Đọc truyện Ánh trăng nghe lén – Chương 55:
Chương 55: Tuần sau anh vẫn sẽ đến chứ
Khuôn mặt của Gia Duẫn nóng bừng, cô hướng về hõm eo Kế Hứa rồi nhéo thật mạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cút ngay!”
Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh lướt nhẹ trên má, nhưng cái nóng bỏng vô cớ vẫn phả sát trên mặt Gia Duẫn rất lâu mà không tiêu tan.
Tên nhóc điếc chết tiệt, sói con cho ăn bao nhiêu cũng không no.
Cô nghĩ thầm, cứ nên nhanh chóng về nhà thôi, cứ tiếp tục ở lại đây sớm muộn gì cũng bị anh đóng đinh chắc chết trên giường mất.
Nhưng khi cô ngồi vào bàn ăn, nhìn trên bàn đầy những món ăn phong phú, bước chân lại có chút chậm chạp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kế Hứa múc một muỗng trứng chưng đút cho Gia Duẫn ăn, lại còn thỉnh thoảng gắp thêm rau cho vào chén của cô.
Gia Duẫn ngước mắt lên nhìn anh và hỏi: “Sao anh không ăn?”
Tên nhóc điếc thẫn thờ gục đầu xuống, lại bưng chén canh cho cô.
Lúc này mới nói: “Anh đợi em ăn xong.”
Cô hai xì một tiếng, chân dưới gầm bàn lại bắt đầu không theo nề nếp gì, vừa nhỏ giọng trách cứ anh: “Lại khùng điên gì đó hả?”
Kế Hứa bị đá trúng ống chân dưới bàn cũng không thấy phiền hà, càng không tránh né, ngược lại còn đưa bắp chân ra phía trước, thuận tiện cho Gia Duẫn có thể đá thoải mái hơn.
Những món ăn anh nấu rất giản dị, dân dã, nhưng không hiểu sao lại ngon miệng, ngon tới mức khiến sống mũi người ta cay nóng.
Dạ dày được thỏa mãn, nhưng một quả tim lại bị vần vò sưng đau.
Cô vùi đầu lùa cơm lên miệng, một lúc sau cô mới giật mình.
Cả một lúc lâu cũng không nghe nói chuyện, khóe mắt Kế Hứa nhìn cô đỏ hoe, lẳng lặng đổi chỗ từ đối diện sang ngồi kế bên cô, cầm lấy chén trong tay cô, đổi sang muỗng múc trứng chưng đút từng muỗng từng muỗng cho cô.
Vào ngay lúc này, rốt cuộc Gia Duẫn cũng đã hiểu khi nãy mình đã suy nghĩ chuyện gì.
Cô đang suy nghĩ, dạ dày cô hình như bị Kế Hứa buộc chặt rồi.
Còn trái tim thì sao?
Rồi sẽ có một ngày trái tim cô cũng sẽ bị buộc chặt như vậy không?
Cô cứ thế mà nhìn về Kế Hứa, tới mức đôi má anh đỏ bừng cả lên, anh vội vàng đặt chén xuống vội vàng hỏi cô làm sao vậy.
Ngoài trời mưa xào xạc ồ ạt, trong căn phòng mờ tối thắp lên một chiếc đèn chùm, chiếu lên gương mặt ngây ngô ngâm đen của anh, đôi mắt đen trong veo lấp lóe ánh sáng, ánh nhìn si mê hướng về cô. Cái nhìn này khiến trái tim Gia Duẫn lần đầu tiên cảm thấy dần dần trở nên ấm áp.
Cô ngồi lên đùi Kế Hứa, nhẹ nhàng áp hai má vào hõm cổ của anh, rầu rĩ không lên tiếng.
Kế Hứa ôm cô vào lòng, hơi thở ấm áp phả vào vành tai cô, rất hiếm khi Gia Duẫn im lặng như này, và cũng rất hiếm khi cô ngoan ngoãn như vậy luôn. Khuôn mặt trắng nõn xinh xắn ôm chặt lấy anh khiến tim anh hơi đau và thắt lại.
Anh thích Gia Duẫn quấy phá anh, thích Gia Duẫn bắt nạt anh. Cũng thích Gia Duẫn hết lần này tới lần khác chọc ghẹo anh rồi cười cợt xấu xa, giống như đạt được niềm vui sướng giữa trời đất bao la này vậy. Có thể khiến cho Gia Duẫn vui vẻ thì anh mới thấy mình có tác dụng khi ở bên cạnh cô.
“Gia Duẫn…”
“Dạ…”
“Gia Duẫn…”
“Gì á…”
“Gia Duẫn…”
Gia Duẫn bị anh gọi mà phát phiền, cô hơi ngẩng đầu lên và dụi dụi chiếc mũi xinh xắn vào cằm anh, “Chuyện gì hả tên nhóc điếc?”
Anh không nói gì nữa, khóe môi thoáng nở nụ cười nhẹ nhàng.
“Gọi em làm gì?” Gia Duẫn nhìn dáng vẻ ngây ngốc im lặng của anh, bỗng dưng trở nên cáu kỉnh, nhéo thịt trên bắp tay anh chất vấn: “Có chuyện gì, sao không nói chuyện, khùng hả…”
Khóe môi anh cong lên hoàn toàn, hơi ngượng ngùng mà cúi đầu hôn lên gò má ửng hồng của cô.
Gia Duẫn quay mặt đi rồi mắng mỏ một câu: “Đầu óc anh đúng là có bệnh mà!”
“Ừm.” Anh thừa nhận, “Đầu óc anh bệnh rồi.”
Nói xong lập tức giữ cằm cô, đặt lên đó một nụ hôn.
Đầu lưỡi ẩm ướt khuấy đảo khoang miệng cô, hòa cùng tiếng nước tấm tắc, trong không khí ẩm mốc u ám từ từ lan tỏa ham muốn nóng bỏng dịu dàng. Một luồng khoái cảm khô khốc trong lồng ngực cũng dần dần không biết an phận mà ào ạt dâng trào, hâm nóng khí huyết tuôn chạy khắp tứ chi của chàng trai trẻ.
Cuối cùng nó lại quay về chỗ cũ, đốt nóng khiến lòng người hầm hập.
Nụ hôn si mê khó mà tách rời, cũng không thể nào mặc kệ gậy thịt cương cứng đang chọc vào đùi Gia Duẫn, cô vươn tay ra nắm lấy nó, cách một lớp quần áo nhưng gậy thịt nóng rực cứng như sắt vẫn nảy lên chọc chọc vào lòng bàn tay mềm mại của cô.
Kế Hứa hổn hển vài hơi, ghé sát tai Gia Duẫn thì thầm: “Đừng… Anh không nhịn được…”
Thế rồi ngay giây tiếp theo, di động đặt trên bàn đột nhiên rung lên dữ dội, “rừm rừm” khiến tai người muốn tê dại.
Gia Duẫn bực bội mắng một câu, Kế Hứa lấy di động đưa cho cô.
Một dòng tin nhắn
【Em ở đâu? Trời mưa rồi, anh đi đón em.】
Nhìn tin nhắn của Thiên Hòa trên màn hình Gia Duẫn lập tức ngưng bực bội, miễn cưỡng tựa vào lòng Kế Hứa, gửi lại một tin nhắn trả lời anh.
【Không cần đâu anh, có bạn đưa em về rồi.】
Kế Hứa ôm cô chặt hơn, hơi thở nóng rực phả vào tai cô, một lúc lâu sau, anh mới cúi đầu lo lắng nhìn cô.
Gia Duẫn ngước nhìn anh, điện thoại rung lên một hồi.
【Gửi địa chỉ qua, trời mưa, anh không yên tâm.】
Cô sững sờ nhìn điện thoại, ngón tay đung đưa vài lần, rề rà mãi không ấn vào màn hình.
Một lát sau, một nụ hôn nhẹ nhàng đáp lên vành tai cô, Kế Hứa nâng tay xoa xoa đỉnh đầu cô, nhỏ giọng nói: “Em về đi.”
Lúc này đầu ngón tay mới ấn lên màn hình, Gia Duẫn gửi địa chỉ cho Thiên Hòa.
Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài, mãi cho đến khi Gia Duẫn khoác lên người chiếc áo khoác to rộng của nam giới đứng trong nhà vệ sinh kiểm tra mấy dấu hôn trên cổ, cô quay đầu lại và kéo cổ áo ra để xem cho kỹ hơn, rồi ngay sau đó kéo cổ áo lại.
Ánh mắt vô tình quét qua chàng trai trong gương, anh đang đứng tựa vào khung cửa bong tróc lớp sơn, tấm gương phản chiếu đôi mắt trong trẻo và rõ ràng, lúc hai mắt giao nhau, Gia Duẫn giật mình, hơi dời tầm mắt đi.
Xoay người đi đến trước mặt Kế Hứa, nắm lấy tay anh, lắc lắc rồi nói nhỏ: “Em đi đây.”
Bàn tay vô thức đang được nắm lấy đột nhiên siết chặt trong lòng bàn tay cô, các khớp ngón tay cuộn lại thành hình vòng cung rất yếu.
Anh gật đầu vô cùng ngoan ngoãn nói: “Được.”
Gia Duẫn ở ngoài huyền quan mang giày, chủ động nói: “Anh đừng tiễn em, anh em ở dưới lầu rồi.”
Kế Hứa gục gật đầu, nhìn cô đẩy cửa ra, bước đi, rồi quay lại nở một nụ cười với anh.
“Em đi thật đây, anh phải ngoan ngoãn một chút đó nha.”
Cô cười rất đẹp, ánh sáng lờ mờ ngoài hành lang hắt lên đỉnh đầu cô, ánh sáng lơ lửng vụt qua trong nháy mắt. Đôi mắt cô thấp thoáng xao động, lấp lánh là thế, giống như những tia nắng đầu tiên xuyên qua bề mặt của mặt hồ sau cơn mưa bụi.
Lồng ngực nặng trĩu căng tràn cơn đau nhức, Kế Hứa đột nhiên cảm thấy mọi thứ trước mắt đều là hư ảo.
Giấc mơ của anh dường như lại một lần nữa kết thúc.
Ở ngay giây phút cuối cùng khi ánh sáng dần dần tắt hẳn sau khe cửa được cô chính tay mở ra, Kế Hứa nắm lấy tay nắm cửa, nhìn thấy bóng lưng cô bước từng bước xuống lầu.
Gia Duẫn nghe thấy tiếng động lập tức ngoảnh đầu lại, nhanh chóng thu hồi lại vẻ mặt ngạc nhiên, cô đứng lại trên bậc thang, ẩn giấu nửa người trong ánh sáng mờ tối, sự phản chiếu của ánh sáng phác họa vẻ đẹp riêng biệt, nương theo ánh sáng, nó tựa như một tấm hình cắt mỏng manh.
Một lúc sau, giữa không gian nửa mờ mịt nửa rõ ràng này cô hỏi một câu.
“Kế Hứa, tuần sau anh vẫn sẽ đến chứ?”
Anh gật đầu.
Thế là anh lại một lần nữa đắm chìm vào một giấc mơ mang tên Gia Duẫn.