Ánh Trăng Không Biết

Chương 54


Bạn đang đọc Ánh Trăng Không Biết – Chương 54


Sau khi ăn xong, Lâm Chi ra khỏi phòng, Ôn Dụ đứng ở bên ngoài lặng lẽ nhìn.

Lâm Chi gật gật đầu với cô, lúc này Ôn Dụ mới đi vào.
Ôn Từ Thụ nghe tiếng bước chân đoán được là ai, bỗng chốc xoay người sang chỗ khác.

Ôn Dụ thấy dáng vẻ này của ba mình vô cùng đáng yêu, cô ngồi xuống bên cạnh, cười nói: “Đồng chí Ôn, ba thật sự không định để ý đến con sao?”
Ôn Từ Thụ kiêu ngạo hừ lạnh.
Ôn Dụ nói: “Tối qua mẹ con có gọi điện thoại hỏi qua Tết mùng mấy con đến chỗ bà ấy, nếu ba đã không thích con như vậy, vậy thì hôm nay con đặt vé đi luôn nha.”
“Con muốn đi thì sau này đừng về nhà nữa.” Ôn Từ Thụ cuống cuồng xoay người lại.
Ôn Dụ nghiêng đầu, hoàn toàn không có dáng vẻ định đi, sớm đoán được Ôn Từ Thụ sẽ không thật sự để cô đi: “Mẹ con không gọi điện thoại cho con, cũng không bảo con đi.”
“……….”
Cũng không biết có phải do lớn tuổi hay không mà mấy năm nay Ôn Từ Thụ hở một tí là giận dỗi, lại sợ người khác thật sự không để ý đến ông, đợi ông giận xong sẽ lặng lẽ cho bạn bậc thang.
Ôn Dụ nói: “Không phải con không định nói chuyện này cho ba biết, chỉ là vẫn chưa nghĩ xong nên nói thế nào.

Điều con sợ là dáng vẻ bây giờ của ba.”
Ôn Từ Thụ vỗ giường, lạnh lùng nói: “Ba là người không thấu tình đạt lý như vậy sao.

Cái đó không phải vì tính con mềm mại bướng bỉnh à.

Con nói xem con cái đứa nhỏ này, ba không đau lòng cho con thì đau lòng cho ai.”
“Lỡ như con gặp thằng cặn bã nào ba không lo lắng sao?”
“Vậy bây giờ ba hài lòng rồi chứ?” Ôn Dụ nói tiếp: “Không trách con yêu đương gặp tra nam mà trách con không nói cho ba biết, cái này không mâu thuẫn sao?”
Ôn Từ Thụ lời lẽ nghiêm túc: “Tiểu Dạng người ta là loại người đó sao! Cách ăn nói làm việc mọi thứ đều tốt, hơn nữa đứa nhỏ này không phải là bạn học cấp 3 của con sao, bạn học đều biết gốc biết gác lẫn nhau, người quen bên cạnh cũng đều quen biết với nhau.

Cậu ấy là người như thế nào đương nhiên không cần chúng ta điều tra quá nhiều.”
“Điều tra??” Ôn Dụ chậc một tiếng, lại nhớ đến cái gì, kinh ngạc nói: “Ba còn nhớ anh ấy!”
“Ba con cũng có phải ông già hồ đồ đâu, đương nhiên là nhớ.

Cái lần ba đưa con từ Tô Thành về thành phố B, ở bên ngoài tiệm net của anh họ con không phải cậu ấy à.

Người vừa cao lại vừa đẹp trai, hồi đó ba đã cảm thấy cậu ấy không bình thường, sau này nhất định sẽ làm chuyện lớn.”

Lòng Ôn Dụ nói: Lúc đó ba thật sự có nghĩ tới à?
Có thể nghĩ tới, tìm một chàng trai mà ba mẹ biết làm bạn trai có bao nhiêu quan trọng, tiết kiệm hơn phân nửa võ mồm.
*
Cơm trưa xong, Ôn Dụ dẫn Dư Dạng vào phòng mình đợi một lúc trước.

Cô nói đi xem Ôn Từ Thụ một lát, lại sợ bản thân nửa tiếng cũng chưa quay lại sợ Dư Dạng nhàm chán, bèn chỉ vào máy tính nói anh chơi game giết thời gian.
Căn phòng này của Ôn Dụ màu hồng phần, các loại trang trí đều rất thiếu nữ, trên tường dán một số poster anime cổ trang, cúp và ảnh được đặt trên cái tủ trong phòng, Dư Dạng đi qua.
Có ảnh gia đình chụp cô hồi còn nhỏ cùng với Ôn Từ Thụ và Trần Thi Hoà, cũng có ảnh chụp chung với bà ngoại cô, Ôn Dụ trong ảnh là mười một mười hai tuổi.

Lúc đó cô có hơi xấu hổ với máy ảnh, chỉ ôm bà ngoại hơi hơi mỉm cười.
Anh quay đầu, trên bàn máy tính có một tấm ảnh chụp chung hơi lớn, có rất nhiều người, chắc là ảnh tốt nghiệp.

Dư Dạng đi đến ngồi ở đó, cầm tấm ảnh tốt nghiệp lên nhìn.
Đây là bức ảnh chụp tốt nghiệp của mấy lớp với nhau, lớp 3 xếp hàng đầu tiên.

Người thứ ba đứng bên phải Dư Dạng liếc mắt một cái đã nhận ra ngay Ôn Dụ.

Cô nhìn ống kính, chẳng hề có chút ý cười, gượng gạo lại mang chút u buồn.
Anh nhìn ra được cô chẳng hề vui vẻ.
Phía dưới tấm ảnh là cái tên nho nhỏ, Dư Dạng thuận theo cái tên nhìn vào.

Hồi đó cũng không có liên hệ gì, cho nên những người có mặt ở đó anh đều quên gần hết.
Chỉ là trong ảnh tốt nghiệp có rất nhiều ánh mắt không nhìn về phía ống kính, mà là nhìn người mình thích.
Ở trong góc, không biết cậu bạn của lớp nào nhìn về phía Ôn Dụ.

Ánh mắt đó không biết là đang nhìn Ôn Dụ hay là đang nhìn Khương Tinh bên cạnh.
Dư Dạng nhớ đến từ nhỏ đến giờ ngay cả ảnh chụp tốt nghiệp mình cũng không có.

Lúc cấp 2 anh đánh nhau bị thương, hôm đó đi đến phòng y tế băng bó, lúc đó anh hoàn toàn không có khái niệm gì với ảnh chụp tốt nghiệp, cảm thấy có cũng được không có cũng chẳng sao.

Lúc cấp 3…!anh thở dài rồi đặt ảnh tốt nghiệp về chỗ cũ.
Tựa vào ghế nghỉ ngơi một lúc, ánh mắt chuyển đến phía máy tính.


Máy tính này anh liếc mắt một cái đã biết không phải máy mới, ít nhất cũng phải bảy tám năm.

Có lẽ là vì Ôn Dụ rất ít khi về, mặc dù về cô cũng mang laptop theo, hoàn toàn không dùng đến máy tính.
Dư Dạng thần không biết quỷ không hay bấm khởi động máy, dựa vào lưng ghế lẳng lặng đợi một lúc.
Đây là chiếc máy kỳ hạm năm đó, để lâu không dùng nên bây giờ mở ra sử dụng vẫn được, bên trong máy không có mấy phần mềm.
Dư Dạng không nhìn gì khác, sau khi mở trình duyệt lên thì một dấu trang hiện lên.

Bên trên là trang web mà Ôn Dụ đã thêm vào mục yêu thích, anh bấm vào xem, đây là trang Weibo.
[Hoan nghênh trở về @Ánh trăng không biết.]
Số lượng người theo dõi hiển thị ở góc trên bên trái đã lên tới 2000 người, nội dung chỉ có mấy chục cái.

Dư Dạng thấy điểm đỏ bên trên không ai bấm mở, anh bấm vào trang chủ, phần giới thiệt vắn tắt bản thân Ôn Dụ chỉ có một câu: [Tự thuật của một người yêu thầm.]
Dư Dạng bỗng chốc nhíu mày, tựa hồ anh biết đó là cái gì.
Một căn cứ bí mật.
Một căn cứ bí mật tràn ngập dũng cảm nhất trong thanh xuân của Ôn Dụ.
Dư Dạng lướt xuống cuối cùng, Weibo này được tạo riêng cho “Cậu ấy”, nói một câu chuẩn xác hơn, nó được tạo ra cho tình cảm bí mật nóng rực lại sáng đẹp của Ôn Dụ.
[Sự rung động của thiếu nữ không thể nói rõ, mình chạy theo cậu ấy không kiêng nể gì.

Mình thấy ánh đèn đường phát sáng rọi vào mặt cậu ấy, không biết là đèn sáng hay cậu ấy sáng.

31 tháng 8 năm 2xxx]
[Giữa hè đã qua, thiếu niên như trước.

Cậu ấy đứng trong đám người, ánh mắt mình vẫn không dời đi được.

28 tháng 9 năm 2xxx]
[YY là tên của cậu ấy, cũng là tên của mình.

Tối 30.9]
[Mình nhận ra hình như mình càng thích cậu ấy hơn rồi.


Rạng sáng 02.10]
[Chào đón cậu không phải đường băng 3000 mét, là con đường dài đằng đẵng.

Chưa từng có W lớp 11/5 nào, chỉ có mình là người thích cậu.

Tối 15.10]
[Mình nhìn thấy cậu rồi, vào lúc tuyết rơi đầu mùa, cùng cậu ngắm tuyết.

Tới 28.12]
[Hẹn cùng nhau thi vào đại học ở thủ đô!! Vui vẻ.

Tối 30.12]
[Mình không nhìn nắng chiều, cậu không nhìn mình.] Bên dưới tin này có hai tấm hình, đầu ngón tay anh khẽ run lên.

Sau khi bấm vào tấm hình đầu tiên chính là trường Trung học phụ thuộc trong nắng chiều, rất nhiều người đứng trên hành lang nhìn cảnh hoàng hôn ở bên ngoài.
Anh nhớ lúc đó bị Ôn Dụ kiên quyết kéo qua.

Cô gái trong ảnh nhìn anh còn anh chỉ có bóng lưng, ánh mắt của anh đúng như Ôn Dụ nói.
Góc độ của tấm thứ hai rất rõ ràng là Ôn Dụ tự mình cầm điện thoại chụp.

Trong ảnh chỉ có nửa gương mặt cô và sườn mặt bản thân mình đang ngủ.
Cô gái có hơi bối rối giơ hình cái kéo, cười rất vui.

Anh nhớ lại rất lâu mới có chút ấn tượng mơ hồ, đây là tối hôm xem pháo hoa.
Dư Dạng mím môi, giờ phút này anh rất khó kiểm soát cảm xúc, anh chỉ hận anh của lúc đó sao lại không thông suốt, lại để Ôn Dụ đợi vô vọng nhiều năm như vậy.
Sau đó vuốt con chuột lên trên, nội dung càng ngày càng trở nên buồn bã.
[Mình nói mình thích ánh trăng, chỉ là ánh trăng này không phải ánh trăng, mà là cậu.

Nhưng mình gạt ánh trăng cũng gạt cậu.

Tối 16.2]
[Cậu ấy sắp đi rồi…!Rạng sáng 7.5]
Xem đến đây, Dư Dạng đã sớm không còn bình tĩnh như lúc bắt đầu nữa.

Một câu “xin lỗi” của anh đã kết thúc tình cảm oanh oanh liệt liệt trong lòng cô.
Trái tim Dư Dạng đau nhói, anh hận không thể tóm bản thân mình khi đó đánh cho một trận mới có thể hả giận.

Mà bài đăng cuối cùng, là chuyện của một năm sau đó.
[Mình đến nơi gần với thần nhất, đứng trên ngọn núi Nagin cao ngất trong trang phục Tây Tạng, rải Lunda và treo những lá cờ cầu nguyện, nguyện cho thiếu niên mình yêu một đời bình an.
Lại thầm thích cậu một năm nữa, xin lỗi.]
Bài đăng cuối cùng không ghi ngày tháng hay giải thích, cũng chính bài đăng này khiến Ôn Dụ đạt được mấy vạn lượt thích và hơn hai ngàn fan trong mấy năm qua.
Toàn bộ bên dưới đều là tin thúc giục, tin nhắn riêng của Ôn Dụ cũng đều là những người này hỏi phần sau và tin nhắn tình hình gần đây, một cái tin nhắn riêng gần nhất là bốn ngày trước.
Chỉ là những cái đó Ôn Dụ cũng không xem nữa, như lời cô nói, thanh xuân đã kết thúc, căn cứ chứa bí mật này của cô cũng bởi vậy mà gông xiềng lại, cô cũng không mở ra lần nữa.
Ra khỏi chỗ Ôn Từ Thụ, Ôn Dụ đi thẳng đến phòng ngủ của mình.

Đẩy cửa phòng ra thấy Dư Dạng đang ngồi trước bàn máy tính, lẳng lặng nhìn vào màn hình, không biết sao cô cảm thấy tấm lưng kia cực kỳ hiu quạnh.
Ôn Dụ đóng cửa lại, cố ý phát ra âm thanh, muốn để anh nghe thấy mình đi vào.

Nhưng anh vẫn không nhúc nhích tí nào, Ôn Dụ nhìn anh chằm chằm đi qua, đợi đến trước mặt anh mới chuyển ánh mắt nhìn về phía màn hình.
Không đợi cô mở miệng, Dư Dạng xoay ghế ôm lấy eo cô, tựa đầu vào bụng cô.

Ôn Dụ nhìn thấy nội dung trong màn hình, hồi lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Năm đó cô từ Tây Tạng trở về điện thoại bị mất, cái bài Weibo đó là bài đăng cuối cùng, bao lâu không xem, cô vậy mà lại tăng lên rất nhiều fan.
Ôn Dụ đột nhiên bật cười, Dư Dạng ngẩng đầu kéo cô ngồi vào lòng mình: “Anh…”
“Không cần nói xin lỗi.” Ôn Dụ lại chuyển ánh mắt về phía màn hình, cô giải thích: “Em của trước đây cảm thấy anh là ánh sáng, mà em chỉ là người theo đuổi ánh sáng, cho dù không nhận được hồi đáp, em cũng không hề oán giận.”
“Nhưng giờ phút này em không cảm thấy như vậy, thi lên đại học ở thủ đô, liều mạng trở thành sinh viên xuất sắc nhất ở trường học, trở thành một luật sư ưu tú, không cần dựa vào ánh sáng của ai, quang minh chính đại đứng cùng với anh, cho nên bây giờ em rất thoả mãn.”
Dư Dạng duỗi tay ôm lấy người cô, cánh môi phủ qua.

Anh đã sớm hiểu rõ Ôn Dụ như lòng bàn tay, chưa được bao lâu mà anh đã hôn cô đến mức choáng váng.
Trong lúc bối rối, Ôn Dụ níu lấy áo anh, ngón tay dường như còn mang theo mồ hôi, cô hưởng thụ, cô trốn không thoát.
Vật đổi sao dời, không biết bọn họ kề sát vào nhau bao lâu, mãi đến khi Ôn Dụ cảm nhận được thay đổi vi diệu không thể nói được kia mới sợ tới mức tỉnh táo, bèn đẩy Dư Dạng ra, chạy đến chỗ cửa gỗ mới dừng bước.
Cô sợ giờ phút này đi ra ngoài sẽ gặp người, chỉnh chỉnh lại bản thân.

Cô căn bản không dám nhìn Dư Dạng đang ngồi ghế máy tính mà nhìn sang bên cạnh chỉ vào Dư Dạng nói: “Bọn họ đều đang ở nhà.

Anh, anh ra ban công bình tĩnh một chút.”
“Ưu Ưu…”
“Đừng gọi em, anh nhanh đi!” Ôn Dụ nào dám làm chuyện điên cuồng như vậy ở đây, mặt cô đỏ khủng khiếp, cảm thấy không được bèn quay đầu lại nói với anh: “Anh căng thẳng quá, anh vẫn nên đi tắm cho tỉnh táo đi, ban công là của em.”
Cô hoàn toàn không để cho Dư Dạng có cơ hội mở miệng nữa, vừa nói vừa chạy về phía ban công.

Vừa dứt lời liền đóng cửa ban công lại, sợ anh đi vào còn khoá trái cửa ở bên trong.
Gió lạnh thổi vù vù, cô ôm hai má đỏ rực, chột dạ la to ở trong lòng: Rốt cuộc ai mới là người không bình tĩnh đây!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.