Bạn đang đọc Anh Yêu Em, Công Chúa Băng Giá: Chương 70: Khải À, Em Nhớ Anh…!!
_Đến rồi đến rồi – Băng Nghi cùng Cả đám uể oải bước vào lâu đài
_Sao rồi? Đã tra ra ở đâu có thể nhìn thấy được mặt trời và nhà như trong tranh anh vẽ không? – Hắn gấp gáp hỏi, hắn cũng vừa mới đi tìm tùm lum về, hỏi từa lưa mà chẳng có
_Không có – Cả đám cùng đồng thanh lắc đầu
_Vậy ở đâu mới có chuyện mặt trời chỉ có một nửa? – Hắn thắc mắc nói
_Mặt trời bị che đi? bị che đi? – Thiên Kim lẩm bẩm nói
_Đúng đó, hay là mặt trời bị che đi chứ không phải là chỉ có một nửa? – Nam nghe Thiên Kim nói bị che đi thì khẽ mừng nói
_Bị che đi sao? Làm sao có thể bị che đi được? – Băng Nghi phiền não gãi đầu nói
_Có thể – Hắn đột nhiên nhảy dựng lên nói, mặt vui lên hẳn
_Làm sao có thể? – Hồng Anh gãi đầu hỏi
_Aaa, hiểu rồi, Nhật Thực hay Nguyệt Thực gì đó – Phong nhanh chóng nói
_Đúng thế, là Nhật Thực, là hiện tượng mặt trời bị Mặt Trăng che khuất – Hắn bình tĩnh giải thích
_Đúng ha, nhưng khi nào mới có? – Xuân Như còn hơi bơ phờ chưa hiểu lắm, cô trước giờ có quan tâm cái gọi là thiên lý học hay gì đâu
_Alo? Điều tra cho tôi khi nào mới có Nhật Thực – Hoàng Quân nhanh gọn lấy trong túi ra cái điện thoại gọi cho đàn em hỏi
_Dạ là ngày %/% ạ, hôm qua em mới nghe trên tivi – Tên đàn em thấy câu hỏi quá dễ thì liền trả lời
_Ngày %/%? Cậu chắc chứ? – Hoàng Quân bất ngờ hỏi lại
_Chắc ạ – Tên đàn em trả lời chắc nịch nói
_Ừ – Hoàng Quân biết đúng là thế thì cúp máy
_Sao? Ngày %/%? – Băng Nghi nghi ngờ hỏi lại
_Đúng thế – Hoàng Quân gật đầu
_Đó là ngày sinh nhật Tuyết Nhi/Sinh Nhật Nhi/Sinh nhật em với chị hai – Thiên Kim, Hồng Anh, Xuân Như/Hắn/Băng Nghi đồng thanh nói
_Đúng thế – Hoàng Quân gật đầu, anh đương nhiên biết ngày sinh Tuyết Nhi, nên mới bất ngờ đến thế
_Là Trùng Hợp sao? – Thiên Kim xoa cằm nói
_Chỉ là trùng hợp thôi – Hắn nhanh chóng nói để xoa đi cái suy nghĩ vớ vẩn nhưng chính xác của cả bọn trừ Băng Nghi
_Chắc thế đó – Băng Nghi biết Hắn đang làm gì nên cũng đồng tình
_Ừm – Cả bọn đồng thanh nói
_Mà…Điều tra xem Nhật nguyệt một phần xảy ra ở những đâu? – Hắn nhìn Nam nói
_Khoan đã, nhật thực mà một phần thì có thể diễn ra ở rất nhiều nơi trong cùng một khu vực, sẽ rất khó – Thiên Kim chống cằm nói
_Đúng đó, chắc chắn có một địa điểm nào đó nhất định – Phong gật đầu tán thưởng
_Đưa tôi xem bức tranh – Thiên Kim đưa tay nói
_Đây -Hắn lấy tờ giấy đã vẽ lại ra
_Có vấn đề, tôi nhớ từ vị trí tôi, nhìn đến tờ giấy phát sáng đó, nơi mặt trời này – Thiên Kim chỉ vào mặt trời – Là sáng nên toàn diện, vậy tức là… – Thiên Kim nói lấp tửng, vì cô biết, Hắn sẽ hiểu
_Hoàng Quân, ở Anh là một phần nay toàn phần? – Hắn nhanh chóng nhìn Hoàng Quân hỏi
_Là một phần – Hoàng Quân nhanh nhẹn nói, lúc này là lúc cần phối hợp, nên anh biết, không nên làm trễ nãi
_Vậy ở đâu có Toàn Phần? – Hắn nhanh chóng hỏi tiếp
_Ở Ý hay nói cách khác là Italy – Hoàng Quân nhìn những thông tin đàn em đã gửi rồi trả lời
_Italy? – Hắn lẩm nhẩm
_Ngày mai chúng ta xuất phát đến Ý, còn một tuần là đến ngày đó, nhất định phải nhanh – gọn – lẹ – Hắn nói như ra lệnh
_Được – Cả bọn gật đầu
_Cho tui giữ cái Ruby GreenLight nhé? – Hồng Anh hỏi
_Ưm…ừ..được – Hắn khẽ gật đầu
_Cám ơn -Hồng Anh cười
_Không cần cám ơn – Hắn xua tay nói
_Đêm nay mọi người ở lại lâu đài một lần đi, xem như bác thay mặt Tuyết Nhi cám ơn bọn con – Mẹ nó cùng Băng Nghi bước ra nói
_Nữ Hoàng – Cả bọn trừ Băng Nghi và Hắn cúi đầu chào theo kiểu nô tì và chủ
_Được rồi, không cần thế, hôm nay các con ở đây đi, ta đãi một bữa trong Royal Anh – Mẹ nó cười nói
_Cám ơn mẹ a~/Vâng – Hồng Anh cười tươi cùng Thiên Kim lại khoác tay mẹ nó và Băng Nghi, vì đã chơi thân với Nó từ nhỏ nên Hồng Anh với Thiên Kim cùng mẹ nó cũng như mẹ con, rất thân, nên Hồng Anh cũng được xem là con nuôi
_Haha, ngoan, ngoan, còn con bé Xuân Như, sao đứng đó? – Mẹ nó cười cười rồi thấy Xuân Như cứ đứng một chỗ thì khẽ nói
_Mama còn nhận con sao? – Xuân Như mếu mếu hỏi
_Haha, sao ta quên con được – Mẹ nó cười nói, mẹ nó biết nó đang làm gì, nên bà chỉ muốn cùng con gái đến cuối đời, nhưng bà tin, con gái bà, biết nó đang làm gì, dẫu sao, bạn thân bà đã nói, chính con gâi bà đã chăm sóc bà ấy, thấy vậy là bà đã yên tâm rồi
_Hjx, tưởng Mama quên con luôn dòiii – Xuân Như cười hì hì nói rồi lại ôm mẹ nó một cái
_Khải, khổ cho con rồi – Mẹ nó nhìn hắn đang có chút hy vọng nhưng lại đầy mệt mỏi, chắc chắn đã khổ nhiều rồi
_Cám ơn mẹ – Hắn hơi gượng cười cho bà yên tâm nói
_Được, vào thôi, hôm nay là ta đích thân nấu, các con ăn rồi đánh giá nhé, rồi cố tìm công chúa về cho ta, haha – Mẹ nó với Băng Nghi cười lớn
_Em đã xa anh lâu vậy, nếu chính là ngày đó tìm được em, hay sớm hơn, anh vẫn nhất quyết, không để em xa anh nữa – Hắn nhìn lên bầu trời có ánh trắng sáng trưng, trăng đêm nay rất tròn, rất sáng, và cũng không kém phần hơi tối của cái đêm, nói rồi bước vào trong cùng mọi người dùng cơm dù tâm trạng chưa tốt hơn được là bao nhiêu
Tại một nơi thần bí, một cô gái tóc màu tím than, khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần dựa vào lang cang mắt hướng lên bầu trời, dù có cố đến đâu, khuôn mặt cũng chẳng thể nào nhìn tươi tắn hơn được, mắt đã có vài quần thâm
_Khải à, Em Nhớ Anh – Nó nhìn lên mặt trăng tròn và đẹp kia, lòng càng nhớ hắn biết bao nhiêu, nhìn mặt trăng này, có cảm giác như nó rất cô đơn, cũng như nó bây giờ vậy, bây giờ, hắn đang làm gì, đang tìm nó, đang đau đớn, đang vui vẻ, hay đang nhớ nó?
~
~