Ánh trăng nghe lén

Chương 54


Đọc truyện Ánh trăng nghe lén – Chương 54:

 
Chương 54: Đừng bỏ anh ở lại đây
 
Khi Gia Duẫn tỉnh dậy, mưa lại bắt đầu rơi ngoài cửa sổ, cô ngủ tới độ người có chút khô hanh, vén chăn ngồi bên mép giường, gió lạnh quét vào sống lưng đầy mồ hôi, lỗ chân lông khắp người run lên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cạnh cửa sổ bị gió mưa đánh tơi tả, trải qua một mùa hè mưa dầm dề oi bức rồi lại nghênh đón một đợt mưa gió của cuối mùa thu. 
 
Giống như khi tên nhóc điếc xuất hiện, mang đến cho cô những ngày mưa dai dẳng bất tận.
 
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng dưng cảm thấy lo lắng không yên. Căn nhà này ở rìa khu vực trung tâm thành phố Đông, nhìn qua khung cửa sổ mờ cũ hướng về phía đối diện, tầng tầng lớp lớp những ngôi nhà cao tầng chen chúc nhau chật cứng. Đảo mắt sang chỗ này, ban công nhà kế bên vẫn còn dùng sào phơi quần áo bằng tre sắp sửa đục thùng cửa sổ phía trước của bọn họ.
 
Nhìn cây sào tre vàng đục lắc lư qua lại trong gió, đột nhiên Gia Duẫn suy nghĩ, ngày trước ba mẹ của cô đã sinh sống ở đây như thế nào?  
 
Cũng bắt đầu buổi sáng bằng những chuyện vặt vãnh tầm thường? 
 
Có phải cũng bị cây sào tre phơi đồ nhà hàng xóm làm cho phiền lòng nóng nảy? 
 
Có phải bỏ rơi cô ở chỗ cậu lớn thì thật sự thấy an tâm? 
 
Gần đây cô cảm thấy mình đã dần hiểu được những khó khăn của mọi người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trên thực tế công bằng mà nói, Gia Kiến Thanh là một người ba rất tốt. Ít nhất trong mười sáu năm cuộc đời của Gia Duẫn, chưa bao giờ có một giây nghi ngờ rằng ông ta không phải là ba ruột của mình.
 
Trước giờ Gia Duẫn luôn có nhiều điều không hài lòng với ông ta, cho rằng ông ta là ba ruột nhưng cứ không tin tưởng con mình. Ông ấy quá nhạy cảm với chuyện của cô, loáng thoáng thấy có chút sai lầm sẽ ngay lập tức đến chất vấn.  
 
Nhưng tất cả những điều không hài lòng này chỉ xảy ra trên tiền đề họ là những người có quan hệ huyết thống với nhau.
 
Nếu ông chỉ là ba nuôi, Gia Duẫn có quyền gì mà trách cứ ông không tin vào bản thân mình. 
 
Nghĩ đến đây, Gia Duẫn ấn vào huyệt thái dương đang căng ra của mình, bầu trời mờ ảo bên ngoài khiến cô có chút khó phân biệt nổi đâu là ngày đêm. 
 
Nhấc chiếc điện thoại đặt trên đầu giường liếc mắt một cái, mười chín cuộc gọi nhỡ trên màn hình điện thoại còn rõ ràng hơn cả chuông đồng hồ báo thức. 

 
Gia Duẫn mắng thầm một cậu, ngoảnh đầu ngượng ngập bấm gọi lại cho Thiên Hòa. 
 
Giây tiếp theo.
 
Người kia mở miệng lập tức như nuốt trúng quả pháo đòi mạng.
 
Gia Duẫn đưa điện thoại ra xa hơn, kéo ra khỏi đôi tai tê cứng vì tiếng ồn ào mắng chửi, đứng dậy rồi đi ra phòng khách.
 
“Tối hôm qua em đến chơi nhà một người bạn… Anh ồn ào chết đi được à.”
 
Canh được hầm trên bếp lò, tỏa mùi thơm nồng hết cả lối đi chật hẹp. Cô bước đến, nhìn thấy Kế Hứa đang cắt hạt lựu cà chua. 
 
“Ây da, ăn sinh nhật bạn cùng bàn á.  Ngày mai em mới về …” 
 
Cậu thiếu niên xoay lưng đối diện với cô, động tác trên tay rất gọn gàng, lúc làm việc cơ bắp cánh tay căng chặt, lộ ra những đường nét uyển chuyển, Gia Duẫn vừa nghe Thiên Hoà nói chuyện, vừa tiến sát đến áp mặt lên lưng Kế Hứa.  
 
“Bài tập về nhà í hả, miễn sao em làm hết là được… Nếu không thì vầy đi, anh làm hết bài tập giùm em không phải thế là xong sao.” 
 
“Cố Gia Duẫn! Anh cảnh cáo mày lần cuối, nếu trước bảy giờ mày còn chưa về thì cứ đợi anh đi lột da mày ra!”
 
“Anh…”
 
Lời còn chưa nói xong thì đầu bên kia vang lên âm thanh cúp máy vô tình rồi. Thuận theo đó là tiếng thớt bằm ngưng lại.
 
Gia Duẫn ném điện thoại lên một bên  kệ bếp, hai tay vòng ôm lấy eo cậu thiếu niên, quay đầu nhìn anh nhưng lại thấy vết thương đáng sợ trên tay Kế Hứa.
 
“A! Tay của anh …”
 
Gia Duẫn hoảng sợ buông Kế Hứa ra, kéo người đi về chung hướng với mình.
 
Phần thịt ngón trỏ của anh bị lưỡi dao cắt trúng một đường dài sâu, đập vào mắt là máu tươi nhỏ thấm lên thớt, hòa chung một chỗ với nước cà chua sau khi cắt sợi, không thể phân rõ được. 
 
“Tại sao lại cắt sâu như vậy? Anh phải cẩn thận một chút chứ …”

 
Anh rút vài tờ giấy ăn  ở trên kệ bếp, đơn giản bao bọc lại phần thịt đang lộ ra, nhìn cứ như không cảm giác đau là gì, chầm chậm ngước mắt lên nhìn cô. 
 
Sau đó, anh cất giọng nói có chút khàn khàn lại có chút khổ não: “Gia Duẫn, em phải về nhà rồi sao?” 
 
Gia Duẫn choáng váng một chút, chỉ nhìn thấy máu tươi đang thấm tràn ra khỏi lớp giấy ăn, rỉ ra từng giọt từng giọt rơi xuống xuống dưới, đột nhiên cô cảm thấy hơi buồn nôn.
 
Quay mặt sang một bên, nhanh chóng đè nén lại: “Em đi tìm băng cá nhân giúp anh.”
 
Vừa xoay được nửa người, cổ tay đã bị người kia tóm lấy.
 
Buông đầu ngón tay đang được bao bọc nhưng máu tươi vẫn không ngừng rỉ máu thấm ướt ra, Kế Hứa cắn phần thịt bên trong môi dưới, rũ mắt cúi thấp, “Anh… Anh đã hầm canh, đi chợ mua xương hầm canh, còn có súp trứng gà…” 
 
Gia Duẫn rút tay ra, có chút không biết phải làm sao: “Kế Hứa, em…” 
 
Như thể anh không nghe thấy lời Gia Duẫn nói, quai hàm anh căng ra hết mức, nghẹn ngào nói tiếp.
 
“Gần đây có một siêu thị. Nghe nói buổi tối có chợ đêm mở cửa. Dưới lầu có rất nhiều quầy bán đồ ăn. Buổi tối chúng ta cùng nhau đi .. Buổi tối chúng ta cùng nhau đi… Có được không…”
 
Miệng cứ nói, cứ nói, âm thanh càng ngày càng nhỏ..
 
Máu từ đầu ngón tay thấm ướt khăn giấy, trên nền nhà gạch xám loang lổ từng đốm từng đốm máu tươi. 
 
Giọng anh nghẹn ngào đến nỗi anh không thể nói tiếp được nữa, khóc thút thít bước về phía Gia Duẫn, thân hình cao lớn của anh ngay lập tức đổ ập xuống ôm lấy cô.
 
“Gia Duẫn, Gia Duẫn…”
 
Đừng bỏ anh ở lại nơi này.
 
Sống mũi cao cọ vào người cô, hơi thở phả vào cổ run rẩy, Gia Duẫn cảm thấy tim mình như thắt lại, đưa tay lên vỗ về lưng anh.
 
“Buông em ra nào, em giúp anh đi tìm băng cá nhân dán lại.” 

 
Nhưng anh lại ôm cô chặt hơn, không chừa không gian trống cho cô hít thở. 
 
Gia Duẫn bất lực thở dài một hơi.
 
“Anh ngoan nào, trước tiên phải xử lý vết thương một chút, có được không?” Gia Duẫn nhỏ giọng dỗ dành anh, nghiêng đầu hôn lên gáy anh. 
 
Một cậu thiếu niên ngày thường cứng cỏi giỏi giang là vậy, thế mà giờ gục người, nghiêng một bên mặt tựa vào người cô.  
 
Có lẽ chấp nhận dỗ dành nên cậu thiếu niên từ từ buông cô ra, tay trái nắm lấy ngón tay cô, dè dặt cẩn thận nhìn cô.
 
Đi đến chỗ nào cũng đi theo.
 
Tay không buông nhưng cũng không náo loạn. 
 
Cuối cùng, Gia Duẫn tìm thấy một hộp dụng cụ y tế trong tủ đầu giường, dẫn người ra ngoài phòng khách.
 
Ngồi trên ghế sô pha, chàng trai cao lớn như thế kia lại cúi người xuống duỗi ngón tay bị thương ra trước mặt Gia Duẫn.
 
Giống như chú chó hoang được nhặt về nhà. 
 
Khóe mắt vẫn còn hơi đỏ, hàng lông mi rậm còn hơi ướt át.  
 
Gia Duẫn dùng miếng bông gòn khô lau sạch vết máu cho anh, ấn giữ trong một phút, quấn lại một vòng băng gạc sạch sẽ. .
 
Sau đó, sờ sờ khóe mắt anh, đầu ngón tay vuốt ve, phát hiện nơi đó rất đẫm nước.
 
“Anh sao thế? Khóc cái gì hả?” 
 
Cậu thiếu niên cúi rạp người, cằm đè vào hõm cổ của cô, giọng nói trầm khàn như ngày mưa.
 
Anh lật lọng, nhỏ giọng nói: “Anh không có…” 
 
“Ồ…” Gia Duẫn bật cười, nghiêng đầu dựa vào người anh, “Nhóc lừa gạt, có thấy xấu hổ không vậy?” 
 
Gò má nóng hổi chạm vào cổ Gia Duẫn rồi cọ cọ, cậu thiếu niên không nói bất cứ lời nào, lặng lẽ ôm chầm cô.  
 
Sau một lúc lâu, lâu tới độ Gia Duẫn đã nghĩ tới cảnh bị Thiên Hòa tróc da thì sẽ kinh hoàng đẫm máu tới nhường nào.  
 

Kế Hứa cũng chịu lên tiếng, giọng nói lộ ra chút khàn khàn, “Anh xin lỗi, anh khiến em khó xử lắm, đúng không?” 
 
“Aiz… đừng có giả bộ đáng thương!”
 
Anh lại cọ cọ, “Anh không có…” 
 
Người bình thường làm việc thận trọng, khéo léo, sao lại có thể cắt trúng tay sâu như vậy, phải biết rằng da ở đầu ngón tay anh dày như vậy thông thường dao cắt một nhát không thể đứt, không dễ gì cứt đếnchảy  máu. 
 
Lúc làm, Gia Duẫn đã ngậm qua biết bao nhiêu lần, sao có thể không rõ ràng được chứ. 
 
“Nói xạo.”
 
“Tên nhóc lừa gạt!”
 
Học rành rẽ cái trò giả vờ đáng thương đó của cô. 
 
Từng giả vờ thì kiểu gì cũng phải nhận lại. 
 
Tên nhóc điếc trình độ cao hơn cô học gì mà chả thông.
 
Khóe mắt vẫn còn đỏ hoe nhưng cứ muốn sáp lại gần hôn cô. 
 
Gia Duẫn bị đau, vô thức khép hai chân lại, cố gắng đẩy anh ra.
 
Cậu thiếu niên thở hổn hển, gò má hơi ửng đỏ, khó hiểu nhìn cô.
 
“Đừng làm vậy nữa, bên dưới rất đau.” Gia Duẫn ngoảnh mặt đi, nhấc chân đá vào bụng anh, sức lực không nặng không nhẹ, Kế Hứa không tránh, vành tai lại nóng bừng kinh khủng, ánh mắt nhanh chóng liếc xuống phía dưới, hầu kết không ngừng lên xuống vài lần. 
 
“Anh không làm…” Kế Hứa ngước mắt lên, đôi mắt đen ngưng đọng, nhỏ giọng cầu xin, “Anh muốn liếm nó thôi …”
 
 
 
 
 
 
 
 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.