Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời

Chương 47: Không Phải Hơn Chín Năm Chúng Tôi Quen Nhau Mười Năm


Đọc truyện Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời – Chương 47: Không Phải Hơn Chín Năm Chúng Tôi Quen Nhau Mười Năm


Thì Phỉ hừ lạnh một tiếng, ngừng uống nước, đặt lại trên bàn, khiêu khích nhìn Hà Ngộ: “Mười năm thì thế nào, cả đời này của Mộc Hề đều là của anh.”
“Tiệm tạp hóa của WDF” tuyển nhân viên, cuối cùng giữ lại một cô gái thông minh lanh lợi, tên là Tinh Tinh.
Tinh Tinh năm nay 20 tuổi, làm nhân viên phục vụ ở một quán ăn nhỏ mà đám Hà Ngộ thường xuyên lui tới.

Sau khi tốt nghiệp trường trung cấp chuyên nghiệp cô ấy đến Phổ Thành nhờ vả họ hàng, làm nhân viên phục vụ trong quán ăn của người thân, nhưng mà cô ấy không muốn cả đời đều làm người phục vụ như vậy.- —Đọc FULL tại —
Ngày đó đám Hà Ngộ đến quán ăn nhỏ ăn cơm, nghe bọn họ nói cửa hàng trực tuyến đang tuyển người, lúc đó cô ấy không nói gì cả, đợi mọi người cơm nước xong rời khỏi quán, thì cô ấy mới đặc biệt đuổi theo, bày tỏ muốn thử một chút.
So với những cô gái trẻ khác đến xin việc, thì Tinh Tinh rất giản dị, rất chăm chỉ, cũng có tầm nhìn xa, tính cách cũng không tệ.
Cùng giữ lại với Tinh Tinh, còn có cô gái tên Tiểu Ngọc mà Thạch Đầu quen trước đây khi làm quản trị mạng.

Vì để giữ Tiểu Ngọc lại, Thạch Đầu đã đặc biệt tìm Thì Phỉ nói chuyện.

Tính cách của Tiểu Ngọc có hơi giống Đa Lan, yếu đuối dễ bị bắt nạt, lại không có kỹ năng đặc biệt gì, cậu ấy lo cô ấy ở bên ngoài sẽ bị bắt nạt, tới cửa hàng trực tuyến thì ít nhất sẽ không bị bắt nạt.
Thật ra thì, cho dù Thạch Đầu không nói, thì Thì Phỉ cũng sẽ giữ Tiểu Ngọc lại, cửa hàng trực tuyến đang thiếu người, mà công việc trong cửa hàng cũng không phải là công việc kỹ thuật gì, chỉ cần nghiêm túc tỉ mỉ là được, nếu đã như vậy, thì tại sao không giúp người làm nên việc tốt?
Mặc dù cửa hàng trực tuyến đã chuyển ra khỏi căn cứ, nhưng Đa Lan, Tinh Tinh và Tiểu Ngọc vẫn đến căn cứ một ngày ba bữa.
Mọi người cứ thấy Thạch Đầu và Tiểu Ngọc thì đều sẽ chọc hai người bọn họ, Thạch Đầu luôn gãi đầu cười ngốc, còn Tiểu Ngọc thì cúi đầu mỉm cười, hai má trắng nõn.
Tinh Tinh cũng trạc tuổi các đội viên, nên nhanh chóng trở nên thân thiết với mọi người.

Mặc dù cô ấy không biết chơi game, nhưng đối với Liên minh Vương giả thì lại hoàn toàn không xa lạ gì, em trai đang học trung học của cô ấy thường xuyên trốn học đi chơi Liên minh Vương giả.

Trước kia, cô ấy không biết rằng chơi game cũng có thể trở thành một loại nghề, cô ấy thậm chí còn muốn giới thiệu em trai của mình qua.- —Đọc FULL tại —
Mọi người vừa nghe về trình độ em trai của cô ấy, thì lập tức khuyên cô ấy từ bỏ, vẫn nên chăm chỉ học tập, tiến lên từng ngày.
Không phải ai thích chơi game, là đều có thể tới chơi chuyên nghiệp được.
====
Trận đấu tuyển chọn của giải đấu sắp diễn ra, mọi người đã thu thập một số tài liệu video, nghiên cứu lối chơi và phong cách của các đội tham gia khác, vô cùng nghiêm túc với trận tuyển chọn.

Mặc dù biết thực lực của đối thủ không mạnh bằng bọn họ, nhưng bọn họ cũng không hề lơ là.

Đây là cơ hội cuối cùng để bọn họ bước vào giải đấu, tuyệt đối không thể đánh mất.

Nhưng vào ngày diễn ra trận đấu, vẫn xuất hiện điều không ổn.
Nam Tụng đến kỳ kinh, bụng đau đến gập cả người, trán lấm tấm mồ hôi.

Cô ấy đã rất lâu không bị đau bụng kinh, lần này đến vô cùng dữ dội, như thể có con dao ở trong bụng cô ấy vậy, nôn hết bữa sáng của cô ấy.- —Đọc FULL tại —
Tô Mộc Hề lấy cho cô ấy một túi chườm nóng điện, đặt lên bụng cô ấy, nhưng mà dường như không có tác dụng gì.
Trước khi trận đấu bắt đầu, Nam Tụng thì thầm với Tô Mộc Hề đôi câu.
Mặt của Tô Mộc Hề lộ ra vẻ khó xử: “Có được không?”
“Không sao, làm ơn.”
Tô Mộc Hề gật đầu, cầm túi xách nhanh chóng chạy ra khỏi hội trường.
Mọi người nhìn theo bóng lưng của Tô Mộc Hề, vô cùng khó hiểu.
Thì Phỉ đi tới bên cạnh Nam Tụng: “Để cho dự bị lên đi, em nghỉ ngơi một trận.”
“Không sao, em có thể.”
“Đừng cố gắng, chúng ta đều hiểu.”
Nam Tụng nở nụ cười nhạt: “Thật sự không sao.”
Trận đấu tuyển chọn được tổ chức tại quảng trường trung tâm thương mại ở khu vực trung tâm thành phố, quảng trường là địa điểm được đặc biệt sắp xếp cho giải đấu chuyên nghiệp sắp tới, cơ sở vật chất là hạng nhất.

Buổi đấu tuyển chọn này chính là để thử địa điểm mới.
Xung quanh quảng trường thương mại là đủ loại cửa hàng tổng hợp, cái gì cũng có bán, nhưng lại không có bán thuốc.

Tô Mộc Hề phải chạy hai con phố, mới tìm được một hiệu thuốc, nhận được thuốc, thì chạy một hơi không nghỉ về hội trường.- —Đọc FULL tại —
Cô thở hổn hển đưa viên nang thuốc chống viêm ibuprofen cho Nam Tụng, lại lấy ra một chai nước suối, nhưng lại thấy nước suối dường như quá lạnh, cô không hề nghĩ ngợi mà nhét nó vào trong áo khoác, muốn giữ lại nhiệt..
Nam Tụng nói: “Không sao, một chút nước sẽ không có gì đáng ngại.”
Tô Mộc Hề do dự đưa nước cho cô ấy, khuyên nhủ một lần nữa: “Cậu đừng miễn cưỡng chống đỡ, cứ để dự bị lên cũng được, cho dù trận này không thắng được, thì vẫn còn có cơ hội mà.”
Nam Tụng lắc đầu.

Bọn họ đã chuẩn bị hơn nửa tháng, chính là để hôm nay có thể rửa nhục, cô ấy quyết không thể kéo mọi lùi về phía sau.
Trước đây trong kỳ kinh cô ấy thường rất đau, lúc không chịu đựng được nữa, thì uống thuốc giảm đau.


Về sau, cơn đau cũng không dữ dội nữa, nên cô ấy cũng gần như quên đi cảm giác này, lần này thì hay lắm, lại kéo hết về.- —Đọc FULL tại —
Nam Tụng nuốt viên thuốc giảm đau, cùng vào sân với các đội viên, Tô Mộc Hề và Thì Phỉ đều lo lắng nhìn cô ấy.

Nam Tụng thấy ánh mắt quan tâm của bọn họ, thì khóe môi cong lên, cho mọi người một nụ cười trấn an, nụ cười vẫn có chút tái nhợt.
Cố Nam Sơn ngồi bên cạnh Nam Tụng hiếm khi quan tâm người khác: “Chị không sao chứ?”
Nam Tụng: “Rất tốt.”
Tác dụng của thuốc giảm đau vẫn rất tốt, nói hoàn toàn không cảm thấy gì thì là cường điệu, nhưng mà so với vừa rồi đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Chu Chính đứng ở phía sau cũng vỗ vai cô ấy nói: “Nếu không kiên trì được thì cũng đừng miễn cưỡng.”
“Yên tâm đi anh Chính.”
Phùng Ly ở một bên đeo tai nghe lên: “Hôm nay chị cứ chạy một vòng, xem chúng ta đây.”
Nam Tụng nói đùa: “Vậy tiểu nữ phải dựa vào các vị đại ca chăm sóc rồi.”- —Đọc FULL tại —
Thì Phỉ thấy Nam Tụng nói đùa với mọi người, sắc mặt cũng dần dần chuyển biến tốt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thì Phỉ nắm tay Tô Mộc Hề, cô quay đầu nhìn anh, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, trầm giọng hỏi: “Em cũng đau sao? Mỗi tháng.”
Tô Mộc Hề lập tức đỏ mặt, kinh nguyệt đối với mỗi cô gái mà nói là một vấn đề rất riêng tư, nhưng anh lại nghiêm túc thảo luận vấn đề này với cô.
Cô nhướng mày không nhìn anh, nói nhỏ: “Không có, chỉ là eo sẽ đau thôi.”
====
Lưu Hải Minh đích thân đến xem trận đấu, thấy Thì Phỉ cũng ở đây, nên tìm cơ hội đi qua.
Lưu Hải Minh ngồi xuống bên cạnh Thì Phỉ, Thì Phỉ chỉ chào hỏi một cách lịch sự, mọi sự chú ý đều tập trung vào trận đấu, toàn bộ quá trình cũng không trao đổi với Lưu Hải Minh.

Đến khi trận đấu kết thúc, Thì Phỉ mới nhận ra Lưu Hải Minh đã biến mất từ sớm.- —Đọc FULL tại —
Ngoài Lưu Hải Minh, thì còn có không ít giám đốc của hiệp hội cũng đến xem trận đấu.

Những người này đều là giám đốc của các câu lạc bộ khác, WDF của Thì Phỉ sẽ là đối thủ tương lai của bọn họ trong giải đấu, đây gọi là biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Vương Hoán cũng ở đây, đi cùng với anh ta là Tần Du.
Cả quá trình Tần Du đều không quá hứng thú, hay cánh tay khoanh trước ngực, nhíu mày, dường như không hài lòng lắm với tình hình hiện nay.
Sau khi kết thúc ván đầu tiên, Tần Du hỏi Vương Hoán ở bên cạnh: “Gần đây Thì Phỉ đang bận làm gì?”
“Bận chuẩn bị cho trận đấu tuyển chọn thôi.”
“Còn gì nữa?”

Vương Hoán suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi nghe nói cậu ta mở cửa hàng kinh doanh online, hình như kinh doanh cũng không tệ.”
“Cửa hàng trực tuyến? Bán cái gì?”- —Đọc FULL tại —
“Trang bị thể thao điện tử, còn có đồ ăn vặt.”
Tần Du đưa tay về phía Vương Hoán: “Đưa cho tôi xem.”
Vương Hoán vội vàng mở app cửa hàng trực tuyến ra, dựa vào một chút ký ức tìm được “Tiệm tạp hóa của WDF”, đưa điện thoại cho Tần Du.
Tần Du có chút khinh thường, nhưng lại tò mò, không ngừng kéo xuống, chân mày càng nhíu càng sâu.
“Đây là cái gì?” Tần Du đột nhiên chỉ vào sản phẩm trên màn hình hỏi Vương Hoán.
Vương Hoán ghé sát vào màn hình nhìn kỹ, suy đoán nói: “Đây là đồ của Liên minh Vương giả? Cách phối màu rất giống với các anh hùng trong game, nhưng mà hình ảnh của những thứ này, lại không giống với trong game.”- —Đọc FULL tại —
Ván thứ hai trên sân khấu đã bắt đầu B&P, Tần Du đột nhiên phá lên cười, khiến khán giả xung quanh rối rít quay lại nhìn, Vương Hoán lúng túng đỡ trán.
Tần Du cười vỗ bả vai của Vương Hoán nói: “Được, được đấy!”
Nhìn thấy Tần Du cao hứng, mặc dù Vương Hoán không biết tại sao, nhưng cũng cười lớn theo.

Cười xong cũng không hiểu, rốt cuộc chỗ nào được?
====
Trận đấu áp dụng phương thức BO1, cũng chính là một ván định thắng bại, một khi phạm sai lầm, thì có thể sẽ mất cả trận đấu.- —Đọc FULL tại —
Thực lực của WDF mạnh, lợi thế đặc biệt rõ ràng, trong cả hai ván đấu đều đè đối phương mà đánh, đầu người, tháp phòng ngự cũng dẫn trước đối phương, chênh lệch về kinh tế cũng bỏ xa đối thủ mấy con phố, đối phương đánh vô cùng tốn sức và thụ động, thường xuyên chằm chằm vào đầu mà bất chấp mông.
WDF ung dung đánh bại hai chiến đội khác cùng bảng, không chút hồi hộp mà bước vào giải đấu Liên minh Vương giả chuyên nghiệp.
Các đội viên đã biết kết quả sẽ như vậy, cho nên cũng không có gì ngạc nhiên, khoảnh khắc giành được chiến thắng, chỉ thở phào nhẹ nhõm.
Trải qua hơn nửa năm tập luyện, trải qua niềm vui sướng của việc đoạt cúp, cũng trải qua nỗi buồn của việc thất bại, càng phải chịu đựng nỗi oan khuất khi không được chọn, mùi vị chua cay ngọt bùi gần như đã nếm trải hết, hôm nay rốt cuộc cũng đã bước vào giải đấu chính, tâm trạng ngược lại đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Sau khi ván thứ hai kết thúc, người dẫn chương trình phỏng vấn WDF ở phía sau sân khấu, lần này người tiếp nhận phỏng vấn là Nam Tụng.

Lúc được hỏi vào giờ phút này muốn cảm ơn ai nhất, Nam Tụng rất muốn nói: Cảm ơn sự phát triển nhanh chóng của công nghệ y tế, cảm ơn các nhà khoa học đã có những đóng góp to lớn cho y học, cảm ơn ibuprofen.

Nhưng mà, cô ấy đã nhịn được.
Sau khi phỏng vấn Nam Tụng, người dẫn chương trình lại phỏng vấn Thì Phỉ, hỏi tâm trạng của anh vào lúc này như thế nào.
Thì Phỉ: “Rất bình tĩnh.”- —Đọc FULL tại —
Phóng viên: “Bỏ lỡ cơ hội tham gia giải đấu chính, tới tham gia trận đấu tuyển chọn, có lời gì muốn nói không?”
Thì Phỉ: “Nghe nói kỹ năng của chúng tôi không bằng người ta, cần phải trau dồi thêm.

Nhưng chỉ trong hai trận đấu, có thể cũng không học được gì nhiều.”
Phóng viên mỉm cười gật đầu, trong lòng oán thầm: Đây là đang bất mãn với quyết định của hiệp hội sao?
Phóng viên: “Sắp tới sẽ bắt đầu chuẩn bị giải đấu mùa hè, đối với chiến đội có kỳ vọng gì không?”

Thì Phỉ nhíu mày, tại sao các phóng viên đều thích hỏi những câu hỏi như vậy? Câu hỏi giống như vậy anh đã trả lời rất nhiều lần rồi, bây giờ còn muốn nói lại một lần nữa?
“Nói ra cũng là lời suông, không có ý nghĩa.”
Sắc mặt của phóng viên trở nên có chút không tự chủ được, nhắm mắt hỏi một câu cuối cùng: “Rất nhiều người hâm mộ đều quan tâm đến vấn đề cá nhân của bạn, thích cô gái như thế nào? Có tiện tiết lộ không?”
“Tiết lộ cái gi?”- —Đọc FULL tại —
“Tiêu chuẩn chọn bạn gái?”
“Tôi đã có bạn gái rồi.”
“…”
Sau khi chiến thắng trận đấu tuyển chọn, Thì Phỉ thực hiện lời hứa, dẫn mọi người đến Vinh Uyển ăn một bữa thịnh soạn.

Đa Lan, Tinh Tinh và Tiểu Ngọc cũng đi, tất cả thành viên của gia đình WDF đều đến đông đủ.
Mọi người đều vui vẻ, sau khi uống rượu, Phùng Ly, Thạch Đậu cứ một hai không ngừng gọi Tô Mộc Hề là chị dâu, cứ thay nhau gọi, Tô Mộc Hề cảm thấy mình giống như rơi vào đồi chị dâu rồi.

Tô Mộc Hề ngượng ngùng, có hơi khó xử, đáp lại cũng không được, mà không đáp lại cũng không xong, trong lòng như có hai phiên bản của bản thân đang giằng co vậy.

Thì Phỉ cũng không ngăn cản, cứ nhìn bọn họ làm loạn.

Đương nhiên bọn họ cũng không dám quá lỗ mãng, dù sao Thì Phỉ cũng đang ngồi trên ghế chính, cặp mắt sắc bén như đang cảnh cáo bọn họ: Có chừng mực.
Hà Ngộ sau khi uống rượu thì đột nhiên đa cảm, chống lại ánh mắt lạnh thấu xương của Thì Phỉ, đến gần Tô Mộc Hề thấp giọng hỏi: “Chị là người phụ nữ của lão đại, thì em có phải nên giữ khoảng cách với chị không?”- —Đọc FULL tại —
Tô Mộc Hề không nhịn được mà tát cậu ấy một cái, cười nói: “Cậu uống đến ngốc rồi à?”
Hà Ngộ mắt đỏ như sắp khóc: “Hù chết em rồi, em còn tưởng rằng chị đã quên mất chuyện lúc nhỏ của chúng ta rồi.

Chị đừng quên, tình nghĩa nhiều năm của chúng ta đó!”
“Khụ!” Thì Phỉ vừa hắng giọng, vừa dùng ngón tay xinh đẹp cầm ly nước, ánh mắt không lành nhìn Tô Mộc Hề giống như nhìn một con thỏ.
Hà Ngộ chống lại áp lực nói, “Lão đại anh đừng bất mãn, em và Mộc Hề thật sự đã quen nhau gần mười năm.”
Thì Phỉ hừ lạnh một tiếng, ngừng uống nước, đặt lại trên bàn, khiêu khích nhìn Hà Ngộ: “Mười năm thì thế nào, cả đời này của Mộc Hề đều là của anh.”
Tô Mộc Hề kịp thời ngăn cản kiểu so sánh ngây ngô của bọn họ, Thì Phỉ kéo cô vào trong lòng, ghé sát vào lỗ tai cô cắn một cái: “Hơn chín năm nữa, là chúng tôi đã quen nhau mười năm.”
Tô Mộc Hề không nhịn được mà thấp giọng bật cười, ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt đen của anh sáng ngời, giống như bầu trời đêm đầy sao vào mùa hè, mà cô thì ở giữa các vì sao.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Hà Ngộ: Lão đại, dựa theo cách tính này của anh, thì em và Mộc Hề có lẽ đã biết nhau cả đời rồi.
Thì Phỉ: Cậu cút cho anh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.