Đọc truyện Áo choàng của lão đại không giữ nổi – Chương 27:
Kỳ Tâm Đình Viên.
6 giờ tối, Lục Tịnh Kỳ đã cho rất nhiều người giúp việc nghỉ việc, chỉ còn bác Khải và dì Khang đang nấu cơm.
Vốn dĩ Mặc Doãn Hạo muốn ở lại dùng cơm nhưng Lang Ưng Các có việc nên anh không thể không rời Kỳ Tâm Đình Viên.
Từ khi anh ngắm trung Lục Tịnh Kỳ, anh luôn luôn cao ngạo lạnh lùng, không đến gần người phụ nữ, nhưng năm lần bảy lượt không sửa được tác phong chơi xấu, có chút lưu manh của mình.
Lục Tịnh Kỳ đứng ở cửa phòng Dạ Tinh Tư, khẽ gõ cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lát sau, cô cho rằng em trai mình vẫn còn tức giận, bèn cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Tinh Tư, em…”
Cô còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên cửa được mở ra.
Tinh Tư bày ra vẻ mặt nóng giận nhưng cũng vô cùng đáng yêu, nóng nảy nói: “Chị, vào đi!”
Cô đi vào phòng, tiện tay kéo chiếc ghế ra ngồi xuống.
Dạ Tinh Tư tựa vào cửa phòng, hai tay tùy ý chống hai bên sườn, thoạt nhìn rất phong độ.
Cậu mặc một bộ đồ ở nhà màu xám nhạt, không tương xứng với vẻ tàn khốc của cậu: “Chị, tại sao?”
Lục Tịnh Kỳ ngẩng đầu nhìn Dạ Tinh Tư, ánh mắt tràn ngập vẻ nũng nịu: “Tiểu Tư, anh ta có giá trị lợi dụng!”
Nói xong, cô đứng lên, đôi chân dài xinh đẹp bước tới trước mặt Dạ Tinh Tư.
Cô khẽ xoa đầu cậu rồi nói tiếp: “Được rồi, xuống lầu đi! Ngày mai em còn phải đến trường báo danh.”
Cô bước ra khỏi phòng, Dạ Tinh Tư đột nhiên lên tiếng: “Chị, em sẽ bảo vệ chị thật tốt.”
Lục Tịnh Kỳ nặng nề nhìn xuống, không đáp lại Dạ Tinh Tư, tiếp tục đi về phía trước.
Ngày hôm sau.
Tại trường trung học số một Hải Thành.
Lục Tịnh Kỳ lái xe đưa Dạ Tinh Tư đến trường, hai người đang trên đường tới đó. Tất cả mọi người đều bị khuynh đảo bởi nhan sắc của Lục Tịnh Kỳ.
Hai chị em có sắc thái kiêu ngạo, dáng vẻ cuồng dã, có thể gây động tĩnh tới một đám đông lớn như vậy, xưa nay chắc chỉ có một lần!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong văn phòng hiệu trưởng, dáng đứng bình thường của Lục Tịnh Kỳ cũng rất kiêu ngạo.
Nhưng trên người cô lại toát ra một loại khí chất độc nhất vô nhị, khiến người khác e ngại, khó có thể tiến tới thân cận.
Hiệu trưởng Lâm của trường trung học số 1 Hải Thành từng là giáo viên dạy toán của Lục Tịnh Kỳ, nhưng hiệu trưởng lại không nhận ra cô.
Trong văn phòng, chỉ có hiệu trưởng Lâm và Dạ Tinh Tư bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.
Một lúc sau, Lục Tinh Kỳ mới nói:
“Hiệu trưởng Lâm, tôi không có gì để nói, chỉ là muốn nhắc nhở ông, về sau trường học này sẽ trở nên thú vị hơn rất nhiều.”
Nói xong, cô xoay người, vỗ nhẹ lên bả vai của Dạ Tinh Tư: “Nhớ kiềm chế một chút.”
Hiệu trưởng Lâm bị những lời này của Lục Tinh Kỳ làm khó hiểu, sững người một lúc, đến khi ông ta có thể phản ứng lại thì Lục Tinh Kỳ đã ra khỏi phòng hiệu trưởng.
Dạ Tinh Tư non nớt nhưng tiếng nói lại có phần khinh bỉ, nhàn nhạt hỏi: “Hiệu trưởng, chào thầy! Vậy hiện giờ em có thể tới phòng học chưa?”
Trong nháy mắt hiệu trưởng Lâm đã lấy lại được vẻ nghiêm túc, đáp: “Ừ, được rồi.”
Dạ Tinh Tư vừa mới xoay người, bỗng nhiên, hiệu trưởng Lâm gọi cậu lại: “Dạ… Dạ Tinh Tư đúng không? Hai người là chị em sao?”
Hiệu trưởng Lâm cảm giác giống như đã từng gặp qua Lục Tinh Kỳ ở đâu đó rồi, khi thấy diện mạo của Lục Tinh Kỳ thì có chút quen thuộc.
Dạ Tinh Tư đeo ba lô trên lưng, nâng tay phải, búng một cái, trả lời: “Hiệu trưởng, ông hay nhiều chuyện soi mói như mấy người ở tổ dân phố à?”
Dứt lời, Dạ Tinh Tư sải bước, đi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng.
Vừa hay, Mặc Doãn Hạo cũng đến trường trung học số 1 Hải Thành để tìm Giang Nhất Minh.
Hôm nay của anh ăn mặc vô cùng đặc biệt, dường như là vì một người nào đó, nên đã thay đổi phong cách trước đây.
Bên trên mặc một chiếc áo dài tay màu xám, quần dài màu đen thoải mái, dưới chân cũng đổi loại giày mới nhất của Adidas, bên ngoài khoác một chiếc áo cùng màu với Lục Tịnh Kỳ.
Anh ngồi trên chiếc ghế sô pha màu nâu ở phòng giáo vụ, dáng vẻ biếng nhác, nhìn qua cửa sổ đối diện phòng hiệu trưởng.
Giang Nhất Minh đang giúp học sinh xử lý miệng vết thương, chỉ trong chốc lát, anh ta đã đứng lên, vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời sau khi chữa khỏi vết thương:
“Được rồi, về lớp đi, đừng để miệng vết thương chạm vào nước nhé.”
Nói rồi, anh ta lấy một lọ thuốc uống từ trong ngăn kéo ra, cùng với chút băng gạc đưa cho nữ sinh, lại nói: “Một ngày uống hai lần, sau một tuần mới có thể xuống giường hoạt động.”
Nữ sinh bị thương là Phan Tâm Hân đang đứng cùng bạn cùng lớp, quả thật đã bị hớp hồn bởi vẻ tươi cười chết người kia của Giang Nhất Minh.
Sau khi bị bạn cùng lớp kéo nhẹ một cái mới lấy lại được tinh thần: “Dạ? Bác sĩ Giang, thầy vừa nói gì ạ?”
Giang Nhất Minh bất đắc dĩ nhắc lại lần nữa: “Một ngày uống hai lần, sau một tuần mới có thể xuống giường hoạt động.”
Phan Tâm Hân gật đầu, đáp:
“Cảm ơn bác sĩ Giang.”
Sau khi hai nữ sinh rời khỏi phòng giáo vụ, Giang Nhất Minh mới kéo rèm, đi tới vị trí bàn làm việc của anh ta.
Mặc Doãn Hạo vẫn nhìn về phía đối diện như cũ, bỗng thấy Lục Tịnh Kỳ xuất hiện ở hành lang, anh mới thu hồi ánh mắt.
Giang Nhất Minh nhìn theo ánh mắt anh ta, nhàn nhạt hiện lên ý cười, trêu chọc nói: “Quả thật Tần Minh Trương nói không sai, mọi thứ trên người cậu đều đã thay đổi, không chỉ vậy, thậm chí còn có thể từ bỏ cả mạng sống.”
Anh không lên tiếng phủ nhận, ánh mắt tiếp tục nhìn theo hướng Lục Tịnh Kỳ đang di chuyển, chậm rãi chuyển động.
Một lúc lâu sau, khi bóng người của Lục Tịnh Kỳ đã khuất hẳn khỏi hành lang, anh mới quay đầu, thấp giọng nói: “Mấy ngày nữa phải đến Luân Đôn.”
Ngay lập tức Giang Nhất Minh ngước mắt, chăm chú nhìn anh ta, nói: “Được, tôi đã hiểu.”
Dứt lời, anh ta lấy một tập hồ sơ từ trong ngăn kéo, đi tới ghế sô pha ngồi xuống.
Giang Nhất Minh một thân mặc áo blouse trắng, khi ngồi xuống, nụ cười tỏa nắng ngày thường đã biến thành một nụ cười lạnh lẽo đầy ẩn ý. Giang Nhất Minh cầm lấy kính mắt đặt ở trên bàn, một tay khẽ dụi mắt, tay phải cầm hồ sơ đưa cho Mặc Doãn Hạo, hạ giọng nói: “Hồ sơ của Tần Việt đại sư, hiện tại ông ấy đang ở Luân Đôn, nếu cậu có thể tìm được ông ấy thì bệnh tình của bà Trân Châu có thể được cứu rồi.”
Mặc Doãn Hạo nhìn qua hồ sơ, nghiêm nghị nói: “Không cần, tôi đã tìm được người phù hợp hơn rồi.”
Ngưng lại một lúc, ánh mắt của anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói tiếp: “Tôi tin tưởng y thuật của cô ấy.”
Giang Nhất Minh vừa nghe đã lập tức ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào anh, nghĩ thầm: Rốt cuộc là phụ nữ như nào, mà có thể khiến người thâm tâm lạnh lùng như Ông chủ Mặc tin tưởng tín nhiệm như vậy, quả thực… đã thay đổi rất nhiều.
Khóe môi khẽ nhếch lên cười, hai mắt lười biếng híp lại, ngữ khí anh ta lạnh nhạt hỏi: “ Ông chủ Mặc, tôi rất tò mò, rốt cuộc là một người phụ nữ như nào mà có thể khiến cậu tín nhiệm cô ấy như vậy.”
Mặc Doãn Hạo tươi cười để lộ vẻ thú vị, một suy nghĩ bỗng lóe lên, lập tức quay đầu nhìn hồ sơ trong tay Giang Nhất Minh.
Giang Nhất Minh cúi đầu, ánh mắt nhàn nhạt, nói tiếp: “Tần Minh Trương nói với tôi, anh ta rất khâm phục tài châm cứu của cô ấy, nên tôi cũng bỗng nhận thức được.”
Cộc cộc cộc…
Lục Tịnh Kỳ nâng ngón tay thon dài trắng trẻo như sứ lên, gõ cửa vài cái rồi đi tới.
Giang Nhất Minh đứng lên, sửa sang lại áo blouse trắng rồi mỉm cười nói:
“Bạn học, cô cảm thấy không khỏe chỗ nào sao?”
Mặc Doãn Hạo nhìn lại theo tiếng gõ cửa, nghe được xưng hô của Giang Nhất Minh, anh ta bất đắc dĩ khẽ cười, nghĩ thầm: Bạn học? Nhìn vóc dáng này, có điểm nào giống với nữ sinh chứ.
Lục Tịnh Kỳ đưa ánh mắt lạnh lùng thoáng nhìn qua giá thuốc: “Xin hỏi có thuốc dạ dày không?”
Thuốc dạ dày?
Giang Nhất Minh khẽ nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi:
“Bạn học, nếu là đau dạ dày, vẫn nên xin thầy cô nghỉ thì hơn…”
Lời còn chưa nói xong, anh bỗng nhiên cắt lời Giang Nhất Minh: “Bác sĩ Giang, cô ấy không phải học sinh trong trường, bạn học Lục, thuốc ở ô thứ ba.”