Anh Yêu Em, Công Chúa Băng Giá

Chương 69: Em Không Cần Anh Nhưng Anh Cần Em


Bạn đang đọc Anh Yêu Em, Công Chúa Băng Giá: Chương 69: Em Không Cần Anh Nhưng Anh Cần Em


~~Hai ngày sau
~~_Bọn tui đến rồi nè – Thiên Kim cùng cả bọn bước vào biệt thự riêng của nó với hắn, lần này có cả Quân cùng Băng Nghi
_Đã biết chị Nhi đi đâu chưa? – Thiên Kim lo lắng hỏi
_…. – Hắn im lặng, chỉ khẽ lắc đầu
_Hức… hjx hjx… – Băng Nghi đột nhiên khóc ầm lên
_Còn em nữa, em thật là không biết Sindy ở đâu? – Hoàng Quân nhìn Xuân Như liếc liếc nói
_Thật là em chỉ biết chỗ đó à, hjx – Xuân Như mếu nói
_Chắc nó không biết thật, đừng ép nó nữa – Thiên Kim khẽ nói
_Ờ mà nè – Hắn lấy ra cái tờ giấy trắng – Sáng nay có người đưa tôi, nhưng lại là tờ giấy trắng, chắc chắn có vấn đề, xét tờ giấy đó xem – Hắn khẽ đưa cả bọn nói, trong mắt có chút hy vọng
_Trắng bóc vậy, cũng không có chất hoá học vào cả – Hồng Anh nhìn kĩ hết nhìn rồi ngửi rồi nói
_Ờ mà mẹ nhờ em đưa cái này cho anh – Băng Nghi chợt nhớ rồi lấy trong túi ra một sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá, được làm bằng chất liệu màu xanh ánh dương, loại ruby rất hiếm và đặc biệt là trên thế giới loại này chỉ có một
_Ruby Greenlight? – Hắn khẽ nhìn rồi hơi ngạc nhiên nói
_Sao? Greenlight? Loại Ruby trên thế giới chỉ có một mà hiện nay không biết nó ở phương nào? Sao chị em lại có? – Băng Nghi khẽ bất ngờ

_Viên Ruby này đặc biệt là chỉ cần tắt đèn, nó có thể tự động phát ánh quang màu xanh, có thể chiếu ánh sáng còn đẹp hơn cả ánh mặt trời, và đặc biệt là luôn luôn không bị mòn, bẩn, hay thườn tổn gì dù có lấy xe hơi ván lên cũng nguyên xi, trên thế giới cũng có rất nhiều lời là dù đem viên ruby này quăng vào nồi nước sôi cấp mấy cũng chẳng ảnh hưởng nhiệt độ, đặc biệt nữa là mãi mãi dù có để vô bùn lầy cũng không bị bẩn, có thể trực tiếp tách với mọi thứ mà không bị tổn hại – Nam khẽ nhìn rồi nói về những hiểu biết của mình
_Đúng thế, nhưng tìm được cái này ở đâu? – Hắn thắc mắc quay lại nhìn Băng Nghi hỏi
_Em không biết, hình như là trong phòng chị hai – Băng Nghi gãi gãi đầu nói
_Phòng Tuyết Nhi, không thể nào – Hắn lập tức phủ định lời nói của băng nghi
_Sao anh dám khẳng định là thế? – Băng Nghi thấy thế thì hơi tức giận hỏi, ý nói cô nói dối?
_Không phải anh nói là em nói dối, mà là lúc Tuyết Nhi đi, anh có về lâu đài lần nữa, với hy vọng có manh mối nào đó, ai ngờ hoàn toàn không có gì cả, đã lục hết cả phòng, cho nên chuyện có sợi dây chuyền, là điều không thể – Hắn bình tĩnh giải thích
_Lỡ như anh tìm thiếu thì sao? – Băng Nghi nghi ngờ nói
_Không thể đâu, vì anh dương của ruby greenlight sẽ phát ánh sáng cực sáng trong gian phòng tối, phòng Tuyết Nhi màu tím, màu đèn trong phòng màu xanh dương lai tím than nên cả căn phòng có sáng đến đâu cũng là màu tím, nên chắc chắn không thể không nhìn thấy ánh sáng của nó – Phong cặn kẽ nói
_Đúng đó Nghi – Hồng Anh hơi suy nghĩ nói
_Nhưng… – Băng Nghi uất ức không biết nói gì hơn
_Tối nay cả bọn ở đây đi, sẵn xem cái dây chuyền ruby này có gì đặc biệt không – Hắn nhìn cả đám nói
_Sao bây giờ không tắt đèn rồi xem luôn – Xuân Như ra ý kiến
_Vì buổi tối và tắt đèn là lúc Greenlight sáng nhất và đẹp nhất – Nam nhanh chóng nói
_Ok, vậy ở đây đi – Cả bọn cùng đồng ý
~~Lúc 5h 45 chiều
~~_Sao trời còn chưa tối – Xuân Như cùng Hồng Anh đã thay đồ ngủ, đồ làm bằng thun và có những hình mặt trăng (Hồng Anh) Ngôi sao (Xuân Như) nhỏ nhỏ trông rất đáng yêu, cả hai đồng bộ một mau xanh đen đậm huyền ảo
_Giờ này mà đã thay đồ ngủ? – Hoàng Quân, Hoàng Nam cùng nhìn hai đứa em bó tay hỏi
_Lâu lâu có diệp ngắm Ruby GreenLight mà, cái này là đặc biệt – Xuân Như cười hì hì nói
_Đúng đó hai – Hồng Anh gật đầu lia lịa với ý kiến của Xuân Như
_Đâu phải đang chơi? – Thiên Kim lắc đầu nói
_Tui tin nếu Tuyết Nhi là tự ý bỏ đi thì đã có ý nghĩ riêng của mình mới làm thế, nên tui cũng không muốn làm trai ý nghĩ của bả, chỉ sợ có người nào nào đó làm bả bỏ đi – Hồng Anh liếc xéo hắn
_Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó – Hắn nhăn mặt nói
_Khi nào qua 6 giờ? – Hắn nhìn Phong hỏi
_Còn 15 nữa – Phong nhìn đồng hồ nói

_Đã xem tờ giấy kia có vấn đề gì hay chưa? – Hắn nhớ ra tờ giấy trắng đó rồi hỏi Hoàng Quân
_Vẫn chưa – Hoàng Quân lắc đầu
_Ừ – Hắn ra sofa đợi
_Đã 6 giờ – Xuân Như reo lên
_Mau, sợi dây chuyền – Hoàng Quân nhanh chóng nói, Phong lấy sợi dây chuyền ra
_Đẹpp qá….. – Hồng Anh khẽ thốt lên, sợi dây chuyền Ruby GreenLight phát ra ánh sáng hoàn toàn màu xanh lá, nó không như nhưng vật dạ quang, mà nó chính là có thể tự phát sáng, ánh sáng có thể làm sáng cả một căn biệt thự, thật sự rất đẹp, ánh sáng rất huyền ảo, mang nét của màu sáng nhưng lại rất ấm áp và có chút của bóng đêm, mang lại ánh sáng nhưng lại khiến người ta thật sự chiềm dắm trong bóng tối, GreenLight mang cho người ta ánh sáng vừa ấm áp lại vừa dịu dàng, làm sáng lên trong khoảng bóng tôi nhưng lại chỉ phát sáng khi có bóng tối, đó là điều đặc biệt của GreenLight
_Tờ…giấy? – Băng Nghi giật mình khi thấy tờ giấy cũng do đó mà phát sáng
_Mau, đem tờ giấy đến – Hắn vội vàng nói
_Ừ ừ – Nam nhanh chóng lấy tờ giấy lại gần hơn với Ruby GreenLight, càng lại gần, ánh sáng ở giữa tờ giấy lại càng sáng hơn
_Để tôi – Hắn nhanh chóng cầm sợi dây chuyền rọi thẳng xuống tờ giấy, trên tờ giấy, hình một ánh mặt trời chỉ có một nửa nhưng lại ở trên bầu trời, một căn nhà giống nhà lá nhưng lại cao tầng, xung quanh còn có một hàng rào có cánh
_Mở đèn, nhanh lên – Hắn thúc giục
_Rồi rồi – Hồng Anh cung. quýnh quáng nhanh chóng mở tất cả đèn lại, cả căn biệt thự sáng trưng lên,
_Đưa tờ giấy luôn – Hắn nhanh chóng nói, Xuân Như cũng đem tờ giấy trắng khác lại
_Ưm… – Hắn nhìn ngang nhìn dọc, rồi vẽ vẽ, tô tô, vẽ lại tất cả những hình ảnh mà hắn thấy khi nó phát sáng, sao chép lại y hệt
_Anh vẽ lại tất cả? – Băng Nghi thắc mắc hỏi
_Đúng thế, những gì anh thấy – Hắn miệng thì trả lời nhưng tay và mắt vẫn chỉ để ý đến tờ giấy đang vẽ
_Tại sao mặt trời này chỉ có một nửa? – Hoàng Quân nhìn bức tranh hắn vẽ lại thắc mắc hỏi

_Trong hình như thế, tôi cũng thắc mắc như thế, nếu nhìn thế này là đã ở giữa bầu trời, nhưng tại sao lại là một nửa? còn một nửa còn lại đâu? – Hắn cũng khẽ khó hiểu nói ra ý nghĩa của mình
_Trước chẳ còn có hai cái cánh nhìn như thiên thần vậy – Hồng Anh nhìn nói
_Ừ… – Hắn hơi nghĩ, Nó là thiên thần, nên cửa thế này có lẽ nhà của thiên thần, chỉ là do cả bọn kia không biết nên không thể nói được
_Điều tra xem ở đâu có thể nhìn thấy được mặt trời phân nửa – Hắn nhanh chóng nói
_Uhm – Phong nhanh chóng ra ngoài gọi điện cho đàn em điều tra
_Mọi người về phòng đi, mai gặp – Hắn nhanh chóng nói rồi vào thẳng phòng chẳng nói lời nào
_Mẹ, người tiên tri lúc trước ở lâu đài mẹ cho đến, có thể cho con gặp được không? – Hắn gọi cho Mẹ nó nói
_Được, có việc gì sao con rể? – Mẹ Nó hỏi, bà cũng đang lo cho con gái đến đứng ngồi không yên đây
_Vâng không có gì, cám ơn mẹ, có gì mẹ cho con địa chỉ ông ta nha – Hắn hơi buồn nói
_Được, lát mẹ sẽ cho người gửi ngay – Mẹ nó nhanh chóng nói rồi cả hai cùng cúp máy
_Em Không Cần Anh Nhưng Anh Cần Em – Hắn nhìn hình đính hôn cùng nó mà khẽ rơi lệ nói
~|Yêu là không cần so đo gì cả, bỏ qua tất cả, chỉ cần biết một chữ YÊU|
~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.