Bạn đang đọc Ánh trăng nói đã lãng quên – Chương 2 part 1
Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:”Table Normal”; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-qformat:yes; mso-style-parent:””; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin-top:0cm; mso-para-margin-right:0cm; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0cm; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:”Calibri”,”sans-serif”; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-fareast-font-family:”Times New Roman”; mso-fareast-theme-font:minor-fareast; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin; mso-bidi-font-family:”Times New Roman”; mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
Chương 1 – Trăng non
1 – Sơ Vi, cậu là người bạn duy nhất của mình.
Ngày rời khỏi thành phố Z đến trường đại học nhập học, tôi và mẹ lại cãi nhau.
Chủ đề của cuộc cãi vã lần này là “rốt cuộc phải cất mấy nghìn tệ tiền học phí ở đâu mới an toàn”. Mẹ tôi nói, với cái kiểu huyênh hoang khoác lác thường ngày của tôi, lúc nào cũng gây chú ý như thế, chắc chắn học phí sẽ bị lấy trộm.
Còn tôi dĩ nhiên có chết cũng không làm theo cái đề nghị “cất tiền trong hộp xà phòng này, sau đó giấu hộp xà phòng trong xô, rồi lấy chậu rửa mặt đậy lại, cuối cùng lấy chăn trùm lên” của mẹ.
Lúc mà hai mẹ con không ai chịu nhường ai thì phía dưới có người gọi tôi. Tôi tức giận thò đầu ra, nhìn thấy Quân Lương đeo kính màu tím, ấn cửa xe xuống đắc chí cười và nói:
– Sơ Vi, bố mình sai người đưa bọn mình đi.
Nhân lúc tôi không cảnh giác, mẹ tôi đã thành công “thực thi” kế hoạch của mình. Nhìn mẹ thoăn thoắt chuyển hành lý của tôi ra thùng xe của Quân Lương, tôi có cảm giác muốn chết.
Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, mẹ không thèm nhìn tôi mà dặn dò Quân Lương hết cái này đến cái kia, cứ như thể Quân Lương mới là con gái bà, còn tôi chỉ là người dưng.
Cuối cùng, mẹ nói với tôi:
– Đừng có mà tiêu tiền bừa bãi, những thứ có thể mua mà cũng có thể không thì đừng có mua.
Tôi lườm một cái, khó chịu đóng cửa xe lại, không buồn để ý đến mẹ.
Xe đi được một đoạn, hình bóng của mẹ qua gương chiếu hậu càng lúc càng nhỏ. Không biết vì sao tôi bỗng thấy sống mũi cay cay. Cảm giác này thật tệ, tôi bất giác bặm chặt môi, cố gắng hết sức xua đi nỗi thương cảm ấy.
Đợi đến lúc đèn đỏ, Quân Lương quay sang nhìn tôi, sau đó nghiêng đầu, vỗ vai tôi:
– Sao thế, mắt đỏ hoe thế kia, không nỡ xa mẹ hả?
Tôi nghe câu nói ấy mà thấy buồn nôn. Ai không nỡ chứ? Từ nhỏ tới lớn, ước mơ lớn nhất của tôi ngoài thế giới hòa bình là nhanh chóng trưởng thành, kiếm được tiền, thoát khỏi sự quản thúc của mẹ!
Quân Lương bỏ kính râm trên đỉnh đầu xuống, đặt lên mũi. Tôi không biết cô ấy đang nhìn đi đâu, chỉ nghe thấy cô ấy nói:
– Sơ Vi, cậu đúng là Na Tra.
Lúc chúng tôi đến trường Đại học Truyền Thông thì cũng đã nghỉ trưa. Các thầy cô giáo đều đi nghỉ trưa. Ở cổng trường có đủ các hàng quán, từ hàng bán thẻ điện thoại đến hàng kem, nước ngọt giải khát. Quân Lương đưa cho tôi một tờ giấy ướt hương hoa hồng, khẽ nói:
– Chúng mình đi ăn đã.
Tôi không hiểu lúc mang thai Quân Lương, mẹ cô ấy đã ăn gì mà sinh ra được người con có thể chất khác thường như thế. Vì sao mọi người đều đầm đìa mồ hôi còn cô ấy thì vẫn mát mẻ?
Thời tiết quá nóng bức, chúng tôi không ăn được gì, chỉ ăn vài ba miếng. Lúc chúng tôi đứng dậy thanh toán, một anh chàng cao gầy, đeo kính ở bàn bên cạnh nghiêm túc nói với chúng tôi:
– Vì muốn giảm béo mà ăn vài ba miếng đã OVER rồi, thật là quá lãng phí.
Tôi và Quân Lương nhìn nhau, sau khi chắc chắn anh ta đang nói chuyện với chúng tôi, chúng tôi lại nhìn nhau. Sau khi chắc chắn cả hai chúng tôi đều không quen người dùng tiếng Anh bừa bãi này, tôi nói:
– Thời tiết oi bức, không muốn ăn, nếu anh không chê thì hãy giúp đỡ, chúng tôi không mắc bệnh truyền nhiễm đâu.
Thực ra tôi cũng chỉ nói đùa thôi, nào ngờ anh ta không chút khách sáo bưng đĩa trứng rán của chúng tôi đi, còn ngoảnh lại nói:
– Vậy thì tôi giúp hai người giải quyết nhé.
Quân Lương dở khóc dở cười, cô ấy hỏi người đang trợn mắt há mồm là tôi:
– Anh ta giải quyết cái gì thế? Đói hay là buồn?
Hết thời gian nghỉ trưa, ngôi trường lại nhộn nhịp hẳn lên, khắp nói đều là tiếng cười nói. Chốc chốc loa lại thông báo: “Bạn XXX, có người nhặt được hồ sơ của bạn, mời bạn đến nhận lại”, hoặc “Bạn XX, hành lý của bạn đã được bạn XXX nhặt được ở chỗ XX”.
Tôi nghi ngờ nếu mình chăm chú nghe tiếp sẽ nghe thấy thông báo đã từng khiến mình suy sụp: “Bạn Lý Tử Minh ở lớp F năm thứ ba, mẹ của bạn cầm hai hộp sữa Vương Tử chờ bạn ở cổng trường…”.
Quân Lương đẩy tôi:
– Đừng có ngây ra đấy nữa, chuyên ngành của mình đăng ký ở đằng kia, mình ra đó trước, lát nữa gọi điện nhé!
Sau khi Quân Lương đi, bỗng nhiên toàn thân tôi như bị điện giật!
Bởi vì lúc ấy tôi mới nhớ ra khoản học phí “khổng lồ” của mình được giấu ở chỗ “bí mật”. Nếu không có người giúp tôi, tôi sẽ không thể lấy được!
Đúng lúc tôi sắp suy sụp thì liếc thấy anh chàng đã coi thường tôi và Quân Lương vì đã lãng phí thức ăn trong nhà ăn. Dưới cái nắng như thiêu như đốt, anh ta tươi cười ngắm nghía một người đang đội chiếc chăn bông dầy trên đầu, hai tay ra sức khua khoắng chiếc xô bên dưới chậu rửa mặt nhưng không tìm thấy thứ gì như tôi.
Sau một lúc rất lâu, anh ta không kìm được hỏi tôi:
– Cậu không nóng sao?
Nhảm nhí, dĩ nhiên là tôi nóng rồi, cái chăn bông nặng năm cân đè lên đầu ai mà không nóng cơ chứ? Nhưng tôi thật sự không muốn lấy cái hộp xà phòng đó ra trước mặt mọi người, rồi giống như biểu diễn ảo thuật lấy ra mấy nghìn tệ trong đó.
Sau khi hiểu rõ tình hình, anh ta nhìn tôi đầy khinh miệt:
– Cậu đúng là OVER, thế thì có sao chứ, đừng sĩ diện như thế, OK?
Dưới sự yểm hộ của anh ta, cuối cùng tôi đã khó nhọc lấy được tiền trong hộp xà phòng. Sau đó nhìn sổ đăng ký của lớp E khoa Ngữ văn, tôi mới biết anh chàng lúc nào cũng “OVER” với “OK” này là lớp trưởng lớp tôi, Lương Tranh.
Tôi hỏi:
– Sao cậu có thể làm lớp trưởng được?
Anh ta rất thành thực:
– Mình là người đăng ký đầu tiên.
Thực ra tôi vẫn còn một câu rất muốn hỏi nhưng lại ngại không dám:
– Cái từ OVER mà cậu hay nói có cùng nghĩa với cái từ OVER mà mình biết không?
Lúc đăng ký, tôi lại quen một cô gái mà tôi nghĩ là Thượng đế rất “thiên vị” cô ta. Cô ta đứng trước mắt tôi, hai chân nhỏ như hai que diêm. Lúc cô ta quay mặt lại tôi giật nảy mình. Tôi rất muốn hỏi, trời nóng như thế này đánh phấn dày như vậy, da có chịu nổi không?
Cô ta không thèm nhìn một người muốn nói rồi lại thôi như tôi mà nũng nịu nói với Lương Tranh vẫn im lặng đứng cạnh tôi:
– Lớp trưởng, mình nóng quá, cậu đi mua giúp mình chai nước cam được không? Chai lạnh ấy!
Thấy Lương Tranh hớt hải chạy đi, tôi đau lòng nghĩ, lớp trưởng, cậu mới thực sự OVER.
Quân Lương nói với tôi cô ấy đã nghĩ ra cách để nhà trường sắp xếp cho chúng tôi ở cùng ký túc. Tôi trợn tròn mắt hỏi:
– Không phải chứ, không cùng chuyên ngành, không cùng lớp cũng có thể sắp xếp ở cùng nhau?
Cô ấy đung đưa chùm chìa khóa trước mặt tôi, vẻ mặt đầy kiêu hãnh:
– Bí thư của trường này và bố mình rất thân thiết, giúp chút chuyện nhỏ nhặt này thì có là gì! Không sao, cứ đi theo bà chị này, đảm bảo cậu không thiệt thòi đâu.
Điều này không cần Quân Lương nói tôi cũng biết. Những vấn đề mà tiền và quyền lực có thể giải quyết được thì đó không phải là vấn đề.
Chúng tôi luống cuống sắp xếp hành lý, đang định lấy một chậu nước chuẩn bị dọn vệ sinh thì cái cô gái đòi nước cam lạnh kia xuất hiện trước mặt. Cô ta tìm một chiếc giường trống rồi ngồi xuống, vừa uống nước cam vừa giới thiệu với chúng tôi:
– Mình tên là Đường Nguyên Nguyên…
Sau đó là một tràng giải thích cho cái tên của mình.
Quân Lương đeo tai nghe nên không nghe thấy những lời lan man lộn xộn của cô ta. Nhưng một người học khoa Ngữ văn như tôi thì thấy xấu hổ đến nỗi phát ói.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi cảm thấy cô gái này và tay lớp trưởng “OVER” kia thật đúng là một cặp trời sinh, đông tây hợp bích, thiên hạ vô địch.
Tối hôm ấy tôi may mắn được tận mắt nhìn thấy Đường Nguyên Nguyên sau khi tẩy trang. Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao cô ta lại đánh phấn dày như vậy. Nói thế nào nhỉ, những đường nét trên khuôn mặt cô ta không xấu lắm, chỉ có điều da quá xấu, khuôn mặt đầy tàn nhang khiến người ta nhìn mà cảm giác như đã trải qua nhiều cuộc bể dâu.
Kỹ thuật che tì vết tinh xảo của cô ấy khiến Quân Lương phải thốt lên:
– Cậu nên đi đóng Họa bì mới đúng.
Đường Nguyên Nguyên không để bụng mà nói với chúng tôi:
– Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, ngực nhỏ cũng có thể nâng ngực, đàn ông có thể thay đổi giới tính thành phụ nữ, chút tàn nhang này của mình thì có là gì. Đợi đến khi có tiền mình sẽ đi tẩy tàn nhang, nhân tiện phẫu thuật nâng chân mày, đến lúc ấy không biết có bao nhiêu chàng trai đuổi theo mình.
Quân Lương gật đầu với cô ta:
– Được đấy, mình rất thích sự tự tin mù quáng này của cậu.
Cô ta cười, trên thế giới này ngoài những người có tấm lòng rộng mở, bao la như biển cả, còn có loại người cũng có thể “không bận tâm thiệt hơn, không tính toán vinh nhục”, đó là những người hoàn toàn sống trong thế giới của mình. Trong suy nghĩ của họ, mình là người hoàn mỹ nhất. Tất cả những lời nói không thân thiện của những người xung quanh đều xuất phát từ lòng đố kỵ.
Hôm sau có buổi lễ chào đón tân sinh viên hết sức quan trọng, không thể đến muộn. Lúc trời tờ mờ sáng, Đường Nguyên Nguyên đã thức dậy, chuẩn bị trang điểm. Lúc ấy tôi và Quân Lương vẫn chưa tỉnh. Đợi đến khi chúng tôi đánh răng rửa mặt xong thì Đường Nguyên Nguyên mặt đầy tàn nhang tối qua đã biến thành người khác.
Đường Nguyên Nguyên đeo túi LV màu xanh, mỉm cười với chúng tôi:
– Mình đi trước đây, các cậu cũng nhanh lên.
Sau khi cô ta đi, Quân Lương hỏi tôi:
– Cái túi kia là xịn hay nhái đấy?
Tôi nhún vai:
– Mình không biết, có điều tối qua lúc đăng ký nghe thấy cô ta nói với người khác cái túi ấy số lượng có hạn, trên thế giới chỉ có hai trăm cái, Trung Quốc có mười cái, trong đó một cái của Triệu Vi, mình đoán chín cái còn lại là của cô ta.
Quân Lương lườm tôi. Tôi cũng không chịu thua, trợn mắt lườm lại:
– Cậu tưởng cậu tốt đẹp lắm sao!
Chúng tôi chen chóng cả mặt mới mua được đồ ăn sáng ở nhà ăn. Thái độ của cô bán bánh bao không được thân thiện lắm. Lúc lấy bánh, tôi không kìm được buột miệng nói:
– Bánh bé xíu thế này làm sao mà ăn no được?
Cô ta lườm tôi, vừa thoăn thoắt gói bánh bao cho người khác, vừa trả lời:
– Cô mua bánh một tệ chắc chắn là ăn không no được rồi, cô mua bánh mười tệ ăn xem có no không.
Tôi bị cô ta làm cho nghẹn không nói được lời nào, mười tệ bánh bao nhân thịt không phải là no mà là vỡ bụng!
Tiếng nhạc hoành tráng vang lên, hội trường vốn ồn ào nhộn nhịp dần dần yên tĩnh trở lại.
Tôi ngồi dưới vừa hầm hầm gặm bánh bao, chơi cờ vây, vừa không quên đả kích Quân Lương:
– Buổi lễ khai giảng đầu tiên cậu đã chạy sang lớp mình, cậu cứ như thế này sớm hay muộn cũng bị bọn con gái lớp cậu tẩy chay thôi!
Cô ấy kiêu ngạo nói:
– Từ trước tới nay người càng giỏi giang thì càng bị xã hội xa lánh, mình đã sớm quen với điều đó rồi. – Nói rồi cô ấy còn không quên gườm gườm nhìn chiếc bánh bao ngậy mỡ trên tay tôi.
Mặc dù dáng vẻ của Quân Lương khi nói câu ấy có chút “ngứa mắt” nhưng đó là sự thật.
Trước khi chúng tôi chưa trở thành bạn thân, Tô Quân Lương là người ai ai cũng biết đến. Cô ấy lúc nào cũng nhìn người khác bằng nửa con mắt, hoàn toàn không bận tâm đến những lời đánh giá của mọi người như ngạo mạn, lạnh lùng, quái đản, khó gần, cho dù những cô gái ấy đố kỵ hay ngưỡng mộ, cho dù những chàng trai kia thích thú hay coi thường.
Chỉ là buổi tối nhân dịp sinh nhật lần thứ mười sáu của cô ấy, tôi cùng cô ấy đi trên con đường phủ đầy tuyết rất lâu, rất lâu. Thế giới ngập tràn trong màu trắng của tuyết, trên con đường tuyết phủ chỉ có dấu chân của hai chúng tôi.
Cô ấy khẽ nói:
– Sơ Vi, cậu là người bạn duy nhất của mình.
Trong ký ức của tôi, đó là lần duy nhất Quân Lương bày tỏ sự cô đơn của mình một cách thương cảm như thế. Rất lâu sau đó tôi mới thật sự hiểu ý của Quân Lương, mới thật sự hiểu Quân Lương đằng sau nụ cười cao ngạo. Con đường trưởng thành thênh thang rộng lớn không ngờ ẩn chứa biết bao nỗi đau không thể nói thành lời.
Chúng tôi đang chơi cờ thì có một anh chàng đi đến chiếc ghế trống bên cạnh Quân Lương. Anh ta đang định ngồi xuống thì Quân Lương vội hét lên:
– Ấy, có người rồi, xin lỗi!
Chàng trai ấy nhíu mày tỏ vẻ tiếc nuối rồi đi chỗ khác.
Nhân lúc Quân Lương không chú ý, tôi đi thêm một nước cờ, không ngờ cô ấy vừa nhìn là phát hiện ra ngay:
– Tống Sơ Vi, cậu thật là vô liêm sỉ!
Tôi vội vàng chuyển chủ đề:
– Cái đó… cậu giữ chỗ cho ai đấy?
Cô ấy lườm tôi, có lẽ thấy tôi quá vô lại nên đã đeo tai nghe, bắt đầu nghe nhạc, không thèm để ý đến tôi nữa.
Hừ, có Nano thì oai lắm sao? Tôi lườm cô ấy một cái rồi quay sang nhìn các bạn xung quanh. A, có một bạn mang tú lơ khơ đến lén chơi bài, có bạn đọc tạp chí, còn có bạn dùng điện thoại lên mạng xem tin tức chứng khoán, hình như còn có người đang đối thơ? Xin lỗi, đó chẳng phải là Đường Nguyên Nguyên tài hoa hơn người và lớp trưởng một bụng văn thơ sao…
Xem ra đại học quả là nơi đầu trâu mặt ngựa, yêu ma quỷ quái, cái gì cũng có.
Không biết đã có mấy vị lãnh đạo phát biểu trên sân khấu vì những lời họ nói đều na ná như nhau. Không đúng, đâu chỉ có mấy người họ nói na ná như nhau, tôi thấy từ nhỏ đến lớn, tất cả các lãnh đạo trong trường đều nói giống nhau.
Sau đó là các anh chị khóa trên đọc diễn văn chào mừng. Nhìn dáng vẻ phấn khích của họ, tôi nghĩ có lẽ họ không được tiêm loại thuốc kích thích thông thường mà là loại hàm lượng kích thích tố vượt quá mức quy định.
Cuối cùng màn chào đón khoa trương cũng kết thúc, đến lượt sinh viên mới lên sân khấu phát biểu.
Tôi nằm bò xuống bàn khóc than:
– Sao vẫn còn cơ chứ! Có đọc cáo phó thì cũng nên đọc hết rồi chứ!
Nhưng khi người đó bước lên sân khấu, khi tôi nghe thấy các bạn nữ xung quanh bắt đầu thì thầm to nhỏ, khi tôi nhìn thấy Quân Lương bỏ tai nghe xuống, vẻ mặt vừa gian tà vừa vui mừng thì tôi nhận ra có điều gì đó không bình thường.
Tôi không biết cậu ta chép bài phát biểu văn vẻ, kỳ dị này ở trang web nào, tôi nghe mà thấy xấu hổ thay. Nhưng điều mà tôi không thể tin được là: sao cậu ta lại ở đây?
Tôi ngây người nhìn người mặc áo sơ mi trắng trên sân khấu, sạch sẽ như vừa bước từ trong tranh ra, bàng hoàng tới mức không bận tâm đến kẻ phản bội Quân Lương ngồi bên cạnh đang hứng thú quan sát phản ứng của tôi.
Sau khi phát biểu xong, cậu ta đi một vòng quanh hội trường, sau đó đi về phía chúng tôi qua cửa bên, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Quân Lương, nói với người vẫn chưa lấy lại bình tĩnh là tôi:
– Sao thế, không nhận ra nữa à?
Tôi mơ màng nhìn cậu ta rồi lại nhìn Quân Lương. Không biết vì sao bỗng nhiên mắt tôi mờ đi, nhìn cái gì cũng thấy nhạt nhòa, mơ hồ, không phải là thật.
Tôi không nói gì, chỉ quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai bên hội trường là những hàng cây cao chọc trời. Lá cây tắm mình dưới ánh nắng, lấp lánh một màu sáng bóng.
Tôi thấy đầu óc rối bời, không thể nghĩ được điều gì.
Lúc ăn trưa, Quân Lương cảm thấy dường như mình biến thành người vô hình bởi vì cho dù cô ấy nhiệt tình hỏi tôi: “Cậu muốn ăn gì, mình mời cậu” hay là vờ ra vẻ tức giận nói: “Có đến nỗi thế như thế không, mình đâu có cướp bạn trai của cậu” đều không thể khiến tôi mở miệng.
Cuối cùng cô ấy đã thỏa hiệp. Sau khi cô ấy gắp miếng đùi gà trong hộp cơm cho tôi, tôi gắp trả lại, cô ấy lại gắp, tôi lại trả lại… Cô ấy nói:
– Sơ Vi, xin lỗi mà, không phải mình cố tình chơi cậu, là Cố Từ Viễn muốn mình phải giấu cậu.
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, khuôn mặt không chút biểu cảm. Tôi biết lúc này trông mình rất xấu nhưng tôi không thể cười được.
Quân Lương thở dài, đang định nói gì đó nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì Đường Nguyên Nguyên đã chạy lại nói xem vào:
– Hai người biết không, anh chàng đại diện cho các tân sinh viên lên phát biểu học khoa Nhiếp ảnh, nhà giàu lắm!
Tôi và Quân Lương nhìn nhau rồi cúi đầu gẩy cơm, chỉ nghe thấy Đường Nguyên Nguyên nói tiếp:
– Chắc là nhà anh ta cơ cấu lắm, mình vừa nhìn thấy anh ta đi ăn cơm với viện trưởng, bí thư. Họ cười tít mắt với anh ta, cứ như là người thân vậy…
Tôi ném đũa xuống rồi nói:
– Quân Lương, mình không muốn ăn nữa, đi thôi.
Lúc nghỉ trưa, tôi nằm trên giường mà không sao ngủ được. Những cảnh tượng hồi cấp ba giống như một bộ phim lướt qua trong đầu. Hồi ấy, nếu Cố Từ Viễn nhìn thấy tôi đứng ở cổng chính, nhất định cậu ta sẽ vòng qua cổng sau vào trường. Tôi nhắn tin cho cậu ta, cậu ta không bao giờ nhắn lại. Tôi gọi điện, cậu ta cũng rất ít khi nghe máy. Người khác nhắc đến tôi trước mặt cậu ta, lúc nào cậu ta cũng làm như giẫm vào đống phân vậy…
Nhớ lại những năm tháng thanh xuân đau khổ ấy của tôi, thật đúng là khiến người ta rùng mình.
Tôi đang thương cảm thì điện thoại đổ chuông, là số lạ. Trước khi nghe máy, tôi còn bối rối tự hỏi lẽ nào mình có fan hâm mộ nhanh như vậy sao. Điện thoại vừa kết nối, giọng nói vô cùng quen thuộc cùng với âm thanh chói tai xuyên thẳng vào màng nhĩ:
– Tống Sơ Vi, mình đang đứng dưới cổng ký túc xá nữ chờ cậu, mau ra đây.
Tôi không thể không thừa nhận, vận mệnh thích đùa giỡn với con người. Nhìn thấy Cố Từ Viễn cầm hộp kem trà xanh đứng ở trước ký túc, tôi thật sự cảm thấy những gì đang diễn ra trước mắt đúng là ngoài sức tưởng tượng.
Lúc chúng tôi đứng ở trạm xe bus cạnh cổng trường chờ xe, chốc chốc lại có nữ sinh đi ngang qua nhìn cậu ta, còn người đeo kính màu xanh như cậu ta lại tỏ ra rất bình thường.
Tôi hỏi cậu ta gọi tôi ra làm gì, cậu ta trả lời:
– Cùng mình đi mua máy ảnh.
Tôi cười lớn:
– Ha ha, chúng ta thân nhau lắm sao, dựa vào cái gì mà tôi phải đi cùng cậu?
Giằng co một lúc, cuối cùng cậu ta nói:
– Các bạn học trung học đều nói mình là con rể của mẹ cậu, cậu nói chúng mình có thân nhau không?
Tôi mới ăn một miếng kem to, chưa kịp thưởng thức mùi vị của nó thì câu nói của cậu ta đã làm cho kem trôi thẳng xuống cổ họng. Trong nháy mắt, chỉ thấy lạnh đến thấu xương, lạnh đến tan nát cõi lòng.
Tôi không biết đáp lại như thế nào, chỉ có thể lén liếc nhìn khuôn mặt của cậu ta. Câu muốn hỏi nhất cuối cùng vẫn không thể bật thành lời.
– Hôm đăng ký nguyện vọng, cậu nói mình đi đâu cậu sẽ đi đến đó, không phải là nói đùa sao?
Sao có thể mở miệng hỏi như thế được? Chỉ sợ hỏi xong rồi cậu ta sẽ coi mình là con ngốc tự ình là kẻ đa tình.
Lúc lên xe bus, một tay tôi cầm hộp kem, một tay không biết bám vào đâu. Cậu ta rất tự nhiên nắm lấy tay tôi. Tôi nhìn thấy ngón áp út của cậu ta đeo nhẫn, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy chua xót.
Tôi hỏi cậu ta:
– Cậu kết hôn rồi à?
Cậu ta lại trở lại với dáng vẻ hung thần gian ác hồi học cấp ba, gào lên với tôi:
– Đồ ngốc, mẹ mình mua cho!
Tôi lớn bằng ngần này, lần đầu tiên nhìn thấy một người đeo nhẫn mẹ tặng vào ngón áp út. Thế mà cậu ta còn không biết xấu hổ nói tôi là đồ ngốc!
Xe bus lắc lư suốt chặng đường. Cậu ta không bỏ kính râm xuống, vì thế tôi cũng không biết cậu ta đang thản nhiên nhìn trộm một con bé bối rối như mình qua lớp kính màu trà.
Mười mấy phút trôi qua, cuối cùng đã có ghế trống. Cố Từ Viễn rất quân tử bảo tôi ngồi xuống còn mình thì đứng. Tôi cũng không khách sáo với cậu ta.
Xe bus tròng trành nghiêng ngả, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ vụt qua. Đối với tôi, đây là một thành phố hoàn toàn mới mẻ, một môi trường mới, tránh xa sự quản thúc của bà mẹ hà khắc. Từ nay về sau cho dù có đâm thủng trời thì cũng không ai quản được tôi.
Tôi vẫn đang đắm chìm trong bức tranh về tương lai tươi đẹp, đột nhiên Cố Từ Viễn lao nhanh như chớp, đánh nhau với người đàn ông đứng cạnh tôi!
Nói đúng hơn Cố Từ Viễn đánh người đàn ông đứng cạnh tôi!
Lúc bình tĩnh thì xe bus đã dừng lại, mọi người đều xúm lại xem. Cố Từ Viễn ấn người đàn ông thấp hơn cậu ta một cái đầu xuống đất, đấm một quả trúng mũi anh ta. Chẳng mấy chốc tôi nhìn thấy máu chảy ra từ cái mũi ngoại cỡ của anh ta.
Tôi sợ hãi kéo Cố Từ Viễn ra xa, nói năng lộn xộn:
– Cậu làm gì thế, xã hội có luật pháp, mọi người sống hòa thuận, sao lại đánh nhau?
Cố Từ Viễn gạt tay tôi ra, không nói một lời nào mà nhặt chiếc điện thoại kiểu cũ rơi dưới đất của người kia, tháo pin, sau đó bẻ làm đôi trước mặt mọi người trên xe.
Trước khi kéo tôi xuống xe, Cố Từ Viễn lấy mấy trăm tệ trong ví ném vào mặt người đó, nói:
– Đê tiện.
Thời tiết mùa hè nóng nực, tôi thở hổn hển chạy theo sau cậu ta, cho dù tôi gọi thế nào cậu ta cũng không trả lời. Cuối cùng tôi cũng tức giận, hét lên:
– Tên Cố Từ Viễn kia, chạy cái gì mà chạy, tôi không thèm đi với cậu nữa!
Sau khi hét xong câu ấy, tôi có cảm giác cây cối bên đường cũng rung lên.
Cuối cùng Cố Từ Viễn dừng bước, sau đó hầm hầm lao đến trước mặt tôi, bỏ kính râm, áp sát vào mặt tôi và nói:
– Cậu cứ phải ăn mặc hở hang như thế sao? Vòng ngực to cũng không cần phải khoe ra cho người khác thấy đâu!
Tôi bị câu nói cay nghiệt chua chát ấy làm cho sững sờ, một lúc rất lâu mà không thể bình tĩnh được. Tôi bất giác ngắm lại cách ăn mặc của mình, không có vấn đề gì cả. Tôi thật sự không thấy cách ăn mặc của mình có chỗ nào bại hoại thuần phong mỹ tục!
Thấy tôi không nói gì, cậu ta còn được thể lấn tới:
– Cậu nhìn xem, cổ áo rộng ngoác thế kia, đầu cậu là đất sét à…
Cuối cùng tôi cũng thật sự nổi giận! Tôi chỉ vào mặt cậu ta:
– Tôi mặc gì liên quan gì đến cậu! Tôi đâu có bảo cậu mua Chanel cho tôi, cho dù tôi có khỏa thân chạy ra ngoài thì cũng không đến lượt cậu dạy bảo tôi…
Tiếp đó, kẻ hèn hạ này không muốn nghe tôi nói những lời nhảm nhí, cậu ta làm một việc khiến tôi chỉ muốn liều chết với cậu ta.
Cậu ta hôn tôi.