Đọc truyện Áo Sơ Mi Bạc Hà – Chương 52: Em Về Rồi Đây Anh Ơi
Em về rồi đây, anh ơi.
Minh Thứ không thưa với anh chuyện mình bỏ nhà đi, là vì sợ ảnh hưởng tới việc thi đại học của anh.
Thi đại học còn cách nó xa xôi không rõ, ba mẹ của nó, thậm chí còn không hi vọng nó thi đại học, thế nhưng thi đại học là một chuyện lớn lao, nó tuy rằng còn bé, nhưng vẫn hiểu được tầm quan trọng của việc thi đại học.
Tóm lại nó không muốn anh mình vì mình mà thi không tốt.
Anh mình là học sinh giỏi nhất trường Nhất Trung, anh mình nên được thi vào một ngôi trường tốt nhất.
Thế nhưng dưới tình thế cấp tốc thế này nó lại bỏ lơ một việc khác 一一 Sau khi nó mất tích Ôn Nguyệt và Minh Hào Phong nhất định sẽ liên lạc với ông nội, sau đó tìm đến nhà họ Tiêu.
Kì thi đại học cách cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, không khí cả nhà họ Tiêu coi như cũng nhẹ nhõm.
Tiêu Mục Đình không chuẩn bị thi lên đại học, vì đã liên hệ xong với đơn vị bộ đội, nếu nói theo cách của cậu thì, cậu chỉ là muốn cùng cậu hai Tiêu Ngộ An lên chiến trường lần này thôi.
Chẳng qua Tiêu Ngộ An không coi cuộc thi đại học này là chiến trường, thành tích của cậu cộng thêm giải thưởng chuyên Olymic Vật Lý toàn quốc, đủ sức để vào bất kì trường đại học nổi tiếng nào trong nước.
Nhưng những trường đại học đó đều không phải là mục tiêu của cậu, trường cậu dự tính đăng ký là trường Đại học Cảnh sát(*).
*公安大学 (đầy đủ là Trường Đại học cảnh sát nhân dân Trung Quốc): Tương đương với trường Cảnh sát Nhân dân bên mình.
Tiêu Mục Đình nói: “Cậu nhắm mắt cũng thi lên nổi mà chả phải sao?”
“Vậy cũng cần phải thi mà.” Tiêu Ngộ An nắm chắc trong lòng bàn tay, qua điểm sàn khẳng định là chuyện nhỏ, nhưng cậu vẫn muốn nổ lực hết sức thi ra điểm số cao chút.
Cậu biết trong nội bộ đại học Cảnh sát Nhân dân còn có một bộ phận tuyển chọn, học sinh xuất sắc nhất sẽ được tập trung lại tiến hành huấn luyện đặc biệt, sau khi học sinh tốt nghiệp hoàn thành đợt huấn luyện đặc biệt đó với số điểm cao đều thành những nhân tài cảnh sát hình sự toàn năng.
Thứ cậu muốn đó là theo đuổi con đường huấn luyện đặc biệt này.
“Được đó, sau này tôi khoác áo quân nhân, cậu choàng quân phục hình sự.” Tiêu Mục Đình ngã người tựa lên lan can trên lầu hai, nhìn Tiêu Cẩm Trình đang nghịch chó ở trong sân, “Khỉ con thì theo cậu lăn lộn vậy.”
Nhóc Tiêu Cẩm Trình mới lớp 9, nhưng đã rất nhiều lần nói lên tiếng nói của mình rằng sau này sẽ làm đặc cảnh, nếu hỏi ra thì chỉ đáp đồ đặc cảnh ngầu hơn đồ lính.
Hiện mặt trời sắp xuống núi, ánh tà đầu hè khi nào cũng rực rỡ, ánh vàng kim kết hợp cùng sắc đỏ quấn quýt với nhau.
Tiêu Ngộ An chợt nhớ đến Minh Thứ, bé con lớn rồi muốn làm gì? Cũng sẽ trở thành cảnh sát giống như cậu và Tiêu Cẩm Trình vậy sao?
Lúc trước cậu cũng hỏi Minh Thứ vấn đề này, Minh Thứ hỏi ngược lại: “Anh ơi anh muốn làm gì?”
“Muốn làm cảnh sát.” Cậu đáp
“Vậy em cũng muốn làm cảnh sát.” Minh Thứ buộc miệng nói, “Anh làm gì, thì em sẽ làm đó!”
Cậu xoa đầu Minh Thứ, “Việc gì cũng học theo anh, em phải suy nghĩ mình thích làm gì.”
“À…” Lần này Minh Thứ suy xét một lúc, chớp chớp con mắt đen như mực, “Em thích theo bước anh.”
Ai nghe thấy những lời như thế, mà không mềm lòng, Minh Thứ ngây ngô nhưng lại chân thành, cậu khi đó nghĩ rằng, làm cảnh sát thì làm cảnh sát đi, cậu làm cảnh sát được, thì tại sao Minh Thứ lại không thể? Cậu lớn hơn Minh Thứ sáu tuổi, sau này Minh Thứ nếu đi theo con đường của cậu thật, sẽ trở thành một vị cảnh sát, thì cậu, không chỉ cậu, mà còn có Tiêu Cẩm Trình, đều có thể trông nom Minh Thứ.
Hoàng hôn trong khu viện lớn tồn tại một loại yên tĩnh khiến người ta an lòng, Tiêu Ngộ An và Tiêu Mục Đình ở trên ban công câu được câu có tán chuyện, cả hai đều mang một loại phiền muộn 一一 Bọn họ cùng lớn lên tại nơi này, sinh nhật chỉ cách nhau một ngày, hồi còn chưa hiểu chuyện từng đánh nhau rất nhiều lần, nhưng vừa chớp mắt một cái, khi mùa hè này qua đi, thì đều phải rời khỏi đây.
Chỉ là nổi phiền muộn của thiếu niên địch không lại niềm khát vọng được giương cánh bay cao, một chút phiền muộn chia ly cách biệt kia được gió thổi một cái, thì cũng nhè nhẹ mà tan đi.
Lúc cả hai đang tính trở về phòng, Tiêu Ngộ An bỗng dưng nhìn thấy Minh Hãn gấp gáp đuổi tới.
Tiêu Cẩm Trình bởi vì chuyện của Minh Thứ, nên không ưa nhà họ Minh, mặt hầm hầm nói: “Ngài có chuyện gì à?”
“Minh Thứ có ở đây không?” Cả đầu Minh Hãn bạc phơ, hơi thở có chút gấp gáp, “Nó tới tìm mấy cháu đúng không?”
Tiêu Ngộ An nhíu chặt mày.
Tiêu Cẩm Trình ngơ ra, “Không phải năm ngoái em ấy đã bị mấy người dắt đi rồi sao? Tôi hơn năm rưỡi rồi còn chưa gặp em ấy đó!”
Tiêu Mục Đình cũng thấy có vấn đề, “Xảy ra chuyện gì? Không thấy Minh Thứ nữa?”
Tiêu Ngộ An lập tức xuống lầu.
Minh Hãn kể chuyện Minh Thứ mất tích, trường tiểu học Xán Tâm đã làm rõ rằng, là Minh Thứ tự mình rời khỏi, theo phán đoán đồ vật mà nó mang theo, chắc là nó đã bỏ nhà đi rồi.
Minh Thứ bỏ nhà đi, chỉ có khả năng là về nhà họ Tiêu.
Thế nhưng trên dưới nhà họ Tiêu, không một người nào biết chuyện này.
Minh Thứ không biết anh mình vì mình mà hai ngày không đi học, nó còn tự nhận định rằng đã chọn một con đường mà Ôn Nguyệt và Minh Hào Phong không thể có cách giữa đường chặn nó về, lượn lách cả một vòng, cho đến ngày thứ ba mới ngồi hai đợt xe buýt cỡ trung* từ huyện lị về thành phố mà mình lớn lên.
Ánh nắng chói chang cả mắt, lúc xuống xe nó ra sức hít thở lấy bầu không khí quen thuộc, trong lòng dậy sóng, thậm chí còn hơi muốn khóc.
Trong hai ngày này thật ra nó cũng rất sợ hãi, nó bắt rất nhiều đợt xe khách đường dài, gặp phải rất nhiều người bán hàng rong, những bến xe trái phép chạy đến chạy đi, ở thì toàn ở những nhà trọ tự phát cửa sổ còn đóng không chặt được cửa, người qua đường hỏi nó tại sao lại đi một mình, nó cố gắng giả vờ đáp lại: “Đi làm công!”
Bây giờ cuối cùng cũng về tới nhà rồi, nó chờ không nổi vội vã chạy đi tìm anh, giữa đường vì quá đói, mới vào KFC mua một hamburger, thuận đường nên mua luôn cho anh thêm một cái.
Thế nhưng khi đến Nhất Trung rồi, mới biết anh không đến lớp mấy ngày rồi.
“Đồ chó nhà cậu!” Trình Việt vì chuyện của Hạ Chung, nên hơn một năm nay không nói chuyện với Tiêu Ngộ An, nhưng cũng nghe nói Minh Thứ mất tích, Tiêu Ngộ An đi khắp nơi tìm người.
Bấy giờ thấy Minh Thứ cầm gói KFC ngây ra đứng trước cửa lớp, đã tức tới nổi hận không thể nhào lại đánh cho một trận, túm lấy vai của nó kéo ra ngoài, “Cậu trốn đi đâu đấy? Có biết anh cậu lo lắng cho cậu tới thành bộ dạng gì rồi không? Ngày mốt là thi đại học rồi, cậu tính hại cậu ta thi rớt đúng không?”
Minh Thứ bị mắng ngây ra, trong đầu toàn là từ thi rớt.
Trình Việt sợ rằng buông một cái người sẽ chạy mất, nên túm lấy không buông, một tay khác thì lấy điện thoại gọi cho Tiêu Ngộ An.
Người lớn Nhà họ Tiêu và nhà họ Minh đang nhờ người tìm Minh Thứ, Tiêu Ngộ An thấy cuộc gọi của Trình Việt, nhất thời thấy hơi bất ngờ, nhưng rốt cuộc vẫn bắt máy.
“Thằng nhóc khiến người ta không bớt lo kia của nhà cậu đang ở trước cửa lớp học.” Giọng điệu của Trình Việt chứa toàn sự mất kiên nhẫn, “Tôi bắt nó giùm cậu rồi, cậu đến đây ngay đi.”
Tới khi Tiêu Ngộ An chạy đến, Minh Thứ vẫn còn đang run rẩy, trên mặt trắng xanh kia toàn là mồ hôi lạnh.
Nó tự trách đến nổi khóe mắt đỏ lên cả, nước mắt lấp ló dưới góc mắt.
Nó cứ tưởng sau kì nghỉ tiểu học, sẽ chẳng còn cơ hội chạy thoát nữa, không trốn về sẽ không được gặp anh.
Nó cứ tưởng mình đã lập ra một kế hoạch hoàn hảo, vừa không bị tóm được, vừa không để anh phải lo lắng.
Nhưng nó đang làm gì thế này? Thời khắc quan trọng như vầy, anh thế mà vẫn phải đi khắp nơi tìm nó.
Một năm rưỡi không gặp rồi, nó nhớ anh lắm, tầm nhìn trở nên mơ hồ không rõ, đó là từng vệt từng vệt nước trượt xuống, anh chạy đến từ một đầu hành lang khác, anh lại cao lên rồi, mái tóc so với mùa đông năm ngoái cũng ngắn hơn.
Nó không kiềm được tiếng nức nở, vốn là nên chạy đến ôm chặt lấy anh, vậy mà lại rụt về sau một bước.
Nó đã hại anh 一一 trong lòng nó nghĩ vậy, em không hiểu chuyện, em lại làm sai rồi.
Từ bé, lời mà người trong nhà nói nhiều nhất với nó đó là nó chỗ này sai rồi, là nó chỗ nào không đúng, trong một năm hơn này sống cùng với Ôn Nguyệt, thái độ của Ôn Nguyệt lúc bình thường cũng làm nó nghĩ rằng mình lại phạm sai điều gì.
Nó vô thức thấy rằng bản thân mình sai rồi, không còn mặt mũi nào để nhìn anh nữa.
Nó chỉ nhẹ giọng nói: “Anh ơi, em về rồi đây, anh ơi.”
Thế nhưng không ngờ thoáng một cái, anh ngồi xuống, vững vàng ôm chặt lấy nó, ra sức đến nổi, dường như ấn nó đến không thể hít thở.
Nhất Trung là nơi thi đại học, lầu phòng học đang được dọn sạch, lúc này người trên hành lang đã không còn nhiều nữa, Tiêu Ngộ An ôm Minh Thứ thật chặt, cả ngày không nói câu nào.
Trình Việt đứng một bên nhìn.
Người cậu cao to cường tráng, trong khối lớp mười hai cũng là một đầu gấu nổi tiếng, có cậu đứng chỗ đấy, cho dù có người muốn hóng xem, cũng bị đánh bay cái suy nghĩ đó.
Những đường nhìn tò mò đó đã bay đi hết, cậu hừ một tiếng, lúc này mới xoay người xuống lầu.
Minh Thứ mở to hai mắt, nước mắt chực chờ, xong vẫn rơi xuống, băng qua gương mặt, thấm vào đầu vai của anh.
Tầm mắt cuối cùng cũng được rõ ràng, nó thăm dò nắm lấy đồng phục của anh, ra sức thành nắm run rẩy.
Nhịp tim của anh chạm vào trên lồng ngực của nó, hô hấp của anh gần như trong gang tấc, mồ hôi của anh dán vào cánh tay của nó, giống như ngọn lửa.
“Anh ơi.” Nó cuối cùng cũng gọi ra, “Anh一一”
Hai ngày này chắc là hai ngày hoảng loạn nhất trong mười tám năm qua của Tiêu Ngộ An, Minh Thứ không thấy nữa, nhà họ Tiêu, Minh đều tìm không thấy người, Minh Thứ mới có lớp sáu, chỉ có một mình có thể đi đâu được?
Các trạm xe ô-tô, trạm xe lửa của hai nơi, bọn họ cũng tìm hết rồi, không thấy bóng dáng của Minh Thứ đâu.
Cậu và nhà họ Minh nghĩ giống nhau, cũng cho rằng Minh Thứ bỏ nhà đi khẳng định sẽ về tìm cậu, nhưng Minh Thứ mãi vẫn không xuất hiện, tình huống có thể xảy ra nhất đó là 一一 Minh Thứ trên đường về xảy ra chuyện, ví dụ như bị con buôn bắt đi.
Ôn Nguyệt và Minh Hào Phong đều về hết, cả hai toàn là bộ dáng hối hận không kịp, một người nói sau này sẽ không ép Minh Thứ làm chuyện nó không thích nữa, một người thì nói Minh Thứ muốn ở đây thì cứ ở, chỉ cần bình an trở về là được.
Cậu mới lờ mờ nhận ra, những điều Minh Thứ nói trong thư đều không phải thật lòng, bé con ở nơi xa cậu sống rất cực khổ, chỉ là vì không muốn cậu nhớ nhung, nên chỉ kể cho cậu nghe những điều tốt đẹp.
Minh Thứ vẫn là bé con năm nào được cậu nhặt về, vừa mẫn cảm vừa mỏng manh, thường sẽ núp một mình dằn vặt rất nhiều thứ.
Hối hận không chỉ có ba mẹ của Minh Thứ, còn có cậu.
Hai ngày này cậu không ngừng lo lắng suy nghĩ, năm ngoái nếu như cậu không quan tâm những thứ gọi là lập trường, gọi là tư cách, cứ đứng trước mặt Minh Hào Phong mà ngang ngược một chút thì tốt rồi.
Nhận được điện thoại của Trình Việt, cậu nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy Minh Thứ vẫn còn yên ổn đứng ngay hành lang, đỏ cả hai mắt khẽ gọi cậu anh ơi, cảnh vật trước mắt dường như đột nhiên chuyển đổi, không còn là phòng học, mà là ngày hạ có tiếng ve sầu vang dội kia của rất nhiều năm về trước.
Ánh mắt Minh Thứ nhìn cậu chưa từng biến đổi, dường như là hi vọng, là ánh sáng, là ngọn lửa, là tất cả.
Ngay khắc ấy, cậu chỉ muốn ôm lấy Minh Thứ, nói với bé con đã chịu quá nhiều cực khổ này rằng, đừng sợ, anh đến rồi đây.
Chẳng qua khi cảm xúc bình thường vượt qua mọi lời nói, nhiệt độ cơ thể, nước mắt, nghẹn ngào…!Chúng làm cho lời nói trở nên mờ nhạt, không còn quan trọng nữa.
Cậu nắm tay Minh Thứ về nhà, là trên con đường mà bọn họ từng đi qua vô số lần.
Cậu mua cho Minh Thứ một xiên thịt nướng 一一 Ngày mai quầy bán hàng rong không được phép bày bán ở đây nữa.
Cậu còn mua cho Minh Thứ trà sữa, loại nước đường hóa học này(*), lúc trước cậu gần như không cho phép Minh Thứ uống.
*糖精兑换(Saccharin): Natri saccharin (benzoic sulfimide) là chất làm ngọt nhân tạo không có năng lượng thực phẩm.
Nó ngọt gấp 300-400 lần so với sucrose nhưng có cảm giác vị đắng hoặc vị kim loại sau khi dùng, đặc biệt là ở nồng độ cao.
Saccharin được sử dụng để làm ngọt các sản phẩm như đồ uống, kẹo, bánh quy và thuốc.
(Nguồn Wikipedia)
“Anh.” Minh Thứ cuối đầu, tâm trạng vẫn như cũ ủ rũ vô cùng, “Xin lỗi.”
“Không phải lỗi của em.” Tiêu Ngộ An nói: “Em không cần xin lỗi.”
“Nhưng mà em hại anh không được ôn tập.” Điều Minh Thứ để ý nhất là chuyện này, nó ngẩng đầu, nhìn bên mặt của anh, “Anh làm sao đây?”
Tiêu Ngộ An rủ mắt xuống, đối mắt với cậu, “Yên tâm, anh của em không thiếu thời gian ôn tập hai ngày đó.”.