Đọc truyện Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời – Chương 46: Mộc Hề Đối Mặt Với Vẻ Đẹp Nhìn Thôi Đã Thấy No Của Thì Phỉ Thì Làm Sao Có Thể Khống Chế Được
Tam Tam ôm mặt yy: “Thì Phỉ nhất định sẽ nâng mặt Mộc Hề của chúng ta thế này, nghiêng đầu mà hôn, thâm tình mà khép hờ đôi mắt, môi và cằm chuyển động theo nụ hôn, còn có yết hầu ở cổ khẽ lên xuống, mẹ ơi quá gợi cảm! Hình ảnh đẹp đến không dám tưởng tượng!”
Ký túc xá phòng 301 có một quy định bất thành văn, nếu có bạn trai, thì phải mời cả phòng đi ăn cơm.
Trước đây khi Cốc Yến Yến và Chung Sở An quen nhau, Chung Sở An đã mời bọn cô đến một nhà hàng phương Tây nổi tiếng ở Phổ Thành để ăn.
Hôm nay, đã đến lượt Tô Mộc Hề…- —Đọc FULL tại —
Cô thừa nhận, việc thú nhận chuyện của cô với Thì Phỉ ở trước mặt bạn cùng phòng là rất khó, cô chợt hiểu ra trước đây tại sao Cốc Yến Yến lại che giấu chuyện tình yêu của mình.
Cô còn chưa nghĩ ra nên nói chuyện này như thế nào, thì Cốc Yến Yến đã nhận được tin từ Chung Sở An, tối hôm đó liền một cước đá tung cánh cửa ký túc xá.
Lúc ấy căn phòng rất yên tĩnh, Tô Mộc Hề đang làm bài tập, Tam Tam và Hiểu Tình đều đang đọc sách, nên động tĩnh lớn này, đã khiến cho ba người giật nảy mình.
Tam Tam vuốt ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Bạn học Cốc mãn ngày an, cậu có thể dịu dàng một chút không?”- —Đọc FULL tại —
Cốc Yến Yến có ý ám chỉ nói: “Ký túc xá của chúng ta xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao có người lại bình tĩnh như vậy chứ?”
Tô Mộc Hề cảm giác được một luồng khí lạnh lẽ bốc lên từ phía sau, quay đầu nhìn lại, Cốc Yến Yến quả nhiên đã đi tới bên cạnh.
Tam Tam và Hiểu Tình đều ngẩn ra, Hiểu Tình hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cốc Yến Yến nhìn Tô Mộc Hề đang lặng lẽ đứng dậy định chạy trốn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu nghĩ sao, bạn gái của Thì Phỉ?”
Mặc dù Tam Tam và Hiểu Tình rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì cũng có lý, dù sao thì biểu hiện của Thì Phỉ đã quá rõ ràng rồi.
Tam Tam vui mừng nói: “Cải trắng của chúng ta, cuối cùng cũng bị heo đào rồi!”
Hiểu Tình đẩy kính: “Heo đào cải trắng lúc nào? Chúng tớ đều không biết.”
Cốc Yến Yến trừng lớn hai mắt: “Đó là bởi vì bản thân cải trắng không nói.”
Tô Mộc Hề cười hì hì: “Tớ là cây cải trắng, tớ không biết nói chuyện.”- —Đọc FULL tại —
Khí thế của Cốc Yến Yến dâng cao, Tam Tam và Hiểu Tình cũng đi tới, Tô Mộc Hề thu lại nụ cười, nhận tội đúng lúc: “Tớ chỉ là vẫn chưa nghĩ ra nên nói với các cậu như thế nào, dù sao, da mặt tớ cũng mỏng, những lời này thật khó mà nói.”
Tam Tam: “Tới mức độ nào rồi? Nắm tay chưa? Ôm chưa? Hôn chưa?”
Hỏi câu hỏi này, cũng quá xấu hổ rồi, làm sao trả lời chứ? Tô Mộc Hề kiên trì đổi chủ đề: “Vẫn theo quy củ, đãi khách đi, các cậu muốn ăn cái gì? Tối mai có được không?”
Nhưng mà ba người trước mắt này dường như không hề có hứng thú với việc đãi khách.
Tô Mộc Hề đáp một nẻo, xem ra chính là thầm thừa nhận.
Hiểu Tình: “Không cần nghĩ cũng biết, Mộc Hề đối mặt với vẻ đẹp nhìn thôi đã thấy no của Thì Phỉ, thì làm sao có thể khống chế được?”
“Tớ…”
Cốc Yến Yến ngắt lời Tô Mộc Hề: “Muốn hôn môi với Thì Phỉ đẹp trai đó là điều không thể, nhưng mà muốn xem dáng vẻ hôn môi của anh ấy.”
Tam Tam ôm mặt yy: “Thì Phỉ nhất định sẽ nâng mặt Mộc Hề của chúng ta thế này, nghiêng đầu mà hôn, thâm tình mà khép hờ đôi mắt, môi và cằm chuyển động theo nụ hôn, còn có yết hầu ở cổ khẽ lên xuống, mẹ ơi quá gợi cảm! Hình ảnh đẹp đến không dám tưởng tượng!”
Hiểu Tình nghe Tam Tam nói như vậy, cũng đỏ mặt, nói nhỏ: “Tớ cũng muốn xem.”
Mặt của Tô Mộc Hề cũng đỏ, giả vờ tức giận nói: “Ba người các cậu thật háo sắc!”- —Đọc FULL tại —
Tam Tam, Cốc Yến Yến và Hiểu Tình cùng nắm tay Tô Mộc Hề, vẻ mặt chân thành: “Mộc Hề, chúng tớ có thể không cần ăn cơm, nhưng mà hãy thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chúng tớ có được không?”
Được không? Đương nhiên là không! Bọn họ muốn đi dạo kỹ viện à! Kỹ nữ lại còn là Thì Phỉ! Cô tuyệt đối không để cho Thì Phỉ bị ba sắc nữ này khinh thường!
Thì Phỉ biết được quy củ của ký túc xá phòng 301 từ Chung Sở An, chủ động đãi.
Tô Mộc Hề đã nhiều lần nói không cần, nhưng Thì Phỉ lại nghĩ cô xấu hổ, nên đã tự quyết đặt phòng ở Vinh Uyển.
Nhưng anh nào biết, bầy sói đói trong ký túc kia không phải mong muốn bữa ăn này chứ!
Vào ngày chiêu đãi, Chung Sở An cũng đến, anh ta nói bản thân lấy tư cách là người nhà của phòng 301, nên dự tiệc là chuyện đương nhiên.
Cốc Yến Yến, Tam Tam và Hiểu Tình ngồi trong phòng riêng của Vinh Uyển, nhìn Thì Phỉ cầm thực đơn gọi món, lén lút giao tiếp ánh mắt với nhau, Tô Mộc Hề mở to mắt, muốn làm cho bọn họ sợ một chút, nhưng mà hiệu quả quá nhỏ.
Thì Phỉ hỏi Chung Sở An: “Uống rượu không?”
“Uống rượu thì lái xe thế nào?”
“Mộc Hề lái.” Thì Phỉ quay sang bên cạnh, hỏi ý của Tô Mộc Hề: “Có thể không?”
Tô Mộc Hề gật đầu: “Ừm.”
Cốc Yến Yến, Tam Tam và Hiểu Tình nhìn nhau một cái, lộ ra nụ cười mỉm.
Uống uống uống, uống rượu dễ mất lý trí.
Chung Sở An cầm ly nước, nhưng lại để bên môi, nhìn đi nhìn lại mấy cô gái nhỏ: “Các em đang có kế hoạch gì?”- —Đọc FULL tại —
Cốc Yến Yến lập tức khôi phục ánh mắt bình thường: “Không có gì.” Sau đó nói với Thì Phỉ: “Hôm nay đã để lão đại tốn kém rồi.”
Cốc Yến Yến thường đi theo Chung Sở An lăn lộn trong căn cứ, trong một thời gian dài, cũng học các thành viên trong đội gọi Thì Phỉ là lão đại, chỉ khi không có ai mới gọi bằng tên riêng, như vậy tỏ ra “tôn trọng” hơn.
Thì Phỉ đóng thực đơn lại đưa cho người phục vụ, đồng thời mở khăn trải bàn ra: “Ừm, chỉ là không biết rõ khẩu vị của mọi người, nếu gọi món mọi người không vừa ý, thì có thể gọi thêm bất cứ lúc nào.”
Tam Tam vội vàng nói: “Bọn em không kén ăn, ăn cái gì cũng được.”
Trong lòng ba cô gái đều có ý nghĩ xấu xa, nhưng ngay tại lúc đồ ăn lên thì đều không xuất đầu lộ diện.
Từ lâu đã nghe nói ẩm thực Hàng bang [1] mà Vinh Uyển làm siêu cấp ngon, nên đương nhiên giá cả sẽ không rẻ, các cô vẫn chưa có cơ hội (chưa có tiền) tới trải nghiệm, hôm nay thử một chút, quả nhiên rất phi thường.
[1] Ẩm thực Hàng bang: là một phần quan trọng trong văn hóa ẩm thực của Chiết Giang, chủ yếu là mặn và hơi ngọt.
Ăn xong, thì đương nhiên không thể tránh khỏi nói tới diễn biến phát triển tình cảm của nhân vật chính trong ngày hôm nay.
Ví dụ như bọn họ quen nhau như thế nào, yêu nhau như thế nào.
Cốc Yến Yến giơ tay nói: “Tớ biết, lúc Mộc Hề làm thủ tục đi học trở lại đã gặp lão đại, lúc về còn nói chuyện với tớ.”
Tam Tam và Hiểu Tình không hẹn mà cùng nhìn về phía Tô Mộc Hề, hóa ra là yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên?
Thì Phỉ cũng nhìn Tô Mộc Hề ở bên cạnh, hóa ra cô cũng sẽ nói về anh sau lưng.
Anh dịu dàng đưa tay lên xoa tóc cô.
Cốc Yến Yến, Tam Tam và Hiểu Tình suýt chút nữa tử trận.
Hình ảnh của Thì Phỉ trong lòng mọi người là gì? Kiêu ngạo, lạnh lùng, kiệt ngao bất tuân, nhưng Thì Phỉ vào khoảnh khắc này lại quá dịu dàng! Ánh mắt kia, có thể thêm mắm thêm muối một bài văn cưng chiều 200.000 chữ!
Chung Sở An nói: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy Mộc Hề, là ở quán thịt nướng ở cổng phía đông, Thì Phỉ vô cùng kiên quyết kéo Mộc Hề vào chiến đội, anh cảm thấy lúc ấy cậu ta đã có ý nghĩ không an phận với Mộc Hề rồi.”
Nói như vậy, thì đều là vừa gặp đã yêu sao? Mẹ ơi, quá lãng mạn rồi, trái tim không chịu nổi nữa.- —Đọc FULL tại —
Nhịp tim của Tô Mộc Hề cũng rất nhanh, cô cầm ly nước lên uống, muốn giảm bớt tâm trạng kích động của mình.
Lúc này, cửa phòng riêng bị đẩy ra, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây thẳng tắp, đeo gọng kính anh tuấn xuất hiện sau cửa, khiến các cô gái trong phòng không hẹn mà cùng nín thở.
Ôn Tu Viễn mỉm cười nói: “Du Nhiên nói nhìn thấy em, cho nên anh tới xem một chút.”
Mặc dù chỉ là nụ cười nhàn nhạt thể hiện lễ độ, nhưng cũng đủ khiến người ta mất hồn, giọng nói lại dễ nghe đến mức có thể làm cho lỗ tai mang thai.
Thì Phỉ đứng dậy, đi về phía cửa: “Mời bạn ăn một bữa cơm, cùng dùng không?”
Bọn họ thì thầm điều gì đó, rồi cùng nhau rời khỏi phòng riêng.
Khi cánh cửa phòng riêng đóng lại, mọi người đều rối rít hỏi anh ấy là ai.
Chung Sở An nói: “Anh họ của Thì Phỉ.
Đại phú hào, siêu giàu.”
“Khó trách, nhìn có chút giống Thì Phỉ.”
“Gen nhà bọn họ tốt quá!”
Bên ngoài phòng riêng, Thì Phỉ và Ôn Tu Viễn đứng trên hành lang trò chuyện đôi câu.
Ôn Tu Viễn nói: “Nếu như anh không nhìn nhầm, thì CFO của em cũng ở đây.”
Thì Phỉ nhàn nhạt nhìn anh ấy một cái, sao anh ấy vẫn còn nhớ chứ? Vì vậy sửa lại nói: “Bây giờ cô ấy là bạn gái của em.”
“Cá nhân anh không tán thành tình yêu văn phòng.”
“Anh cũng không phải là cổ đông của em.” Ý tứ là, tiền còn không đưa cho anh, mà lại quản anh có tình yêu văn phòng hay không sao?
Ôn Tu Viễn cười: “Còn muốn gọi thêm đồ ăn sao? Anh cho người chuẩn bị.”
“Không cần.”- —Đọc FULL tại —
“Uống rượu à? Để lại tài xế cho em?”
“Mộc Hề biết lái xe.”
“Chính là CFO của em?”
Thì Phỉ sửa lại lần nữa: “Bạn gái em!”
“OK, vậy không làm phiền bọn em nữa.
À đúng rồi, nghe nói cửa hàng trực tuyến hoạt động không tệ, em nên bắt đầu cân nhắc chuyển sang kinh doanh dạng công ty đi, xưởng nhỏ chung quy cũng không phải kế hoạch lâu dài.”
Đưa mắt nhìn Ôn Tu Viễn rời đi, Thì Phỉ trở về phòng.
Người anh họ này của anh không sai, chỉ là ở trung tâm thương mại lâu dài, nên đã quen nhìn mọi thứ bằng con mắt của một thương nhân, cũng đã quen với việc cân đo đong đếm lợi và hại trước khi làm bất cứ chuyện gì, anh không cho như vậy là không tốt, nhưng mà kém nhân đạo một chút.
Đối với kiến nghị cuối cùng của Ôn Tu Viễn, gần đây anh vẫn luôn cân nhắc, cũng có ý định chính thức đăng ký thành lập công ty, mọi thứ đều phải dần dần tiến vào nề nếp mới được.
Hơn nữa gần đây anh lại có ý tưởng mới, nếu như đưa vào thực hiện, thì việc đầu tiên chính là phải có công ty chính quy hỗ trợ.
Thì Phỉ gọi rượu vang đỏ, mọi người đều uống một chút.
Sau khi ăn xong, Chung Sở An ném chìa khóa xe cho Cốc Yến Yến, cô ấy mặt đầy vẻ khó hiểu: “Làm sao vậy?”
“Anh uống rượu, em lái xe.”
“Em không biết lái xe!”
Chung Sở An sửng sốt một chút, sau đó cao giọng: “Vậy tại sao lúc anh mới uống rượu lại không ngăn anh?”
Cốc Yến Yến: “Anh biết mà!”- —Đọc FULL tại —
Cốc Yến Yến đã từng nói cô ấy không biết lái xe, là do anh ta quên mất, Chung Sở An nhất thời cứng họng.
Mọi người nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hai người bọn họ, cười đến ôm bụng, cặp đôi hài hước này quả là xứng đôi vừa lứa.
Vì vậy, Chung Sở An và Cốc Yến Yến ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ lái xe thuế, Tô Mộc Hề lái xe, đưa Tam Tam và Hiểu Tình trở về trường học.
Thì Phỉ không uống nhiều, nhưng dù sao cô cũng là một tài xế mới, lúc lái xe tập trung toàn bộ tinh thần, huống chi còn có người ngoài, nên anh không tiện nói chuyện với cô, vì vậy trên đường cũng nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn thấy xe chạy vào sân trường, cách toà nhà ký túc xá càng lúc càng gần.
Tam Tam và Hiểu Tình không hẹn mà cùng thở dài, xem ra hôm nay không thấy kịch hay rồi.
Đến nơi, Tam Tam và Hiểu Tình xuống xe, một lần nữa cảm ơn sự chiêu đãi thịnh tình của Thì Phỉ, cũng chúc hai người trăm năm hòa hợp, vĩnh kết đồng tâm.
Tô Mộc Hề nghe mà đau đầu, cũng không biết là ai uống quá nhiều, lời như vậy mà cũng có thể nói được.
Tam Tam và Hiểu Tình trở về ký túc xá, Tam Tam phát hiện đèn bàn của mình không sáng, cô ấy thấy thời gian còn sớm, nên cầm ví và điện thoại đi ra ngoài mua đèn.
Từ ký túc xá đến siêu thị gần nhất, đi đường chính phải mất mười phút đi bộ, mà đường nhỏ phía sau ký túc xá, thì chỉ mất năm phút, nhưng đường nhỏ kia quanh năm không có đèn, cho nên buổi tối có rất ít người đi, là nơi thích hợp để các cặp đôi hẹn hò.- —Đọc FULL tại —
Tam Tam là người ít sợ bóng tối nhất, nên mỗi tối đi siêu thị, cô ấy đều chọn đi đường tắt, cô ấy còn luôn hù dọa những người đi cùng, mọi người trong phòng ký túc 301 đều từng bị cô ấy dọa.
Đặc biệt là, hai bên đường đều là cây dương thẳng tắp, một khi gặp gió, thì những chiếc lá dương bắt đầu va vào nhau, thêm phần hiệu ứng kinh dị.
Tam Tam lê dép lê, bước đi thong thả trên con đường nhỏ, một đoạn đường mà gặp được không ít cặp đôi đang hẹn hò ở đây, đi đi, không ngờ lại nhìn thấy Thì Phỉ và Tô Mộc Hề.
Bọn họ ôm nhau, Mộc Hề tựa lưng vào gốc cây đại thụ, chi tiết cụ thể không thấy rõ, nhưng quả thực là đang nâng mặt.
Huyết dịch của Tam Tam lúc đó sôi trào, từng tế bào nhỏ đều hoạt động vô cùng mạnh mẽ, tay chân nóng lên, nhịp tim cũng nhanh dần lên.
Cô ấy nín thở dừng lại nhìn một hồi, nhưng lại lo lắng nhìn lâu sẽ bị phát hiện, nên vẫn quyết luyến không nỡ đi một bước thì ba bước quay đầu lại.
Tam Tam nhắn tin cho Hiểu Tình: Bảo cậu đi ra mà cậu không đi, hối hận cả đời.
Hiểu Tình: Tớ không thèm đi rừng cây dương với cậu.
Tam Tam: Nhưng mà trong rừng cây dương có Mộc Hề, còn có Thì Phỉ.
Hiểu Tình: Thật không??
Tam Tam: Thật, Thì Phỉ đè Mộc Hề lên cây, hôn.
Tam Tam: Chỉ tiếc là ánh sáng quá tối, không chụp hình được.
Lúc Tam Tam mua bóng đèn xong đi ra khỏi siêu thị, phát hiện Hiểu Tình vẫn chưa trả lời mình.
Cô ấy cầm bóng đèn đi về theo đường cũ, vốn còn muốn nhìn trộm Thì Phỉ và Mộc Hề nữa, nhưng nào còn bóng dáng của bọn họ chứ? Ngược lại thì thấy Hiểu Tình vội vàng chạy tới.- —Đọc FULL tại —
“Người đâu? Cậu không phải đang lừa tớ chứ?”
Mặc dù bình thường Hiểu Tình rất ít nói, trông rất điềm đạm, nhưng thật ra thì… hắc hắc hắc.
Tam Tam bày ra vẻ cậu không tin tớ thì thôi: “Đợi lát nữa Mộc Hề quay về cậu hỏi cậu ấy đi, xem tớ có phải lừa cậu không.”
Trên đường trở về, Hiểu Tình rụt bả vai, kéo chặt cánh tay của Tam Tam, đi từng bước theo Tam Tam.
Tam Tam cười nhạo cô ấy: “Không phải vừa nãy lá gan rất lớn sao?”
“Vừa nãy có một niềm tin chống đỡ tớ.” Hiểu Tình dừng một chút, nói nhỏ: “Cái đó… Tớ muốn nghe phát sóng trực tiếp.”
Lúc ấy ánh đèn mờ mờ, Tam Tam thật sự không nhìn thấy rõ bọn họ hôn nhau như thế nào, thật sự không biết nên phát sóng trực tiếp như thế nào: “Cái này… Thì Phỉ… sau đó thì…”
“Cậu có thể nói rõ được không?”
“Được rồi tớ không thấy rõ.”
Hiểu Tình: “Vẫn cảm giác như cậu đang lừa tớ.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Đứng đắn mà nói, thì Thì Phỉ cảm thấy ở trong con hẻm ít người mà ôm ôm ấp ấp hôn hôn cảm giác cũng không tệ, rất phù hợp, nhưng mà người trong vòng tay của anh dường như có hơi khác thường.
“Chúng ta đi thôi.”
“Sao vậy?
“Tam Tam nói chỗ này có ma.”
“Nói dối.”- —Đọc FULL tại —
“Nhưng em vẫn có hơi sợ.”
Thì Phỉ thở dài, chỉ có thể kéo cô đi..