Bạn đang đọc Ánh trăng nói đã lãng quên – Chương 1
Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE
Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE MicrosoftInternetExplorer4
/* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:”Table Normal”; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-qformat:yes; mso-style-parent:””; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin-top:0cm; mso-para-margin-right:0cm; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0cm; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:”Calibri”,”sans-serif”; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-fareast-font-family:”Times New Roman”; mso-fareast-theme-font:minor-fareast; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin; mso-bidi-font-family:”Times New Roman”; mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
Lời nói đầu
Ánh nắng mặt trời rực rỡ lọt qua tán lá ngô đồng, để lại những vệt loang lổ trên mặt đất. Vẫn là tiếng ve ấy, nhạc nền của mùa hè nóng rực không bao giờ thay đổi.
Tôi búi tóc thành hình búp sen, mặc chiếc áo phông dài màu trắng, đeo chiếc túi màu đỏ, lặng lẽ đi giữa dòng người ồn ã.
Trong không khí có mùi hương quen thuộc, là ngọc lan hay hoa nhài đây? Tôi không thể phân biệt được. Nhưng mùi hương này rất quen thuộc, giống như hồi còn nhỏ đi qua hàng cháo của bà lão bán ở đầu đường. Không phải ngày nào cũng mua nhưng hằng ngày khi đi qua đó, trong lòng lại dấy lên một nỗi xúc động mơ hồ.
Bởi đó là mùi khói trần gian.
Màn hình ngoại cỡ đặt giữa quảng trường đang phát thông tin khai mạc World Cup Nam Phi. Tôi ngẩng đầu, ngây người nhìn. Cho dù là người ở trên màn hình hay người ngoài màn hình đều mang những khuôn mặt rạng ngời.
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, một cụm từ đơn giản nhưng lại khiến người ta thương cảm.
Thời gian bốn năm giống như những hạt cát lọt qua kẽ tay, cho dù cố gắng để nắm chặt nó như thế nào cũng vô ích.
Tôi nghe thấy giọng nói của chàng trai bên cạnh mình, cảm nhận được vẻ phấn khích không thể kìm nén:
– Nếu lời tiên đoán năm 2012 thế giới sẽ bị hủy diệt, vậy thì đây là kỳ World Cup cuối cùng rồi. Cho dù không ăn không ngủ anh cũng không thể bỏ một trận nào được.
Tôi ngoảnh đầu nhìn. Một anh chàng mặt mũi khôi ngô, tuấn tú đang nắm tay một cô gái trẻ. Cô gái kẻ lông mày đậm, đánh mắt lòe loẹt, tóc nhuộm vàng, đi tất da chân màu đen và giầy gót rất cao.
Rõ ràng là cách trang điểm phản cảm nhưng nụ cười của cô gái ấy lại chứa vẻ chân thành, vì thế không đáng ghét chút nào.
Cô ấy nói rất to:
– Được, em sẽ xem cùng anh!
World Cup tổ chức ở Đức bốn năm trước, Cố Từ Viễn đã từng nói tôi trước mặt rất nhiều người, những người nông cạn như các cậu chỉ biết coi đá bóng là trình diễn thời trang, coi cầu thủ là người mẫu. Tôi không nhớ lúc ấy mình đã phản ứng như thế nào nhưng tôi nhớ rất rõ sau khi nói xong câu ấy, cậu ta cười rất gian xảo.
World Cup 2006, chức vô địch thuộc về đội Ý mà Cố Từ Viễn yêu thích điên cuồng. Mặc dù rất nhiều người cho rằng đội Pháp có cầu thủ Zidane mới là đội vô địch năm ấy.
Tối hôm đó, Cố Từ Viễn điên cuồng đổ bia đầy người, mùi vị chan chát bao trùm đêm tối mùa hè năm 2006 ấy. Cũng bắt đầu từ hôm ấy, tôi đã thích uống bia Heineken, thích chai bia màu xanh đẹp đẽ của nó.
Về sau một cô gái tên là Lâm Mộ Sắc cười khinh miệt và hỏi tôi:
– Cậu chỉ biết Heineken và Budweiser? Hoặc là Thanh Đảo và Harbin? Cậu có biết Trappist của Belgium? Captain của Czech? Mackeson của Anh? Christmas của Đan Mạch không? Những loại này e rằng ngay cả tên cậu cũng chưa nghe nói đến?
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Ký ức mong manh của tôi bị thời gian nghiệt ngã xé toạc, để lại vết thương giằng xé. Người mà tôi đã từng yêu sâu sắc, tưởng rằng có thể đi đến cuối con đường. Những người tôi đã từng đối xử chân thành, tưởng rằng có thể mãi mãi ở bên nhau. Khuôn mặt của họ nhạt nhòa trước quá khứ đổ nát.
Giống như giấc mơ đáng sợ mà tôi đã từng mơ thấy vô số lần, Từ Viễn rơi từ trên cao xuống rồi nằm bất động. Cảnh tượng ấy và những khuôn mặt kia vô cùng chân thực.
Chuyện ám ảnh tôi trong suốt bao lâu nay là trong buổi hoàng hôn ấy, Lâm Mộ Sắc đứng cạnh ban công, rốt cuộc cô ta đưa tay ra kéo hay là đẩy?
Quay trở về với chuyện quá khứ, vào cái năm Châu Kiệt Luân hát Tiễn em đi xa rất xa, tất cả mọi bi kịch vẫn chưa bắt đầu, hang tối hút mọi niềm vui và nụ cười của chúng tôi vẫn chưa xuất hiện.
Tôi khẽ nhắm mắt. Nhưng đã không còn nước mắt để hoài niệm.