Đọc truyện Áo choàng của lão đại không giữ nổi – Chương 28:
Giang Nhất Minh quay đầu, nhìn Mặc Doãn Hạo phía sau, trực tiếp cho anh ánh nhìn lạnh như băng.
Lục Tịnh Kỳ hạ mắt, nhìn đến ô vuông ở giữa, thấy một chai thuốc viết chữ dạ dày ở ngoài, khóe miệng hơi cong lên. Lấy được thuốc dạ dày, cô ngẩng đầu, nói với Giang Nhất Minh một tiếng: “Cảm ơn.”
Nói xong, cô đang định xoay người, thì Giang Nhất Minh bỗng gọi lại, “Này, bạn học, thuốc dạ dày một lần uống hai viên, mỗi ngày ba lần.”
Đôi mắt đen nháy của Mặc Doãn Hạo ngước lên, chậm rãi nói: “Giang Nhất Minh, vị bạn học này đương nhiên sẽ biết cách dùng thuốc dạ dày.”
Lục Tịnh Kỳ quay đầu, trong nháy mắt, Giang Nhất Minh đã nhìn thấy được dung mạo xinh đẹp của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Nhất Minh sững người ngay tại chỗ, trong lòng kinh ngạc cảm thán: Oa, từ khi nào trường trung học số 1 lại có một học sinh với dung mạo sắc nước hương trời thế này.
Khóe miệng cô cười nhẹ, trong mắt lại hiện lên một tia lạnh lẽo: “Anh Mặc, anh quả thực rất nhàn rỗi.”
Nói rồi, ánh mắt cô lại nhìn về phía Giang Nhất Minh, gật đầu nói: “Cảm ơn anh, bác sĩ Giang.”
Lục Tịnh Kỳ nói rồi rời khỏi phòng giáo vụ.
Khi Giang Nhất Minh hoàn hồn mới cảm thấy có điểm gì đó không đúng, ngồi dựa vào ghế.
Một lúc lâu sau, anh ta mới đứng lên, đi nhanh về phía Mặc Doãn Hạo, nói năng lộn xộn: “Mặc… Ông chủ Mặc, cô gái vừa rồi, là… là… , chính là… là…”
Mặc Doãn Hạo không để ý tới Giang Nhất Minh, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ lại cảnh tượng vừa được thấy.
Mười lăm phút trước.
Ở hành lang tầng hai, Lục Tịnh Kỳ đụng phải một người bạn học bị đau dạ dày.
Nữ sinh ấy một mình bước trên hành lang, từng bước chân nặng trĩu khó khăn di chuyển.
Lục Tịnh Kỳ cúi đầu, khi ấy đang đeo tai nghe, âm thanh vô cùng lớn.
Trong nháy mắt, cô xoay người lại, thấy một bạn học hơi ngồi xổm ở hành lang, cô khẽ nhíu mày, nhìn bộ dạng khổ sở của nữ sinh đó.
Trong đầu bỗng nhớ tới Mục Diêu Vũ của hai năm trước, cô xoay người lại, đi về phía trước, thanh âm gấp gáp hỏi: “Bạn học, có sao không? Đau ở chỗ nào?”
Sắc mặt nữ sinh tái nhợt ngẩng đầu nhìn Lục Tịnh Kỳ, lẩm bẩm nói: “Vẫn… ổn, dạ dày… dạ dày.”
Nữ sinh cho rằng Lục Tịnh Kỳ cũng là một học sinh trung học, nên không hề cảnh giác cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tịnh Kỳ nhìn bạn học nữ ấy khó khăn nâng tay phải lên, chỉ vào dạ dày.
Nhìn lại sắc mặt tái nhợt của nữ sinh ấy, trong chốc lát, cô đã hiểu nữ sinh đó mắc bệnh gì.
Lục Tịnh Kỳ hơi cong lưng, kéo bạn học nữ, chậm rãi bước đến ngồi ở cầu thang.
Sau đó cô bắt mạch, khẽ sờ vào phần dạ dày của bạn học.
Hàng mi dài của cô được nâng lên, hé lộ ra đôi mắt trong trẻo, bình tĩnh nói: “Bạn học, có thể đi tiếp được không?”
Sắc mặt bạn học nữ tái nhợt, chậm rãi gật đầu.
Lục Tịnh Kỳ đỡ bạn học nữ đó đi một mạch tới thang máy chuyên dụng của giáo viên, đi xuyên qua hành lang, đến lầu 3 có phòng giáo vụ,
Bởi vì nữ sinh này không muốn đi vào phòng giáo vụ nên cô mới phải thay bạn ấy, tự mình đi vào lấy thuốc dạ dày mang ra.
Mặc Doãn Hạo ngẫm nghĩ một hồi, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên cười, miệng nói ba chữ: “Là bình hoa.”
Giang Nhất Minh nói một tràng dài, nhưng cuối cùng anh lại không để lọt tai chữ nào.
Mặc Doãn Hạo đứng lên, kéo chiếc áo khoác theo thói quen, liếc nhìn Giang Nhất Minh một cái, thấp giọng khàn khàn nói: “Giang Nhất Minh, cô ấy chính là người được tôi chọn.”
Nói rồi, Mặc Doãn Hạo sải bước, đi ra khỏi phòng giáo vụ.
Giang Nhất Minh lúc trước bị choáng ngợp bởi nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của Lục Tịnh Kỳ, anh ta cho rằng đó chính là thiên sứ định mệnh của anh ta đã giáng trần, ai ngờ khi nghe Mặc Doãn Hạo nói một câu, mọi ảo tưởng của anh ta đều tan vỡ trong nháy mắt.
Lần này Giang Nhất Minh đứng yên tại chỗ, trong lòng thầm nghĩ: Ôi, Giang Nhất Minh ơi là Giang Nhất Minh! Người ta là hoa đã có chủ.
Bỗng nhiên, trong đầu Giang Nhất Minh hiện lên rất nhiều nghi hoặc, anh ta cúi đầu, nói với giọng nỉ non: “Vậy nghĩa là, cô ấy không phải học sinh? Nếu cô không phải học sinh trong trường, tại sao lại xuất hiện ở trường mình?”
Giang Nhất Minh khẽ nhếch miệng, tạo hình một hình tròn xoe, biểu tình càng thêm kinh ngạc: “Chẳng lẽ cô ấy đưa con tới trường học sao? Không thể nào! Ông chủ Mặc lại thích mua một tặng một sao?”
Nói rồi, anh ta hoảng loạn rời khỏi phòng giáo vụ, định gọi Mặc Doãn Hạo lại, nhưng kết quả là vừa ra tới nơi thì bóng người đã mất hút.
Giang Nhất Minh rũ mắt, hồi tưởng đến nhan sắc khi nãy của Lục Tịnh Kỳ, cùng với vóc dáng cô, trong lòng càng nghĩ càngbuồn bực: Thoạt nhìn trông cô ấy cũng chỉ khoảng 17, 18 tuổi, thêm cả… vóc dáng của một nữ sinh cao trung, sao có thể… Ôi, chẳng lẽ…
Không được, mình phải gọi điện cho Tần Minh Trương, hỏi cho rõ ràng.
Ở cổng trường trung học số 1 Hải Thành.
Mặc Doãn Hạo đứng dựa vào chiếc Rolls-Royce Phantom đang được ánh mặt trời chiếu rọi. Nhìn anh giống như một bậc đế vương từ trên trời hạ phàm, có thể khiến bất kỳ cô gái nào ở Hải Thành xao xuyến.
Nhưng trong mắt Lục Tịnh Kỳ, Mặc Doãn Hạo chẳng khác nào một vị khách qua đường, không đáng khiến cô để mắt đến.
Chỉ trong chốc lát.
Lục Tình Kỳ đi tới con đường trong trường, cô vẫn đeo tai nghe như cũ, phát ca khúc sôi động nhất, dáng vẻ đi đường vẫn toát lên thần thái kiêu ngạo đó, không kiềm chế được sự ngông cuồng.
Giám thị nhìn thấy Lục Tịnh Kỳ, ông ấy bước ra khỏi phòng giám thị rồi đi tới cản đường cô. Giám thị nhìn Lục Tịnh Kỳ từ trên xuống dưới một lượt rồi dò hỏi: “Bạn học, em ở lớp nào? Giáo viên chủ nhiệm là ai?”
Lục Tịnh Kỳ không tháo tai nghe xuống, ánh mắt nhìn về phía Mặc Doãn Hạo đang đứng ngoài cổng trường: “Tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị.”
Giám thị nghe xong, cảm thấy có chút khó xử, quay đầu nhìn về phía Mặc Doãn Hạo, khẽ chớp mắt, trong bụng nghĩ thầm: Ông chủ Mặc, người ta cũng là tổng giám đốc, mình chỉ là một giám thị nhỏ nhoi, thật là… haiz! Thật là khó xử!
Lục Tịnh Kỳ thu hồi ánh mắt, nhìn giám thị một cách lạnh lùng: “Anh ta sẽ không gây khó dễ cho thầy đâu.”
Dứt lời, cô thu lại ánh nhìn lạnh lùng khi nãy đi ra khỏi trường, liếc nhìn Mặc Doãn Hạo một cái rồi xoay người quẹo sang phải.
Mặc Doãn Hạo nhìn thấy bóng dáng cô thì có chút bất ngờ đứng ngây tại chỗ.
Anh cho rằng cô sẽ tới dò hỏi anh, còn tưởng cô sẽ nói anh không cần phải gây khó dễ cho vị giám thị kia.
Vốn dĩ Mặc Doãn Hạo tưởng rằng anh rất hiểu cô, nhưng thật ra, cái mà anh hiểu rõ, chính là Lục Tịnh Kỳ của năm năm trước, kiêu ngạo lạnh lùng.
Cô hừ nhẹ một tiếng, đi tới cây đa bên cạnh.
Lúc này Mặc Doãn Hạo mới hoàn hồn, lập tức ngồi vào ghế lái, thong thả đuổi theo bước chân của Lục Tịnh Kỳ.
Thấy cô dừng lại, anh cũng dừng xe, kéo cửa kính xe xuống rồi bình thản hỏi: “Cô Lục, có phải cô đã quên một việc không?”
Căn bản là Lục Tịnh Kỳ không thèm ngước mắt nhìn anh, tiếp tục hừ một tiếng rồi mở cửa xe, trong nháy mắt thân hình nhỏ nhắn của cô đã ngồi vào chiếc Maserati. Cô tháo tai nghe rồi mở nhạc trong xe.
Một lúc sau, tốc độ xe của Lục Tịnh Kỳ đã vượt xa Mặc Doãn Hạo, phút chốc đã không còn thấy bóng dáng.
Mặc Doãn Hạo hơi nhíu mày, gắt gỏng đập vào bánh lái, không kiên nhẫn nói: “Chết tiệt.”
Sau đó anh khởi động xe, đi dọc theo con đường.
Hơi thở anh dần trở nên ổn định, bỗng nhiên anh nghĩ đến bệnh viện Nhân Dân số 1 Hải Thành, lập tức quay xe đi về hướng bệnh viện.
Đôi mắt Mặc Doãn Hạo thâm thúy, dần dần u ám, nghĩ thầm: Lục Tịnh Kỳ, quả thực cô rất có bí ẩn, ha.
Vì vừa rồi phải đánh tay lái bỏ xa Mặc Doãn Hạo, nên tay phải Lục Tịnh Kỳ đã dùng sức quá mạnh.
Do đó tay phải của cô hơi đau, cơ tay và tĩnh mạch bắt đầu run nhẹ.
Hiện tại hai tay cô đang cầm chắc tay lái, tốc độ cũng đã giảm dần, nhưng trong đầu lại mơ hồ xuất hiện những hình ảnh khiến cô đau khổ, khiến cô không thể tập trung chú ý lái xe.