạy đến chạy đi, có người khóc, cũng có người cười, chỉ có hai người không nói gì, giống như tĩnh lặng trong dòng thác chảy
Không lâu sau, Tiêu Ngộ An đi lại, giơ tay quét vào lưng Trình Việt, biểu cảm cứng nhắc của Trình Việt ngay trong khắc ấy cuối cùng cũng hiện ra một ý cười.

Hai người không mấy nhiệt tình mà ôm nhẹ, vỗ vỗ lấy lưng lẫn nhau.

Lúc rời ra Tiêu Ngộ An nói: “Tôi đi trước, bé con còn đang ở cổng chờ tôi.”
Trình Việt gật đầu, “Trước khi tôi đi tìm cậu uống một ly.”
Tiêu Ngộ An vẫy tay, “Được.”
Minh Thứ thấy từng sóng từng sóng đám đông tràn ra, nửa ngày không đợi được anh, khuôn mặt gấp đến đỏ.

Tiêu Mục Đình ra trước, Tiêu Cẩm Trình nhanh chóng xông lên hỏi có qua nổi điểm liệt không, bị Tiêu Mục Đình vỗ bay.

Tiêu Ngộ An tạm biệt Trình Việt xong thì không chậm trễ nữa, vừa ra tới cổng trường, người còn chưa thấy đâu đã nghe thấy tiếng đầu tiên.

“Anh ơi一一”
Tiếng gọi đó của Minh Thứ vang lớn vô cùng, cậu ngước theo hướng gọi, Minh Thứ đã chạy tới trước mắt cậu rồi.

“Anh ơi, anh thi sao rồi?”
Học sinh đều phiền muộn sau khi thi xong bị phụ huynh hỏi thi ra sao, ra sao rồi, Tiêu Ngộ An cũng không muốn nói lắm, nhưng cậu biết Minh Thứ lo âu chuyện này, tâm lý còn nhạy cảm, không thể lừa được, nếu cậu không nói, Minh Thứ sẽ tự mình suy diễn ra một kết quả thê thảm nhất.

“Rất tốt.” Cậu chỉ đành đáp: “Qua điểm sàn không thành vấn đề.”
Minh Thứ thả lỏng suy nghĩ, kéo lấy tay anh không buông.

Cậu một năm rưỡi nay không gặp anh rồi, có rất nhiều điều muốn nói với anh, tuy rằng trở về mấy ngày, nhưng thi đại học chắn ngay trước mặt, nó không dám trễ nãi thời gian của anh, chỉ đành tự mình nính nhịn.

Bây giờ ổn rồi, tối nay nó muốn kéo anh nói chuyện cả một ngày một đêm!
Nhưng nó không nghĩ tới, anh phải cùng bạn học chơi một ngày một đêm.

Tiêu Ngộ An tuy là thương Minh Thứ, nhưng cũng để tâm đến bạn học ba năm cùng nhau sớm chiều, bữa tiệc này từ sớm đã hẹn trước, tới bản thân cậu cũng mong chờ, không thể vì Minh Thứ mà cho mọi người leo cây, trong trường hợp đó mà dắt theo học sinh tiểu học cũng không thích hợp, Minh Thứ đã bị nhét vào với Tiêu Cẩm Trình còn có một đám bạn học lớp chín của Tiêu Cẩm Trình cùng nhau ăn thịt nướng.

Tiêu Ngộ An hơn hai giờ sáng mới về nhà, Tiêu Mục Đình kết thúc tiết trên lớp sớm, lúc cậu bước vào sân nhà mình, nhìn thấy Tiêu Mục Đình đang ngồi một chỗ với Minh Thứ gặm dưa hấu.

Một màn này có chút tấu hài, Tiêu Mục Đình đó là uống rượu, nên mới gặm dưa để tỉnh táo, còn Minh Thứ là làm nhóc bồi gặm dưa, tán dốc không chung một đường, vẫn cố sức mở đường tán.

Tiêu Mục Đình quắc cần câu nói mình phải đi quân đội rồi, Tiêu Cẩm Trình là tên yêu quái gây chuyện, em giúp anh quản nó.

Minh Thứ nào có quản nổi Tiêu Cẩm Trình, thế mà còn đồng ý như một bé người lớn, nói rằng anh Mục anh yên tâm đi, em sẽ bảo bọc Tiêu Cẩm Trình.


Tiêu Ngộ An nghe tới cười luôn, Tiêu Mục Đình vẫn còn ở đó nói lảm nhảm.

Minh Thứ trông thấy anh về, cầm lấy một miếng dưa dâng lên, “Em cắt đó!”
Tiêu Mục Đình gặm xong dưa thì ngã xuống bàn, Tiêu Ngộ An xách người lên lầu vứt lên giường, rồi mới đi xuống.

Minh Thứ hiện giờ được nuôi thả triệt để, giờ cũng nửa đêm mà không về nhà ngủ, nhà họ Minh cũng không quản lý.

Tiêu Ngộ An một mặt thả lỏng một hơi, một mặt vẫn cảm thấy Minh Thứ đáng thương.

Minh Thứ bị đưa đi hơn một năm, còn cậu cũng có rất nhiều việc bận, có lúc nhớ đến Minh Thứ, vẫn thấy lo, nhưng cậu có tiếp tục lo đi nữa, hình như cũng chẳng còn cách nào.

Cho đến khi nghe nói Minh Thứ mất tích, những chuyện xảy ra từ ngày đông năm ngoái từng màn từng màn không ngừng hồi chiếu trong đầu của cậu, cậu vì quyết định ban đầu “không có lập trường vì thế lùi bước” này mà cảm thấy hối hận.

Đúng vậy, cậu không phải là người thân của Minh Thứ, nhưng nhà họ Tiêu bọn họ có người nào lại không xem Minh Thứ là đứa nhỏ trong nhà mình mà thương? Hiện tại Minh Thứ ở chỗ ba mẹ chịu tổn thương, tới người cũng không thấy nữa.

Cậu xúc động mất lý trí nghĩ, sau khi tìm được Minh Thứ nhất định phải đem người về bảo vệ, đến lúc đó không cần biết thái độ nhà họ Minh như thế nào, cậu đều nhất định sẽ đứng chắn trước mặt Minh Thứ.

Chuyện xung đột trong dự liệu không xảy ra, phần lớn là vì một tầng huyết thống đó, Ôn Nguyệt thỏa hiệp.

Từ đây về sau, Minh Thứ sẽ trở thành trách nhiệm chân chính của nhà họ Tiêu.

“Anh ơi.” Minh Thứ nói: “Sau này anh lên đại học phải mất bao lâu mới về một lần?”
Trong sân rất im ắng, ánh trăng treo trên đầu cành, đôi lúc có tiếng côn trùng ngày hạ kêu vang.

Tiêu Ngộ An nói: “Năm nhất một năm chắc sẽ được về hai lần.”
Minh Thứ mếu máo, “Ít quá.

Vậy em có thể đi thăm anh không?”
Tiêu Ngộ An nói: “Em không đi học sao?”
“Vậy em nhớ anh rồi sao?”
“Gọi điện, cho em một cái điện thoại.”
Minh Thứ vui liền.

Vui xong còn cò kè trả giá, “Nhưng em vẫn muốn gặp anh.

Anh, anh phải đi làm cảnh sát thật ạ? Cảnh sát có phải nguy hiểm lắm không?”
Tiêu Ngộ An im lặng một hồi, gật đầu: “Nhưng việc nguy hiểm thì cũng nên có người đi làm.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.